Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 45: Âm mưu ngoại quốc (3)
Nguyễn sung nghi chọc giận sứ thần Đại Minh. Hoàng thượng thay sứ thần trừng trị phi tử của mình, thậm chí còn khiến cho Nhữ Hiên các kẻ khóc người gào, nửa đêm toán loạn, vỗ về cơn tức giận của khách quý.
Hắn diễn khéo như thế, đừng nói để lừa một Thạch Bưu mới chân ướt chân ráo đến Đông Kinh, đến chính Hoàng Lan còn tin sái cổ nữa là…
“Hóa ra bệ hạ đang đóng kịch.”
Khó khăn lắm Hoàng Lan mới tiêu hóa nổi sự thật này. Nàng tiện tay rót cho Tư Thành một chén trà sen, coi như có thiện chí hòa giải.
“Có những chuyện không thể thiếu kiên nhẫn, càng không thể vì chút tranh chấp nhỏ nhặt trước mắt mà bỏ qua đại cục.” Lời này của Tư Thành khiến ai đó suýt sặc. “Hôm qua ở điện Kính Thiên, Thạch Bưu muốn dựa vào một hướng ngồi mà thị uy với triều đình chúng ta (2). Ngày hôm nay, hắn lại năm lần bảy lượt chê bai món ăn của Đại Việt tầm thường, cười nhạo ca vũ Đại Việt kém cỏi. Thạch Bưu ngang ngược như thế, một phần muốn thăm dò thực lực của chúng ta, mặt khác cũng vì muốn khích cho chúng ta nổi giận mà đắc tội với bọn chúng, để chúng có cớ kéo quân xuống phương Nam. Đại Việt mới thoát khỏi họa chiến tranh, binh lực còn non yếu, giờ chúng ta khai chiến không phải thượng sách. Nàng có biết hôm qua, bá quan văn võ phải ngọt nhạt thế nào mới khiến Thạch Bưu từ bỏ ý định ngồi ở hướng bắc không? Nàng có biết vì sao trẫm cố tình để Lê tu dung mặc y phục nhạc công ra biểu diễn không? Trẫm không để quốc thể nhục nhã, nhưng cũng không thể mạnh tay với sứ thần. Đối phương đã dụng tâm khiêu khích, trẫm sao có thể cho hắn được toại nguyện!”
Thái độ dung túng ấy của Tư Thành dành cho Thạch Bưu, hóa ra lại vô cùng hợp lý. Thì ra hắn đều có chuẩn bị hết phía sau, nhường nhịn chỉ là tạm thời, bảo toàn đại cục mới là trọng yếu.
Đối phương đã dụng tâm khiêu khích, trẫm sao có thể cho hắn được toại nguyện!
“Xin lỗi.” Hoàng Lan lí nhí giật giật tay áo Tư Thành, trong lòng cảm thấy cực kì áy náy: “Vì tôi bức xúc quá nên mới đứng ra đối đầu với Thạch Bưu. Tôi… tôi không cố tình phá hỏng sự sắp xếp của người đâu.”
Nhưng nếu anh nhắc sớm, chẳng phải tôi đã biết đường mà tránh đi rồi ư? Tuy cảm thấy có lỗi nhưng Hoàng Lan vẫn có chút ấm ức. Nói gì thì nói, trong việc này hắn cũng không tránh khỏi liên can. Nếu hắn nói sớm, nàng đã biết đường mà cùng hắn tung hứng rồi….
“Lại còn trách trẫm?” Nhìn vẻ mặt không cam tâm của Hoàng Lan, Tư Thành tinh ý hiểu nàng đang nghĩ gì: “Trẫm vốn không nghĩ nàng lại phản ứng với Thạch Bưu mạnh đến thế. Lúc ấy ở đại điện, trẫm đã cố gắng ra hiệu, nhưng nàng thì sao? Chỉ mải mê đấu khẩu với Thạch Bưu, đâu có để ý gì đến xung quanh. Trẫm thân là vua một nước, chẳng lẽ phải xuống tận nơi thì mới bắt nàng nghe lời được?”
Nhớ lại lúc ấy, quả thực Hoàng Lan không thèm nhìn về phía Tư Thành, không ngờ vì thế mà bỏ qua một chuyện vui. Hoàng thượng ra hiệu cho phi tần, phi tần lại không thèm để ý hoàng thượng, chỉ mới nghĩ đến cảnh ấy, Hoàng Lan đã đắc ý cười như điên.
“Nàng cười cái gì?”
