Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 156: Con trai Nguyễn Trãi (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 156: Con trai Nguyễn Trãi (2)


Lúc theo chân Từ Trọng Sinh bước vào căn phòng ấy, Hoàng Lan lưu luyến quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tư Thành cũng đang hướng về phía mình. Giờ phút ấy, nàng đã tự nhủ rằng chỉ cần Tư Thành còn dõi theo nàng, còn ở bên cạnh nàng thì dù đoạn đường phía trước có bao nhiêu chông gai chờ đón, nàng cũng không ngần ngại dấn thân vào!

Trên bàn bày ra la liệt ngâm châm, một chậu bạc đựng nước ấm và ít thảo dược có tác dụng cầm máu. Từ Trọng Sinh lựa ra mấy cây ngân châm rồi hơ qua lửa để khử trùng. Động tác của y vô cùng thuần thục, tỉ mỉ hết mức. Y để Hoàng Lan ngồi trong tư thế xếp bằng còn mình thì đứng sau lưng nàng, sau đó cẩn trọng cầm một cây châm lên rồi đâm vào vị trí đã định sẵn. Y làm việc chuyên chú miệt mài, không dám rời mắt khỏi Hoàng Lan, thi thoảng mới liếc sang chiếc chậu bạc lúc này đã loang máu.
Vẫn chưa đến lúc…
Hoàng Lan cắn chặt hai hàm răng vào nhau, cố giữ cho đầu óc thật bận rộn để quên đi nỗi đau thể xác. Mặc dù trước đó Từ Trọng Sinh đã chu đáo cho nàng uống một liều thuốc giảm đau nhưng mỗi khi ngân châm đâm vào cơ thể, nàng lại đau đớn đến phát cuồng.
“Nếu đau thì bảo tôi. Tôi sẽ nhẹ tay hơn.”
Sợ Hoàng Lan quá sức chịu đựng, chốc chốc Từ Trọng Sinh lại hỏi, nhưng những lúc ấy, y đều nhận được cùng một câu trả lời:
“Tôi không sao. Anh cứ tiếp tục đi. Chưa đến lúc “chết” được mà, phải không?”
Giọng nàng yếu, yếu đến mức tưởng như sắp đứt ra thành từng đoạn, nhưng ngữ khí mang theo sự kiên định phi thường, thậm chí là đùa cợt. Từ Trọng Sinh không nói gì nữa, tiếp tục lựa một cây ngân châm khác lên…

Phía bên ngoài.

Trường Giang không ngừng đi đi lại lại, Phạm Anh Vũ ôm kiếm ngồi trầm tư, Tư Thành thi thoảng uống một ngụm rượu, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Từ Trọng Sinh không cho bọn họ vào trong vì sợ ồn ào, thành ra bọn họ cũng chỉ có thể ngồi bên ngoài chờ đợi.

Nước trong chậu bạc đã biến thành màu đỏ sẫm. Hoàng Lan cảm thấy có ai đó đang cầm dao cắt từng thớ thịt trên người nàng đi. Cơn đau càng khiến nàng không thở nổi. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ đến cái gật đầu trấn an của Tư Thành vừa nãy, nàng lại thấy lòng mình ấm áp hơn, đau đớn cũng vì thế mà tiêu tan quá nửa.

Một tiếng hét thất thanh từ phòng trong vọng ra, hệt như một mũi tên chọc thủng bầu không khí vốn đã vô cùng ngột ngạt. Là tiếng thét của Hoàng Lan! Linh cảm có điều không ổn, Phạm Anh Vũ lập tức bật dậy.
Nhưng có một người còn nhanh hơn cả y.
Khi Trường Giang chạy vào bên trong, Từ Trọng Sinh đang đâm ngân châm vào gáy Hoàng Lan. Cả cơ thể nàng run lên bần bật, sắc mặt tái nhợt đi, mạch máu ở hai thái dương hằn lên một cách đáng sợ, và khóe môi nàng đã bị chính nàng cắn đến bật máu từ lúc nào chẳng hay.
Con đường đến Quỷ Môn quan, bắt buộc phải trải qua đau đớn như vậy sao?
“Từ Trọng Sinh, ngươi…!”
Trường Giang tức giận rít lên. Cái gì mà « người mất độc mất », cái gì mà « chấp nhận đánh đổi để giải độc », giờ phút này, cậu mặc kệ tất cả! Nếu không vì sợ tổn thương đến Hoàng Lan, Trường Giang đã xông vào mà đạp Từ Trọng Sinh ra rồi.
Vẫn không ngẩng đầu lên, Từ Trọng Sinh lẳng lặng giải thích:
“Cậu tưởng khiến một người chết đi dễ lắm sao? Đau đớn cũng cần đạt đến giới hạn của nó. Vừa nãy tôi không nói chuyện này ấy người biết vì sợ mấy người lo lắng thôi.”

