Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 178: Nguyễn Nhã Liên (4)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 178: Nguyễn Nhã Liên (4)


“Không ngờ cô cũng có hứng thú với thi ca của tiên sinh.”
Một thanh âm trầm khàn vang lên. Ngô Chi Lan giật mình nhìn sang, đã thấy Tư Thành bước vào Tàng thư các từ bao giờ. Nửa tháng trôi qua, vết thương trên người hắn cũng sắp liền sẹo.
“Sao vậy, trẫm làm cô giật mình ư?”
Ngô Chi Lan cung kính hành lễ rồi đặt quyển thơ của Nguyễn Trãi sang một bên, e dè lắc đầu:
“Thần nữ chỉ đang ngạc nhiên, không nghĩ rằng trong Tàng thư các vẫn còn lưu giữ sách của tiên sinh.”
Ngô Chi Lan là cháu gái của thái hậu, người được Nguyễn Trãi và Nguyễn Thị Lộ hết lòng cưu mang năm ấy. Cũng giống Tư Thành, khi nhắc tới Nguyễn Trãi, nàng ta đều tôn kính gọi ông hai chữ tiên sinh.
Tư Thành nhìn qua cuốn sách phủ bụi dày, có phần hơi phật ý:
“Năm ấy tiên sinh bị xử trảm toàn gia, thi ca sáng tác cũng bị triều đình tịch thu rồi tiêu hủy. Trẫm vất vả lắm mới tìm được mấy quyển còn sót lại để đem về lưu giữ trong Tàng thư các, nhưng xem ra đám người trông coi Tàng thư các cũng hẹp hòi như bao kẻ khác, trông thấy sách của tiên sinh liền ném sang một bên, thật là cô phụ tấm lòng của trẫm.”
“Cũng không trách bọn chúng được. Dù thần nữ và bệ hạ đều không tin, nhưng trong mắt thiên hạ, tiên sinh vẫn là nghịch thần giết vua.” Ngô Chi Lan thở dài rồi rút khăn tay ra, lau lau cuốn sách cho sạch bụi, rồi lại như nhớ ra chuyện gì đó: “Phải rồi, thần nữ nghe nói đã tìm thấy hậu duệ của tiên sinh. Con cháu của ngài ấy còn người sống sót thật sao?”
Mặc dù Tư Thành không công bố thân thế của Nguyễn Anh Vũ nhưng không hiểu tại sao, tin tức về hậu nhân họ Nguyễn còn sống sót sau vụ án Lệ Chi viên đã truyền đi khắp nơi. Cũng may mọi người chỉ biết con trai của Nguyễn Trãi còn sống chứ không biết y chính là Phong Vân kỳ sĩ Nguyễn Anh Vũ.
“Y chính là người mất tích cùng Hoàng Lan trong vụ hành thích dạo trước.”
Không giống các phi tần trong hậu cung, Ngô Chi Lan trước giờ chỉ một mực theo đuổi đam mê thi họa, bản tính lại rộng rãi phóng khoáng nên rất được lòng Tư Thành, vì thế, có những chuyện hắn không nói cho người khác nhưng lại rất tin tưởng nàng ta.
Ngô Chi Lan thấy Tư Thành nói vậy thì không giấu nổi ngạc nhiên. Nàng ta đã nghe kể lại chuyện xảy ra trên sông Nhị Hà, cũng biết trong tình huống hung hiểm khi ấy, có một người đã kịp thời xuất hiện để giải vây cho hoàng thượng rồi ôm Nguyễn sung nghi nhảy xuống sông, chỉ không ngờ tay kiếm khách bí ẩn ấy lại chính là con trai Nguyễn Trãi!
“Thân phận của y bị tiết lộ từ trước cả khi xảy ra vụ hành thích..” Tư Thành bổ sung thêm.
Ngô Chi Lan hơi sững lại.

