Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 8: Người lạ gặp trong đêm
Một trong những điều khó khăn nhất chính là đặt niềm tin vào kẻ đã từng giết mình. Hơn nữa, dù mục đích của Lê Tuyên Kiều là gì thì nàng ta cũng đã cứu Hoàng Lan một mạng. Lấy oán báo ơn không phải phương châm sống của nàng.
…
Đàn ca trong Diêu Tú viện đã kết thúc từ lúc nào. Những tấm rèm lụa màu hồng đào rủ khắp bốn phía. Giờ đã là giờ tí. Không gian vương vít mùi hương hoa quỳnh. Tư Thành lười nhác nhìn quanh, trong tẩm điện vắng vẻ này chỉ còn lại một mình Lê Tuyên Kiều đang ngồi bên cạnh. Mỹ nhân mặc một bộ váy mỏng màu xanh bích, suối tóc đen láy buông xuống ngang lưng. Nàng ta khẽ nhìn Tư Thành, cái nhìn như giục giã, như trách móc, chan chứa nhu tình.
Mấy ngày nay, tối nào hoàng thượng cũng đến chỗ nàng ta dùng bữa và nghe đàn. Đối với bất kì cung phi nào, đây là một vinh hạnh phải tu từ kiếp trước mới có được. Nhìn Tư Thành như một con mèo con, ngoan ngoãn ngồi một chỗ uống trà, thưởng thức cầm nghệ, Lê Tuyên Kiều mơ hồ cảm thấy giấc mộng vinh hoa của mình đang đến rất gần. Vượt qua chiêu nghi Phùng Diệm Quỳnh? Tại sao không? Cái gì Phùng Diệm Quỳnh làm được, Lê Tuyên Kiều nhất định sẽ làm được.
Chờ một hồi lâu, Lê Tuyên Kiều cũng không chờ được nữa. Nàng ta ôm đàn đặt sang một bên, cất giọng nhỏ nhẹ như vàng oanh:
“Bệ hạ, để thần thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi.”
Đáp lại ánh mắt đầy ý tứ của Lê Tuyên Kiều, Tư Thành vẫn ngồi lặng yên như trước, thần thái dửng dưng, có phần lãnh đạm. Sắc mặt của Lê Tuyên Kiều hơi ngưng đọng lại.
Không phải bệ hạ nói sẽ qua đêm ở đây sao? Chẳng lẽ mỹ mạo của mình chưa đủ khiến người động tâm?
“Cũng muộn rồi, trẫm không làm phiền nàng nữa. Đặng Phúc, bãi giá điện Bảo Quang.”
Điện Bảo Quang là nơi ở của Tư Thành.
Hắn nói xong thì đi thẳng, bỏ lại Lê Tuyên Kiều đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra.
Phiền? Thế nào gọi là phiền? Bao nhiêu kẻ sẵn sàng vì một chữ phiền này mà không từ thủ đoạn? Sự cố gắng của mình bấy lâu nay, chẳng lẽ hắn không mảy may nhìn ra dù chỉ một chút?
Một dải lụa rơi xuống ngang mặt, Lê Tuyên Kiều nhặt lấy, cảm giác chỉ muốn bóp nát mọi thứ trong tay.
…
Rời khỏi Diêu Tú viện, Tư Thành một mình tản bước trong hậu viên phía đông. Đã bao lâu nay, sống giữa những mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, hắn vẫn không ngăn được cảm giác nhạt nhẽo xâm chiếm cõi lòng. Không phải các nàng không ân cần chiều chuộng, không làm vừa lòng hắn… chỉ có điều, thứ hắn tìm kiếm cơ hồ lại là một điều khác.
Đôi chân bất giác đưa lối đến một nơi xa lạ, Tư Thành ngẩng đầu nhìn quanh. Con đường hắn bước không phải dẫn lối về điện Bảo Quang.
…
Hoàng Lan rảo bước đến cạnh bờ tường. Hóa ra mùi thơm ngọt ngào mà nàng cảm nhận được xuất phát từ vườn quỳnh ngay cạnh đó. Hoàng Lan hít hà hương thơm dễ chịu này, quyến luyến mãi không thôi. Sau cuối, nàng ngồi xuống bên cạnh, dựa lưng vào bờ tường. Trên cao, trăng treo lơ lửng, dưới đất, cỏ cây cũng mặc sức đung đưa theo gió. Trong bóng tối này, có lẽ chỉ duy nhất một mình nàng là kẻ không có tự do.
…
Tư Thành hướng về phía có tiếng chửi âm thầm phát ra. Hắn đang tản bộ dọc hoàng cung, không ngờ trời đã về khuya mà vẫn còn có người xuất hiện ở ngoài này. Âm thanh hắn vừa nghe được, không to không nhỏ, có một chút điêu ngoa, một chút ai oán, giống như một cung nữ bất mãn với hậu cung, lén trốn ra đây than thân trách phận. Hắn tò mò tiến lại gần bức tường phía trước thêm một chút, trong lòng có chút gờn gợn.
…
Hoàng Lan nghe tiếng người bước chân lại gần thì lập tức im bặt. Nàng đã quên rằng mình đang ở trong hoàng cung của một triều đại phong kiến, nơi đầy rẫy những quy tắc và luật lệ hà khắc. Sự bất bình trong phút chốc không kìm chế được bị phát tiết, chính nàng cũng chưa hẳn ý thức được sự tình sẽ ra sao nếu có một vị nữ quan nào đó nghe thấy. Thế nhưng, người đứng bên ngoài có vẻ vẫn không muốn buông tha nàng:
“Đêm khuya thanh vắng, cấm cung đã đóng cửa từ lâu. Cô nương là ai mà lại ra đây buông lời oán trách như vậy?”
