Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 48: Chiếu tướng (1)
Thạch Bưu ngửa cổ lên trời, uất hận cười khan. Hắn tính kế một, lại bị đối phương tính lại gấp đôi. Hắn tưởng mình nhìn thấu dụng ý của đối phương, ai ngờ lại chỉ nhìn ra một nửa, lòng vòng cả ngày, cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục thất bại dưới tay Lê Tư Thành.
——————————-
Đoàn sứ thần ba nước trên đường đi gặp một số trục trặc nhỏ, thời gian đến Đông Kinh vì thế mà chậm lại hai ngày.
…
Mới sáng sớm đã có người mang ba rương đồ lớn đến dịch quán của sứ thần Đại Minh. Rương thứ nhất, hồng ngọc, phỉ thúy, trân châu, mã não… không biết bao nhiêu mà kể. Rương thứ hai, gấm lụa từng cuộn xếp ngay ngắn, chỉ nhìn qua đã biết là đồ thượng hạng. Tráp cuối cùng chỉ có một bức tượng Quan Âm, nhưng bức tượng này làm bằng bạch ngọc nguyên khối, thuần nhất đẹp đẽ, toàn thân bóng mịn không một vết xước, lại tỏa ra ánh sáng thuần nguyên mờ ảo, hiển nhiên là bảo vật.
Mã Hữu Long ngạc nhiên hỏi, mới biết những thứ này là tặng phẩm của vua Đại Việt dành riêng cho sứ thần. Đức vua rất áy náy chuyện phi tử của mình đắc tội với sứ thần nên đặc biệt đem lễ vật trọng hậu đến tạ lỗi. Ngó qua ba rương đồ, ánh mắt Thạch Bưu chỉ dừng lại trên bức tượng bạch ngọc Quan Âm kia vài giây, cuối cùng mới lệnh cho bọn người dưới đem đi.
An Nam quốc vương trước thì trừng phạt phi tử, sau lại vội vàng đem vàng bạc đến dịch quán tạ lỗi. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Thạch Bưu đã không giấu nổi sự đắc ý. Một kẻ nhát gan, nhu nhược như vậy, cho dù có là vua một nước, Thạch Bưu cũng không muốn để vào mắt.
Mỗi khi mường tượng đến cảnh đại quân đánh xuống phía nam, vó ngựa thiên triều giày xéo từng tấc đất Đại Việt… trong lòng Thạch Bưu lại dâng lên sự kích động khó tả. Là võ tướng quanh năm rong ruổi trên lưng ngựa, đối với riêng Thạch Bưu mà nói, chiến tranh và thảo phạt đều có sự thú vị của riêng nó. Một đất nước đớn hèn không xứng đáng được hưởng độc lập, càng không xứng đáng tồn tại trên thế gian này. Cá lớn nuốt cá bé, chân lý vĩnh viễn chỉ thuộc về kẻ mạnh mà thôi.
…
Ở con đường mòn cách dịch quán không xa xuất hiện ba người lạ mặt. Tuy họ chỉ mặc bộ quần áo nông phu màu nâu nhưng vẫn không giấu được cốt cách cao quý cố hữu: nam anh tuấn quyền uy, nữ tư dung thanh nhã. Người đàn ông trung niên duy nhất trong cả bọn cũng có cặp mắt tinh nhạy hơn người. Bọn họ ngồi đó, bình tĩnh và trầm lặng, như thể đang kiên nhẫn chờ đợi một điều gì đó.
Bóng nắng đổ chênh chếch trên con đường mòn. Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua.
Người con gái uể oai vươn vai ngáp dài. Ở bên cạnh, người con trai chỉ chăm chú ngắm nghía cây cung trong tay, thi thoảng lại ngước lên trời và nhìn xa xăm.
Khi ánh tịch dương bắt đầu nhộm đỏ mái đình cổ phía xa, từ bầu trời bên trên dịch quán, một con chim bồ câu tung cánh bay về hướng bắc. Người con trai lúc ấy mới mỉm cười, đồng thời giương cung lên, không nhanh không chậm nhằm thẳng vào chấm nhỏ đang di động ấy.
Động tác buông cung nhẹ như gảy đàn. Mũi tên ấy lao nhanh đến mức không ai nhìn rõ quỹ đạo, chỉ biết rằng chưa đầy một giây sau, cánh chim chững lại trên không trung rồi rơi xuống một lùm cây nhỏ. Không đợi chủ nhân nhắc nhở, người đàn ông trung niên đã nhanh nhẹn chạy đến mang con chim về.