“Chẳng lẽ…?”
Bước đến bên giá sách, tiện tay lật giở một cuốn ra xem, Tư Thành nhớ lại những tin tức mà người của hắn đã bí mật báo về vào buổi sáng hôm xảy ra vụ hành thích.
“Tiết lộ tin tức về con trai của tiên sinh vào đúng thời điểm này, chẳng phải có kẻ muốn khuấy động lòng dân hay sao?”
Ngô Chi Lan chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Tư Thành nói đúng. Nếu chuyện con trai của Nguyễn Trãi còn sống sót bị truyền đi, chắc chắn nhân tâm sẽ dao động, những người từng hoài nghi về bản án Lệ Chi viên năm xưa sẽ nhân cớ đó mà gây ra một phen sóng gió. Đó là còn chưa tính đến vụ hành thích trắng trợn trên sông Nhị Hà.
Những chuyện này… tất cả là vô tình hay hữu ý?
Bàn tay lành lặn của Tư Thành âm thầm siết chặt lại:
“Trẫm không tin có kẻ có thể một tay che trời. Dù là vụ án năm đó hay vụ hành thích trên sông Nhị Hà, trẫm cũng nhất định phải điều tra ra chân tướng thực sự.”
Ngày ấy, mẹ hắn bị Tuyên Từ thái hậu buông lời gièm pha, suýt phải chịu hình phạt voi giày, cũng may có Nguyễn Trãi và Nguyễn Thị Lộ can đảm khuyên can, bà mới giữ lại được một mạng. Hai người ấy còn bấp chấp tất cả để che chở cho mẹ con hắn trong Dục Khánh tự, năm lần bảy lượt tránh khỏi tai mắt của Tuyên Từ. Công bằng mà nói, không có Nguyễn Trãi và Nguyễn Thị Lộ, không có Lê Tư Thành của ngày hôm nay. Mặc dù sau này Tuyên Từ thái hậu đã đón hắn trở lại hoàng cung, ban cho hắn vương tước hào nhoáng thì quá khứ bạc bẽo kia vẫn là một kí ức đầy ám ảnh. Vì thế, khi Nguyễn Anh Vũ bị bại lộ thân thế, Tư Thành không những không giết mà còn hứa sẽ điều tra rõ mọi chuyện, trả lại trong sạch cho Nguyễn Trãi cha y. Cũng vì lời hứa của hoàng thượng, Nguyễn Anh Vũ mới chấp nhận quy thuận triều đình. Nào ngờ xảy ra vụ hành thích trên sông Nhị Hà, vì bảo vệ Hoàng Lan mà Nguyễn Anh Vũ bị rơi xuống sông, đến nay chưa rõ sống chết, khiến Tư Thành càng thêm áy náy với người quá cố.
Ngô Chi Lan khẽ hỏi:
“Kể cả khi chân tướng ấy có liên quan tới Tuyên Từ thái hậu và huyết thống của vua Diên Ninh, bệ hạ vẫn muốn điều tra tới cùng?”
Tuyên Từ thái hậu hạ sinh vua Diên Ninh thiếu tháng thiếu ngày, trong cung xuất hiện lời dị nghị rằng vua Diên Ninh không phải con ruột của vua Thái Tông. Thực hư chưa được chứng minh thì vua Thái Tông đột ngột băng hà ở trại vải Lệ Chi, vua Diên Ninh khi ấy là thái tử lên kế vị, Tuyên Từ thái hậu buông rèm nhiếp chính, lời dị nghị vô căn cứ kia nghiễm nhiên biến mất.
Lần này thì Tư Thành không trả lời. Những ân oán đời trước thực sự khiến hắn mệt mỏi.
“Có những sự thật không phải không tồn tại, mà là chúng ta đang tìm cách phủ nhận chúng mà thôi.”
Lời này dường như Tư Thành nói với chính mình. Thấy hắn trầm mặc, Ngô Chi Lan tưởng y lại bị vết thương hành hạ, định đi tìm thái y thì bị hắn ngăn lại. Hắn kéo nàng ta ngồi xuống ghế:
“Cô cũng giống y như bọn họ, động chút là sợ trẫm xảy ra chuyện. Trông trẫm giống kẻ sắp chết lắm sao?”

