Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 46: Âm mưu ngoại quốc (4)
Tâm tư Hoàng Lan mỗi lúc lại thêm bất an. Một kẻ có thể trưng ra bộ mặt vô sỉ để che lấp đi bản chất thật của mình… Thạch Bưu, rốt cuộc hắn đang có mục đích gì?
Đại Việt là miếng mồi ngon mà bọn chúng không bao giờ muốn từ bỏ.
“Kế tiếp bệ hạ định làm gì?”
Một khi đã biết dụng ý của đối phương, tất nhiên Tư Thành không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Thạch Bưu chưa có hành động cụ thể, trẫm cũng chỉ có thể án binh bất động.”
Không gian chợt tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức tưởng như chỉ cần một chiếc kim khâu rơi xuống cũng đủ khiến người khác giật mình. Ngọn nến trên giá đã sắp tàn, ánh sáng đong đưa chiếu thành một khoảng nhàn nhạt lên bộ tranh tứ bình, càng khiến cho cảnh sông nước trong bức tranh mùa thu thêm phần man mác, u tĩnh.
Khóe môi Hoàng Lan hơi mấp máy, giống như có điều gì đó muốn nói rồi lại thôi.
Một con chim bồ câu từ đâu bay đến, đậu ngay bên bệ cửa sổ. Dưới chân nó có một cái ống nhỏ xíu, bên trong có một tờ giấy cuộn tròn lại, thoạt nhìn không dễ phát hiện. Hình như khóe môi Tư Thành vừa nhếch lên thành một nụ cười. Hắn chậm rãi lại gần bệ cửa sổ.
“Là tin tức từ dịch quán.”
Dù Tư Thành không nói, Hoàng Lan cũng hiểu rằng ở dịch quán có người của hắn. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Tư Thành là người có tầm nhìn xa, lại hành động cẩn trọng, điểm đơn giản này, tất nhiên hắn không thể bỏ qua.
Bức thư vừa được mở ra, nụ cười tự tin vẫn hiện hữu trên môi hắn biến mất.
Hoàng Lan nôn nóng lại gần:
“Đã ra chuyện gì vậy?”
“Lần đi sứ Đại Việt này, Thạch Bưu có lén mang theo một thứ. Hoàng Lan, nàng có biết thứ hắn đang ngấm ngầm nắm trong tay là gì không?”
…
Cùng lúc ấy, ở một khu hoa viên thưa vắng trong hậu cung, kẻ mặc y phục thái giám đang nhàn tản ngắm nghía con dao găm của mình. Chiếc khăn lụa trong tay hắn trắng muốt, hợp với sắc xanh lạnh ánh lên từ lưỡi dao, tạo nên một phối cảnh vô cùng tà mị.
Một bông hoa hồng chao nghiêng trong bóng tối mập mờ. Không rõ nhát dao ấy vung lên lúc nào, cũng không hề nghe thấy tiếng không khí xao động, chỉ thấy sau khoảnh khắc ngắn ngủi còn hơn cả cái chớp mắt, bông hoa kia liền xoay tròn trong không trung. Ban đầu còn chậm rãi, sau đó nhịp xoay càng lúc càng mạnh, cho đến khi cả bông hoa kia hóa thành một hình khối mờ nhạt đồng nhất, những cánh hoa đỏ thẫm liền bứt mình ra khỏi nhị, mỗi cánh hoa như một bông tuyết trắng nhuộm bởi máu đỏ, tàn tạ và điên cuồng trong trận gió đông, bung tỏa về đủ mọi hướng khác nhau trước khi hờ hững đáp xuống mặt hồ Lạc Thủy.
“Có kẻ lạ mặt xuất hiện ở dịch quán sứ thần đại Minh. Để đề phòng bất trắc, tối nay Thạch Bưu đã chuyển số tì sương đó ra ngoài.”
Trước đó nửa canh giờ, cung nữ truyền tin đã báo với hắn như vậy.
Ha ha, Thạch Bưu, ngươi tưởng ta không biết ngươi định làm trò hề gì với số tì sương đó hay sao?
Hậu viên hoàng cung, tiếng ai đó cười càng lúc càng sâu.
