Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 43: Âm mưu ngoại quốc (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 43: Âm mưu ngoại quốc (1)

Thạch Bưu, nếu một người dân Đại Việt vì ngươi mà phải chịu đau đớn, trẫm sẽ trả lại cho ngươi chính sự đau đớn ấy. Nếu ngươi dám đẩy cả giang sơn này vào họa chiến tranh, trẫm sẽ bắt ngươi trả giá gấp trăm vạn lần!
———————
Một đám cung nữ do Nguyệt Hằng dẫn đầu đang lén lút thập thò bên ngoài tẩm điện Nhữ Hiên các. Bên trong, tiếng “ai đó” đấm đá thùm thụp vẫn không ngừng vọng ra. Nguyễn sung nghi là người nổi tiếng ôn hòa, thân thiện, ngoại trừ lần đụng mặt tên tướng quân Đại Minh ở Đồng Cúc đài, chưa bao giờ bọn họ thấy nàng tức giận như thế này.
“Nguyệt Hằng à, lệnh bà bị làm sao vậy?”
Một cung nữ khó hiểu nhìn Nguyệt Hằng. Ai cũng biết Nguyệt Hằng là cung nữ được Nguyễn sung nghi tín nhiệm nhất. Nếu có chuyện xảy ra, dám chắc nàng ta sẽ là người biết trước tiên.
Nào ngờ Nguyệt Hằng chỉ nhún vai, vẻ mơ hồ:
“Tôi biết sao được! Hôm nay tôi ở lại Nhữ Hiên các, có cùng lệnh bà đến điện Vạn Thọ đâu.” Rồi nàng ta ra chiều đăm chiêu: “Chắc lệnh bà bị ai đó chọc giận rồi.”
Bị chọc giận thì hiển nhiên rồi. Nhưng là ai chọc giận phải Nguyễn sung nghi của bọn họ? Phùng Huệ phi? Lê tu dung? Hay chính là bệ hạ?
Nghĩ đến giả thiết thứ ba, tự nhiên Nguyệt Hằng cảm thấy sợ hãi. Mọi người đều nói hoàng thượng vì hứng thú nhất thời nên mới để Hoàng Lan ở lại cung. Một người không mỹ mạo, không chỗ dựa như nàng, nay nếu chẳng may chọc giận thánh ý, e rằng Nhữ Hiên các từ trên xuống dưới đều khó bề yên ổn.
Có tiếng vỡ đồ vang lên. Đám người đang thập thò bên ngoài giật bắn mình, vội vàng đứng phắt dậy, suýt chút nữa thì đâm đầu vào nhau.
“Không ổn rồi…”

Trong lúc Nguyệt Hằng đang thấp thỏm chuyện “thánh ý” thì Lý Quý, thái giám chuyên phụ trách việc trà nước ở Nhữ Hiên các lại than ngắn thở dài vì lo ấy cái bình cổ. Mọi người ở Nhữ Hiên các đều biết Lý Quý coi trọng mấy món đồ gốm sứ ấy còn hơn sinh mạng của mình.
Nguyễn sung nghi ơi Nguyễn sung nghi, người ném thứ gì thì ném, đừng có trút giận lên bộ ấm trà hoa cúc thiên thủy kia nhé. Nó là một trong những bộ ấm trà quý giá nhất hoàng cung, là báu vật từ thời vua Khai Thái nhà Trần (1) truyền lại, trên thế gian này không có đến cái thứ hai đâu.
Nghĩ đến nguy cơ bộ ấm trà bảo bối của mình đang nằm trong tầm với của Hoàng Lan, Lý Quý bất lực giẫm chân kêu trời.
“Vũ Linh, Vũ Linh!”
Lâm Vũ Linh vừa xuất hiện đã bị đám người Nguyệt Hằng vây lấy để hỏi về chuyện ở điện Vạn Thọ. Nhớ lại tình cảnh khi ấy, Lâm Vũ Linh chỉ biết thở dài:
“Ở điện Vạn Thọ, tên sứ thần Đại Minh ngông cuồng tự đắc, có ý hạ nhục quốc thể Đại Việt, lệnh bà vì bất bình nên mới đứng lên nói lại hắn vài câu. Nào ngờ bệ hạ lại bênh vực sứ thần, làm cho lệnh bà bẽ mặt trước mọi người, thậm chí còn bắt lệnh bà quỳ xuống tạ tội với hắn. Với cá tính của lệnh bà, mọi người thử nói xem người có thể không tức giận được không?”