Đám người Trường Giang và Phạm Anh Vũ quá thiếu kiên nhẫn, cảm tính lại quá sâu. Nếu biết cách châm huyệt nguy hiểm này nguy hiểm đến vậy, kiểu gì bọn họ cũng ngăn cản y. Năng lực của bản thân đến đâu, y biết, nhưng chưa chắc người khác đã chịu thừa nhận.
Trường Giang vẫn nửa tin nửa ngờ. Dường như không muốn tiếp tục dây dưa với cậu ta, Từ Trọng Sinh kiên quyết:
“Cậu còn ồn ào nữa thì ra ngoài ngay cho tôi! Việc tôi làm, tôi biết. Nếu Hoàng Lan có mệnh hệ gì, tôi sẽ trả giá bằng chính mạng sống của mình, như thế đã đủ chưa?”
Sự khí khái của Từ Trọng Sinh khiến lửa giận trong lòng Trường Giang dịu xuống. Cậu ngồi xuống cạnh Hoàng Lan, không dám có hành động gì thái quá nữa, chỉ chua xót và bất lực nhìn nàng đang vì đau mà vật vã điên cuồng. Từ khóe mắt nàng, nước mắt cứ không ngừng trào ra, chảy xuống môi, xuống miệng thành một dòng mặn chát. Trong khi ấy, Từ Trọng Sinh vẫn bình tĩnh xoay nhẹ ngâm châm. Những ồn ào xung quanh không hề khiến y nao núng, bởi y biết rằng, khi đang chữa bệnh cứu người, sự vội vàng trong một tích tắc có thể đánh đổi bằng sự hối tiếc của cả một đời.
Từ Trọng Sinh lưỡng lự chạm tay vào cây ngân châm cuối cùng. Thành hay bại, đây sẽ là thời khắc quyết định!

Tư Thành đi đến ngoài cửa nhưng chỉ đứng đó mà không hề bước vào. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Từ Trọng Sinh lúc này đang hì hụi xoay nhè nhẹ đầu châm, mang theo sự tin tưởng gần như tuyệt đối.
“Hoàng Lan! Em có nghe anh nói không? Mở mắt ra, nhìn anh đi!”
Trường Giang điên cuồng thét gọi Hoàng Lan. Nàng tuy nghe thấy nhưng không thể phản ứng lại, bởi lúc Từ Trọng Sinh đâm cây châm ấy vào người nàng, cơn đau ép nước mắt chảy xuống khiến mọi thứ nhòa đi, ngay cả hình bóng trước mắt cũng sắp hóa thành ảo ảnh. Môi nàng bị cắn đến ứa máu, buốt nhức vô cùng, nhưng giờ phút này, nàng biết đó là cách duy nhất để giữ cho bản thân mình không bị ngất đi.
“Thiếp đau quá!” Nàng run rẩy.
Vì quá rối trí nên Trường Giang mới không nhận ra cách xưng hô khác lạ của Hoàng Lan. Cậu đưa mắt hỏi ý Từ Trọng Sinh. Y suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Và rồi, Tư Thành nhìn thấy người trong phòng từ từ nâng cánh tay của mình lên và đưa nó đến sát miệng Hoàng Lan:

“Nếu đau quá thì cứ cắn vào tay anh, đừng cố chịu đựng một mình nữa.”
Để giải kỳ độc, đến tính mạng em cũng không từ, vậy thì chút đau đớn này, hãy để anh chịu đựng thay em…
Tâm trí Hoàng Lan đã quá lẫn lộn để có thể phân biệt bất cứ điều gì. Thuận theo lời Trường Giang, nàng cúi xuống và cắn chặt vào tay cậu, mơ hồ cảm thấy vị tanh nồng của máu, nhưng đồng thời cơ thể được giải phóng, sự day dứt và giày vò ban nãy cũng theo đó mà giảm đi mấy phần.
Từ Trọng Sinh vẫn chuyên chút với công việc của mình, nhưng thỉnh thoảng y liếc nhìn Trường Giang, xong lại nhìn đến vị quý nhân vẫn đứng ở cửa, khẽ nén một tiếng thở dài.
Trong căn phòng nồng đượm mùi thuốc, Trường Giang lặng lẽ quỳ hai gối trên mặt đất, vừa không dám làm phiền Từ Trọng Sinh, vừa thản nhiên để Hoàng Lan tiếp tục day nghiến da thịt mình. Một dòng máu đỏ như sợi tơ chạy dọc xuống cổ tay, đậu trên mặt đất thành những bông hoa nhỏ. Cánh tay của Trường Giang khẽ run lên mỗi khi hàm răng của Hoàng Lan vô thức nghiến vào sâu hơn, nhưng cánh tay còn lại, cậu cầm một chiếc khăn tay màu trắng, vẫn dịu dàng lau nước mắt cho Hoàng Lan.
Đau, đôi khi cũng là một loại hạnh phúc. Trường Giang sẵn sàng chịu đựng nỗi đau gấp trăm gấp ngàn lần thế này, miễn sao người con gái trước mặt cậu được thanh thản.
“Tư Thành, đừng rời xa thiếp…”
Chiếc khăn tay loang máu rơi thõng xuống đất. Trường Giang mở tròn mắt, không dám tin vào tai mình. Thuận theo hướng nhìn của Hoàng Lan, cậu thảng thốt quay đầu lại, phát hiện ra kẻ đeo mặt nạ bí ẩn kia đã lặng lẽ đứng ở cửa từ lúc nào.
Nàng hướng về phía hắn. Nàng gọi tên hắn… Tư Thành…
Một giây sau, bóng người trước mặt ngã xuống.
Mọi thứ… tĩnh lặng đến đáng sợ.