Giọng điệu Tư Thành mang ý tứ tò mò nhiều hơn giận dữ. Có lẽ hắn đã bỏ lỡ phân đoạn mà Hoàng Lan chửi hắn.
Ở bên này bức tường, Hoàng Lan dần lấy lại tinh thần. Bản tính nàng xưa nay vẫn vậy, gặp chuyện không vừa mắt thì không thể ngồi yên, thậm chí nhiều khi không nghĩ tới thiệt hơn của bản thân. Mấy ngày này, tuy nàng tạm thời không đối đầu với đám nữ quan, nhưng điều đó không có nghĩa nàng chấp nhận thỏa hiệp. Người khôn sẽ không đem trứng ra chọi với đá, càng không liều lĩnh để rồi hy sinh một cách lãng nhách và vô ích. Món nợ ấy, sự bất công ấy, một ngày nào đó nhất định nàng sẽ trả lại sòng phẳng. Còn trước mắt, để có thể bình an trở về, nàng phải bảo toàn được bản thân ở chốn thâm cung đầy thị phi này đã.
“Tôi chỉ là một kẻ vô danh không đáng nhắc đến.” Hoàng Lan đáp lời người bên ngoài. Qua mấy lần thử thăm dò, nàng mới biết người trong Thanh Phục khu không biết mình là ai. Có lẽ Thanh Ngọc chủ động giúp nàng che giấu lai lịch và sự kiện trên dạ yến lần đó. Dẫu sao chỉ vì vô tình đắc tội với một vị chiêu nghi mà đã có kẻ chu đáo vào hình lao lấy mạng nàng, nếu để đối phương biết nàng đang ẩn náu trong Thanh Phục khu, không biết số mạng Hoàng Lan sẽ còn thê thảm đến mức nào nữa.
Dừng lại một chút, nàng tò mò hỏi thêm: “Còn anh là ai?”
“Ta cũng là một kẻ vô danh không đáng nhắc đến.”
Tư Thành gần như nhại lại lời cung nữ bên kia, giọng điệu có chút trào phúng. Hắn thầm nghĩ nếu người kia biết mình đang nói chuyện với đương kim hoàng thượng, nàng ta sẽ ngạc nhiên đến nhường nào.
Ngữ điệu ăn miếng trả miếng này khiến Hoàng Lan bật cười. Ở bên kia tương vọng lại tiếng người lẩm bẩm:
“Cô cười cái gì?”
“À, không có gì.” Hoàng Lan bụm miệng nói dối.
Cuối cùng cũng biết vì sao bản thân bỗng trở thành trò cười nhạo, Tư Thành cười nhạt rồi nói:
“Cô còn chưa trả lời câu hỏi thứ hai của ta.”
Nụ cười của Hoàng Lan ngưng lại. Người này vì sao lại tò mò thế? Liệu nàng có nên nói mọi chuyện với hắn không?
“Mấy ngày trước tôi xui xẻo nên đã đắc tội với người không nên đắc tội…”
Nàng thở dài. Dĩ nhiên vì đắc tội với Phùng chiêu nghi, nàng mới suýt mất mạng trong hình lao, sau đó lại bị Thái Thanh Ngọc vô duyên vô cớ tống vào nơi khỉ ho cò gáy này.
“Người cô đắc tội có phải là một phi tần nào đó?”
Tư Thành vẫn kiên trì dò hỏi, trong thâm tâm mười phần thì đã đoán được tám chín.
“Sao anh lại biết?” Hoàng Lan không giấu nổi ngạc nhiên.
Tư Thành nói tiếp:
“Bởi vì điều khiến cô bất mãn không phải hình phạt da thịt mà là sự đối xử bất công. Xưa nay, chỉ có mấy vị chủ tử trong cung mới rảnh rỗi bày ra những trò này mà thôi”
Hắn quá hiểu đám người xun xoe bên cạnh mình. Trước mặt hắn, bọn họ ngọt ngào, dịu dàng bao nhiêu thì sau lưng hắn, bọn họ lại quay sang đấu đá nhau không biết mệt, đến khi nào chán quá thì sẽ tìm đám cung nữ vô danh vô phận mà trút giận.
Hậu cung giả dối vô thường. Chuyện mười tám năm trước, Tư Thành sẽ không bao giờ quên…
Tinh thần Hoàng Lan hơi tĩnh lại đôi chút. Người kia nói đúng, nàng bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thẳm rồi thở dài:
“Trời cũng muộn rồi, ở đây lâu không tiện, tôi về đây.”
Nói xong, nàng quay bước đi.
“Khoan đã!”
Lời nói thâm trầm từ bên kia tiếp tục vọng sang khiến Hoàng Lan dừng bước. Nàng lưỡng lự một hồi rồi cũng đứng lại, chờ đợi người kia nói tiếp.
“Nếu cô rảnh thì ở đây trò chuyện với ta một lát… được chứ?”
Tư Thành nói tiếp hai từ cuối một cách cực kì miễn cưỡng. Vốn là vua một nước, hắn không nghĩ sẽ có lúc bản thân phải dùng đến hai từ cầu khiến này.
Mà lại dùng trước mặt một cung nữ thấp kém! Thật là hài hước!
“Vì sao?” Hoàng Lan nghi ngờ hỏi.
