Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 157: Con trai Nguyễn Trãi (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 157: Con trai Nguyễn Trãi (3)


Thời học sinh trôi qua trong tiếng cười và sự hồn nhiên của tuổi trẻ. Nhà Trường Giang ở gần nhà Hoàng Lan, cậu lại học trên nàng hai khóa, chững chạc và trưởng thành hơn, lúc nào cũng quan tâm đến nàng như một người anh trai quan tâm em gái. Người trong cuộc thì mơ hồ, nhưng người ngoài đều hiểu rằng tình cảm của Trường Giang đối với Hoàng Lan không chỉ đơn thuần là cảm mến tuổi học trò.
Trường Giang yêu Hoàng Lan, đó là chuyện bạn bè họ đều biết.
Trường Giang chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình dành cho Hoàng Lan. Nếu không yêu, cậu đã không xuôi nam ngược bắc để tìm kiếm tung tích của nàng, mặc ột chút manh mối cũng không có. Nếu không yêu, cậu lấy đâu ra dũng khí để cản mũi kiếm của Phạm Anh Vũ khi ở nhà Lê Thụ? (mặc dù Trường Giang không cản thì Phạm Anh Vũ cũng vẫn đâm lệch). Nếu không yêu, cậu làm sao có thể vì nàng mà suy tính tất cả, từ việc giúp nàng che giấu thân phận trước Phạm Anh Vũ, chạy trốn khỏi gã mặt sẹo Lý Lượng cho đến chuyện ở xã Thiên Bình?
Em luôn mơ ước ước một lần được ngắm tam giác mạch…
Trường Giang an ủi Hoàng Lan từ những ước muốn nhỏ nhoi nhất. Thế nhưng, Hoàng Lan vẫn rời xa cậu để lựa chọn một người xa lạ, và còn tồi tệ hơn khi đó lại là một linh hồn thuộc về quá khứ!
Có ngồi cả đêm nay và hàng trăm đêm nữa, Trường Giang cũng không hiểu rốt cuộc mình đã sai ở đâu…
Phải chăng tất cả đều là định mệnh?
Ba năm trước, Trường Giang lần đầu tiên cùng Hoàng Lan đi tham quan Hoàng Thành Thăng Long. Khi bước vào căn phòng trưng bày các mẫu vật khảo cổ thời Lê Sơ, Hoàng Lan cứ mê mẩn ngắm nghía từng bình vôi, từng mảnh ngói trích thủy, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm ghi nhớ những dòng chú thích bên dưới. Tay nàng lưu luyến chạm vào lớp kính trưng bày, ánh mắt bất lực nhìn những mẫu vật bên trong như thể muốn cố với lấy một mảng kí ức mơ hồ, vụn vỡ. Biểu hiện ấy đủ khiến Trường Giang lạnh người. Quen biết Hoàng Lan đã lâu, Trường Giang chưa bao giờ thấy nàng lộ vẻ say mê đặc biệt với khảo cổ như thế. Rồi lúc đứng trước thềm rồng điện Kính Thiên, Trường Giang gần như không còn nhận ra Hoàng Lan nữa. Nàng đã biến thành một người hoàn toàn khác, trầm lặng và lạ lẫm, thậm chí khi Trường Giang đứng trước mặt nàng, gọi tên nàng, trong mắt nàng cũng chỉ có hình ảnh đôi rồng đá từ thuở ngàn xưa.
Chính Hoàng Lan cũng không giải thích được tại sao nàng lại có niềm say mê với những mẫu vật khảo cổ thời nhà Lê Sơ! Còn Trường Giang, cậu có lí do để hoài nghi rằng định mệnh đã bắt đầu từ trước khi hai người họ lạc đến thời đại này.
“Hóa ra anh ở đây.”
Hoàng Lan ngồi xuống bên cạnh Trường Giang. Thuốc giảm đau của Từ Trọng Sinh rất công hiệu. Nằm nghỉ một buổi, nàng gần như đã hồi phục hoàn toàn. Thực ra Hoàng Lan đã đến đây được một lúc nhưng lại không có đủ can đảm lên tiếng. Mỗi khi nhìn đến cánh tay vẫn còn rỉ máu của Trường Giang, nàng lại cảm thấy thù ghét chính bản thân mình.