…
Hoàng Lan hít một hơi dài. Hô hấp dần trở lên khó khăn hơn.
“Tì sương! Thạch Bưu ngấm ngầm tích trữ cả thảy sáu lọ tì sương.”
Tì sương không mùi không vị, vua của các loại độc dược, lấy mạng kẻ khác dễ như người ta ngắt một nhánh cỏ buổi sớm.
Sứ thần Đại Minh cất giấu tì sương. Vì người của Tư Thành trót đánh động dịch quán, Thạch Bưu liền vội vã chuyển số độc dược đó đi chỗ khác. Đến kẻ ngốc cũng hiểu việc này không phải một trò đùa.
“Hay là trước hết bắt Thạch Bưu lại?” Hoàng Lan đề nghị.
Lần này thì Tư Thành lắc đầu:
“Thạch Bưu là sứ thần của Đại Minh. Bây giờ chúng ta bắt hắn, đừng nói là không có chứng cứ cụ thể, ngay cả khi chúng ta có trong tay chứng cứ, Đại Minh vẫn có thể dựa vào đó để lấy cớ xuất binh. Điều trẫm băn khoăn lúc này, đó là Thạch Bưu đã đưa số độc dược này đi đâu, hắn muốn dùng chúng để hạ độc ai?”
Hai câu hỏi chưa có câu trả lời.
Mặc dù Tư Thành vẫn giữ nguyên vẻ ung dung, mặc dù ánh mắt của hắn vẫn như lòng biển sâu không thấu đáy, trầm tĩnh và kiên định, nhưng không hiểu sao Hoàng Lan lại có cảm giác đó chỉ là những gì hắn cố gắng thể hiện ra bên ngoài, còn tận sâu trong nội tâm, hắn cũng biết bất an, cũng biết sợ hãi, cũng biết chán ghét những âm mưu, thủ đoạn và cả sự đơn độc.
Vì hắn là vua một nước nên không được phép mệt mỏi? Nếu như thế, quân vương mới là kẻ đáng thương nhất thế gian này.
Hoàng Lan và Tư Thành gặp gỡ tính ra cũng đã gần một năm. Trong một năm nay, từ chuyện ở Liên Đài, trong cung Trường Phúc, vụ án yêu xà cho đến lần đối đầu với sứ thần Đại Minh… nàng và hắn liên tiếp hiểu lầm, rồi lại hóa giải, và cứ mỗi lần như thế, hai người họ lại càng hiểu nhau hơn. Nhiều khi Hoàng Lan cũng không biết rốt cuộc trong trái tim mình, hắn là ai. Là đấng quân vương cửu ngũ chí tôn? Là một kẻ đang gánh trên mình gánh nặng giang sơn vạn dặm? Hay chỉ đơn giản là một Lê Tư Thành ngoài mặt thì nghiêm nhưng sau lưng lại ngấm ngầm dung túng cho nàng? Hoàng Lan không biết. Nàng thực sự không biết. Trên danh nghĩa nàng là phi tử của hắn, nhưng không ai biết rằng, giữa hai người bọn họ chưa từng một lần vượt quá giới hạn. Tư Thành thường nói rằng tiêu chuẩn thẩm mĩ của hắn rất cao, nếu muốn tìm giai nhân, trừ khi hậu cung này giải tán hết, còn không hắn tuyệt đối không tìm đến chỗ nàng. Mỗi khi như thế, Hoàng Lan chỉ biết cười khổ trong lòng. Đối diện với hắn, nàng không biết đâu là trêu chọc, đâu là lời thật lòng, nhưng có một điều nàng dám chắc, hắn luôn tôn trọng nàng.
Trẫm sẽ không ép nàng làm việc mà nàng không thích…
Tư Thành đã từng nói thế.
Giờ phút này, khi ánh mắt mệt mỏi của hắn chìm vào trong tâm trí của Hoàng Lan, chẳng hiểu sao nàng lại có một nguyện vọng khá kì lạ, đó là được nắm lấy tay Tư Thành, để cùng cảm nhận tất thảy những áp lực mà hắn đang tự mình chịu đựng…
Tư Thành, bệ hạ có mệt lắm không?
