Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 181: Họa âm (3)
“Trên đời này làm gì có Ngọc tiệp dư nào!”
Trong khi đó, ở bên cung Thọ Am, Lê Tuyên Kiều lại kiên nhẫn xoa dịu cơn tức của Hạ Diệp Dương. Tuy Lê Tuyên Kiều chỉ coi Hạ Diệp Dương là quân cờ nắm trong tay nhưng dù sao đối phương cũng là mỹ nhân đệ nhất hậu cung, phân vị lại chỉ xếp dưới Lê Tuyên Kiều đúng một bậc nên Lê Tuyên Kièu không dám lộ ý lợi dụng ra mặt, đôi khi còn phải nịnh nọt lấy lòng nàng ta.
“Có thể hạ sinh tiểu hoàng tử vào thời điểm này, lại liên quan đến chữ Ngọc, còn ai nữa ngoài vị Phùng Huệ phi ngu xuẩn ngày đó?”
Ngọc tiệp dư… Đan Ngọc các… dù đã nửa tin nửa ngờ nhưng lời nói như đinh đóng cột của Lê Tuyên Kiều vẫn khiến Hạ Diệp Dương kinh ngạc. Nàng ta bật dậy, lắp bắp kinh hãi:
“Nhưng người đó đã sợ tội tự sát trong lãnh cung rồi mà?”
Lê Tuyên Kiều đủng đỉnh lắc đầu:
“Trong chốn thâm cung thật giả lẫn lộn, có cái gì là không thể ngụy tạo? Sự sống chết của một người, suy cho cùng đều sẽ bị định đoạt bởi lời nói của kẻ có quyền thế cao hơn mà thôi.”
“Thì ra đó là lí do bệ hạ cải danh cô ta thành Ngọc tiệp dư.”
Hạ Diệp Dương bất mãn siết chặt tay lại. Trước kia Lê Tuyên Kiều sắp đặt Hạ Diệp Dương bên người Phùng Diệm Quỳnh, Hạ Diệp Dương từng bị đối phương ghen tị với nhan sắc hơn người mà nhiều lần gây khó dễ, thậm chí còn dùng khổ nhục kế để vu cáo nàng ta. Ngày Phùng Diệm Quỳnh bị phế, trong cung người nào vui sướng ăn mừng thì không rõ, nhưng trong số đó chắc chắn không thể thiếu Hạ Diệp Dương. Ai ngờ niềm vui không thể trọn vẹn. Phùng Diệm Quỳnh tránh không khỏi số chết, nhưng trước khi chết đã kịp để lại trên đời huyết mạch cao quý…
Lê Tuyên Kiều nghe Hạ Diệp Dương nói vậy thì không khỏi bật cười:
“Theo cô nghĩ, chuyện xảy ra trong cung Thụy Đức, Phùng Huệ phi oan ức được mấy phần? Cứ cho rằng đứa bé trong bụng cô ta chưa rõ sống chết thì việc cô ta rắp tâm hại cô, cấu kết với sứ thần Đại Minh đều không thể chối cãi. Dù muốn hay không, danh tiếng của Phùng Huệ phi đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi. Người như thế xứng đáng làm mẫu phi của hoàng tử hay sao? » Lê Tuyên Kiều tự hỏi rồi lại lắc đầu: « Cho dù bệ hạ có niệm tình xưa, có muốn nhắc tới mẫu tử tình thâm thì người cũng phải nghĩ cho tiền đồ của hoàng tử trưởng trước. Dù sao, đối với một đứa trẻ lớn lên hoàng thất, có mẫu thân là một vị Ngọc tiệp dư bí ẩn còn tốt hơn so với việc có mẫu thân là một phế phi gấp hàng ngàn hàng vạn lần. Mà thôi, quan trọng hoàng tử là cốt nhục của bệ hạ chứ không phải mẫu thân của nó là ai. Cô đừng tùy tiện nghị luận về điều này nữa. Để người khác nghe được là tội chém đầu đấy.”
Hạ Diệp Dương tuy bất mãn nhưng chung quy vẫn biết cân nhắc thiệt hơn, liền cố nén lửa giận trong lòng rồi cùng Lê Tuyên Kiều chuyển sang bàn luận cầm nghệ. Trò chuyện đến nửa ngày, nàng ta mới nhận ra sự vắng mặt của Thanh Ngọc, hỏi ra mới biết nhà Thanh Ngọc có chuyện, Lê Tuyên Kiều đã đặc biệt cho phép nàng ta xuất cung về thăm quê mấy ngày.