Trường Giang lẳng lặng đáp:

“Muốn tìm một nơi yên bình thì nơi này là thích hợp nhất. Có cỏ cây, có sông nước, có trời mây, mọi thứ thật yên tĩnh.”
“Trường Giang, em…”
“Không cần phải nói xin lỗi.” Trường Giang đặt nhẹ ngón tay lên môi Hoàng Lan: “Em không có lỗi gì cả.”
Người bên cạnh mơ hồ nhìn cậu.
“Một năm qua, anh đi khắp mọi nơi, lúc nào cũng tâm niệm phải tìm bằng được em, nhưng đến một manh mối anh cũng không có, thậm chí còn không biết em có thực sự tồn tại ở thời đại này hay không. Phạm Anh Vũ, Mạc Viên Nhiên, thậm chí cả tên ăn trộm Lê Khải Triều, hết thảy bọn họ đều cười nhạo anh, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc. Thật ra anh cũng không biết vì sao mình lại cố chấp như thế. Có lẽ chỉ bằng cách đó, anh mới có thể an ủi bản thân rằng mình chưa mất em, vẫn nuôi hi vọng rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ đoàn tụ rồi cùng nhau kết thúc giấc mộng hoang đường này. Nhưng anh đã nhầm. Giấc mộng này không những không chấm dứt, mà hết lần này đến lần khác, nó càng khiến anh sợ hãi hơn.”
Trường Giang vẫn nhớ như in lúc nàng yếu ớt trông về phía cửa và gọi tên Tư Thành. Cách nàng gọi tên hắn, vừa khẩn thiết vừa dịu dàng, ngàn trông vạn đợi, đâm vào trái tim cậu một nhát dao đau nhói. Trường Giang dẫn Hoàng Lan rời khỏi Viên Diệp cư, một phần vì muốn tách nàng khỏi Phạm Anh Vũ, phần vì cậu muốn ở cạnh nàng nhiều hơn, giúp nàng khuây khỏa và dần quên đi những thứ vốn không thuộc về mình. Nhưng rồi thì sao? Sự quan tâm của cậu không đủ sức khuất lấp đi ấn tượng mà Lê Tư Thành đó đã gieo vào trái tim Hoàng Lan. Chân tình của cậu không bằng duyên tương ngộ giữa nàng và hắn. Trong mắt Trường Giang, Hoàng Lan đã không còn là cô bé thích rong ruổi ngày nào nữa. Nàng đã thay đổi. Thời đại này khiến nàng thay đổi. Lê Tư Thành khiến nàng thay đổi.
Thực ra, cả Hoàng Lan và Trường Giang đều giống nhau ở sự cố chấp. Họ không dễ rung động, nhưng một khi đã rung động thì nhất quyết chấp niệm với tình cảm của mình.
Càng nghĩ, Trường Giang càng chua chát thở dài:
“Đừng bao giờ coi anh là quân tử gì cho cam. Lúc ở xã Thiên Bình, anh dấn thân vào nguy hiểm là vì muốn đánh cược vị trí của mình trong lòng em thôi. Anh cứ tưởng em sẽ quay đầu lại nhìn anh, sẽ vì an nguy của anh mà chấp nhận từ bỏ những con người đó… Nhưng kết quả thì sao chứ? Anh vẫn thua tên Lê Tư Thành đó, không những thua, mà còn thua thảm hại!”
Trời không có gió, cũng không có lấy một hạt bụi, nhưng khóe mắt Hoàng Lan lại thấy cay cay. Đâu phải nàng không biết lí do Trường Giang kiên trì ở lại xã Thiên Bình. Những gì cậu đã làm cho nàng, chỉ sợ có đong đếm cả đời cũng không hết.
“Em và hắn không cùng thuộc một thời đại…”
“Em biết chứ. Nhưng tình yêu vốn dĩ không cần cân nhắc quá nhiều, hơn nữa đã một năm trôi qua, chúng ta có ai trở về được đâu.”

Trường Giang vờ như không nghe thấy.
