Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 176: Nguyễn Nhã Liên (2)
Tin dữ chẳng mấy chốc đã truyền khắp hậu cung.
Canh hai hôm ấy, Tuệ chiêu nghi Lê Tuyên Kiều dẫn đầu chúng phi tìm đến điện Bảo Quang. Khi bọn họ đến nơi cũng là lúc Từ Trọng Sinh đang băng bó cho Tư Thành. Nhát chém của thích khách nặng hơn y tưởng, cắt dọc từ bả vai Tư Thành xuống khủy tay thành một đường khá dài và sâu, vậy mà người trước mặt y thậm chí một cái nhăn trán vì đau cũng không có. Hoàng thượng trầm mặc như thế, trái lại khiến cho tất cả mọi người đều run sợ, trong đám thái y, cũng chỉ có mình Từ Trọng Sinh là đủ can đảm để đứng ra động vào người hắn.
Không ai hiểu rằng vết thương cỏn con ấy chẳng thể sánh được với nỗi đau trong lòng Tư Thành lúc này. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hắn lại hình dung ra tình cảnh ngặt nghèo ấy, khi mà để tránh ám tiễn, Nguyễn Anh Vũ đã ôm Hoàng Lan rồi cùng lao ra khoảng không tối đen như mực.
Bàn tay của Tư Thành âm thầm siết chặt lại.
Tại sao? Tại sao Hoàng Lan của hắn năm lần bảy lượt gặp nguy hiểm? Nàng có làm hại ai đâu mà người ta cứ nhất định phải dồn nàng vào chỗ chết? Rồi lại nghĩ đến kẻ nhẫn tâm hạ kỳ độc lên người Hoàng Lan, Tư Thành giận dữ đến mức chỉ muốn chôn vùi cả tòa điện này trong tay!
Nước sông Nhị Hà mùa này lạnh lắm! Thần Phật ơi, đức Thái tổ Thái tông ơi, con cầu xin các vị, xin các vị hãy phù hộ cho nàng được bình an…
Có tiếng hét của ai đó cắt ngang dòng suy nghĩ của Tư Thành. Hắn chầm chậm mở mắt ra, chau mày liếc nhìn Phạm Thị Ngọc Chân lúc này đang kêu khóc toán loạn. Thật là… hắn bị thương còn chưa kêu, nàng ta kêu khóc cái nỗi gì! Mà không chỉ có Phạm Thị Ngọc Chân, xem chừng những phi tần thường ngày ung dung điềm đạm khác cũng sắp bị chậu nước loang máu đặt dưới long sàng dọa cho ngất xỉu.
Một bóng người vượt qua Lê Tuyên Kiều và đến bên long sàng. Hạ Diệp Dương đang định lên tiếng nhắc nhở người kia nên biết trước biết sau thì chợt thấy Lê Tuyên Kiều nhìn mình lắc đầu, nàng ta đành hậm hực lùi lại phía sau. Giờ không phải là lúc để bọn họ ra mặt ganh đua cao thấp. Nói xui xẻo, hoàng thượng mà có mệnh hệ gì, dù là nhất phẩm phi tần hay một dung hoa nhỏ bé cũng chỉ có nước sống cô quạnh cả đời!
“Bệ hạ… tay của người…”
Nguyễn Nhã Liên vốn nổi tiếng là người hành xử có chừng mực, nào ngờ vừa trông thấy Tư Thành bị thương liền quên hết cả lễ nghĩa, vội vàng vượt qua mặt Lê Tuyên Kiều để xông lên phía trước. Nàng ta quỳ bên long sàng, thất thần nhưng không thất thố, ánh mắt chua xót dừng lại trên tấm băng đẫm máu, hận trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng đến một tiếng nấc nghiện cũng phải cố kìm lại. Đợi đến khi Từ Trọng Sinh lên tiếng nhắc nhở, Nguyễn Nhã Liên mới sực tỉnh rồi lại ngây ngây dại dại lùi ra, nhường chỗ cho y tiếp tục công việc của mình.
Lê Tuyên Kiều không coi mấy hành động này Nguyễn Nhã Liên vào đâu. Nàng ta quay sang hỏi Đặng Phúc:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã điều tra ra thích khách là do ai phái đến chưa?”
