Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 44: Âm mưu ngoại quốc (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 44: Âm mưu ngoại quốc (2)


Bây giờ đã gần nửa đêm. Khóm quỳnh trước cửa Nhữ Hiên các tỏa hương thơm ngát. Tư Thành ra lệnh cho đám cung nhân giữ im lặng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Nhữ Hiên các vẫn sáng đèn. Người bên trong vẫn chưa ngủ.
Có tiếng vật gì đó lao vun vút trong không khí. Nếu động tác xoay người né tránh của Tư Thành diễn ra chậm một giây, chỉ một giây thôi, có quỷ thần chứng giám, chắc chắn hắn sẽ hứng trọn đĩa mứt táo kia vào mặt.
Ngồi trên trường kỉ, Hoàng Lan chặc lưỡi tiếc rẻ. Ở khoảng cách gần như vậy mà cũng không ném trúng, quả nhiên lâu ngày không luyện, trình độ của nàng cũng giảm sút dần.
Không gian như bị ai đó thiêu đốt đến cực hạn. Khi ánh mắt của Hoàng Lan và Tư Thành chạm nhau, bọn họ chỉ nhìn thấy trong mắt đối phương toàn là lửa cháy.

Hoàng thượng bước chân vào tẩm điện tính ra cũng đã gần nửa canh giờ. Trong nửa canh giờ ấy, không biết bao nhiêu đồ gốm sứ trong Nhữ Hiên các đã hóa kiếp êm đẹp. Nguyệt Hằng hoảng sợ khóc rấm rức, Lâm Vũ Linh lo âu chau mày, Đặng Phúc lại lầm rầm cầu khấn gì đó. Phản ứng của Lý Quý là kích động nhất, nếu không vì sợ tội khi quân, e rằng hắn đã liều chết lao vào mà “hộ giá” cho bộ ấm hoa cúc thiên thủy của mình rồi.
“Bệ hạ định trừng phạt lệnh bà thật à?” Lâm Vũ Linh lẩm bẩm
Nguyệt Hằng không nhẫn nại được như Lâm Vũ Linh. Nàng ta hết đứng lại ngồi, cuối cùng can đảm đến trước mặt Đặng Phúc, hạ giọng cầu xin:
“Ngài vào trong khuyên can một câu đi Đặng tổng quản. Cứ thế này, sợ rằng…”
Sợ rằng sẽ có thương vong xảy ra chứ gì? Điều này tất nhiên Đặng Phúc hiểu. Nhưng cả hoàng thượng vào Nguyễn sung nghi đều không phải người dễ nói chuyện. Long phượng đấu nhau, đám ruồi muỗi lâu nhâu bọn y tránh xa còn chưa kịp, dại gì mà đâm đầu vào làm kẻ hòa giải! Nghĩ vậy, Đặng Phúc bèn ngán ngẩm lắc đầu:
“Tôi chịu thôi. Chủ nhân nói chuyện, đám nô tài chúng ta tốt nhất là cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy thì hơn. Vũ Linh cô nương, cô nói có phải không?”

Lâm Vũ Linh cứng ngắc gật đầu.
Việc đã đến nước này, Nguyễn sung nghi có may mắn thoát được nạn kiếp bị đày vào lãnh cung hay không, còn phải xem số mạng của nàng lớn đến mức nào.
Cùng lúc đó, tiếng vỡ loảng xoảng lại vang lên.

Có những kẻ rảnh rỗi như Quách Liễu, hậu cung chẳng sợ thiếu chuyện vui để bàn luận. Chẳng mấy chốc, tin tức hoàng thượng đích thân đến Nhữ Hiên các trừng phạt Nguyễn sung nghi đã lan khắp mọi nơi, không ai không biết.
Phùng Diệm Quỳnh hài lòng ra mặt, Nguyễn Nhã Liên thầm ái ngại cho Hoàng Lan, còn trong Triều Dương uyển, Hạ Diệp Dương kê cao gối, nằm mơ thấy mộng đẹp.
Không thích thú như Phùng Diệm Quỳnh, cũng không lo chuyện bao đồng như Nguyễn Nhã Liên, Lê Tuyên Kiều khi nghe tin cũng chỉ lẳng lặng mỉm cười.
“Lệnh bà có cho rằng bệ hạ sẽ vì chuyện lần này mà trách phạt Nguyễn sung nghi?” Thanh Ngọc đứng hầu một bên, tò mò hỏi.
Ngón tay nàng ta lướt nhẹ trên chiếc đàn nguyệt. Chậm lại một giây, nàng ta điềm tĩnh nói tiếp:
“Dĩ nhiên là sẽ phạt.. Nhưng rốt cuộc bệ hạ đang nghĩ gì, e rằng không đến lượt chúng ta suy đoán đâu.”
Thanh Ngọc cúi đầu không đáp.
Diêu Tú viện, mái ngói trích thủy ẩn hiện giữa sương khói mờ ảo, tiếng đàn nguyệt của giai nhân hờ hững chạm nhẹ vào vầng trăng vằng vặc…

