Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 175: Nguyễn Nhã Liên (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 175: Nguyễn Nhã Liên (1)


Tóm tắt chương 50:
Phùng Diệm Quỳnh chết vì kỳ độc nhưng tiểu hoàng tử may mắn được Từ Trọng Sinh cứu thoát. Hoàng Lan chính thức thuộc về Tư Thành, chấm dứt thân phận Nguyễn sung nghi trên danh nghĩa. Trên đường hai người họ hồi cung, đoàn thuyền hộ tống bị Lưu Tích Nguyên phục kích, Tư Thành đơn thương độc mã chống chọi lại đám thích khách và bảo vệ Hoàng Lan. Khi hắn được Nguyễn Anh Vũ ứng cứu thì ở bên phía của Lưu Tích Nguyên, Quận Ai Thế Tử cũng xuất đầu lộ diện. Một mũi tên nhằm thẳng hướng Hoàng Lan bắn tới, Nguyễn Anh Vũ cùng đường ôm Hoàng Lan nhảy xuống sông. Tư Thành tưởng mình đã phi trường kiếm trúng Lưu Tích Nguyên nhưng thi thể bị bỏ lại chỉ là của một tên thuộc hạ vô danh tiểu tốt.

Hàng ngàn hàng vạn ngọn đuốc chiếu sáng cả mặt sông Nhị Hà.
Hành thích vua là chuyện tày trời. Đêm nay, gần như tất cả Phụng Thánh quân đều được điều động về đây. Trộm ngó thi thể của hơn ba mươi thích khách, kẻ bị giết, người tự sát nằm la liệt trên mặt thuyền, Nguyễn Đức Trung kín đáo thở phào một hơi. Cũng may hoàng thượng của ông ta có bản lĩnh ứng phó hơn người, nói dại nếu hắn xảy ra chuyện gì, phận bề tôi như Nguyễn Đức Trung cũng khó lòng yên ổn.
Không chỉ có Phụng Thánh quân, các thái y cũng đã có mặt trên thuyền. Vết chém của thích khách không hề nhẹ. Long thể bị tổn thương, chức phận của bọn họ là dốc lòng cứu chữa, nhưng đứng trước bộ dạng dọa chết người của hoàng thượng lúc này, không ai trong số các thái y đủ can đảm để bước lên dù chỉ một bước.
Người đứng trên mạn thuyền, trường kiếm chống trên tay, tà áo choàng phấp phới bay giữa gió trời lồng lộng. Nếu vào một thời điểm khác, hình dung này tuyệt đối hoàn mĩ, nhưng đặt trong hoàn cảnh hiện tại, người ta chỉ thấy hoàng thượng của họ trầm lặng và cô độc như thể ngài đã không còn là chính ngài nữa. Bỏ ngoài tai tất cả những ồn ào thừa thãi, ngài mải miết nhìn ra chốn trời biển mênh mông, đau thương trong mắt dâng lên mặn chát.
Là ai đã từng ngợi ca trăng sáng, để giờ phải nuối tiếc khi ánh trăng tàn? Là ai đã từng nói trời biển bình yên, để giờ phải thở dài khi bão giông ập đến?
Nơi đó, chỉ có bóng tối vô cùng vô tận…
Nơi đó, dòng nước sâu thăm thăm đã vĩnh viễn ôm trọn thứ quý giá nhất trong cuộc đời hắn vào lòng.


Đó là một đêm không ngủ. Mặt sông Nhị Hà sáng rực như thả hoa đăng. Hàng trăm chiếc thuyền nhỏ chia nhau tản ra, điên cuồng lùng sục khắp mọi nơi. Như thể đã xảy ra một phép màu nhiệm, mặc cho người ta khuấy đảo cả dòng sông, Nguyễn sung nghi và Nguyễn Anh Vũ vẫn biến mất như chưa từng tồn tại.