“Nội đình canh gác nghiêm ngặt, người có bản lĩnh lẻn ra ngoài như cô không phải nhiều đâu. Đúng lúc ta cũng đang có chuyện bực bội trong lòng. Cung cấm gặp mặt, xem như ta và cô cũng có chút duyên tương ngộ đi.”
Duyên tương ngộ cái con khỉ! Hoàng Lan làu bàu nhưng rồi vẫn ngồi lại. Nửa tháng nay, sống trong Thanh Phục khu ngột ngạt, thật ra nàng cũng cần một người bạn để tâm sự. Hơn nữa, nàng thấy giọng điệu người bên ngoài có phần tử tế thì không đành lòng:
“May cho anh đấy, dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi.”
Tư Thành tựa lưng vào tường, cất giọng trầm ấm:
“Cô tùy tiện ra đây, không sợ bị các nữ quan trách phạt sao?”
Câu hỏi của Tư Thành khiến Hoàng Lan nhớ lại cái sự thật ghê tởm đang diễn ra trong Thanh Phục khu. Cái nắng chói chang… những trận đòn roi sống đi chết lại… ánh mắt lầm lũi, cam chịu của những cung nữ yếu đuối…
“Dĩ nhiên là sợ. Hình phạt, trong cung này còn thiếu ư? Mấy thứ màu mè mà các người bày ra chỉ che mắt được tên vua hồ đồ ấy thôi.”
Hồ đồ? Tư Thành bất giác đấm tay vào tường. Lần thứ hai nghe người khác chê bai mình hồ đồ, mà lại toàn là lời của đám cung nữ thấp kém, hắn không thể không cảm thấy oan ức.
“Chuyện này cũng không thể trách bệ hạ.” Hắn yếu ớt phản đối.
“Không trách hắn, vậy thì trách ai?” Hoàng Lan lập tức ngắt lời hắn. Sở dĩ nàng dám nói toạc móng heo như vậy bởi vì nơi này vắng vẻ, trừ hai người bọn nàng ra thì không còn ai, mà nàng tin người kia không dám đem chuyện ngày hôm nay đi kể lung tung nếu như hắn không muốn tự chuốc lấy rắc rối. “Đám phi tử của hắn lời qua tiếng lại, hắn vẫn nhắm mắt làm ngơ, cuối cùng lại đem mọi chuyện trút lên đầu một kẻ vô tội. Anh nói như vậy còn không phải hồ đồ ư?”
Ngươi đã gặp trẫm bao giờ mà dám phán xét trẫm như vậy? Con người trẫm, ngươi biết được mấy phần? Kì thật hắn thấy vô cùng bức xúc, nhưng lại không thể lên tiếng đính chính.
“Suy nghĩ của cô thật sự rất đặc biệt!” Biết không nói lại nàng, hắn đành buông một câu cảm thán.
“Chỉ là tự tôi cảm nhận thôi. Tôi biết tôi không thể thay đổi được thời đại này, còn chưa biết chừng nó sẽ thay đổi tôi…”
Tư Thành không thể hiểu hết được ý nghĩa câu nói này. Hắn chỉ cảm nhận thấy, người con gái đang đứng phía sau bức tường kia tuyệt đối không giống như đám người Phùng Trần đếm không hết trong hậu cung của hắn.
“Những lời này, tốt nhất không nên tùy tiện nói ra, nếu có người khác nghe thấy, cô sẽ không yên với bọn họ đâu.”
“Tôi không nói, anh không nói thì ai biết chứ?” Giọng nói của Hoàng Lan có ý cười. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy người đang nói chuyện với mình cũng có chút thiện ý.
“Cô nhập cung lâu chưa?”
“Cách đây không lâu. Nhưng tôi muốn đính chính một chút, tôi không phải cung nữ của tên vua hồ đồ đó. Đám người ở đây không có quyền quyết định sự sống chết của tôi.”
Điều Hoàng Lan rất ghét, đó là cách các nữ quan áp đặt thân phận cung nữ ình. Nàng bị đưa đến đây, không có nghĩa nàng sẽ là một cung nữ sống chết trong bốn bức tường này. Kể từ khi lưu lạc đến quá khứ, chưa bao giờ Hoàng Lan quên mất bản thân mình vẫn là một người của tương lai.
“Không phải cung nữ… chẳng lẽ cô nương là một phi tần nào đó của ông vua hồ đồ?”
Tưởng có thêm đồng minh, Hoàng Lan thích thú bật cười:
“Đấy nhé, chính anh cũng công nhận với tôi rằng đức vua của anh là một kẻ hồ đồ rồi nhé.”
Được rồi, nhận thì nhận, rồi sẽ có ngày trẫm sẽ chứng minh cho ngươi rằng ngươi đã hoàn toàn sai lầm…
“Rồi rồi.” Hắn cười cầu tài: “Trả lời ta trước được không?”
“Tôi là một người tự do. Tôi không thuộc về hoàng cung này. Ở một nơi cách đây rất xa, những người thân của tôi vẫn đang chờ tôi trở về.”
Vẻ mặt của Tư Thành trầm xuống. Trong ánh mắt hắn, tinh tú lấp lánh, thêu dệt thành tấm thảm khổng lồ.
Xung quanh vắng lặng đến lạ kì. Trong bóng tối, chỉ có hai người họ đang cùng dựa lưng vào một bức tường, cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời và lắng nghe hơi thở của đối phương.
“Ít ra cô còn hạnh phúc vì có một gia đình bình yên…”
Tư Thành đột nhiên nói một câu tưởng chừng rất không liên quan. Chỉ có hắn hiểu, cái quá khứ mà hắn không bao giờ cho phép mình quên, theo một câu nói của người bên kia bỗng dưng ùa về.