Thói đời thường oái oăm. Cảm xúc của con người thường hay mâu thuẫn. Một giây trước, nàng còn muốn nhích về phía hắn, vậy mà khi Tư Thành vươn tay ra định ôm nàng vào lòng, nàng lại đột ngột vùng dậy né tránh. Đến khi Hoàng Lan định thần quay lại, chỉ thấy gương mặt tuấn mĩ của hắn nở một nụ cười không thể đáng ghét hơn.
Đẩy hắn ra, nàng vừa lườm vừa lẩm bẩm:
“Còn đùa được!”
Hắn tỏ vẻ oan ức:
“Thư giãn chút đi. Trẫm thấy nàng căng thẳng quá đấy.”
Tuy hai người đã giao ước rõ ràng và cũng rất tôn trọng bản giao ước ấy, nhưng thỉnh thoảng cao hứng, Tư Thành cũng hay làm vài động tác mờ ám để trêu chọc Hoàng Lan. Nàng biết hắn không có ý xúc phạm mình. Quen biết hắn một năm, nàng cũng không còn lạ gì bản tính của con người này, lúc cần nghiêm túc, hắn sẽ nghiêm túc đến phát sợ, khi muốn vui vẻ, hắn sẵn sàng nhăn nhở đến bực mình. Đó mới là một Lê Tư Thành mà Hoàng Lan biết. Và nàng thích hắn như thế.
Tuy nói vậy, nhưng Hoàng Lan lại không cho phép tình cảm của bản thân tiến thêm một bước nào nữa. Hình như trong thâm tâm nàng vẫn còn tồn tại một chướng ngại vô hình nào đó mà đến chính nàng cũng không thể nắm bắt, lí giải được.
Tạm gác suy nghĩ cá nhân sang một bên, Hoàng Lan trở lại chỗ ngồi, bắt đầu liên tưởng từng bước một.
Thạch Bưu chủ tâm mang tì sương đến Đại Việt, có nghĩa hắn muốn hạ độc. Nhưng mục tiêu của hắn là ai?
Thứ nhất, số lượng tì sương không hề nhỏ, điều đó đồng nghĩa với việc hắn muốn đầu độc nhiều người. Nói cách khác, có lẽ đây là một vụ đầu độc quy mô lớn.
Thứ hai, nếu muốn hạ độc một vương gia, đại thần nào đó, thậm chí là chính Lê Tư Thành, Thạch Bưu hiển nhiên đã có cơ hội để ra tay. Nhưng người như hắn sẽ không ngu ngốc chọn thời điểm này, khi mà bản thân còn đang là khách ở Đông Kinh, gián tiếp chịu cảnh chim chậu cá lồng. Nếu triều đình Đại Việt xảy ra chuyện, với tranh chấp trước đó trên điện Vạn Thọ, mọi người sẽ tìm đến hắn đầu tiên. Việc hại nhiều hơn lợi như thế, hắn tuyệt đối sẽ không vội vàng.
Thứ ba, dù sớm dù muộn, âm mưu của hắn cũng nhằm vào đất nước này. Vậy phải hạ độc ai thì mới thích hợp nhất ột cái cớ gây chiến tranh?
Thứ tư, hắn đến Đại Việt đã được ba ngày, nhưng chưa hề đụng tới chỗ tì sương đó. Nếu không có việc người của Tư Thành gây ra động tĩnh, hắn sẽ không vội vàng đem số tì sương đó giấu đi. Hắn còn chờ điều gì mà chưa ra tay?
Hay là đối tượng hắn muốn đầu độc vẫn chưa xuất hiện?
“Bệ hạ, sắp tới còn những nhân vật quan trọng nào đến Đông Kinh không?” Hoàng Lan dò hỏi.
“Ngày mai sẽ có sứ thần Chiêm Thành, Xiêm La, Trảo Oa tới đây. Trẫm mới lên ngôi chưa lâu, thời gian này sứ thần nước bạn đều sang đây thăm hỏi. Đoàn sứ thần Đại Minh sang đây sớm nhất…” Thanh âm Tư Thành chậm dần rồi khựng lại. Hắn cũng vừa nghĩ đến điểm này: “Nàng định nói Thạch Bưu muốn nhằm vào sứ thần các nước?”
