Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 180: Họa âm (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 180: Họa âm (2)


“Nguyễn dung hoa, nàng…”
Tư Thành không biết phải nói sao cho phải. Người con gái trước mặt khiến hắn cảm thấy nghi ngờ chính bản thân mình.
“Bệ hạ không cần phải nghĩ nhiều như vậy đâu.” Nguyễn Nhã Liên mỉm cười lắc đầu: “Khi thần thiếp yêu một người, bản thân thần thiếp có thể nhẫn nại, càng không sợ vì người đó mà bị hiểu lầm. Thần thiếp không có được phúc phận như Nguyễn sung nghi được bệ hạ hết lòng yêu thương che chở, chỉ xin bệ hạ đừng chối bỏ sự tồn tại của thần thiếp, để thần thiếp đứng bên cạnh người, vì người mà chia sẻ sầu lo, được như thế, thần thiếp đã mãn nguyện lắm rồi…”
Tư Thành càng nhìn kĩ Nguyễn Nhã Liên hơn. Xưa nay, ấn tượng của hắn dành cho vị Nguyễn dung hoa này không quá sâu đậm. Hắn ưng ý Nguyễn Nhã Liên chỉ vì nàng ta đoan trang hiền thục, không ưa thói xa hoa màu mè, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng nữ nhân như vậy đôi khi rất nhàm chán. Và hắn đã nhầm. Nguyễn Nhã Liên không hề nhàm chán như vẻ bề ngoài, ngược lại, khí chất thanh cao cùng tâm tư thiện lương, tinh tế của nàng ta khiến hắn thực sự muốn trân trọng.
Ngoài kia, cây lộc thưa uể oải trút cơn mưa hoa xuống khoảng sân tối sẫm.
Một lúc sau, Tư Thành đích thân đến nâng Nguyễn Nhã Liên dậy. Không giống lần trước, lần này Nguyễn Nhã Liên đột ngột muốn né tránh, nhưng tránh đâu cũng không thoát khỏi bàn tay của Tư Thành.
“Xin bệ hạ đừng làm thế. Thần thiếp hèn mọn, nhận không nổi ân điển này đâu.”
“Những việc nàng làm còn tính là hèn mọn sao?”

Nguyễn Nhã Liên cúi đầu im lặng. Tư Thành mỉm cười trầm ấm rồi tiện tay dìu nàng ta trở lại ghế ngồi.
“Đố kị là bản tính của nữ nhân, chỉ có Hoàng Lan và nàng trước giờ chưa từng khiến trẫm thất vọng. Nguyễn dung hoa, trẫm có được phi tử như nàng, là phúc của hậu cung.”
Rất nhiều năm sau đó, Tư Thành mới chiêm nghiệm được một sự thật, rằng hắn có được Nguyễn Nhã Liên thực sự là phúc của hậu cung…
“Ngọc tiệp dư trước khi chết đã nhờ cậy Hoàng Lan chăm sóc tiểu hoàng tử, nhưng giờ chính nàng ấy sống chết còn chưa rõ, Nguyễn dung hoa, trước khi Hoàng Lan trở về, trẫm muốn nàng thay nàng ấy gánh vác trọng trách này.”
Tư Thành chậm rãi nói tiếp. Thánh ý vừa buông, Nguyễn Nhã Liên sợ hãi lùi lại một bước:
“Bệ hạ, thần thiếp sao có thể?”
“Chỉ cần có lòng có tâm, không sợ bản thân không thể chu toàn. Nguyễn dung hoa, trẫm tin nàng.”
Trẫm tin nàng.
Nguyễn Nhã Liên cứ đứng ngây ra nhìn Tư Thành. Ánh mắt bình thản đã nhòa lệ vì cảm kích, và cũng chẳng biết sau đó bao lâu, khi cánh hoa cuối cùng chao nghiêng trong gió, ánh hừng đông cuối trời bừng sáng, Nguyễn Nhã Liên mới cúi đầu ưng thuận.

Ngọc tiệp dư yểu mệnh, Nguyễn sung nghi mất tích, hoàng thượng thương tiểu hoàng tử côi cút nên đã đưa đến Lãm Nguyệt cư cho Nguyễn dung hoa tạm thời nuôi dưỡng. Cùng ngày hôm ấy, ý chỉ ban xuống, dung hoa Nguyễn thị được sắc phong thành tiệp dư đứng đầu lục chức, còn đặc biệt ban cho phong hiệu là Liên, ngụ ý khen ngợi Nguyễn dung hoa thanh khiết và cao quý như hoa sen, cũng vừa khéo rất hợp với tên của nàng ta, khiến hậu cung lại được một phen ghen tị đỏ mắt.

Hậu cung, Lương Túy sảnh.
Tẩm điện của Lương Túy sảnh không xa hoa như cung Thọ Am của Lê Tuyên Kiều nhưng cách bài trí đồ đạc lại vô cùng tao nhã và đẹp mắt. Góc trái kê một bàn trà gỗ gụ, trên bàn còn bày xếp ra một bộ chén trà làm từ ngọc Đông Quan. Góc phải là nơi đặt thư án, cổ cầm, lư hương, thứ nào thứ nấy đều là vật phẩm thượng hạng. Trên chiếc trường kỷ phủ đệm gấm màu bạch ngọc, Trịnh Minh Nguyệt đang cần mẫn thêu một bức hình hoa cúc. Thêu thùa đòi hỏi tĩnh tâm và kiên trì, đối với người trong lòng đang nổi sóng như Trịnh Minh Nguyệt, công việc này có vẻ không được phù hợp lắm.