Khẽ vuốt ve bông hoa quỳnh trong tay, Hoàng Lan yên lặng, lắng nghe câu chuyện của hắn.
“Cha ta vì tin lời người khác nên đã bạc bẽo hai mẹ con ta, thậm chí còn có ý nghĩ đuổi cùng giết tận. Nếu không vì được một người bạn tốt giúp đỡ, thậm chí liều mình đứng ra bảo vệ, mẹ con ta cũng không giữ được mạng sống đến tận ngày hôm nay.”
Tư Thành đang kể chuyện mười tám năm trước, Tuyên Từ thái hậu vì mưu đồ hoàng vị nên đã buông lời dèm pha với tiên đế, đẩy mẹ con hắn lưu lạc tứ phương. Thân là hoàng tử Đại Việt, nhưng hắn lại được sinh ra và nuôi dưỡng trong chùa Dục Khánh. Đến bốn năm sau, Tuyên Từ thái hậu và hoàng huynh cảm thấy áy náy mới đón mẹ con hắn về, ban ột chức thân vương nhàn nhã. Nếu không có sự biến Lệ Đức hầu Lê Nghi Dân trở về đoạt vị, Lê Tư Thành hắn chắc sẽ mãi mãi làm một thân vương hữu danh vô thực. Cảm kích ư? Hắn chấp nhận lên ngôi vua vì cơ hồ trong huyết quản của hắn đang chảy dòng máu của họ Lê, chỉ đơn giản vậy thôi.
“Những lời anh nói… là thật ư?”
Câu chuyện của Tư Thành tất nhiên đã được đơn giản hóa, chỉ đủ để đối phương hiểu được một nửa. Những tôn danh tiên đế, thái hậu, Lệ Đức hầu đều được ẩn tích. Hắn không muốn người bên kia biết được thân phận thực sự của mình.
“Ta không nói dối cô.”
“Một người kiên cường như mẹ anh, thật đáng để người khác nhìn vào nể phục. Ngẫm lại, cha anh cũng thật hồ đồ nha. Vợ mình tốt xấu hay không còn không hiểu, lại để cho kẻ khác buông lời gièm pha.”
Tư Thành âm thầm cười khổ. Cha con hắn đều bị cung nữ này quy ột chữ hồ đồ.
“Ta không được nhìn thấy mặt ông ấy, dù chỉ một lần.”
“…”
“Người qua đời rất sớm, ta chỉ được nghe người khác kể lại về người.”
Hoàng Lan thật sự có điều không hiểu. Theo lời kể của người kia thì cha hắn đã đối xử tệ bạc với mẹ con hắn, vậy mà trong giọng nói của hắn khi nhắc đến ông ta vẫn có đôi chút tự hào. Trước việc này, nàng chỉ im lặng không đáp. Tư Thành thấy nàng không trả lời, nhưng hắn biết người bên kia vẫn chưa bỏ đi.
“Người ta nói cha ta bị chính người đã từng tương trợ mẹ con ta hại chết. Chuyện đã qua nhiều năm rồi, nhưng giờ mỗi khi nhắc lại, ta đều có chút bàng hoàng không dám tin. Theo lời mẹ ta kể lại, người ấy cả đời chính trực ngay thẳng, nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ có dã tâm hại người. Chỉ có điều vụ án ấy trôi qua đã lâu, người chết không thể sống lại, giờ có nói gì cũng là vô ích.”
Hoàng Lan càng lúc càng cảm thấy câu chuyện của đối phương rắc rối. Rốt cuộc hắn là thái giám, thị vệ hay thể loại nào mà lại có một xuất thân phức tạp đến như thế?
“Người chính trực ngay thẳng thường trở thành cái gai trong mắt kẻ khác mà. Trên đời này thiếu gì những chuyện vu oan giá họa nhau.” Rồi Hoàng Lan bỗng nhiên thở dài, cám cảnh một câu: “Mấy trăm năm trước, chẳng phải Nguyễn Trãi cũng bị vu oan mà gánh án tru di cả tam tộc đó sao?”
Tư Thành nghe đến đó thì giật mình:
“Mấy trăm năm trước? Nguyễn Trãi? Này cô nương…”
Biết mình lỡ lời, Hoàng Lan cuống quýt đánh trống lảng:
“Không, không phải mấy trăm năm trước, Nguyễn… à không, ý tôi là… Chuyện đã qua rồi, anh cũng nên quên đi, giờ quan trọng là sống cho thật tốt để cha mẹ anh ở dưới suối vàng cũng có thể mỉm cười mãn nguyện.”
Hoàng Lan vừa dứt lời, chợt thấy người bên kia đằng hắng một tiếng. Cũng may là nàng chưa nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Tư Thành lúc này.
Hắn đáp tỉnh bơ:
“Chẳng giấu gì cô, mẹ ta vẫn còn sống..”
Mặt Hoàng Lan so với đít nồi còn đen hơn. Vừa nãy nàng vội đánh trống lảng nên nói năng không đầu không cuối gì cả.
“Xin lỗi, xin lỗi, tại giọng điệu của anh tha thiết quá nên tôi cứ tưởng.” Nàng ấm ức đáp: “Nếu được, tôi mong một ngày nào đó được gặp mẹ anh. Bà ấy thật đáng ngưỡng mộ.”
Cung nữ như cô muốn được gặp thái hậu, chuyện này cũng thú vị đó chứ, Tư Thành chợt cười nhẹ.