Thấy Tư Thành quắc mắt, Hoàng Lan vội nín. Ở một bên, sắc mặt Tư Thành đen thêm ba phần. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, mi tâm Hoàng Lan đột nhiên nhíu lại:
“Có phải bệ hạ cố tình ngăn cản tôi chậm không?”
Dù Hoàng Lan không để ý đến dấu hiệu của Tư Thành, nhưng hắn sẽ có cách ngăn nàng lại, nếu đó là điều hắn muốn!
Tim đen bị bóc mẽ, Tư Thành chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Đằng nào cũng không ngăn nổi người con gái này, vậy chẳng thà để mọi chuyện thuận theo tự nhiên! Hắn thừa nhận lúc ở điện Vạn Thọ đã cố tình ngăn cản nàng hơi chậm một chút. Chẳng mấy khi được nghe chửi sứ thần miễn phí như thế. Hơn nữa, người chửi cũng có phong cách rất riêng, ra tay vừa bài bản vừa nghệ thuật, chửi mà khiến cho kẻ bị chửi không cãi lại được câu nào. Dù Thạch Bưu có nổi giận hay không, hắn tin rằng mình vẫn có đủ năng lực để thu xếp đống bừa bộn mà Hoàng Lan để lại.
“Trẫm bắt buộc phải bảo trì hòa khí cho nên mới để nàng ra mặt một chút.” Hắn thản nhiên nói, nhẹ nhàng như thể mọi chuyện không hề liên quan đến mình.
Hoàng Lan nghiến răng kèn kẹt, lại hận không thể ném cả đĩa mứt táo vào mặt Tư Thành. Thì ra hắn để nàng thay mình đi gây thù chuốc oán…
Biết Hoàng Lan đang nhìn mình với ánh mắt sắc lẻm, Tư Thành vội lảng sang chỗ khác. Hắn tiện tay ném một chiếc chặn giấy bằng ngọc và về phía cửa. Đám người đang nghe ngóng bên ngoài lại được dịp giật bắn người.
Tốt lắm, cứ như vậy đi, truyền tin đến dịch quán càng nhanh càng tốt…
“Nghe nói mấy ngày trước, nàng có xích mích với Thạch Bưu ở Đồng Cúc đài?” Tư Thành nghiêm túc hỏi.
Hoàng Lan bất đắc dĩ gật đầu.
“Là Thạch Bưu xúc phạm ta trước.” Nàng giải thích thêm.
Tư Thành không nói gì nữa. Hắn trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Có chuyện gì vậy?”
“Trẫm vốn luôn nghi ngờ. Hành động vô lễ hôm ấy, cộng với sự ngạo mạn ở yến tiệc, hoàn toàn không giống với cá tính thường ngày của Thạch Bưu.”
Háo sắc như vậy, vô phép như vậy, huênh hoang như vậy, lại không giống với Thạch Bưu thường ngày. Vậy thường ngày hắn là thể loại gì? Chân nhân quân tử? Hiền nhân trí sĩ? Hoàng Lan không ngừng tự hỏi, nhưng thế nào cũng không tìm được câu trả lời ưng ý.
Tư Thành nói tiếp:
“Chuyện này muốn nói cho rõ ràng, phải bắt đầu từ mười mấy năm trước, khi ấy Đại Minh và một bộ tộc man di ở phương bắc xảy ra xung đột.”
“Là Ngõa Lạt à?” Hoàng Lan buột miệng hỏi.
Tư Thành gật đầu rồi tiếp tục:
“Hoàng đế Thiên Thuận (3) của Đại Minh nghe lời gièm pha, thân chinh dẫn quân đi thảo phạt man di Ngõa Lạt. Không ngờ quân lực tuy hùng hậu, nhưng do Thiên Thuận hoàng đế vốn quen với cuộc sống an nhàn từ nhỏ, không có kinh nghiệm trên chiến trường nên đại quân của nhà Minh nhanh chóng đại bại. Thiên Thuận hoàng đế bị quân địch bắt làm tù binh. Nhân cơ hội ấy, em trai hắn ở Bắc Kinh thừa nước đục thả câu, cướp ngôi của anh mình, trở thành Cảnh Thái hoàng đế (4). Khi hoàng huynh của mình trở về, Cảnh Thái hoàng đế không trả lại ngôi vị à chỉ phong anh thành thái thượng hoàng rồi giam lỏng ở Nam cung. Hoàng Lan, nàng thử nghĩ xem, một vị hoàng đế như Thiên Thuận làm sao có thể nuốt được mối nhục này? Hắn ở trong Nam cung, cay đắng nhẫn nhịn sáu năm, cuối cùng ngày đoạt lại đại quyền cũng đến. Nhân cơ hội Cảnh Thái hoàng đế bị bệnh nặng, hai đại thần là Từ Hữu Trinh và Thạch Hanh đã liên kết với nhau, cuối cùng đưa thái thượng hoàng trở lại ngai vàng. Chuyện này lằng nhằng một thời gian, xảy ra trước khi trẫm lên ngôi, mọi người thường gọi đó là sự kiện “Nam cung phục tịch”. Sau khi Thiên Thuận hoàng đế nắm lại đại quyền, hắn liên tục ra tay thanh trừng phe cánh cũ. Thành vương Chu Kỳ Ngọc, chính là Cảnh Thái hoàng đế ngày trước, chết ở Tây cung chỉ sau đó vài ngày. Còn hai của hai kẻ phò tá hắn cũng vì thế mà trở thành công thần, rất được trọng dụng. Quyền thế của Từ Hữu Trinh và Thạch Hanh khuynh dã triều đình, trong triều ngoài triều không ai không khiếp sợ bọn chúng. Mà tên sứ thần Thạch Bưu này, chính là đứa cháu ruột thường ngày vẫn được Thạch Hanh trọng dụng nhất.”
