Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 49: Chiếu tướng (2)
Cảm thấy mọi chuyện xảy ra đêm nay có gì đó rất không tự nhiên, nhưng vì vẻ mặt của Đặng Phúc thật đến mức không thể thật hơn, hơn nữa Thạch Bưu không có lý do gì để ngăn cản Đặng Phúc truy bắt tội phạm, cuối cùng đành miễn cưỡng lui sang một bên, để Đặng Phúc và võ kỵ quân đi lùng bắt Lê Khải Triều.
Vừa chờ đợi quân lính báo kết quả, Đặng Phúc vừa nói:
“Tên Lê Khải Triều này trước nay làm gì cũng có mục đích rõ ràng. Hắn lại có sở thích đặc biệt với các tác phẩm nghệ thuật. Không biết trong dịch quán có tác phẩm gì đáng giá không, để nô tài còn cho người đi bảo vệ thay ngài?”
“Không dám phiền công công.” Thạch Bưu cẩn trọng lắc đầu: “Ta đi sứ quý quốc lần này, hành trang mang theo chỉ là chút vật dụng cá nhân, thật sự không có gì quí giá.”
Thạch Bưu còn chưa nói dứt câu, một tên thị vệ đã chạy đến, hấp tấp thưa:
“Bẩm đại nhân, tượng bạch ngọc… bạch ngọc Quan Âm đã biến mất rồi.”
Mặt Thạch Bưu xám ngoét như cục chì. Trong khi đó, Đặng Phúc ngửa cổ than trời, bắt đầu lải nhải không ngừng:
“Không tốt rồi, không tốt rồi.” Y tru tréo lên: “Tượng bạch ngọc Quan Âm là vật thế nào chứ? Đồ bệ hạ tặng cho tướng quân mà Lê Khải Triều cũng dám đụng đến! Tên trộm này càng ngày càng không biết tốt xấu gì rồi. Nếu để bệ hạ nghe được chuyện này, chắc cái mạng nhỏ của nô tài chẳng giữ nổi nữa.”
Ở trong căn phòng chứa phía sau hậu viện, Thạch Bưu đang gườm gườm nhìn sợi lông ngỗng cắm trên chiếc rương trống không. Quả nhiên, bức tượng bạch ngọc Quan Âm đã biến mất không một dấu vết.
“Là dấu hiệu của Lê Khải Triều.” Đặng Phúc thở dài giải thích: “Mỗi khi hoàn thành một vụ trộm, hắn đều để lại một chiếc lông ngỗng để báo cho chủ nhà rằng thủ phạm chính là hắn. Kể ra tên này cũng quá ngông cuồng rồi, hắn dám ngang nhiên thách thức cả hoàng thượng…”
Nói xong, Đặng Phúc định sai người đi đến các phòng kiểm tra, chợt thấy một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai mình. Dưới ánh đuốc chập chờn, Thạch Bưu nở nụ cười nham hiểm. Hắn cười, vì hắn đã nhìn thấu vở tuồng vụng về của đối phương.
Trước nói Lê Khải Triều trên đường chạy trốn mới chạy vào đây, sau lại nói Lê Khải Triều có chủ ý ăn trộm từ trước, thậm chí còn chu đáo dành cho dịch quán một chiếc lông ngỗng. Bọn người Đại việt này định coi Thạch Bưu hắn là thằng ngốc chắc?
“Đặng công công, cảm ơn ngài đã vất vả, nhưng việc tìm kiếm nên dừng ở đây thôi.”
Thanh âm lạnh lẽo của Thạch Bưu đủ khiến Đặng Phúc rùng mình. Nhưng nhớ đến trọng trách hoàng thượng đã giao phó, y nào dám bỏ của chạy lấy người!
“Đại nhân nói gì vậy, nô tài không hiểu. Nô tài thực sự đến đây để bắt Lê Khải Triều.”
Càng nói càng lòi đuôi chuột! Thạch Bưu nén giận lắc đầu.
“Tướng quân, ngài đừng làm khó nô tài chứ…” Đặng Phúc nhăn nhó.
Thạch Bưu không nói không rằng, đột ngột rút kiếm ra kề vào cổ Đặng Phúc. Nụ cười của hắn đột nhiên trở nên âm u và hiểm độc. Đặng Phúc sợ đến mức nhũn ra như bún.
“Ta nói rồi, tên trộm này để tự ta tìm kiếm rồi sẽ dâng lên cho An Nam quốc vương.” Thạch Bưu nói mà như đang rít lên: “Đã không còn sớm nữa, Đặng tổng quản, mời rời bước.”
Câu nói của hắn hàm chứa sự dứt điểm rõ ràng. Đặng Phúc dù có trung thành đến đâu thì vẫn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình, không dám tiếp tục đắc tội với lưỡi kiếm của Thạch Bưu nữa, một lát sau liền dẫn người đi mất dạng.