Sáng nay, nàng ta chủ động tìm đến điện Bảo Quang để xin nhận tiểu hoàng tử làm con thừa tự thì mới biết Tư Thành đã giao đứa trẻ cho Nguyễn Nhã Liên. Thậm chí hắn còn nói một câu khiến Trịnh Minh Nguyệt xám mặt:
“Nàng còn trẻ, chẳng lẽ sợ mình phúc mỏng hay sao mà đã vội vã nhận con thừa tự?”
Quách Liễu ngồi một bên cố lựa lời trấn an Trịnh Minh Nguyệt:
“Đằng nào thì chuyện cũng đã rồi. Cô có tức giận thì cứ nói ra đi. Cô cứ im lặng như thế, ta… ta sợ lắm!”
“Có tức giận cũng không nhất thiết phải biểu hiện ra bên ngoài. Nếu đến chút việc nhỏ cũng không thể nhẫn nhịn thì sao có thể hoàn thành đại sự?” Trịnh Minh Nguyệt khinh thường chỉnh lời Quách Liễu. Đoạn, nàng ta đặt bức thêu sang một bên rồi quay sang hỏi Hải Yến: “Ngươi đã đem lễ vật đến Lãm Nguyệt cư chưa?”
Hải Yến ngập ngừng:
“Theo lời lệnh bà, nô tì đã đem lễ vật đến chúc mừng nhưng… nhưng Liên tiệp dư nói chỉ nhận tâm ý của lệnh bà, còn tất cả tặng phẩm đều đã gửi trả lại rồi ạ.”
Với cá tính của Nguyễn Nhã Liên, những món đồ nịnh nọt đưa đến, nàng ta không nhận mới là bình thường.
“Co phong hiệu thì đã sao? Cô ta chỉ là một tiệp dư nhỏ bé, cô dù sao cũng là tu nghi đứng thứ ba trong cửu tần, vậy mà cô ta dám không nể mặt!” Quách Liễu được thể nguýt dài.
Trong hậu cung, địa vị của Trịnh Minh Nguyệt chỉ xếp sau Lê Tuyên Kiều và Hạ Diệp Dương. Trịnh Minh Nguyệt hài lòng nâng chén trà lên, chầm chậm gạt miệng chén rồi khoan hòa uống một ngụm:

“Nể mặt cũng được, không nể mặt cũng không sao. Giờ người ta đã có tiểu hoàng tử trong tay, kiêu ngạo một chút cũng là chuyện bình thường.”
Quách Liễu bĩu môi dè bỉu:
“Ta thực sự không hiểu. Luận về cả địa vị lẫn tài đức, nếu muốn tìm một người để chăm sóc hoàng tử của Ngọc tiệp dư, lẽ ra bệ hạ phải chọn Tuệ chiêu nghi hoặc cô mới đúng, đằng này lại…”
“Tâm ý của bệ hạ, khi nào đến lượt chúng ta đoán định?” Trịnh Minh Nguyệt nhớ đến dáng vẻ lúc nào cũng khiêm tốn rụt rè của Nguyễn Nhã Liên mà bất giác rùng mình: “Ta sai lầm rồi nên mới coi nhẹ Nguyễn Nhã Liên. Cứ tưởng sau Phùng Diệm Quỳnh và Nguyễn Hoàng Lan, Lê Tuyên Kiều mới là cái gai cần trừ bỏ nhất, ai ngờ lại quên mất một kẻ lúc nào cũng tỏ vẻ vô hại trong Lãm Nguyệt cư. Không biết Nguyễn Nhã Liên đã dùng cách gì để chiếm được thánh tâm của bệ hạ, nhưng lần này, cô ta thực sự đã khiến chúng ta phải mở rộng tầm mắt rồi.”
Cách mà Nguyễn Nhã Liên đổi lấy lòng tin của Tư Thành, chỉ e cả đời này Trịnh Minh Nguyệt cũng không thể hiểu nổi.
Quách Liễu thì hậm hực ra mặt. Trước giờ nàng ta luôn coi thường Nguyễn Nhã Liên, cho rằng đối phương là kẻ nhu nhược kém cỏi, nào ngờ Nguyễn sung nghi vừa mất tích, Nguyễn Nhã Liên liền được hoàng thượng tin tưởng giao tiểu hoàng tử vào tay, thậm chí, vị Tuệ chiêu nghi vẫn ngồi chễm chệ trong cung Thọ Am kia cũng không thể can thiệp vào.
“Mà cô không thấy lạ sao? Nghe nói Ngọc tiệp dư vì khó sinh mà chết.” Quách Liễu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Nhưng vị Ngọc tiệp dư này là ai nhỉ? Bệ hạ sủng hạnh người này từ lúc nào vậy?”
Quách Liễu đang nghi ngờ thân phận của Ngọc tiệp dư. Nhưng vốn đang phiền lòng về chuyện Nguyễn Nhã Liên được nuôi dưỡng tiểu hoàng tử, Trịnh Minh Nguyệt chỉ coi những lời này như gió thoảng bên tai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.