“Đó là người mà ta kính trọng nhất.” Hắn nói thêm.
Cũng không biết từ khi nào, hắn cảm thấy nói chuyện với người này thật thoải mái, không phải đoán từng lớp ý tứ như với đám cung phi, càng không phải câu nệ quân thần như trên đại điện. Ở nàng không có sự e dè kiêng kị, những gì nói ra đều là suy nghĩ xuất phát từ đáy lòng.
“Cô đã mệt chưa?” Giọng điệu hắn chứa đựng một sự quan tâm chân thành.
“Có người để trò chuyện, kể ra cũng rất vui.” Ở bên này tường, Hoàng Lan chặc lưỡi tiếc rẻ: “Nhưng tôi cũng phải đi ngủ sớm đây, nếu sáng mai dậy trễ sẽ bị đám nữ quan già kia lột da mất.”
Một tiếng sang canh từ xa vọng đến. Sương đêm đã phủ đẫm lên tóc áo con người. Trên đường trở về điện Bảo Quang, tâm tư Tư Thành khoan khoái dễ chịu. Trong tâm trí hắn tràn ngập một mùi hoa quỳnh.
Hơn nữa, hình như người con gái đó tin tưởng Ức Trai vô tội…
…
Bảy ngày sau.
Đan Ngọc các thuộc cung Thụy Đức.
Phùng Diệm Quỳnh ngồi trước gương đồng, để mặc cho cung nữ hầu mình chải đầu bằng một chiếc lược ngà. Mái tóc của Phùng Diệm Quỳnh đen bóng mượt mà, đổ dài qua ghế như một dòng suối mát.
“Mai Hoa, có phải ta đã già rồi không?”
“Sao lệnh bà lại nói vậy! Ai cũng biết lệnh bà là đóa hoa rực rỡ nhất hậu cung này. Nếu lệnh bà nhận mình già, vậy thì các vị chủ nhân khác trong cung đều là bà lão thất thập cổ lai hi rồi.”
Lời Mai Hoa nói tuy nịnh nọt nhưng cũng có đến bảy tám phần là sự thật. Nhan sắc của Phùng Diệm Quỳnh trong cung thực sự quá nổi bật, họa chăng chỉ có Lê Tuyên Kiều là có thể miễn cưỡng đứng ra tranh đua cao thấp. Thế nhưng, dạo gần đây, Phùng Diệm Quỳnh luôn có một cảm giác bất an. Nàng ta mơ hồ cảm thấy mình không còn đủ khả năng chạm vào ánh mắt hoàng thượng như trước.
Từ bên ngoài, Bạch Yên khẩn trương đi vào. Nàng ta nhìn qua Mai Hoa, cuối cùng mới ghé tai Phùng Diệm Quỳnh nói nhỏ vài câu. Không biết Bạch Yên nói gì, chỉ thấy gương mặt Phùng Diệm Quỳnh giãn ra trong giây lát, mọi sự ưu phiền trong đáy mắt đều đột nhiên biến mất.
…
“Tiện nhân! Hôm nay ta phải đánh chết ngươi.”
Ở sân giữa của Thanh Phục khu hiện lên một cảnh tượng lộn xộn. Các cung nữ đều ngưng làm việc, tập trung thành một đám đông, ánh mắt lộ vẻ khiếp đảm nhìn Bùi Tố Tâm đang trừng phạt một cung nữ.
Không ai biết người cung nữ này đến từ cung nào, phạm phải tội gì. Bọn họ không hỏi. Nàng cũng không trả lời. Ở những nơi hỗn tạp như Thanh Phục khu này, “chủ nghĩa tự kỉ” càng được đề cao. Làm tốt việc của mình, không can dự vào việc của người khác, tránh xa chuyện thị phi… là ba quy tắc sinh tồn cơ bản nhất trong chốn thâm cung. Mọi người đều như vậy, cung nữ mới tới này cũng như vậy…
Nhưng không ngờ người thường ngày vốn lặng lẽ, an phận ấy lại dám chống đối lại đế chế cai trị độc ác của đám nữ quan trong Thanh Phục khu chỉ để bảo vệ một cung nữ vô danh tiểu tốt khác.
Nguyệt Hằng chính là người đã chăm sóc Hoàng Lan trong những ngày đầu nàng đến Thanh Phục khu. Nguyệt Hằng nhỏ hơn nàng vài tuổi, vì từng làm phật ý một vị tiệp dư họ Triệu nên mới bị tống vào đây. Gần một tháng ở Thanh Phục khu, Hoàng Lan chỉ có Nguyệt Hằng làm bạn. Ban ngày, họ cùng làm việc, che chở nhau trước những trận đòi roi nghiệt ngã. Khi đêm đến, họ lại thức để kể cho nhau nghe những câu chuyện của riêng mình. Người này có miếng ăn ngon, có tấm chăn ấm cũng chưa bao giờ quên người kia. . Hoàng Lan và Nguyệt Hằng, hai người từ không quen không biết đã trở thành bạn bè đồng cam cộng khổ như thế đó. Cũng giống như vợ chồng Từ Trọng Sinh, Nguyệt Hằng là người mà Hoàng Lan thực lòng quý mến kể từ khi lạc đến thời đại này.
Vừa rồi, Nguyệt Hằng vì trong người có bệnh mà lỡ trượt chân, đánh đổ cả xô nước vào người Bùi Tố Tâm. Là một kẻ hẹp hòi, mụ liền đánh Nguyệt Hằng một trận thừa sống thiếu chết. Bất mãn tích tụ đã lâu giờ như giọt nước tràn ly, Hoàng Lan không thể tiếp tục chống mắt lên nhìn Nguyệt Hằng bị kẻ khác đánh đến chết được nữa.