Khi võ kỵ quân đã đi xa, Thạch Bưu mới ghé tai hỏi nhỏ thị vệ vẫn đi theo hắn:
“Bọn chúng đã lục soát được gì chưa?”
Tên lính ngây người ra rồi lắc đầu. Thạch Bưu hài lòng mỉm cười. Trong thời gian ngắn như vậy, lại bị hắn âm thầm giữ chân, đám lính của Đặng Phúc tất nhiên chưa kịp tra ra bất cứ điều gì.
Bức tượng bạch ngọc Quan Âm kia là do An Nam quốc vương ban tặng. Tên đạo chích họ Lê kia không thể nào biết bên trong dịch quán có gì, trừ khi chính kẻ tặng đồ nói cho hắn biết.
Nếu là vậy, có lẽ hai tên ăn mày hôm trước cũng là người của Lê Tư Thành!
Thạch Bưu dùng hai ngón tay vuốt nhẹ thanh kiếm, lặng lẽ cười nhạt. Ban đầu là tặng bảo vật, sau lại sai một tên lưu manh đến gây chuyện, rồi mượn cớ bắt người để danh chính ngôn thuận vào dịch quán lục soát. Gọi đây là liên hoàn kế cũng không sai, chỉ tiếc rằng trình độ của kẻ diễn trò vẫn còn rất non nớt. Giá như tên Lê Khải Triều kia chọn một thứ khác để chôm chỉa, có lẽ Thạch Bưu cũng không nhìn thấu trò hề này nhanh như vậy.
Sau khi hai tên ăn mày kia “đi lạc” vào tận hậu viện dịch quán, cẩn tắc vô áy náy, hắn đã sớm sai người chuyển số tì sương ấy đến nơi khác. Hắn vốn định chờ sáng mai mới ra tay với ba sứ đoàn, nhưng tối nay đối phương đã nóng lòng hành động, hắn cảm thấy bản thân không nên tiếp tục chờ đợi nữa.
“Thưa đại nhân, vừa có người báo thấy bóng người khả nghi chạy về cửa phía đông, có cần sai người truy đuổi tiếp không ạ?”
Tên thị vệ rụt rè hỏi tiếp. Thạch Bưu càng khẳng định được giả thiết trong lòng.
“Khỏi cần.” Hắn hắng giọng.
Chắc chắn tên trộm kia cuỗm xong tượng bạch ngọc Quan Âm đã cao bay xa chạy. Hắn chỉ có vai trò làm mồi nhử trong đêm nay. Thậm chí có thể hắn còn không hề tồn tại!
Hình ảnh sợi lông ngỗng đầy khiêu khích hiện lên. Thạch Bưu hừ lạnh một tiếng, giật lấy ngọn đuốc trong tay tên thị vệ rồi bước về phía thư phòng.
…
Dưới gốc cây hoa sữa phía sau điện Bảo Quang, hai người một già một trẻ đang ngồi nhàn tản đánh cờ. Trên bàn cờ chỉ còn lác đác vài quân trắng đen, cục diện thắng thua đã phân định rõ ràng.
Tư Thành cười nhẹ một tiếng, tiện tay di chuyển quân xe lên phía trước.
“Vi thần lại thua rồi.”
Đinh Liệt buồn bã lắc đầu. Luận về đánh cờ, ông ta chưa bao giờ là đối thủ của vị vua trẻ tuổi này.
Tư Thành không nói gì, chỉ đủng đỉnh phe phẩy chiếc quạt màu tía trong tay. Dù là ván cờ nhỏ trước mắt hay ván cờ giang sơn nghìn dặm, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để thua.
Đã đến lúc chiếu tướng!
…
Cùng lúc ấy, bên trong dịch quán.
Bóng tối luôn là một đồng minh đáng tin cậy. Thạch Bưu tìm đến bên thư án, xoay nhẹ cái chặn giấy hình con hổ bằng đồng, lập tức có tiếng gạch trượt xuống, kế theo đó, góc tường xuất hiện một hốc nhỏ. Hắn thò tay vào bên trong, lấy ra tấm bản đồ vừa nãy.
Một cơn gió thổi tới, làm bay vài sợi tóc mái của Thạch Bưu.
Gió…
Không phải cửa đã đóng chặt rồi sao?
Theo bản năng, Thạch Bưu quay đầu lại.
Trong sự tĩnh lặng tưởng chừng sâu thẳm đến khôn cùng, một gương mặt vừa lạ vừa quen ẩn hiện dưới ánh nến mờ ảo. Tên thị vệ vừa nãy đang đứng trong thư phòng, nở nụ cười như có như không và nhìn vào vật trong tay Thạch Bưu.
“Ngươi vào đây làm gì? Ta đâu có gọi ngươi.”
Thạch Bưu quát lên, rồi hắn lập tức nhận ra mình ngu tới cỡ nào.