“Bệ hạ là ngôi cửu ngũ chí tôn, an yên của người có liên quan đến hưng vong của Đại Việt. Mọi người lo lắng cho long thể của người cũng là chuyện thường tình thôi.”
“Vết thương của trẫm không đáng ngại, tĩnh dưỡng thêm vài ngày là khỏi thôi.” Tư Thành khẽ lắc đầu: “Nhưng Hoàng Lan đến giờ vẫn chưa rõ sống chết thế nào. Phụng Thánh quân đã lùng sục hai bên bờ Nhị Hà nửa tháng rồi mà vẫn không tìm được nàng ấy.”
“Nguyễn sung nghi cát nhân thiên tướng, lại được thần phật phù hộ, thần nữ tin rằng nhất định cô ấy sẽ bình an trở về với bệ hạ.”
Thực lòng Tư Thành cũng chỉ mong lời Ngô Chi Lan nói là đúng. Có ai ngờ rằng, niềm tin của hắn và của cả Ngô Chi Lan, đôi khi lại đi quá xa so với hiện thực…
“Thứ cho thần nữ nhiều chuyện, nhưng bệ hạ định an trí tiểu hoàng tử ra sao? Dù sao tiểu hoàng tử cũng là cốt nhục của bệ hạ, không thể lấy lễ thường mà đối đãi được.”
Lời này của Ngô Chi Lan có thể hiểu theo ba bốn nghĩa, nhưng đại khái nàng ta đang nhắc nhở Tư Thành cần chú ý lưu tâm tới tiểu hoàng tử hơn. Hậu cung nhìn bề ngoài tưởng phẳng lặng yên bình, kì thực ẩn chứa bên trong là những đợt sóng ngầm không bao giờ dứt. Mỗi một đứa trẻ chào đời, nếu là công chúa thì may ra còn yên ổn, nếu may mắn là hoàng tử, sự đố kị trút lên đầu nó sẽ càng sâu,…
“Trẫm đã nghĩ tới chuyện này. Tiểu hoàng tử từ nhỏ đã bị người ta tính kế, thực sự rất đáng thương. Cô cũng biết đấy, hậu cung này không thiếu người sẵn lòng nhận nuôi thằng bé, nhưng cốt nhục của trẫm, trẫm muốn tìm một người toàn tâm toàn ý yêu thương nó, nguyện lòng che chở nó như Hoàng Lan đã từng.”
“Bệ hạ.” Ngô Chi Lan mỉm cười đầy ý nhị: “Hình như ngài đã quên mất một người thì phải.”
Tư Thành ngẩng đầu nhìn vị Kim Hoa nữ học sĩ phong nhã tài hoa kia. Tâm ý giao nhau, trong mắt cả hai đều vương ý cười.

Hậu cung bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại li kì về thân thế của Ngọc tiệp dư. Có người cho rằng nàng ta là một cung nữ từng lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, chẳng may yểu mệnh mà chết. Có người nói nàng ta là thôn nữ chốn dân gian, tương ngộ hoàng thượng trong một lần ngài vi hành. Thậm chí, kẻ có trí tưởng tượng phong phú hơn còn cho rằng Ngọc tiệp dư và Nguyễn sung nghi kì đã mất tích thực chỉ là một. Tam sao thất bản, người ta có thể phỏng đoán vô số giả thiết về thân thế của Ngọc tiệp dư, nhưng tựu chung lại, ai cũng tin rằng đó là một phi tử rất được hoàng thượng sủng ái, nếu không, một kẻ chưa từng xuất hiện trong hậu cung như nàng ta sao có thể là mẹ của tiểu hoàng tử?
Ngự hoa viên bóng cao hoa thắm, Tư Thành đang ngồi ngắm cảnh cùng chúng phi. Nhớ tới người đã khuất, hắn thuận miệng cám cảnh vài câu, mọi người liền hùa theo thánh ý mà bày tỏ lòng thương xót với Ngọc tiệp dư yểu mệnh. Tất cả, chỉ trừ một người từ đầu đến cuối đều im lặng, không hề tham gia vào vở kịch thương hoa tiếc ngọc kia…
Rất lâu rồi kể từ khi Nguyễn sung nghi gặp nạn, Tư Thành mới có hứng thú đặt chân vào hậu cung, nhưng nơi hắn lựa chọn không phải cung Thọ Am của Lê Tuyên Kiều, càng không phải Lương Túy sảnh của Trịnh Minh Nguyệt.
Buổi tối, thái giám đến thông báo hôm nay hoàng thượng sẽ nghỉ lại tại Lãm Nguyệt cư.

Tin tức truyền ra khiến cả hậu cung ghen tức đến đỏ mặt, ngược lại, người trong Lãm Nguyệt cư lại dửng dưng như thể vinh quang ấy chẳng phải dành cho mình. Mặc cho cung nữ Lan Hương bày ra đủ loại vòng vàng trang sức, Nguyễn Nhã Liên chỉ chọn cách trang điểm giản dị nhất rồi ngoan ngoãn đứng đợi Tư Thành ở ngoài cửa. Đúng hẹn giờ tuất, xa giá của hoàng thượng dừng lại trước cửa lớn của Lãm Nguyệt cư. Tư Thành mỉm cười, đích thân nâng Nguyễn Nhã Liên đang hành lễ dậy rồi cùng mỹ nhân tay trong tay bước vào tẩm điện. Sau lưng họ, cung nhân hiểu ý đều đã lui cả ra ngoài.
Người bình thường gặp cảnh này hẳn sẽ rất hả hê, nhưng Nguyễn Nhã Liên lại đủ tỉnh táo để nhận ra nụ cười của hoàng thượng chẳng có mấy phần thật ý. Quả nhiên, khi cánh cửa sau lưng họ vừa khép lại, Tư Thành liền buông tay Nguyễn Nhã Liên ra. Hắn lạnh lùng nhìn Nguyễn Nhã Liên và nói một câu khiến nàng ta trở tay không kịp:
“Cả hậu cung đều thương xót Ngọc tiệp dư, chỉ có người biết chân tướng thực sự, ngay cả lời thương xót cũng không dám nói ra. Nguyễn dung hoa, trẫm hỏi nàng, người đem Phùng tài nhân giấu trong Đan Ngọc các chính là nàng phải không?”
Biết hoàng thượng đã nhìn thấu chân tướng, Nguyễn Nhã Liên chỉ cúi đầu thật sâu, một câu cũng không thể cãi lại.

