Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 177: Nguyễn Nhã Liên (3)
Cùng lúc đó, tại một nơi cách điện Bảo Quang không xa, hai thái giám đang mải mê dập tắt một đống lửa, vừa làm vừa lẩm bẩm chửi kẻ nào vô ý đốt lửa lên mà quên không dập đi. Trong cung nghiêm cấm những hành vi bất cẩn kiểu này, chỉ là bọn họ không hề biết rằng, đống tro tàn trước mặt mình vốn dĩ là một bộ trang phục dạ hành vẫn còn loang máu.
…
Đêm nay xảy ra chuyện động trời, thành ra không ai để tâm đến sự biến mất của một cung nữ nhỏ bé tên Thái Thanh Ngọc.
Đời Thanh Ngọc dính vào Lê Khải Triều coi như xui xẻo. Ai bảo nàng ta cướp của ai không cướp, lại đi cướp của cái tên mặt dày lúc nào cũng vỗ ngực khoe mình là thiên hạ đệ nhất thần trộm! Oan gia đụng mặt, kết quả không nói cũng biết: Thanh Ngọc bị Lê Khải Triều bắt sống, hắn trói nàng ta như trói lợn rồi vứt lên ngựa, sau đó nhanh chóng rời khỏi bờ sông Nhị Hà lúc này đang cực kì rối loạn rồi phóng một mạch về phía thôn làng.
Thanh Ngọc bị trói rồi bị đặt nằm ngang lưng ngựa, đầu và chân không có điểm tựa, cứ thế vắt vẻo hai bên, khổ không sao kể xiết. Sớm biết bản lĩnh của Lê Khải Triều, nàng ta chẳng dại gì mà dây dưa với hắn, nhưng bụng tì lên lưng ngựa vừa xóc vừa đau, cuối cùng nàng ta không chịu nổi nữa, bất đắc dĩ mở miệng đòi Lê Khải Triều thả mình xuống.
Quả nhiên…
“Thả cô ra á? Trông mặt ta giống thằng ngu lắm à? Lần trước trong cung cô phóng ngân châm suýt hại chết ta, lần này lại đòi cướp ngựa của ta, nói cho cô biết, Lê Khải Triều này là bậc quân tử nhớ lâu thù dai, chưa tính sổ xong với cô, đừng có mơ ta thả cô ra nhá.”
Thanh Ngọc bị mắng xơi xơi, vuốt mặt còn không kịp. Cái tên này cứ mở mồm ra là y như rằng không nói được câu nào tử tế.
“Ta nói rồi, ta không phải thích khách.” Qua một đoạn đường xóc nữa, Thanh Ngọc đau đến phát cuồng. Nàng ta cố gắng duy trì chút tỉnh táo cuối cùng để nài nỉ: “Ta là cung nữ theo hầu trên thuyền rồng, chẳng may bị thích khách xô ngã xuống sông. Ngươi mau thả ta xuống, ta còn phải về cung kẻo chủ nhân ta lo lắng…”
Hôm nay Thanh Ngọc không tham gia vụ hành thích, lúc xuất cung chỉ mặc một bộ thường phục đơn giản, nàng ta cho rằng mình có thể dùng kịch bản vụng về này để đánh lừa Lê Khải Triều.
Và nàng ta đã nhầm.
« Có cung nữ nào theo hầu thánh giá mà lại cầm dao như cô không hả? Lần sau nói dối thì tìm một lí do nào hợp lí một chút, ít ra ta có mắc lừa cũng đỡ thấy bị sỉ nhục! »
Lê Khải Triều vừa nói vừa thúc ngựa chạy nhanh hơn. Thanh Ngọc uất nghẹn họng.
“Phụ nữ không chịu ở nhà học thêu thùa may vá, động tí chạy ra đường chém giết trộm cắp, bố mẹ cô không biết dạy con hả?”
Đang lúc hứng trí, Lê Khải Triều quên mất tiêu luôn mình cũng là dân ăn trộm, cứ thao thao bất tuyệt kể tội Thanh Ngọc như đúng rồi. Thanh Ngọc biết mình không phải đối thủ của tên này, bèn hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt sang hướng khác, tự nhủ có chết cũng không thèm xin xỏ hắn nữa.
Chân trời phía đông ửng lên một quầng sáng nhạt. Tiếng quân lính hò reo mỗi lúc một nhỏ dần. Chốc chốc Thanh Ngọc lại ngẩng đầu lên, nhẩm tính quãng đường mà hai người họ đi cũng đã trên dưới hai chục dặm.
“Rốt cuộc ngươi định đưa ta đi đâu?”
Nàng ta thấp thỏm hỏi. Không phải hắn sẽ đi báo quan thật đấy chứ?
“Đưa cô đến chỗ quan phủ báo án.” Câu trả lời của ai đã dội thẳng một gáo nước lạnh vào nàng ta: “Thích khách xuất hiện trên thuyền rồng, cô kiểu gì cũng không tránh khỏi liên quan.”
“Ngươi điếc à?” Thanh Ngọc sợ đến run người nhưng vẫn cãi cố: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi ? Ta là cung nữ, không phải thích khách!”