Ngửa mặt nhìn những tán cây vàng úa, kẻ hữu tâm khó tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Ngọc tiệp dư vừa sinh hạ hoàng tử đã mất mạng, Nguyễn sung nghi rơi xuống sông chưa rõ sống chết, hoàng thượng đột nhiên tin tưởng Liên tiệp dư, càng không bận tâm chuyện địa vị cao thấp mà giao hoàng tử cho Lãm Nguyệt cư nuôi dưỡng. Chúng phi tần được một phen bàn ra tán vào, dấy lên không biết bao lời đồn đại, nhưng thánh ý khó đổi, Nguyễn Nhã Liên lại chẳng màng thị phi, cuối cùng lời đồn như lửa giữa đêm đông, cháy hoài rồi cũng tắt.
…
Cùng lúc ấy, ở một ngôi nhà tranh cách kinh thành không xa.
Lê Khải Triều ngồi xổm trước bếp củi, đang phồng mồm trợn má thổi cho lửa cháy trở lại. Nhưng mặc cho Lê Khải Triều cố gắng thế nào đi nữa, mấy cây củi như thách thức sự kiên nhẫn của hắn, mãi chẳng chịu cháy, có cây còn bùng lên như trêu ngươi rồi tịt hẳn.
Hóa ra để làm được mấy việc “tầm thường” này lại cần bản lĩnh đến vậy…
Vừa thấp thỏm trông chừng nồi cháo, Lê Khải Triều vừa lèm bèm chửi rủa. Để người ngoài biết đệ nhất thần trộm Đại Việt phải ngồi ở xó này nhóm bếp nấu cháo, hắn thà rút kiếm tự sát cho đỡ nhục!
Đánh vật một hồi cuối cùng cũng xong, Lê Khải Triều lễ mễ bưng bát cháo trứng nóng hổi vào buồng trong, nơi có một người con gái áo lục đang nằm ngoảnh mặt về phía cửa sổ. Đặt bát cháo xuống bàn, hắn hắng giọng tỉnh queo:
“Ta biết thừa cô đang giả vờ ngủ. Thế nào? Có dậy ăn không? Hay để ta đổ đi cho chó?”
Biết không thể qua mặt được cái tên oan gia trời đánh này, Thanh Ngọc xùy một tiếng rồi nhổm dậy. Nàng ta miễn cưỡng đón lấy bát cháo nhưng không vội ăn mà đặt nó sang bên cạnh rồi buồn bực hỏi Lê Khải Triều:
“Khi nào ngươi mới chịu thả ta ra?”
Mấy ngày trước, Thanh Ngọc bị nhiễm lạnh ngất đi, Lê Khải Triều bất đắc dĩ đưa nàng ta về đây. Hắn chăm sóc cho nàng ta khỏi ốm thật, nhưng hắn cũng sợ nàng ta giở trò hay chạy trốn nên đã xích chân lại, không cho rời khỏi giường nửa bước.
Hai mươi năm sống trên đời, Thái Thanh Ngọc chưa bao giờ bị đối xử nhục nhã như thế!
“Hỏi nhiều làm gì!” Lê Khải Triều nạt: “Loại con gái như cô, bớt đi một ít, thiên hạ cũng đỡ loạn.”
Thanh Ngọc xị mặt xuống:
“Không cho người ta nói thì thôi. Có nhất thiết phải xúc phạm nhau như vậy không?”
“Thấy ấm ức rồi à?” Lê Khải Triều tỉnh queo đáp: “Thanh Ngọc cô nương à, em trai ta rơi xuống sông chưa rõ sống chết mà ta còn phải ở đây nấu cháo cho cô, ta chưa ấm ức, cô ấm ức cái nỗi gì! Còn ngồi đó mà nói này nói nọ, có tin chiều ta cho cô nhịn luôn không?”
Tuy mồm miệng của Lê Khải Triều vẫn ác nghiệt như thế, nhưng sao Thanh Ngọc lại thấy giống như hắn đang kể công hơn là muốn dọa dẫm nàng ta nhỉ?
Lại nói đến kể công, từ ngày đưa Thanh Ngọc về đây, tuy Lê Khải Triều giam giữ nàng ta thật nhưng ngoại trừ thi thoảng nói đểu vài ba câu, hắn đối với nàng ta cũng coi như tận tình. Chườm khăn hạ sốt, sắc thuốc, nấu cháo… mọi việc đều là do hắn làm, đến mức mới đầu Thanh Ngọc còn không dám tin tên trộm ác mồm này biết chăm sóc người ốm.
Có điều tay nghề nấu ăn của hắn vẫn dở tệ, điển hình là món cháo, lúc đặc lúc loãng, nói chung rất khó nuốt.
Hai tay nâng bát cháo, Thanh Ngọc ngán ngẩm nhìn vào thứ nước loang loảng vàng vàng bên trong, cơ hồ còn ngửi thấy mùi khen khét, mãi sau mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lê Khải Triều:
“Nói câu này đừng giận nhé!”
“Hả?”
“Lần sau không cần vất vả như thế đâu. Ra chợ mua cái gì ăn tạm cũng được.”
…