Hai tháng trước.
Nguyễn Nhã Liên chỉ là một dung hoa phẩm vị thấp, lúc đầu may mắn được thái hậu yêu thích mà đặc biệt ban cho một nơi ở riêng. Nhưng vì Phùng Diệm Quỳnh năm lần bảy lượt gây trở ngại, cuối cùng Nguyễn Nhã Liên bị đẩy đến Lãm Nguyệt cư. Lãm Nguyệt cư, nơi ở cũng như tên gọi, vừa xa xôi vừa u tịch, thậm chí còn nằm ngay cạnh lãnh cung. Hai nơi chỉ ngăn cách nhau bởi một bức tường gạch và vườn thạch thảo.
Sương rơi xuống. Đêm càng sâu. Cung nhân trong Lãm Nguyệt cư đều đã ngon giấc. Nguyễn Nhã Liên một mình rảo bước ra vườn thạch thảo và mơ hồ nhìn về phía lãnh cung, không sao ngăn được cảm giác buồn bã cứ dâng lên trong lòng. Chịu đòn oan, Nguyễn Nhã Liên không hận. Được phong làm dung hoa, nàng ta cũng không vui. Rốt cuộc vì sao không muốn hận nhưng cũng không thể vui, e rằng chỉ mình nàng ta mới có thể lý giải.
Bởi vì ánh mắt người ấy… vẫn xa xôi đến mức không thể nào chạm tới…
Bỗng nhiên từ vườn thạch thảo phát ra tiếng ai đó rên rỉ. Nguyễn Nhã Liên giật mình quay đầu lại, suýt chút nữa đánh rơi cả chiếc đèn trong tay.
Trước mặt nàng ta là một người con gái tóc tai toán loạn, quần áo nhàu nhụa, đôi chỗ trước ngực còn dính một thứ gì đó màu đỏ thẫm. Nếu không nhìn đến cái bụng lùm xùm của đối phương, Nguyễn Nhã Liên không thể nào nhận ra người trước mặt mình là Phùng Huệ phi diễm lệ một thời, và thứ đỏ thẫm dính trên quần áo của nàng ta chính là máu!
Nguyễn Nhã Liên vội đưa tay bịt miệng để khỏi thốt lên kinh hãi. Không phải Phùng Diệm Quỳnh đang bị giam trong lãnh cung chờ định tội sao? Nàng ta chạy ra đây làm gì? Còn nữa, vết máu trên áo nàng ta…
“Lệnh bà?”
Vừa trông thấy Nguyễn Nhã Liên định tiến lại gần, Phùng Diệm Quỳnh liền co rúm người lại rồi trốn vào một góc tường. Không cần quá tinh ý để nhìn ra sự khiếp đảm trong ánh mắt của nàng ta lúc này. Phải đợi cho Nguyễn Nhã Liên tò mò gọi tên đến lần thứ ba, Phùng Diệm Quỳnh mới dám ngẩng đầu lên.
“Ta không biết, cái gì ta cũng không biết!” Phùng Diệm Quỳnh níu lấy tay Nguyễn Nhã Liên, miệng không ngừng lảm nhảm điều gì đó không gãy nghĩa. Khi ấy nàng ta không biết Nguyễn Nhã Liên đã được phong làm dung hoa: “Nguyễn tài nhân, là ta bị bọn chúng vu oan giá họa, ngươi mau cứu ta với, đừng để bọn chúng tìm thấy ta! Đừng để bọn chúng tìm thấy ta…”
Bọn chúng trong lời kể của Phùng Diệm Quỳnh chính là đám thích khách Lý Lượng, nhưng Nguyễn Nhã Liên là kẻ ngoài cuộc, dĩ nhiên nghe nhưng không hiểu.
Hình như Nguyễn Nhã Liên còn định hỏi thêm rất nhiều điều nữa, nhưng người trước mặt nàng ta đã khóc rống lên như một đứa trẻ. Phùng Diệm Quỳnh bị điên thật rồi!