Lâm Vũ Linh nói đúng. Với cá tính của Hoàng Lan, tất nhiên nàng không thể nuốt trôi cục tức này! Ở đại điện, vì giữ thể diện cho Tư Thành, cũng vì bảo toàn đại cục, nàng mới chấp nhận ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng Hoàng Lan không phải hạng người trong lòng giận dữ mà ngoài miệng vẫn thon thót nói cười như Lê Tuyên Kiều. Cơn thịnh nộ đã dồn nén bấy lâu, nếu không có chỗ phát tiết, trong lòng nàng sẽ rất khó chịu.
Mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt của Lê Tư Thành lúc đó, Hoàng Lan lại giận run người…
Lê Tư Thành? Hắn mà là minh quân? Làm gì có vị minh quân nào lại dung túng cho sứ thần Đại Minh như thế? Làm gì có vị minh quân nào vừa nhu nhược vừa hèn nhát như thế? Nếu nàng không nhìn nhầm người, vậy chính là sử sách đã chép nhầm cả rồi.

“Đồ chết tiệt!”
“Đồ khốn kiếp! Hèn nhát! Bạc nhược!”
Xoảng!
Những tiếng động hỗn tạp ấy ban đầu còn nhỏ, sau cứ lớn dần, lớn dần lên. Đám người Nguyệt Hằng, Lâm Vũ Linh nghe thấy thì sợ điếng người, chẳng ai bảo ai đều vội hát ông ổng cả lên, những mong có thể dùng giọng hát không mấy ngọt ngào của mình để át đi những lời lẽ oán thán “không mấy lịch sự” của Nguyễn sung nghi.
Nhữ Hiên các hôm ấy, kẻ thì đóng cửa trút giận, người thì hát đến sái cả quai hàm.

“Bẩm lệnh bà, Đặng tổng quản đang chờ lệnh bà ở bên ngoài.” Lâm Vũ Linh vẫn kiên trì gõ cửa.
Chân mày Hoàng Lan khẽ chau lại. Nhìn thấy Đặng Phúc cũng như nhìn thấy Tư Thành. Nghĩ vậy, nàng liền chán ghét xua tay:
“Tôi đi ngủ rồi. Có việc gì thì bảo hắn mai hãy đến.”

Đoạn, Hoàng Lan tập trung xử lí nốt bát cháo gà béo ngậy. Mệt mỏi cả ngày, giờ nàng mới có thời gian ăn một bữa tử tế.
Đứng ngoài cửa, Lâm Vũ Linh ngắn mặt lại. Ở bên trong vẫn còn sáng đèn, lại còn có mùi cháo gà thơm phức bay ra, vậy mà Nguyễn sung nghi lại nói là mình đã đi ngủ. Thật đúng là…
Đặng Phúc thì âm thầm kêu khổ. Lúc nhận lệnh đến Nhữ Hiên các, y đã biết chuyến này khó mà hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Đặng tổng quản, giờ cũng muộn rồi, hay là mai ngài quay lại đi.” Lâm Vũ Linh ái ngại nói với Đặng Phúc.
“Mệnh lệnh của bệ hạ, lão nô sao dám chậm trễ?”
“Nhưng lệnh bà đã nói người không gặp… “
“Vậy còn mệnh lệnh…”
Lâm Vũ Linh dĩ nhiên đứng về phe Hoàng Lan. Thấy chủ mình không muốn tiếp Đặng Phúc, nàng ta cũng chẳng kiêng nể gì nữa, nhất quyết không cho y vào trong. Thường thì chẳng mấy cung nữ dám đắc tội Đặng Phúc, nhưng Lâm Vũ Linh đi theo Hoàng Lan một thời gian, cũng học được không ít bản lĩnh, thành ra mới dám đôi co với hẳn tổng quản. Đặng Phúc thì nể mặt Nguyễn sung nghi nên cũng không muốn làm căng với cung nữ trong Nhữ Hiên các. Hai người cứ thế dùng dằng, lời qua tiếng lại trước bậc thềm.
Ban đầu Hoàng Lan cố tình phớt lờ Đặng Phúc, mặc kệ cho Lâm Vũ Linh ứng phó với y. Nhưng Đặng Phúc dai dẳng hơn nàng tưởng. Thấy y mãi không chịu về, Hoàng Lan bực tức đặt bát cháo gà sang một bên rồi đẩy cửa bước ra.
Nguyễn sung nghi xuất hiện, cả Đặng Phúc và Lâm Vũ Linh bất chợt ngẩn ngơ.
Dưới ánh đèn cháy bập bùng, bóng hình nàng đổ dài trên bậc thềm, nghiêng nghiêng theo ánh trăng trong như ngọc. Nàng mặc một chiếc váy màu hồng phấn, thi thoảng lại vì một cơn gió mà tung bay, tà áo tỏa rộng ra bốn phía, hệt như đóa hoa sen đang tắm mình giữa mây gió sương trời.
Lâm Vũ Linh kín đáo hít một hơi dài. Trong hậu cung này, người có nhan sắc diễm lệ nhất là Phùng huệ phi. Sau nàng ta còn có Lê tu dung yểu điệu thuần thục, Nguyễn tài nhân đằm thắm dịu dàng. Hạ tiệp dư nghe đâu cũng là trang tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng Lâm Vũ Linh chưa gặp mặt vị này bao giờ nên cũng không biết cái gọi là “khuynh quốc khuynh thành” ấy kinh diễm đến mức nào. Nhưng có một điều nàng ta dám chắc, đó là trong bản danh sách những mỹ nhân ấy tuyệt nhiên chưa bao giờ có tên Nguyễn sung nghi.