“Có muốn ăn bồ câu nướng không?”
Nghĩ đến cảnh những con chim đưa thư hiền lành bị vặt lông rồi quay vàng trên đống lửa, Hoàng Lan cảm thấy lợm giọng, bèn lắc đầu nguây nguẩy.
Đặng Phúc biết hoàng thượng muốn trêu chọc Nguyễn sung nghi, y vừa nháy mắt với nàng, đồng thời trỏ trỏ xuống dưới đất.
Suýt chút nữa, Hoàng Lan đã rú lên một tiếng vì kinh ngạc.
Mũi tên của Tư Thành chỉ xuyên qua cánh chim, không gây tổn thương nặng như nàng nghĩ.
“Trẫm theo sư phụ học võ từ năm bảy tuổi.” Lúc cất cung đi, Tư Thành ném cái nhìn tỉnh bơ về phía Hoàng Lan.
Từ trước đến nay, nhất cử nhất động của Tư Thành lúc nào cũng tượng trưng cho sự chuẩn mực. Hắn đạo mạo âm trầm, nàng biết. Hắn nghiêm túc, khuôn phép, nàng biết. Hắn vui tính, nàng cũng biết. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt chứng kiến võ nghệ của Tư Thành, lại còn vi diệu như thế, bảo sao Hoàng Lan không ngạc nhiên!
Tư Thành mở bức thư vừa lấy được ra, cẩn thận đọc qua một lượt.
“Thạch Bưu đã hành động?” Hoàng Lan nhòm qua vai hắn, chữ trong thư nửa hiểu nửa không, nhưng đại khái nàng cũng dịch được một phần.
Tư Thành bất mãn đáp:
“Hắn đang âm thầm thu thập thông tin về các phòng tuyến quân sự ở phía bắc và phía tây Đại Việt.” Nói đến đây, hắn giận dữ bóp nát bức thư trong tay: “Thằng ranh họ Thạch này rốt cuộc định làm sứ thần hay làm gián điệp đây?”
Tất nhiên là cả hai.
“Ý của bệ hạ thế nào?”
Tư Thành nhún vai:
“Nếu đối phương đã bận rộn như vậy, trẫm cũng nên làm một chủ nhà hào phóng thôi.”
Thấy hoàng thượng có ý phớt lờ hành động của Thạch Bưu, Đặng Phúc chau mày vẻ khó hiểu. Chỉ có Hoàng Lan mỉm cười thích thú. Nàng đã hiểu dụng ý của hắn.
Tên đã lên cung không thể không bắn, nước đã đẩy thì thuyền phải trôi. Nếu Thạch Bưu muốn chơi, vậy thì Tư Thành sẽ cùng đối phương chơi đến cùng.
…
Thạch Bưu gấp tấm bản đồ bố phòng quân sự lại làm bốn rồi cẩn thận cất đi. Theo tin tức hắn vừa nhận được, hai canh giờ trước, đoàn sứ thần ba nước đã đặt chân đến dịch quán.
Cá đã trong chậu, chim đã trong lồng!
Giờ chỉ cần Thạch Bưu khéo léo đứng sau giật dây, triều đình Đại Việt sẽ không tránh khỏi liên can trong cái chết của ba vị sứ thần.
Chợt có tiếng huyên náo từ hậu viện truyền lại. Đèn đuốc lục tục được thắp lên. Tiếng người hò hét gì đó không rõ ràng. Rồi Thạch Bưu nhìn thấy một thân ảnh bí hiểm vọt ngang qua cửa sổ, ngay sát nơi hắn đang đứng. Linh cảm có chuyện không lành, hắn nắm chặt thanh bảo kiếm trong tay rồi cẩn trọng bước ra ngoài.
Đội trưởng đội thị vệ trong dịch quán lo lắng báo tin. Một lúc sau, Mã Hữu Long cũng ngáp ngắn ngáp ngủ chạy đến.
“Thưa đại nhân, có kẻ trộm đột nhập vào hậu viện.” Viên đội trưởng báo cáo ngắn gọn tình hình.
Thạch Bưu bực mình chửi bậy một câu. Hai ngày trước, đích thân Thạch Bưu đã tự tay giết chết hai tên ăn mày khi bọn chúng đi lạc vào dịch quán. Giờ lại đến lượt dịch quán bị kẻ trộm viếng thăm.