“Không phải thích khách thì cũng ăn cắp ngựa quý của ta. Hai tội này to ngang nhau.”
Thanh Ngọc uất hận nhổ một bãi nước bọt. Đúng là không thể nói lí lẽ với cái tên mặt vừa dày vừa vô liêm sỉ này!
“Còn ở đó mắng ta vô liêm sỉ, có tin ta quẳng cô xuống sông cho cô chết đuối luôn không?”
Biết Lê Khải Triều nói được làm được, Thanh Ngọc đứng tim, vội vã cúi đầu.
Người đâu mà thính hơn cả chó mực!
Một canh giờ sau…
“Hơ…hơ… Hắt xì!”
Lê Khải Triều không quan tâm, vẫn thúc ngựa phóng đi.
“Hắt xì!”
Lê Khải Triều rẽ lối sang hướng khác.
“Hắt xì!”
“…”
“Hắt xì! Hắt xì!”
Lần này thì Lê Khải Triều không giả điếc được nữa. Hắn kìm cương, cho ngựa đi chậm lại.
“Cô lại giở trò gì vậy? Nếu định dùng khổ nhục kế để lừa ta thì bỏ ý định đi nhé. Ông đây chưa ngu!”
“Lừa… lừa cái đầu nhà ngươi ấy!” Tiếng người sụt sịt đáp lại, tưởng như sắp đứt thành từng đoạn: “Ta lạnh, hắt hơi một chút cũng không được à?”
Cuối thu nước sông lạnh. Người con gái này vừa ngâm mình trong nước, lại mang nguyên bộ y phục ướt sũng ấy rong ruổi cùng hắn suốt cả canh giờ.
Nghĩ ngợi gì đó, Lê Khải Triều nhảy phóc xuống ngựa, vòng qua sờ trán Thanh Ngọc rồi lại ướm ướm lên trán mình:
« Đúng là sốt thật! » Hắn lẩm bẩm.
Thanh Ngọc thầm oán trong lòng. Nàng ta có chết vì cảm lạnh cũng phải hiện hồn về tìm hắn báo thù.
“Còn không phải nhờ phúc của tên khốn nhà ngươi sao?”
Lần đầu tiên Lê Khải Triều bị coi thường mà không đáp trả. Hắn chăm chú nhìn Thanh Ngọc, mỗi lúc có giọt nước từ tóc mái nàng ta rơi thõng xuống đất, ánh mắt hắn lại phức tạp thêm vài phần.
Trời tờ mờ sáng. Nơi bọn họ đang đứng là nơi cỏ xanh ướt đẫm sương đêm.
Và rồi, Lê Khải Triều chẳng nói chẳng rằng, hắn đỡ Thanh Ngọc dậy, để nàng ta ngồi phía trước, bản thân thì ngồi đỡ phía sau, đồng thời vòng tay qua phia trước, nắm chặt dây cương.
“Ngồi yên đấy!” Hắn nạt nhẹ: “Cô mà giở trò gì thì đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc!”
Nói rồi, một ngựa hai người, phóng như bay về phía trước.
…
Tĩnh dưỡng mấy ngày, thương thế của Tư Thành đã dần hồi phục, nhưng Hoàng Lan và Nguyễn Anh Vũ thì không được may mắn như thế. Hơn năm trăm binh lính Phụng Thánh quân tham gia tìm kiếm ngày đêm, tưởng chừng sắp quần nát cả bờ sông Nhị Hà, nhưng tin tức của hai người họ vẫn bặt vô âm tín.
…
Kể từ sau lần dạy Hoàng Lan học chữ, tính ra cũng gần nửa năm Ngô Chi Lan mới lại nhập cung.
Tàng thư các là một căn phòng rộng lớn, nơi lưu giữ những cuốn sách quý từ các đời Lý, Trần còn truyền lại. Ngô Chi Lan đang cần mẫn sắp xếp lại đống thư tịch, chốc chốc lại phải kiễng chân lên vì giá sách quá cao. Việc này đáng lẽ là của đám thái giám trông coi Tàng thư các, chẳng qua nàng ta đang rảnh rỗi, lại sẵn có hứng thú với kinh văn nên mới không ngại đến giúp một tay.
Sắp xếp một hồi, Ngô Chi Lan vô tình chạm phải một cuốn sách khá kì lạ. Cuốn sách này không dày lắm, nằm ở góc khuất của ngăn tủ dưới cùng, bên ngoài phủ một lớp bụi, chữ viết nét còn nét mất, hiển nhiên là một cuốn sách đã bị thời gian và con người quên lãng. Sách trong Tàng thư các phần lớn đều là sách quý, không dễ gì lại xuất hiện cuốn sách bị bỏ quên như vậy. Trí tò mò nổi lên, Ngô Chi Lan bèn tiện tay rút cuốn sách ấy ra, đến khi ánh mắt dừng lại trên dòng đề tựa, nàng ta mới hiểu ra sự tình, trong tâm trạng thấp thỏm lại có phần vô cùng hào hứng.
Ngón tay thon dài lật giở từng trang sách, động tác nâng niu, trân trọng vô cùng.