Mọi người đều nói thế.
Nhưng bây giờ, Lâm Vũ Linh mới thấy thiên hạ này đã sai cả rồi. Người đứng trước mặt nàng ta, bình dị nhưng không bình phàm, ẩn sau vẻ điềm đạm, khiêm nhường ấy lại là một phong tư thanh nhã, cao quý hơn tất thảy. Nhan sắc yêu kiều thì đã sao? Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì đã là gì? Cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, sớm nở tối tàn mà thôi. Nguyễn sung nghi của nàng ta không như thế. Vẻ đẹp của nàng thuộc về khí chất nội tồn, mà đã là khí chất thì không dễ mất đi, giống như một viên ngọc càng mài càng sáng, tưởng chừng giữa ngàn vạn người cũng không dễ gì tìm thấy một, đủ khiến người đối diện phải cúi đầu ngưỡng vọng.
Không để ý đến vẻ mặt sững sờ của Lâm Vũ Linh, Hoàng Lan lười nhác tựa lưng vào cửa, để mặc cho cơn gió đùa bỡn mái tóc của mình. Nàng lơ đãng hỏi Đặng Phúc:
“Đặng Phúc, bệ hạ có nói triệu tôi đến có chuyện gì không?”
Đặng Phúc méo mặt. Ý chỉ của hoàng thượng, y có mấy lá gan mà dám dò hỏi?
“Lệnh bà cứ đi theo nô tài thì sẽ biết thôi mà.” Y khó xử đáp.
“Khỏi cần.” Hoàng Lan lắc đầu. Một lúc lâu sau, nàng tỉnh bơ: “Nếu bệ hạ có việc quan trọng thì tự khắc sẽ đến tìm tôi. Giờ cũng muộn rồi, Đặng tổng quản, thứ cho tôi không thể tiễn khách.”
Gương mặt vốn đã méo xẹo của Đặng Phúc giờ càng thêm phần khó coi hơn. Dám từ chối hoàng thượng, trong hậu cung chắc Nguyễn sung nghi là người đầu tiên và cũng là kẻ cuối cùng. Đặng Phúc đau đầu nửa ngày. Cuối cùng, biết không thể nói lại vị sung nghi coi trời bằng vung này, y đành ấm ức trở về điện Bảo Quang.

“Đặng Phúc, ngươi bảo sao? Nguyễn Hoàng Lan dám không đến?”
Tư Thành đang ngồi đánh cờ với Lân quận công Đinh Liệt, nghe Đặng Phúc báo lại mọi chuyện thì giận đến tím mặt. Hắn vốn chỉ định trách phạt đối phương một chút để xoa dịu cơn giận của sứ thần Đại Minh, không ngờ nàng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Và thế là mặc cho Đinh Liệt can ngăn thế nào, hắn cũng nhất quyết đến Nhữ Hiên các, tính sổ với Nguyễn Hoàng Lan ngay trong tối hôm đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.