“Để đẩy Đại Việt vào họa chiến tranh, còn có lí do gì phù hợp hơn việc sứ thần các nước chết trên lãnh thổ Đại Việt?”
Hoàng Lan khó nhọc thừa nhận. Hơn ai hết, nàng không hề muốn giả thiết này trở thành sự thật, không muốn một chút nào. Nhưng chuyện đã đến nước này, thà tin là thật còn hơn nhắm mắt không biết gì.
Chỉ trong phút chốc, ánh sáng trong mắt Tư Thành nhạt đi, thay vào đó là một màn sương màu tím thẫm, không ngừng cuộn xoáy với nhau rồi dội ngược vào giữa một hố sâu hun hút. Đây là lần đầu tiên Hoàng Lan đối diện với một ánh mắt phức tạp như thế. Nụ cười trên môi hắn vẫn tươi, nhưng không còn vẻ tự giễu như trước.
Thạch Bưu, nếu một người dân Đại Việt vì ngươi mà phải chịu đau đớn, trẫm sẽ trả lại cho ngươi chính sự đau đớn ấy. Nếu ngươi dám đẩy cả giang sơn này vào họa chiến tranh, trẫm sẽ bắt ngươi trả giá gấp trăm vạn lần!
“Bệ hạ…”
“…”
“Bệ hạ…”
Phải lay đến lần thứ ba, hắn mới sực tỉnh.
“Đặng Phúc!”
Tư Thành cao giọng gọi. Một lúc sau, Đặng Phúc đẩy cửa bước vào, thản nhiên bước qua đống hỗn độn trên mặt đất. Tư Thành ghé tai y nói nhỏ vài câu, chỉ thấy vẻ mặt Đặng Phúc hơi ngẩn ra, cuối cùng lại cung kính lui ra ngoài.
Hoàng Lan không nén nổi tò mò:
“Bệ hạ định làm gì?”
“Trước mắt, trẫm muốn làm chậm tiến trình của ba đoàn sứ thần. Trong thời gian ấy, trẫm sẽ tìm cách ứng phó với thủ đoạn của Thạch Bưu.”
Thạch Bưu có tàng trữ sáu lọ hay sáu mươi lọ tì sương cũng không quan trọng. Điều quan trọng là phải dập tắt dã tâm của hắn từ trong trứng nước. Mà để làm được việc này, có lẽ chỉ có một cách…
Đáy mắt Tư Thành hơi hiện lên ý cười.
Rồi hắn bất giác vươn tay ra, ôm Hoàng Lan vào lòng. Lần này là ôm thật! Hoàng Lan giật mình, lại định né nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa định hình, cánh tay của Tư Thành nửa vô tình, nửa hữu ý siết chặt hơn. Tim Hoàng Lan bắt đầu đập loạn nhịp. Dù trước đây nàng và Trường Giang rất thân thiết, nhưng cảm giác mà cậu ta mang đến cho Hoàng Lan không kì lạ thế này. Hoàng Lan thử cựa mình, càng chỉ khiến Tư Thành bướng bỉnh không buông.
Sau đó không biết bao lâu, Hoàng Lan bắt đầu thỏa hiệp. Nàng nhận ra rằng vòng tay của Tư Thành cũng rất ấm áp.
Phải rồi, là ấm áp…
Trong khoảnh khắc này, mọi âm mưu toan tính, mọi phiền em âu lo, tất cả đều không còn ý nghĩa.
Hai người họ cùng im lặng, nhưng có lẽ trái tim kia lại không muốn im lặng.
Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, ngại ngùng thoát khỏi vòng tay hắn.
“Bệ hạ này.”
“Hử?” Đã từ lâu, hắn không còn dị ứng với cách nàng gọi hắn như thế nữa.
“Bệ hạ đã làm vỡ tất cả hai mươi chín món đồ trong Nhữ Hiên các. Ngày mai, đến một cái bát ăn cơm chúng ta cũng không còn mà dùng nữa đâu.”
Đến lúc này mà còn có tính toán kỹ như thế! Tư Thành buông Hoàng Lan ra, dở khóc dở cười.
“Được rồi được rồi, mai trẫm sẽ đền.” Hắn cười khổ.