Nhiều khi nhẫn nhịn không đem đến bình an mà chỉ đem lại thiệt thòi. Bản thân từng trải qua chuyện ở Liên đài, Hoàng Lan là người chiêm nghiệm rõ nhất sự thật ấy.
Cổ nhân có câu: Con giun xéo lắm cũng quằn!
Để bảo vệ bạn, nàng đã giằng lấy roi trong tay Bùi Tố Tâm, quất ngược lại mụ ta mấy cái đến tím tái mặt mày.
Vì thế mới dẫn đến tình cảnh này.
Ánh mắt thâm độc của Bùi Tố Tâm liếc xéo qua người Hoàng Lan. Nàng đang bị người ta giữ chặt tay chân, không thể phản kháng, ngược lại chỉ có thể lộ ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương. Đối diện ánh mắt ấy, Bùi Tố Tâm bất giác rùng mình, nhưng nhớ lại lời quý nhân đó đã giao phó, mụ lại nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục chửi bới:
“Các ngươi chỉ là một lũ chuột bọ rác rưởi, bị người ta ruồng bỏ mới vứt vào Thanh Phục khu này. Còn tưởng mình vẫn là cung nữ cao quý ngoài kia ư? Ta truyền đời bảo danh cho các ngươi biết, ở đây, ta mới là chủ, không tôn trọng chủ nhân, ta có đánh chết các ngươi cũng không ai dám dị nghị một câu đâu.”
Chủ nhân? Hoàng Lan chưa bao giờ coi mụ già khắc nghiệt này là chủ nhân của mình. Nàng nhìn sang phía Nguyệt Hằng, tạm thời yên tâm vì Bùi Tố Tâm còn đang bận đối phó với mình, tạm thời không gây khó dễ cho nàng ta nữa.
“Tố Tâm, bà nhầm rồi.” Hoàng Lan bình tĩnh lắc đầu: “Sinh mạng của ai cũng đáng quý như ai cả thôi. Chúng tôi đều là con người, không phải hạng cỏ rác như bà nói. Nguyệt Hằng bị sốt à bà vẫn bắt cô ấy đi làm việc, cô ấy chóng mặt va phải bà thì bà đánh đòn không tiếc tay. Dám hỏi bà Tố Tâm, hành vi ấy của bà so với chúng tôi, đâu mới là rác rưởi? Bình thường chúng tôi nín nhịn, không phải vì sợ bà, chỉ đơn giản vì muốn yên thân mà thôi. Nhưng tôi cũng nói cho bà biết, con giun xéo lắm cũng quằn. Ngày hôm nay, nếu bà dám động đến một sợi tóc của Nguyệt Hằng, tôi sẽ không nể nang bà nữa đâu.”
Lời này thốt ra từ miệng một cung nữ đang bị giữ chặt chân tay, hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Bùi Tố Tâm, nhưng chẳng hiểu sao, mụ ta lại cảm thấy chính mình mới là đối tượng đang bị áp chế. Ánh mắt của cung nữ này, bình lặng đạm mạc, đến nửa phần sắc nhọn bức người cũng không có, lại đủ sức khiến mụ ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng, run rẩy chân tay. Ngọn roi trong tay mụ ngập ngừng nửa ngày vẫn không thể vung xuống được.
Đúng lúc ấy, có tiếng thái giám hô vang:
“Phùng chiêu nghi tới!”
Từ ngoài cửa Thanh Phục khu, một mỹ nhân trong bộ váy lụa màu tím đang đủng đỉnh bước tới. Đám nữ quan ở đây nhìn thấy quý nhân giá đáo, vội vã khom người hành lễ.
“Phùng chiêu nghi cát tường.”
Phùng Diệm Quỳnh không quan tâm đến mấy mụ già này, ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Hoàng Lan.
Sau khi Thúy Hoa chết, Phùng Diệm Quỳnh căm tức lắm nhưng lại không dám làm to chuyện, bởi nếu công khai truy tìm Hoàng Lan, đồng nghĩa với việc nàng ta tự tố cáo mình đã vào hình lao. Việc mất nhiều hơn được ấy, Phùng Diệm Quỳnh vẫn chưa ngu để đánh đối.
Nàng ta, nàng ta cười nhạt một tiếng.
“Ai là người đứng đầu ở đây?”
Bùi Tố Tâm từ đám đông bước ra, điệu bộ cực kì ngoan ngoãn. Bà ta bây giờ và bà ta của năm phút trước, về căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Bẩm lệnh bà, là nô tì.”
“Cung nữ này…” Phùng Diệm Quỳnh chỉ vào Hoàng Lan: “Cô ta phạm tội gì?”
“Dạ thưa, cô ta chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, phạm lỗi nên nô tì ra tay giáo huấn một chút. Thật không dám phiền đến lệnh bà phải bận lòng.”
Bộ dạng khúm núm của Bùi Tố Tâm chỉ càng khiến Phùng Diệm Quỳnh đắc ý. Rồi nàng ta cúi xuống, ghé sát vào tai Hoàng Lan mà thì thầm:
“Nguyễn Hoàng Lan, tuy ta không biết ngươi thoát khỏi hình lao bằng cách nào, nhưng ngươi nên nhớ bản thân mình vẫn đang là một tội nhân. Trốn khỏi ngục là tội gì, chắc ngươi cũng biết. Không ai may mắn quá hai lần đâu. Nhưng Phùng Diệm Quỳnh ta cũng không phải kẻ hẹp hòi. Chỉ cần ngươi chịu ra mặt giúp ta một việc, ta hứa sẽ cầu xin bệ hạ, để ngươi bình an rời khỏi hoàng cung.”