Biết kiểu gì cũng bị hỏi đến, Đặng Phúc một câu cũng không dám giấu, thành thực kể lại mọi chuyện, từ việc thuyền rồng bị tập kích, hoàng thượng đạp y xuống sông đến việc y dẫn quân cứu viện trở lại, một câu cũng không dám giấu.
“Tuệ chiêu nghi và các vị lệnh bà tha tội, là nô tài không bảo vệ tốt hoàng thượng. Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!”
Đặng Phúc mếu máo quỳ xuống thỉnh tội, cũng may có Hạ Diệp Dương nhanh tay ngăn y lại:
“Lòng trung của Đặng tổng quản đối với bệ hạ, tất cả chúng ta đều biết. Đặng tổng quản cũng đừng nên tự trách mình nữa.”
“Nhưng nô tài…”
Y còn chưa nói xong, sau lưng đã truyền đến tiếng hắng giọng quen thuộc:
“Đặng Phúc, ngươi có định để trẫm nghỉ ngơi không hả? Nếu còn ồn ào nữa thì mau cút ra ngoài cho trẫm!”
Tuy hắn quát Đặng Phúc, nhưng đám người còn lại cũng vội vàng im bặt.
Biết hoàng thượng có ý giải vây cho mình, Đặng Phúc liền cảm kích cúi tạ rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên, không dám làm ồn ào thêm nữa.
Không khí trong điện Bảo Quang lúc này thật nặng nề. Đứng hầu bên long sàng, Lê Tuyên Kiều mặt ủ mày chau, Trịnh Minh Nguyệt u sầu rơi lệ, Hạ Diệp Dương thi thoảng thở dài, Phạm Thị Ngọc Chân yếu bóng vía thì sợ đến mức phải nép sau lưng Nguyễn Nhã Liên, đến người vốn lãnh đạm như Phùng Thục Giang cũng miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt buồn bã.
Tư Thành không muốn để thấy cả đám khóc lóc trước mặt mình nên hạ giọng trấn an:
“Trẫm không sao. Vết thương nhỏ thế này chưa chết được đâu. Các nàng cũng mau trở về đi.”
“Chúng thần thiếp ở lại với bệ hạ.”
Không hẹn mà gặp, chúng phi đồng thanh đáp. Phần vì không muốn gượng ép bọn họ, phần cũng vì đã quá mệt mỏi, Tư Thành thôi không nói nữa, mặc bọn họ muốn ở thì ở, muốn về thì về.
Hắn nhắm mắt lại, mơ màng ngửi thấy mùi thuốc ngai ngái và cả vị tanh nồng của máu…
Lê Tuyên Kiều nhanh chóng lấy lại uy nghiêm vừa bị Nguyễn Nhã Liên cướp mất, sai khiến cung nhân mỗi người một việc, nhanh chóng an trí ổn thỏa việc trong điện Bảo Quang. Đặng Phúc bận rộn hầu hạ bên long sàng, thi thoảng cũng trộm ngó Lê Tuyên Kiều một cái, không khỏi cảm thấy mến phục trong lòng. Vị Tuệ chiêu nghi này thường ngày dịu dàng khéo léo, ôn nhuận thuần thục, nay gặp tình cảnh này mà trước sau vẫn điềm tĩnh như một, an trí mọi việc đâu ra đấy, so với Phùng Huệ phi nóng nảy trước kia quả là khác nhau một trời một vực.
Vì sợ kinh động đến Tư Thành nên Nguyễn Nhã Liên không dám ồn ào nữa, chỉ lặng lẽ đứng ở ngoài xa mà trông về phía hắn. Khóe mắt giai nhân còn vương sầu lệ, đôi môi anh đào thi thoảng run lên rất khẽ, như thể đang cố chặn một tiếng nấc nghẹn từ sâu trong tim, và chiếc khăn lụa trong tay nàng ta thì đã bị vò nát từ lúc nào.
Mọi biểu hiện ấy đều không qua mắt được một người. Đứng lẫn trong đám chúng phi, Vĩnh Lạc quận chúa giả như không thấy gì, vẫn tiếp tục cùng mọi người trưng ra vẻ mặt sầu thảm rất hợp với hoàn cảnh, nhưng tận sâu trong đáy mắt lại không giấu nổi sự hứng thú. Chém hoàng thượng bị thương, đẩy Nguyễn sung nghi xuống sông, xem ra lần này Lưu Tích Nguyên trút giận hơi quá rồi!
…