Khi chỉ còn lại một mình trong Nhữ Hiên các, Hoàng Lan nhẹ nhàng nở một nụ cười. Trước đây nàng luôn cho rằng Lê Tư Thành chỉ là một kẻ hồ đồ. Hóa ra nàng đã nhầm. Chính nàng mới là kẻ mù quáng và cố chấp. Lịch sử luôn có lí do khi tôn sùng một ai đó. Lê Tư Thành, hắn là một vị vua tốt, lúc nào cũng lo nghĩ cho giang sơn xã tắc, hơn nữa còn có một trí tuệ khiến người khác không thể coi thường.
Một trái tim nóng và một cái đầu lạnh, người ta vẫn nói như vậy.
Hoàng Lan cũng đã thừa nhận việc Nguyễn Nhã Liên mới là người nghĩ ra cách hóa giải bài toán của Thạch Bưu. Tư Thành nghe xong không bất ngờ, chỉ nói sẽ ban thưởng trọng hậu cho Nguyễn Nhã Liên. Thực ra hắn đã biết điều này từ lâu, từ lúc nhìn thấy Nguyễn Nhã Liên lén lút trao đổi với Hoàng Lan dạo nọ. Nhưng hắn vẫn im lặng. Hắn muốn chờ một trong hai người này tự thú nhận. Cuối cùng người lên tiếng trước vẫn là Hoàng Lan, còn Nguyễn Nhã Liên, có vẻ nàng ta cũng quên luôn chuyện này rồi.
Và còn một điều Hoàng Lan sẽ vĩnh viễn không thể đoán ra.
Trong khoảnh khắc ôm nàng vào lòng, Tư Thành đã quyết định giữ kín bí mật nho nhỏ kia cho riêng mình, rằng bài toán dùng rổ múc nước không phải chỉ có một đáp án duy nhất.
…
Trong dịch quán, Thạch Bưu khẽ ngắm nghía thanh bảo kiếm trong tay. Mê hồn đoạt phách, thanh kiếm mang theo sát khí trùng trùng, từng lấy mạng không ít kẻ tử thù, chính là vật hộ thân Thạch Bưu yêu thích nhất.
Từ lúc từ điện Vạn Thọ trở về, Thạch Bưu vẫn luôn nghĩ tới người con gái ấy. Nguyễn sung nghi, phi tần của An Nam quốc vương, mới nhập cung chưa lâu nhưng luận về cả tài trí và bản lĩnh đều không thể coi thường. Hơn nữa, nàng ta còn dám công khai đứng ra giải câu đố của hắn, mượn chuyện lịch sử để nâng cao nhuệ khí Đại Việt. Một người con gái không an phận như thế, xuất hiện trong hậu cung Đại Việt, đối với Thạch Bưu hay đối với Đại Minh đều không phải là chuyện tốt.
Thạch Bưu nghiến răng rồi vung mạnh thanh kiếm về phía trước. Không khí bị chém đứt làm đôi, vạch ra một tiếng kêu sắc lạnh.
…
Chú thích:
(1) Vua Khai Thái: Tức vua Trần Minh Tông, vị vua thứ năm của nhà Trần, ở ngôi từ năm 1314 đến năm 1329.
(2) Có lần sứ thần Đại Minh sang Đại Việt, lúc vào triều đòi ngồi ở hướng bắc, để vua tôi nhà Lê ngồi ở hướng nam. Điều này ngụ ý rằng Đại Minh là nước lớn, ngồi ở trên à trông xuống phương nam, còn Đại Việt là nước chư hầu, mãi mãi phải thuần phục phương bắc. Vua tôi nhà Lê không phục, bèn mềm dẻo thuyết phục sứ thần Đại Minh ngồi hướng đông – tây cùng mình, ý nói hai nước ngang hàng nhau.
(3) Hoàng đế Thiên Thuận: Tức Minh Anh Tông, vị hoàng đế thứ 6 và thứ 8 của nhà Minh.
(4) Hoàng đế Cảnh Thái: Tức Minh Đại Tông, vị hoàng đế thứ 7 của nhà Minh, lên ngôi sau khi Minh Anh Tông bị giặc bắt làm tù binh. Sau bị Minh Anh Tông giáng làm Thành vương và chết ở Tây cung.