Hoàng Lan từ từ mở mắt ra. Cơn đau âm ỉ ở hai bên thái dương khiến nàng biết rằng mình vẫn còn sống.
Từ Trọng Sinh luôn túc trực bên giường nên là người đầu tiên phát hiện ra Hoàng Lan tỉnh lại. Y đưa cho nàng một bát thuốc an thần rồi vui vẻ nói:

“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Cô “chết” đi hơi lâu so với dự tính của tôi, làm tôi lo lắng muốn chết, cứ tưởng mình xui xẻo phải đền mạng cho cô.”
Hoàng Lan biết Từ Trọng Sinh đang nói đùa. Tác phong làm việc của y không cho phép tồn tại hai chữ may rủi.
“Vậy còn kỳ độc?” Nàng day day trán cho bớt đau, giọng hỏi có chút e dè.
Từ Trọng Sinh càng hân hoan hơn:
“Ổn rồi. Kỳ độc không thể tồn tại trong cơ thể vật chết nên ngay khi tim cô ngừng đập, nó đã tự triệt tiêu rồi.” Y vừa nói vừa chỉ về phía chiếc chậu bạc đặt trên bàn, bên trong chậu đựng một thứ chất lỏng sền sệt, rõ ràng là máu nhưng lại có màu đen như dầu hỏa, mùi tanh hôi bốc lên lợm giọng. “Là máu nhiễm độc đấy. Trông hơi ghê một chút nhưng đã bị tôi dùng ngân châm ép hết ra ngoài rồi. Giờ máu trong người cô hoàn toàn sạch sẽ, không còn chứa độc tính, cho nên cô cứ yên tâm mà sống tiếp đi.”
Hoàng Lan nghẹn họng nhìn chiếc chậu bạc rồi lại nhìn Từ Trọng Sinh, trong lòng cảm kích khôn nguôi. Vậy là một lần nữa, Từ Trọng Sinh đã thành công trong việc đưa nàng từ Quỷ Môn quan trở về.
“Cảm ơn anh, Trọng Sinh…”
Thực ra nàng muốn nói với y rất nhiều, rất nhiều điều, nhưng cuối cùng lại chỉ thốt lên được năm chữ ấy. Từ Trọng Sinh cười xòa, rõ ràng không mấy mặn mà với chuyện ơn nghĩa. Y đón lấy chén thuốc đã cạn từ tay Hoàng Lan rồi đi ra ngoài, đồng thời thông báo tin vui cho ba cái kẻ đang sắp hết kiên nhẫn ngoài kia.
Tư Thành không hề để ý đến Trường Giang và Phạm Anh Vũ, hắn lách qua người Từ Trọng Sinh rồi nhanh chóng bước vào.
Trái với suy nghĩ của mọi người, Trường Giang tuy rất mừng vì Hoàng Lan đã tỉnh lại nhưng cậu không hề đi cùng Tư Thành vào trong đó. Có điều gì đó đã ngăn cản cậu, không phải cái lắc đầu cảnh giác của Phạm Anh Vũ, càng không phải địch ý của Tư Thành, mà bởi vì lúc nghe nàng gọi tên hắn, cậu cay đắng nhận ra rằng trên đời này luôn tồn tại những giới hạn mà dù có kiên trì đến mấy, cậu cũng chẳng thể vượt qua.
Cánh tay trái của Trường Giang bất lực buông thõng xuống. Một giọt máu rơi trên nền đất, mọc thành nụ hoa màu đỏ thẫm…

(Tác giả: Khổ thân Trường Giang! Amen, con không định làm mẹ ghẻ đâu.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.