Không ai may mắn quá hai lần? Phải chăng lần đầu tiên là lúc Thúy Hoa vào hình lao và bị Thanh Ngọc “xử đẹp”?
Ngay lúc này, Hoàng Lan rất muốn phi thẳng dép vào kẻ trước mặt. Phùng Diệm Quỳnh không phải kẻ hẹp hòi. Vậy thì lần nàng ta cử người vào hình lao bịt đầu mối tính là gì đây? Phùng Diệm Quỳnh sẽ cầu xin bệ hạ thả Hoàng Lan ra? Có điên Hoàng Lan mới tin nàng ta có thành ý.
“Chuyện chiếc đàn ấy, tôi đã sớm quên rồi.” Hoàng Lan ngẩng đầu lên, điềm nhiên nhìn thẳng vào mắt đối phương, lời nói cứ thế xuyên thấu tâm can Phùng Diệm Quỳnh: “Phải chăng chiêu nghi vẫn nhớ chuyện cũ, muốn tôi ra mặt tố cáo vị tu dung kia hòng đổi trắng thay đen?”
Phùng Diệm Quỳnh hài lòng mỉm cười. Đúng thế, Nguyễn Hoàng Lan này có thể giúp nàng ta thực hiện nốt kế hoạch còn đang dang dở kia lắm chứ!
“Xin lỗi, nhưng tôi không làm.”
Câu nói tiếp theo của Hoàng Lan chẳng khác gì dội cả gáo nước lạnh vào mặt Phùng Diệm Quỳnh. Nàng ta trừng mắt nạt Hoàng Lan, đổi lại, thần sắc Hoàng Lan vẫn tỉnh bơ.
Nếu là trước đây, có lẽ Hoàng Lan sẽ tin vào lời hứa hẹn của Phùng Diệm Quỳnh mà gật đầu. Nhưng sau lần chết hụt trong hình lao, nàng đã học được cách nghi ngờ mọi thứ. Một trong những điều khó khăn nhất chính là đặt niềm tin vào kẻ đã từng giết mình. Hơn nữa, dù mục đích của Lê Tuyên Kiều là gì thì nàng ta cũng đã cứu Hoàng Lan một mạng. Lấy oán báo ơn không phải phương châm sống của nàng.
“Ngươi thực sự không sợ chết ư?” Cái cách hỏi chuyện của Phùng Diệm Quỳnh thật khiến người ta phát ớn.
Lần này Hoàng Lan không trả lời. Đúng là nàng đã từng rất sợ chết, nhưng cũng có lúc, con người thà chết còn hơn phải cúi đầu. Hơn nữa, Hoàng Lan hiểu rất rõ rằng dù nàng có cúi đầu hay không thì đối phương cũng sẽ không buông tha cho nàng. Nếu đã như vậy, tại sao nàng phải chọn cách chết trong sỉ nhục chứ?
Mua chuộc không được thì lật lọng. Phùng Diệm Quỳnh cao giọng nói với Bùi Tố Tâm:
“Nếu cung nữ này đã phạm lỗi mà không biết hối cải, ngươi cũng không cần quá nhân từ với cô ta, tránh người khác nói ngươi quản giáo không nghiêm, dung túng kẻ dưới làm càn.”
Hoàng Lan nghe mà ức nghẹn. Mượn dao giết người ư? Mỹ nhân trong hậu cung này nhiều như sao sa, nhưng kẻ đang đứng trước mặt nàng hiển nhiên là một ngôi sao chổi!
“Nô tì cẩn tuân lời dạy của lệnh bà.”
Bùi Tố Tâm cung kính cúi đầu, trong lòng lại thầm thắc mắc, không biết cô cung nữ vô danh này rốt cuộc đã mắc tội gì mà đến cả Phùng chiêu nghi cũng đặc biệt quan tâm tới nàng như vậy?
“Phùng chiêu nghi!”
Phùng Diệm Quỳnh đang định quay lưng bước đi chợt nghe tiếng Hoàng Lan cất lên. Nàng ta hơi nhíu mày, chậm bước lại.
“Tôi biết lần trước đã vô tình đắc tội với cô. Nhưng tôi với cô không quen không biết, lần ấy tôi cũng không có ý tố cáo cô, cô có cần nhất thiết ép tôi đến chỗ chết như vậy không?”
Một lời Hoàng Lan nói ra, gần như khúc mắc trong lòng mọi người ở đây đều được lý giải. Hóa ra người nàng đắc tội chính là Phùng chiêu nghi đức cao vọng trọng bậc nhất hậu cung. Một vài cung nữ lắc đầu ái ngại. Nguyệt Hằng vẫn đang quỳ ở ngoài xa sắp bật khóc thành tiếng.
Phùng Diệm Quỳnh quay đầu lại, thái độ nhàn nhạt:
“Ngươi nói ta ép ngươi đến chỗ chết? Ta ép ngươi đến chỗ chết khi nào?”
Hoàng Lan cười lạnh trong lòng. Giờ nàng đã chắc chắn rằng Phùng Diệm Quỳnh không biết chuyện đã xảy ra trong hình lao. Nếu nàng ta biết được Lê Tuyên Kiều, Thái Thanh Ngọc đã nhúng tay vào cái chết của Thúy Hoa, liệu nàng ta còn dám kênh kiệu nữa hay không?
