Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 50: Chiếu tướng (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 50: Chiếu tướng (3)

Kiếm ảnh lóe lên, kế theo đó, thân ảnh tên thị vệ kia vọt tới nhẹ như một cơn gió. Thạch Bưu bị đòn phủ đầu làm cho choáng váng, nhưng hắn nhanh chóng xoay người né tránh được đường kiếm của đối phương, đồng thời rút bảo kiếm vẫn đeo bên mình ra.
Hơn hai mươi năm chinh chiến sa trường, từng bước từng bước xây bậc chiến công trên xương máu kẻ thù, Thạch Bưu xuống tay mạnh mẽ như mãnh hổ, uy lực dũng mãnh, chiêu thức lại lạnh lẽo vô tình. Hắn công cũng như thủ, vững vàng như núi, chắc chắn như thành trì, tuyệt đối không chừa sơ hở cho đối phương. Thanh kiếm trong tay hắn như có trọng lượng cả ngàn cân, vung lên đầy uy lực, hạ xuống cũng đủ chém gỗ nát như bùn.
Đối nghịch với kiếm pháp mạnh mẽ và có phần trầm trọng của Thạch Bưu, tên thị vệ kia lại dùng sự nhẹ nhàng mà chớp nhoáng để đối phó với hắn. Y điều khiển thanh kiếm trong tay cực kì linh hoạt, kiếm ảnh chưa định hình rõ đã tấn công đến chính diện đối phương. Bàn chân y di chuyển mà giống như không chạm đất, thoắt tới thoắt lui như ảo ảnh, đường kiếm tưởng đánh bên phải lại đâm về bên trái, tưởng công kích dưới nhưng lại chém tới phía trên. Gian manh và khéo léo như một con sóc, chẳng mấy chốc, y đã vạch trên người Thạch Bưu vài nhát kiếm.
Vốn tự tin vào kiếm thuật đầy sức công phá của mình, không ngờ hôm nay lại bị một tên nhãi dùng sự uyển chuyển, mềm dẻo gây khó dễ, tức giận trong Thạch Bưu đã lên tới đỉnh điểm. Hắn vừa đánh, vừa gào, vừa thở phì phò, mỗi khi vung lên những đường kiếm kịch liệt thì lại chém trượt vào khoảng không. Trong khi Thạch Bưu điên cuồng lồng lộn, tên thị vệ thủy chung vẫn ung dung nhẹ nhàng, liên tục đảo vòng như chơi đùa với kiếm thức.
Hắn là một cao thủ thực sự!
Chẳng mấy chốc, Thạch Bưu đã bị đối phương dồn đến sát chân tường. Hắn liên tiếp chém hụt, tủ sách, bàn ghế, thậm chí cả hoành phi trong phòng đều vụn nát thành từng mảnh. Cảm thấy không thể duy trì cục diện cân bằng, hắn hơi cúi mình, kín đáo sờ tới ám khí bên hông. Rồi bằng một động tác đánh lừa, ám khí trong tay Thạch Bưu đã xé gió phóng về phía trước. Chớp lấy thời cơ tên thị vệ bị ám khí làm cho phân tâm, hắn dùng hết sức mạnh vốn có, phóng trọng kiếm đến đoạt mạng đối phương.
Kiếm giáng xuống ngay trước mặt. Tên thị vệ lùi lại một bước rồi lập tức rút con dao găm tùy thân ra chống đỡ. Thạch Bưu cười nhạt trong lòng. Muốn dùng một con dao găm nhỏ bé ngăn đường kiếm này của hắn, không khác gì nằm mơ tuyết rơi giữa mùa hè!
Nhưng nụ cười trên môi Thạch Bưu nhanh chóng biến mất. Tiếng kiếm gãy vang lên sắc nhọn. Thạch Bưu nheo nheo mắt, không dám nhìn vào thanh kiếm bị gãy làm đôi, chuôi đang nằm trong tay hắn, còn nửa kia thì trơ trọi trên mặt đất.
Bảo kiếm của Thạch Bưu không thể chống lại một con dao găm!
Sau đó chưa đầy một giây, thân ảnh trước mặt biến mất, Thạch Bưu còn chưa kịp định hình vị trí của đối phương thì đã cảm thấy hơi lạnh của dao găm kề bên cổ.
“Mẹ kiếp, đường đường là Phong Địch tướng quân mà cũng dùng cái trò đánh lén hèn hạ này.”
Tên thị vệ vừa đá văng ám khí ra xa vừa tiện tay cho Thạch Bưu một cái bạt tai. Thạch Bưu vừa nhục, vừa căm tức nhưng không dám động đậy. Hắn có linh cảm rằng, chỉ cần mình nhúc nhích một phân thôi, đối phương chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đâm vài phân vào cổ mình.

“Ngươi là ai?” Hắn gằn giọng.
Kẻ bình sinh giết người không gớm tay, luôn tự phụ vào mãnh lực dùng một chọi mười như Thạch Bưu làm sao có thể chấp nhận tình huống bị kẻ khác kề dao vào cổ như thế này. Hắn hỏi, trong lòng cũng bắt đầu thấy lạnh.
Tên thị vệ kia không buồn trả lời, chỉ đến bên thư án cầm tấm bản đồ lên. Chiếc mặt nạ da người bị lột xuống, khuôn mặt thị vệ tầm thường không còn nữa, thay vào đó là một kẻ với nước da rám nắng, khuôn mặt rắn rỏi, phong trần.
“Năm lần bảy lượt tìm không ra, hóa ra Thạch đại nhân cất nó ở mật đạo.”
Năm lần bảy lượt vào dịch quán tìm kiếm, cuối cùng vẫn phải nhờ chính Thạch Bưu dẫn lối đưa đường mới tìm ra.
Trợn mắt nhìn vật trọng yếu bị đối phương đoạt mất trong tay, Thạch Bưu nghẹn ứ họng:
“Các ngươi đặt bẫy ta?”
Lê Khải Triều cười cười. Đặt bẫy, nói như vậy cũng không sai.