“Bệ hạ, ném thế đã đủ chưa? Phòng của tôi sắp bị người biến thành một mớ hổ lốn rồi đấy.”
Hoàng Lan uể oải ngáp dài, tẻ nhạt nhìn Tư Thành lúc này đang đi lòng vòng quanh chậu hoa cẩm chướng.
“Sao vậy? Nếu nàng tiếc rẻ, sau này trẫm sẽ đền lại gấp đôi chỗ này.”
Nói đoạn, hắn giơ chân ra, đạp nốt chiếc bình sứ cuối cùng còn sót lại.
Trên nền nhà, những mảnh sứ vỡ nằm la liệt khắp mọi nơi. Ánh nến hắt vào lớp men sáng như ngọc, khiến nền nhà lấp lánh như được rải lân tinh
“Tiếc gì chứ.” Hoàng Lan nhún vai, chu môi một cách bướng bỉnh: “Dù sao toàn bộ đồ đạc ở đây đều của bệ hạ, bệ hạ thích đập bao nhiêu thì cứ tùy ý. Chỉ có điều sàn nhà nhiều mảnh vỡ quá, lát nữa lại mất công người hầu trong Nhữ Hiên các dọn dẹp thôi.”
Tư Thành ngắn mặt, hết nói nổi.

Trước đó nửa canh giờ.

Có tiếng vật gì đó lao vun vút trong không khí. Nếu động tác xoay người né tránh của Tư Thành diễn ra chậm một giây, chỉ một giây thôi, có quỷ thần chứng giám, chắc chắn hắn sẽ hứng trọn đĩa mứt táo kia vào mặt.
“Nguyễn Hoàng Lan!”
Tư Thành tức tối nghiến răng. Đổi lại, Hoàng Lan cũng không chịu thua. Nàng chán ghét nhìn hắn, ánh mắt còn sắc hơn cả dao chém đá.
“Đừng gọi tên tôi như vậy. Bệ hạ không có tư cách đó!”
Bệ hạ không có tư cách đó…
Tư Thành nhìn người trước mặt như thôi miên. Nguyễn Hoàng Lan, nửa năm không gặp, nàng vẫn ương bướng như vậy, vẫn cao ngạo bất tuân như vậy. Trong mắt nàng, trẫm rốt cuộc là ai?
“Nàng vừa nói gì? Thử nhắc lại một lần nữa cho trẫm!” Hắn vẫn cố kiềm chế, thanh âm không giận mà uy.
Hoàng Lan lập tức lặp lại những lời vừa rồi, chuẩn xác gãy gọn, không sai một từ.
Người đối diện bỗng nhiên cười nhạt. Khi hắn cười nhạt, nụ cười ấy sâu đến khó dò.
“Tư cách gọi tên nàng, trẫm không có. Vậy còn tư cách oán trách trẫm, nàng cho rằng mình có sao?” Hắn nâng cằm Hoàng Lan lên, bức ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Nguyễn Hoàng Lan, đừng nghĩ bản thân làm được vài chuyện tốt đẹp, sau lưng có mẫu hậu che chở mà trẫm không dám trừng trị nàng?”
Vùng chạy khỏi tay hắn, Hoàng Lan mỉm cười chua chát. Từ đầu đến cuối, nàng không hề làm gì sai, cũng chưa bao giờ dựa vào thái hậu để làm điều xằng bậy. Đối đầu với Thạch Bưu, đòi lại thể diện cho dân tộc, tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện, dám làm dám chịu. Nhưng nếu hôm nay có oan uổng một mạng dưới tay Tư Thành, sau này có làm ma nàng cũng nhất định phải tìm hắn báo thù.
Suy nghĩ đã thông suốt, Hoàng Lan nhắm mắt lại, hiên ngang đón chờ sự trừng phạt của đối phương.
Một giây…
Hai giây…
Rồi một phút đằng đẵng trôi qua…
Đối diện bộ dạng can trường như tử sĩ của Hoàng Lan, cuối cùng Tư Thành cũng không thể nhịn nổi nữa. Nếu không vì đám người đang rình rập bên ngoài, hắn đã thoải mái mà bật cười thành tiếng rồi.

“Sao thế, tưởng trẫm sẽ xuống tay thật à?” Hắn vỗ vỗ vai Hoàng Lan, không giấu được vẻ thất vọng: “Trẫm còn cho rằng mình đã tìm được tri kỉ. Hóa ra nàng vẫn chẩng hiểu gì về trẫm cả.”
Hoàng Lan mở tròn mắt, ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra nàng vẫn chẩng hiểu gì về trẫm cả.
Nguyễn Hoàng Lan, đừng bao giờ quên người trước mặt ngươi là ai.
Nếu Tư Thành không hồ đồ, vậy kẻ hồ đồ lần này chính là mình?
Màn sương mờ đục cuối cùng cũng tan biến. Hoàng Lan cười không nổi mà khóc cũng không xong.
“Chẳng lẽ những chuyện này đều là cố ý diễn cho người khác xem?”
Tư Thành thản nhiên gật đầu:
“Vì biết ngoài kia có kẻ đang nhìn chúng ta chằm chằm nên trẫm cũng phải nhập vai cho tốt một chút.”
Hoàng Lan gần như á khẩu. Nàng cứ há hốc mồm nhìn Tư Thành, nửa ngày sau vẫn lúng búng nói không thành tiếng. Tư Thành gần như nản, đành trầm giọng giải thích:
“Trẫm đang nói đến Thạch Bưu. Sứ thần Đại Minh không phải kẻ độ lượng như những gì hắn tuyên bố ở điện Vạn Thọ đâu. Nếu không để cho hắn nghe được chút tin đồn ưng ý, hắn sẽ không dễ gì buông tha nàng. Vốn dĩ không nên nói chuyện chính sự với nàng, nhưng Hoàng Lan à, lần trước ở điện Vạn Thọ, nàng đã quá nóng vội rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.