“Sau đó nàng đáp ứng thỉnh cầu của Phùng tài nhân, đem nàng ta giấu trong Đan Ngọc các?”
Trước ánh mắt gắt gao như thiêu đốt của Tư Thành, Nguyễn Nhã Liên không do dự gật đầu.

Thực ra Nguyễn Nhã Liên không còn lựa chọn nào khác. Khi nàng ta tìm thấy Phùng Diệm Quỳnh ở vườn thạch thảo thì thần trí Phùng Diệm Quỳnh đã nửa tỉnh nửa mê, nói năng lẫn lộn, đại khái chỉ biết rằng có ai đó truy sát mình, rồi nàng ta nhân lúc hỗn loạn liều mạng chạy trốn khỏi lãnh cung. Từng bị Phùng Diệm Quỳnh chèn ép, dĩ nhiên Nguyễn Nhã Liên cũng chẳng ưa gì con người này, nhưng rồi nghĩ đến thai nhi bảy tháng chưa rõ còn hay mất của nàng ta, Nguyễn Nhã Liên lại không đành lòng thấy chết không cứu. Nhưng Phùng Diệm Quỳnh thân là tội phi, Nguyễn Nhã Liên có to gan đến mấy cũng không dám che giấu nàng ta trong Lãm Nguyệt cư của mình. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, Nguyễn Nhã Liên che giấu Phùng Diệm Quỳnh trong Đan Ngọc các, tự nhủ đợi cho mấy ngày rối ren này qua đi, nàng ta sẽ dẫn Phùng Diệm Quỳnh đến điện Bảo Quang và thú nhận với Tư Thành tất cả.
Trớ trêu thay, Nguyễn Nhã Liên còn chưa kịp thú nhận điều gì thì người của Tư Thành đã tìm thấy Phùng Diệm Quỳnh trong Đan Ngọc các và đem nàng ta đi.

Lãm Nguyệt cư.
Nguyễn Nhã Liên vẫn quỳ giữa chính điện. Đêm đông lạnh lẽo, nàng ta chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng, trang sức ít ỏi trên đầu đều đã gỡ hết xuống, thân hình mảnh mai thi thoảng lại run lên, không rõ vì lạnh hay vì một lý do nào khác. Nhìn Nguyễn Nhã Liên lúc này giống như một cung nữ làm sai đang bị trách phạt, có điều, một cung nữ bình thường chẳng thể nào có được phong thái nhu thuận mà kiên cường ấy.
“Chuyện tày đình như thế mà nàng cũng dám giấu trẫm?”
Ngữ khí của Tư Thành trầm mà không lạnh, thật khó để nhìn ra hắn đang giận dữ đến mức nào. Nguyễn Nhã Liên kính cẩn đáp:
“Ngọc tiệp dư vô duyên vô cớ mất tích, thần thiếp cũng lo lắng lắm chứ. Thần thiếp đã nhiều lần tìm đến điện Bảo Quang nhưng không gặp được bệ hạ, thái hậu lại đến Dục Khánh tự cúng tế, chưa biết khi nào mới trở về. Chuyện này quá mức hệ trọng, trừ trực tiếp bẩm báo với bệ hạ hoặc thái hậu, thần thiếp thực sự không dám tin tưởng mà ủy thác bất kì ai khác.”
Tư Thành chăm chú nhìn người con gái trước mặt, càng ngày càng cảm thấy không thể hiểu được tâm tư của đám phi tần xung quanh mình. Cứ tưởng trong khắp thiên hạ chỉ có Nguyễn Hoàng Lan mới dám cãi lời hắn, ai ngờ kẻ thực sự to gan lớn mật lại là cô nàng Nguyễn Nhã Liên không ai ngờ tới này!

Để thuận tiện cho việc theo dõi Thiên hạ kỳ duyên, mình sẽ vẫn tiếp tục up truyện lên wattpad (căn bản cũng tại yêu wattpad quá), nhưng hi vọng các bạn tiếp tục vào Comicola.com để ủng hộ cho kế hoạch xuất bản Thiên hạ kỳ duyên nhé. Mình đang rất cần sự giúp đỡ và cổ vũ của tất cả các bạn.
Thanks all!

(Mời các bạn đón đọc Chương 52: Họa âm.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.