Chẳng qua vì một số lý do nên Hoàng Lan cũng không tiện nói ra.
“Ta với ngươi không quen không biết, vì cớ gì mà ta phải ép uổng ngươi? Phùng Diệm Quỳnh ta, thân là một chiêu nghi cao quý lại phải đi so đo tính toán với một tiện nhân thấp hèn như ngươi ư? Nguyễn Hoàng Lan, ngươi đừng có cuồng si vọng tưởng nữa! Nữ quan chưởng quản đâu?”
Không đợi Phùng Diệm Quỳnh gọi đến tên, Bùi Tố Tâm đã ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh chờ lệnh.
“Đem con tiện tì này đánh chết cho ta!”
Phùng Diệm Quỳnh hạ lệnh giết người một cách không thể nhẹ nhàng hơn.
Đối với đám nữ quan trong cung này, lời chủ nhân chính là lời vàng lời ngọc. Bùi Tố Tâm vốn đã bị ánh mắt của Hoàng Lan áp chế nửa ngày, nay mượn oai chiêu nghi bèn lập tức lấy lại phong độ. Mụ vội vàng phân phó hai thái giám trẻ tuổi đến trói tay nàng lại, điệu bộ hung hăng khẩn trương như thể chỉ sợ Phùng chiêu nghi thấy mụ không tận tâm.
Những cung nữ vẫn đứng chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, không dám thở mạnh, cũng không dám liếc nhìn Phùng chiêu nghi xinh đẹp trước mặt.
…
Trong đám lộn xộn ở Thanh Phục khu, không ai chú ý tới đoàn ngự giá của Tư Thành đang tiến lại gần.
Bệ hạ, thần thiếp nghe nói chiêu nghi đang bị một kẻ hạ nhân ở Thanh Phục khu chọc tức…
Lời nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt của Lê Tuyên Kiều đã đưa chân Tư Thành tới đây. Trong lòng hắn có một sự tò mò không thể lí giải. Thanh Phục khu, Thanh Phục khu…
Chính tại Thanh Phục khu, hắn đã từng trò chuyện với người cung nữ bí ẩn ấy.
Trước mặt hắn là cảnh tượng hỗn loạn. Ba bốn thái giám đang xông vào khống chế một cung nữ. Nhưng nàng cung nữ này khỏe như voi, đám thái giám càng xông vào, càng bị nàng xô ngã dúi dụi. Bùi Tố Tâm há hốc mồm kinh ngạc, đây có phải cung nữ gánh nước mà bình thường mụ vẫn hay chửi rủa không? Mụ ta hoàn toàn không biết rằng Hoàng Lan không phải một người mang tư tưởng phục tùng hay thỏa hiệp, nếu ai đó ức hiếp nàng quá, nàng chắc chắn sẽ dùng tất cả sức mạnh vốn có của mình để mà phản kháng lại.
“Các ngươi để ta.”
Mụ ta quát lên một tiếng rồi hăm hở cầm một con dao xông đến, vẻ mặt lộ ra sát khí trầm trọng. Phùng Diệm Quỳnh đứng bên cạnh xem kịch hay, đủng đỉnh chờ kết quả.
“Phùng chiêu nghi, nàng đang làm gì ở đây vậy?”
Một giọng nói trầm trầm quen thuộc cất lên bên tai. Theo phản xạ, Phùng Diệm Quỳnh quay lại phía sau, sắc mặt đại biến.
Một giây sau, nàng ta hoảng hốt kéo theo tất cả nữ quan, thái giám, cung nữ đang có mặt ở Thanh Phục khu quỳ xuống hành lễ với Tư Thành. Đi bên cạnh hắn còn có Lê Tuyên Kiều, có lẽ cũng tới xem trò vui.
“Bệ hạ giá lâm, thần thiếp không biết nghênh đón, thật là tội đáng muôn chết. Thỉnh bệ hạ thứ tội, thần thiếp đang chủ trì xử trí một cung nữ phạm lỗi ở Thanh Phục khu. Chút chuyện vặt vãnh này, thần thiếp không dám để bệ hạ phải bận tâm.”
Phùng Diệm Quỳnh giải thích, lời nói cực kì nhẹ nhàng trôi chảy, khiến Tư Thành nghe xong cũng có chút thoải mái. Nhưng có điều hắn không hiểu, nàng ta đang yên đang lành lại chạy đến nơi xa tít mù như Thanh Phục khu chỉ để giúp đám nữ quan xử trí một cung nữ? Việc này không giống với cá tính lười biếng của nàng ta thì phải.
“Chiêu nghi vất vả vì sự vụ trong cung, trẫm há lại trách phạt nàng? Có điều, việc nhỏ này, cứ để đám nữ quan chấp chưởng tự xử lí, nàng vẫn nên nghỉ ngơi ở trong Đan Ngọc các thì hơn.”
Một lời của Tư Thành nói ra, ý tứ quan tâm chỉ là một nửa, một nửa là đuổi khéo đối phương về. Nhưng Phùng Diệm Quỳnh lại không hiểu, hoặc cũng có thể nàng ta cố tình không hiểu, thế nên vẫn đứng ngây ra đó.
“Cung nữ nào vi phạm cung quy, để chiêu nghi của trẫm nhọc công đến tận đây? Ngẩng đầu lên cho trẫm xem.”
Lệnh vừa dứt, đám thái giám liền cuống quýt dẫn Hoàng Lan đến trước mặt Tư Thành.
Chỉ một khoảnh khắc cũng đủ để Tư Thành nhận ra người quen cũ.