Điện Bảo Quang xa hoa tráng lệ, đồ đạc nạm vàng nạm bạc nhiều không kể xiết. Lê Khải Triều đứng cạnh một chiếc cột gỗ lớn chạm rồng vàng, giả vờ không chú ý đến xung quanh, kì thực trong lòng lại đang tiếc rẻ, chỉ hận trước khi đi không đem theo một chiếc túi đủ to.
Nhưng dù có tiếc rẻ đến đâu, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên một chỗ. Người ngồi sau thư án còn chưa lên tiếng, hắn càng không có gan phá vỡ không khí trang nghiêm này.

Một lúc sau, khi phê xong cuốn tấu chương cuối cùng, Tư Thành mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn Lê Khải Triều có vẻ như đã sắp mất hết kiên nhẫn.
“Lê Khải Triều, lần trước đột nhập vào Trữ Kim phòng, ngươi đã lấy trộm những thứ gì?”
Giọng nói của Tư Thành vang lên, không giận mà uy, khiến Lê Khải Triều giật nảy mình. Hắn vội lí nhí thừa nhận:
“Dạ, thảo dân chỉ lấy một viên dạ minh châu.”
Không thèm liếc hắn lấy một lần, Tư Thành thản nhiên hỏi tiếp:
“Còn gì nữa không?”
Lê Khải Triều chột dạ:
“Còn có một bức tranh tứ bình cẩn đá quý…”
Tư Thành vẫn không buông tha hắn:
“Kể tiếp đi.”

“Một chiếc lư hương có dấu triện hoàng gia…”
“Cứ nói tiếp đi, đừng ngại trẫm.”
Mặt Lê Khải Triều đen như đít nồi. Hoàng thượng thực sự muốn ép hắn ra bã luôn chắc?
“Một bàn cờ vua bằng ngọc Đông Quan.”
“…”
“Hai bức phù điêu từ thời Trần.”
Cầm tờ danh sách trong tay, Tư Thành bình tĩnh dõi theo tên từng món đồ một, hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt đang nhăn như khỉ của Lê Khải Triều.
“Hết rồi à?” Liếc nhìn phía cuối tờ danh sách đang cầm trong tay, hắn hờ hững hỏi.
Lê Khải Triều gãi đầu gãi tai, cắn răng đáp:
“Hình như còn có bộ mười tám bức tượng La Hán hổ phách.”
Nghe đến đây, không ngờ người mất kiên nhẫn trước lại là Tư Thành. Hắn tức giận vứt thẳng tờ danh sách liệt kê ba mươi mốt món đồ bị mất trong Trữ Kim phòng xuống trước mặt Lê Khải Triều:
“Lê Khải Triều, ngươi được lắm! Nếu trộm được, đến cả giang sơn của trẫm ngươi cũng định trộm luôn phải không?”
Lê Khải Triều hoảng hồn quỳ xuống:

“Thảo dân không dám.”
Câu này là thật. Trộm được vàng bạc có thể sống sung sướng, trộm được bảo vật có thể thỏa mãn trí tò mò, còn trộm giang sơn này chỉ tổ rước thêm gánh nặng vào thân, việc làm ăn lỗ như thế, có cho Lê Khải Triều hắn cũng không thèm.
Chỉ có điều trước mặt đương kim hoàng thượng, hắn sao dám nói “không thèm”, cuối cùng bèn sửa thành “không dám”.
Thấy Tư Thành hồi lâu không phản ứng gì, Lê Khải Triều đánh bạo hỏi tiếp:
“Bệ hạ thực sự muốn làm như vậy?”
“Nếu thành công, việc đột nhập Trữ Kim phòng lần trước, trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Lê Khải Triều thầm chửi mười tám đời tổ tông của Nguyễn Hoàng Lan. Nếu không có nàng dụ dỗ, hắn sẽ không dễ dàng lọt vào tay ngự lâm quân như vậy.
“Hình như thảo dân không có quyền lựa chọn?”
Nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn, Tư Thành không nén được trào phúng. Hắn nói hắn cần tìm một người giỏi về ngụy trang và có bản lĩnh trà trộn trong dịch quán, Hoàng Lan lập tức tiến cử tên họ Lê này. Có thể coi như Hoàng Lan hi sinh vì đại cuộc, và cũng nhờ đó mà Tư Thành mới biết chuyện từng xảy ra trong Trữ Kim phòng. Bảo sao ngày ấy mọi người lại không tra ra chân tướng kẻ đột nhập. Lúc biết chuyện Hoàng Lan để Lê Khải Triều hiên ngang ôm túi đồ của mình ra khỏi cung, Tư Thành thực sự chỉ muốn lột da sống cả hai người này!
“Nếu muốn được lựa chọn, thì trước hết đừng tự tiện kiếm ăn trong hoàng cung của trẫm.”
Rõ ràng Tư Thành không cho đối phương cơ hội thương lượng. Cuối cùng, Lê Khải Triều đành nhăn nhó cúi đầu:
“Vậy thảo dân cung kính không bằng tuân lệnh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.