Thanh Ngọc bị Nguyễn Anh Vũ đạp xuống sông, chật vật mãi mới thoát khỏi được khúc sông Nhị Hà lúc này đã bị Phụng Thánh quân bao vây không còn một kẽ hở. Không dám dùng thuyền vì quá lộ liễu, nàng ta đành men theo bãi lau sậy để bơi vào bờ.
Lúc xuất cung, Thanh Ngọc không dám nghĩ Lưu Tích Nguyên sẽ làm loạn đến mức này, vì thế bản thân ít phòng bị, kết quả là bị một tên rạch trời rơi xuống nào đó phát giác, suýt chút nữa còn toi mạng. Nhác thấy có kẻ đang lững thững cưỡi ngựa gần bờ sông, Thanh Ngọc mừng húm, định bụng sẽ cướp con ngựa của hắn để làm phương tiện hồi cung. Dù sao cuối thu đêm lạnh, mà nàng ta thì không có ý định vật vờ cả đêm trong bộ dạng ướt như chuột lột thế này.
Nghĩ là làm, Thanh Ngọc kín đáo áp sát người kia từ phía sau. Nhân lúc hắn không để ý, nàng ta nhanh như chớp nhảy phóc lên lưng ngựa và rút ra một con dao găm.
“Im miệng, xuống ngựa mau!”
Người kia sững lại trong giây lát rồi hơi nghiêng đầu, lén nhìn cái kẻ vừa leo lên ngựa của mình. Nhưng Thanh Ngọc đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy hắn van xin tha mạng, càng không thấy hắn hoảng hốt bỏ ngựa chạy lấy người như trong dự liệu của nàng ta.
Và rồi, người trước mặt bỗng nhiên bật cười ha hả. Không biết Thanh Ngọc có nghe nhầm không mà sao giọng cười này lại quen tai đến thế!
“Mẹ kiếp! Lại là cô nữa hả?”
Thanh Ngọc trợn mắt, lập tức á khẩu.
Thì ra Lê Khải Triều đứng ở bờ sông chờ Nguyễn Anh Vũ, may rủi thế nào mà tình cờ lọt vào “mắt xanh” của Thanh Ngọc.
Lần này thì thảm rồi!

Nước vẫn không ngừng cuộn xoáy.
Giữa không gian lạnh lẽo, một tia sáng yếu ớt từ vũ trụ rọi xuống, rất nhanh sau đó loãng dần vào bóng tối mịt mùng.
Mọi cảm giác đều trở nên mơ hồ…
Lòng người trống rỗng…

Một ngôi sao băng sượt ngang qua bầu trời, giống như có một sinh linh vừa giã từ trần gian và tìm về với cõi vĩnh hằng của thượng đế.
Rất nhanh sau đó, đến cả ảo giác cũng bắt đầu biến mất.

“Bẩm bệ hạ, nơi này nguy hiểm hỗn độn, chi bằng để chúng nô tài hầu bệ hạ hồi cung…”
Tên thái giám còn chưa nói xong thì chợt nghẹn lại, khiếp sợ nhìn thanh kiếm đang kề ngang cổ mình. Đặng Phúc đứng một bên âm thầm thở dài. Cúc cung tận tụy là tốt, nhưng ít ra tên ngốc nhà ngươi cũng phải xem vẻ mặt của bệ hạ như thế nào đã chứ!
“Nô tài biết tội, bệ hạ tha mạng!”
Gã run rẩy quỳ xuống, mặt cắt không còn hột máu. Thần sắc của Tư Thành vẫn không khá hơn là bao. Soạt một tiếng, kiếm trong tay hắn thu về.
“Cút!”
Thái giám cuốn xéo còn nhanh hơn chính gã tưởng.
“Bệ hạ…” Đợi cho cơn giận của Tư Thành nguôi ngoai, Đặng Phúc mới lò dò đi đến. Tuy y không có gan chọc vào cơn thịnh nộ của Tư Thành, nhưng có những chuyện, chức trách và lương tâm đã buộc y phải lên tiếng: “Việc điều tra cứ giao cho Nguyễn đại nhân đi ạ. Giờ tình hình mặt sông rối ren, bệ hạ vẫn nên nghĩ đến thánh thể thì hơn.”
Lời của Đặng Phúc không dài dòng nhưng đủ khiến Tư Thành phải cân nhắc.
Hắn vừa trải qua một vụ hành thích. Hắn là vua một nước. Và hắn cần phải nghĩ đến đại cục.
Cũng chẳng biết sau đó bao lâu, người ta nhìn thấy hoàng thượng gọi Nguyễn Đức Trung đến và lạnh lùng hạ lệnh :

“Nguyễn Đức Trung, trẫm giao nơi này lại cho khanh. Dù có phải tát cạn nước sông Nhị Hà, khanh cũng phải đem Nguyễn sung nghi bình an trở về cho trẫm!”
Nguyễn Đức Trung hai tay ôm quyền, kính cẩn nhận lệnh.
Dù có phải tát cạn nước sông Nhị Hà cũng phải tìm ra Nguyễn sung nghi!
Huyệt thái dương của Nguyễn Đức Trung bắt đầu giật giật liên hồi.
Rất nhanh sau đó, đoàn người ngựa hộ tống Tư Thành nhằm hướng Đoan Môn thẳng tiến.

Tư Thành, cứu thiếp với! Nơi này tối và lạnh quá…
Có bóng người rơi xuống rất nhanh, lao vút qua người nàng và chìm sâu dưới đáy nước lạnh lẽo.
Trong tâm trí mơ hồ, người con gái ấy vẫn cảm nhận được vị mằn mặn của máu.
Và rồi, dòng chảy nghiệt ngã đã cuốn ai đó trôi xa, xa mãi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.