“Vì hắn là vua ư? Hắn có thể cho em những thứ mà anh không thể ư?”
Có một tảng băng bám trên vách tường u cổ, giờ theo câu nói ấy mà bứt mình rơi xuống và vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh nhỏ. Trái tim Hoàng Lan ngổn ngang những mảnh vụn, chôn vùi không được mà che giấu cũng không xong. Trường Giang cho rằng nàng đi theo Tư Thành chỉ vì vinh hoa phú quý? Từ khi nào trong mắt Trường Giang, nàng lại trở thành loại người tồi tệ như thế? Là Trường Giang nên thất vọng về Hoàng Lan, hay chính nàng phải thất vọng về niềm tin quá đỗi mong manh của cậu đây?
“Anh nhầm rồi!” Hoàng Lan lắc đầu: “Em yêu một người không liên quan đến việc anh ấy là ai. Kể cả khi Tư Thành chỉ là một người bình thường, người em yêu vẫn là anh ấy.”
Kể cả khi Tư Thành chỉ là một người bình thường, người em yêu vẫn là anh ấy…
Đương nhiên Trường Giang biết Hoàng Lan không phải loại người ham vinh hoa phú quý. Cậu nói ra những lời cay nghiệt này chính vì muốn ép Hoàng Lan phải thừa nhận tình cảm của mình mà thôi.
Nàng nói nàng yêu Lê Tư Thành!
Lời không muốn nghe, vẫn cố ép người khác nói ra, khi nghe được rồi lại hối hận muôn phần.
“Vì sao? Chẳng lẽ anh đối với em còn chưa đủ tốt?”
Trường Giang vừa nói vừa nắm chặt hai vai Hoàng Lan, gần như quên mất nàng vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, cứ thế lay thật mạnh khiến Hoàng Lan gần như nghẹt thở. Nàng cố sức gỡ tay cậu ra, dợm bước lên phía trước, giả vờ ngắm hoàng hôn buông nhưng kì thực chỉ để che giấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Có tiếng người vọng lại, mơ hồ và sâu thẳm:
“Anh đối với em rất tốt, tốt đến mức em có trả cả đời cũng không hết. Nhưng gieo hi vọng mà không trao kết quả chính là độc ác. Em không muốn miễn cưỡng trái tim mình, càng không muốn tiếp tục lợi dụng tấm chân tình của anh. Trường Giang, hãy hiểu cho em, em yêu một người khiến em cảm thấy ấm áp mỗi khi ở bên, chứ không phải một người đủ dịu dàng để yêu chiều em cả đời. “

Bàn tay Trường Giang âm thầm siết chặt lại.
Cậu vì nàng mà đau khổ bất chấp, nhưng chỉ một cái gật đầu trấn an của hắn cũng đủ khiến tất cả những hi sinh ấy trở thành vô nghĩa.
Là do chân tình của cậu chưa đủ làm lòng người cảm động, hay do trái tim người con gái ấy thực ra chưa bao giờ thuộc về cậu, nó ở xa, xa đến mức cậu vĩnh viễn không bao giờ chạm tới?
Chưa bao giờ Trường Giang nghĩ mình sẽ phải ghen với một vị vua của quá khứ. Dưới ánh chiều tà, nụ cười của cậu vạn phần thê lương.
“Thôi được rồi. Hoàng Lan, em đi đi. Từ bây giờ anh sẽ không làm phiền em nữa. Lỗi là tại anh. Là anh đã quá ảo tưởng khi cho rằng có thể dùng chân tình để trói buộc trái tim một người con gái…”
Trước giờ Hoàng Lan luôn né tránh nhắc tới Tư Thành, vì thế Trường Giang vẫn cố chấp níu giữ, hi vọng chân tình của mình sẽ khiến nàng cảm động và quên đi hắn. Nói thẳng ra, Trường Giang tin vào một sự cạnh tranh công bằng. Chỉ đến khi cậu đứng trước mặt Hoàng Lan và kẻ nàng nhớ đến trong lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn là Lê Tư Thành, Trường Giang mới hiểu rằng thì ra ngay từ đầu, sự tồn tại của mình chẳng khác gì một quả bong bóng xà phòng, mờ nhạt và vô nghĩa. Trái tim Hoàng Lan đã dành trọn cho người khác, nếu cậu cứ cố chấp đến cùng, chẳng phải tự làm đau mình, đau người ư?