“Ý bệ hạ là…” Hoàng Lan mơ hồ đoán ra vấn đề.
“Đúng vậy. Để đứng vững gót chân bên chú ruột mình, Thạch Bưu chắc chắn không phải một kẻ đơn giản. Trong sự kiện “Nam cung phục tịch” lần đó, hắn cũng góp một phần không nhỏ. Nói hắn vô lễ với phi tử ngoại quốc, nói hắn kiêu căng tự mãn vì vài ba câu nịnh bợ trước mắt, những việc ngu xuẩn như thế, trẫm không thể tin.”
Nhớ lại chuyện ở Đồng Cúc đài, Hoàng Lan bất giác rùng mình. Thì ra tất cả đều là lớp vỏ ngụy trang.
Nhưng Tư Thành giả bộ thỏa hiệp để đối phương không có lí do gây hấn. Vậy còn Thạch Bưu, vì sao hắn phải cố tình tỏ ra biến thái như thế?
“Trẫm có thể dễ dàng nhận ra dụng ý của Thạch Bưu, bởi vì kì thực trẫm và hắn cùng dùng một cách.” Có một điều thật kì lạ, mỗi khi Hoàng Lan vừa thầm thắc mắc gì đó, Tư Thành sẽ lại nhanh chóng giải thích, cứ như tâm ý hai người có một sự tương thông vô hình vậy: “Nếu trẫm giả vờ dung túng hắn để tránh động binh đao thì Thạch Bưu cũng tự khoác lên mình lớp vỏ ngạo nghễ khác để chúng ta chủ quan. Thùng rỗng thường kêu to. Con người càng phô trương, bên trong thường càng nông cạn. Nắm bắt được tâm lý đó, Thạch Bưu muốn bẫy ngược lại chúng ta. Hắn cố tình sắm vai một sứ thần kiêu ngạo ngang ngược, coi trời bằng vung, cố hướng chúng ta tới suy nghĩ rằng hắn cũng rỗng tuếch, cũng vô hại như bao đời sứ thần bắc quốc khác.”
“Từ đó chúng ta sẽ chủ quan mà coi nhẹ hắn.” Hoàng Lan hiểu ra mọi chuyện, khẽ nhíu mày: “Nếu Thạch Bưu có mưu đồ gì đó trong chuyến đi sứ lần này, mọi chuyện chẳng phải càng trở nên dễ dàng hơn sao?”
Tư Thành không hề giấu giếm sự hài lòng. Hắn gật gù tán thưởng.
“Thật không ngờ Đại Minh lại có dã tâm như vậy.” Hoàng Lan thở dài, bàn tay bất giác nắm thành nắm đấm.
“Dã tâm của bọn chúng chưa bao giờ tắt.” Tư Thành căm hận nghiến răng: “Chúng đã đô hộ chúng ta quá lâu rồi, lâu đến mức tự cho phép mình quên mất rằng Đại Việt là một quốc gia độc lập, con dân Đại Việt cũng có cuộc sống tự do riêng của mình. Chắc nàng vẫn còn nhớ khi xưa, giặc Minh tràn sang nước ta cướp bóc, vua Thái Tổ thuận theo đạo trời, thuận theo lòng dân mà phất cờ khởi nghĩa mới đẩy lui được vó ngựa của giặc, thậm chí còn chém bay đầu Liễu Thăng ở ải Chi Lăng. Thời đại nào cũng vậy, thất bại ê chề là thế, nhưng Đại Việt là miếng mồi ngon mà bọn chúng không bao giờ muốn từ bỏ.”