Khoan đã… Đi lạc? Ăn trộm?
Dịch quán là nơi được triều đình bảo hộ, đám dân thường tránh xa còn chưa kịp, chẳng có lí gì lại lảng vảng đến gần. Trên đời này mấy khi có chuyện trùng hợp như vậy?
Bóng tối quỷ dị bao trùm lên những ánh lửa yếu ớt, bất giác khiến Thạch Bưu tưởng tượng ra một khuôn mặt đang ẩn sâu trong bóng tối, chằm chằm nhìn mình và nở nụ cười ngạo nghễ.
Trong lòng có quỷ, Thạch Bưu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất an. Hắn giật lấy ngọn đuốc trên tay một tên thị vệ, tự mình đi kiểm tra mọi nơi, thậm chí những chỗ lộ liễu nhất cũng không bỏ sót. Đám thị vệ thấy chánh sứ đích thân tham gia tìm kiếm, cũng không dám nói gì, chỉ lẳng lặng dạt sang một bên, nhường lại địa bàn cho hắn. Sau một hồi lùng sục mà vẫn không ra dấu vết của kẻ đột nhập, Thạch Bưu mới trở về sân chính, tự trấn an rằng bản thân đã quá đa nghi. Có lẽ tên họ Lê kia trị quốc bất lực, đất nước này mới sinh ra lắm trộm cắp như vậy…
Tưởng chừng mọi việc đã yên ắng, đột nhiên lại có tiếng ồn ào ngoài cổng. Người mới tới là Đặng Phúc. Nhưng y không đi một mình mà còn dẫn theo một toán võ kỵ quân. Vừa nhìn thấy Thạch Bưu, Đặng Phúc đã nhanh nhảu lại gần hỏi han:
“Nô tài nghe nói dịch quán bị kẻ trộm đột nhập?”
Mã Hữu Long vừa dẫn người đi lục soát trở về, nghe Đặng Phúc nói vậy thì rất hồ hởi:
“Đặng tổng quản đến thật đúng lúc, chúng ta vừa phát hiện có kẻ trộm lẻn vào dịch quán, đến giờ vẫn chưa bắt được hắn. Nay ngài đem theo quân lính đến đây, vừa hay hỗ trợ chúng ta một tay…”
Ngu không gì bằng! Thạch Bưu lườm phó sứ họ Mã. Mã Hữu Long không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng vốn sợ Thạch Bưu nên lập tức im miệng.
“Dịch quán không liền kề với cấm cung, vậy mà chỗ chúng ta vừa bị đột nhập, Đặng tổng quản đã dẫn người đến ngay.” Thạch Bưu cười nhạt: “Tin tức của ngài cũng tinh nhanh quá nhỉ?”
Đặng Phúc cười cầu tài, vờ như không hiểu ý tứ của Thạch Bưu:
“Quan tâm đến khách quý là bổn phận của nô tài. Phong Địch tướng quân mới đến tệ quốc nên không biết đó thôi. Tên trộm này không phải hạng tầm thường. Hắn tự xưng là đệ nhất thần trộm của Đại Việt, ra vào vương phủ, hoàng cung như chỗ không người, chẳng coi ai ra gì. Tháng trước hắn gây sự ở phủ Lân quận công, tháng trước nữa thì trộm bảo tượng trong chùa Trấn Quốc. Hoàng thượng của nô tài giận lắm, liền yết trát truy nã hắn khắp nơi. Nhưng tên trộm này vốn có lá gan lớn hơn bình thường, trời cao đất dày cũng không coi là gì, tối nay lại ngang nhiên chạy vào hoàng cung kiếm ăn. Nô tài dẫn người đuổi theo hắn đến đây thì bị mất dấu. Sợ hắn không biết tốt xấu vào dịch quán quấy nhiễu đoàn sứ thần, nô tài mới đem người vào đây truy bắt hắn, hoàn toàn không có ý mạo phạm tướng quân và đoàn sứ thần.”
Đặng Phúc phân trần câu nào ra câu nấy, đến kẻ đa nghi như Thạch Bưu cũng nửa tin nửa ngờ. Hắn nhíu mày:
“Đệ nhất thần trộm của Đại Việt?”
“Dạ phải.” Đặng Phúc nhanh nhảu tiếp lời: “Lê Khải Triều chính là cái tên to gan lớn mật ấy.”