Từ bỏ, vẫn biết là rất khó, nhưng còn hơn là tiếp tục…
Hoàng Lan thì im lặng. Ngoại trừ im lặng, nàng thực sự không biết phải nói gì.
Sông vẫn rộng. Trời vẫn cao. Nhưng có những thứ đã chẳng thể trở về như xưa.
Trên tay áo của Trường Giang có in một vết máu đỏ. Nghe Từ Trọng Sinh kể lại, Hoàng Lan mới biết rằng trong lúc thần trí lẫn lộn, để tìm chỗ phát tác cơn đau, nàng đã cắn vào tay Trường Giang, cắn đến lìa da rách thịt mới hả lòng.
“Trường Giang, tay anh…?”
Nàng run rẩy định chạm vào chỗ vết thương nhưng lại bị Trường Giang kéo tay áo xuống, nhất quyết không để nàng nhìn thấy vết thương vẫn đang rỉ máu:
“Em đừng lo. Mấy vết thương ngoài da kiểu này nhanh liền sẹo lắm.” Rồi cậu lảng sang chuyện khác: “Mà hai người định khi nào hồi cung?”
“Có lẽ là ngày mai.”

Hoàng Lan biết việc này hơi gấp gáp, nhưng Tư Thành là vua một nước, có nhiều chuyện không thể tùy tiện. Vì chuyện giải độc cho nàng, hắn đã trì hoãn việc hồi cung hai ngày. Nàng không muốn bản thân tiếp tục dây dưa, khiến hắn càng thêm khó xử.
Mãi lâu sau đó, Trường Giang kéo Hoàng Lan lại gần phía mình. Hoàng Lan biết cậu muốn làm gì nhưng không định né tránh. Bởi nàng biết rằng, giữa nàng và Trường Giang sẽ chẳng bao giờ có một nụ hôn đích thực.
Quả nhiên, Trường Giang chỉ cúi xuống và hôn nhẹ lên trán Hoàng Lan. Đối với hai người họ, nụ hôn này mang ý nghĩa một lời chào tạm biệt.
“Hứa với anh, nhất định phải tự chăm sóc lấy mình. Đành rằng em có được tình yêu của đế vương, nhưng thâm cung sâu như biển cả, thời đại này lại không giống với thời đại chúng ta từng sống, sau này làm gì cũng phải nghĩ đến an nguy của bản thân mình trước. Anh không muốn thấy em cũng giống như bọn họ, một bước vào cung, vạn bước không thể quay đầu.”
Hoàng Lan cảm kích gật đầu. Yêu đế vương là phải chấp nhận đánh đổi. Lúc lựa chọn trở về bên Tư Thành, nàng đã suy nghĩ thông suốt rồi.

Về đến nơi, Tư Thành và Phạm Anh Vũ đều đã biến mất.
Ban đầu nàng hờ hững khi nghe Từ Trọng Sinh báo tin. Ai mất tích nàng có thể lo lắng, nhưng Phạm Anh Vũ bản lĩnh đầy mình, Tư Thành lại có Lưu Sở và Phụng Thánh quân luôn âm thầm đi theo hộ giá, họ không uy hiếp người khác thì thôi, ai có thể làm khó được họ?
Rồi Hoàng Lan không bình tĩnh nổi nữa. Cả Phạm Anh Vũ và Tư Thành cùng lúc biết mất?
Phạm Anh Vũ là Phong Vân kỳ sĩ, một kẻ luôn có tư tưởng chống đối triều đình. Nếu để y biết lai lịch thực sự của Tư Thành, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?
“Anh đã nói gì với Phạm Anh Vũ?”
Trường Giang nhún vai, uất ức đáp:
“Đừng nhìn anh với ánh mắt đó! Em nghĩ Phạm Anh Vũ là tay mơ à? Việc chúng ta đoán ra được, chỉ sợ y cũng biết từ lâu rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.