Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 158: Con trai Nguyễn Trãi (4)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 158: Con trai Nguyễn Trãi (4)


Tư Thành vi hành không cho phép quan binh lộ diện, thành ra Lưu Sở và Phụng Thánh quân chỉ có thể âm thầm theo chân bảo vệ hắn từ xa. Hiện tại mấy người bọn họ đang thập thò sau một bức tường, người nào người nấy đều cầm sẵn đao kiếm trong tay và chằm chằm trông chừng Phạm Anh Vũ, chỉ cần y manh động là lập tức xông ra hộ giá.
Đối lập với đám người Lưu Sở, Tư Thành lại nhàn nhã tựa lưng vào một phiến đá nhỏ và phe phẩy chiếc quạt màu tía trong tay. Hắn lúc nào cũng vậy, nhàn nhã mà đường uy, thậm chí kẻ đứng trước mặt mình là Phong Vân kỳ sĩ, hắn cũng chẳng muốn để vào mắt.
“Phạm Anh Vũ, ngươi hẹn ta tới đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa này thôi à?”
Khi vắng mặt Hoàng Lan, bọn họ liền ngả bài, chẳng thèm kiêng nể gì nhau nữa. Phạm Anh Vũ nhếch mép mỉa mai:
“Vô nghĩa? Ai mới là kẻ nói những lời vô nghĩa? Ta luôn tự hỏi tại sao ngươi phải đeo chiếc mặt nạ đó. Phải chăng ngươi sợ người khác nhận ra diện mạo xấu xa của mình?”
Tư Thành bị khiêu khích nhưng không hề tức giận, ngược lại, Phạm Anh Vũ lại bị cái điệu bộ phe phẩy quạt của hắn chọc cho điên tiết. Gân tay y cuộn lên, giọng tra hỏi lạnh lẽo bức người:
« Rốt cuộc ngươi là ai? Nguyễn Hoàng Lan có thân phận thế nào? Vì sao các ngươi năm lần bảy lượt tiếp cận ta? Nói đi! Đừng để ta phải lột mặt nạ giả nhân giả nghĩa của các ngươi xuống!”
“Lột mặt nạ của ta xuống?”
Tư Thành nghe đến đó thì bật cười. Nụ cười của hắn không trầm mà sâu, tựa như nắng rọi từ thác cao, như biển khơi ngàn dặm, thoạt nghe sảng khoái nhưng lại khiến người ta rối trí vì không thể lường được ẩn ý bên trong. Đảo mắt qua bảo kiếm trong tay Phạm Anh Vũ, hắn thản nhiên đáp:
“Cứ việc… nếu như ngươi có bản lĩnh ấy.”
Mặt trời chiếu vào chiếc mặt nạ bạc, mơ hồ phản ra ánh ngân quang lấp lánh, nhưng tất thảy cũng không thể lấn át đi khí chất cao quý lạ thường từ chính chủ nhân của nó. Phạm Anh Vũ vẫn đứng đó, lạnh lùng và ngạo nghễ theo một kiểu khác. Sau một thoáng trấn tĩnh, y không ngần ngại cùng Tư Thành mặt đối mặt.
Rồi trong khoảnh khắc không ai ngờ tới nhất, bảo kiếm trong tay Phạm Anh Vũ đột ngột bay lên, nhằm thẳng hướng Tư Thành phóng tới. Đường kiếm này của Phạm Anh Vũ quá nhanh, quá chuẩn xác, vừa chạm tới cổ họng đối phương liền dừng lại, sau đó lập tức chuyển hướng lên trên và hất tung chiếc mặt nạ xuống đất.
Hành động tấn công của Phạm Anh Vũ quá bất ngờ, nếu là kẻ khác chỉ sợ đã kinh hồn bạt vía, nhưng từ đầu chí cuối, Tư Thành vẫn không hề nao núng, thậm chí khi mũi kiếm của Phạm Anh Vũ hất tung chiếc mặt nạ bạc xuống, khóe môi đế vương cơ hồ vẫn còn vương nét cười thảng hoặc.
Phạm Anh Vũ, y vẫn chưa học được cách kiềm chế sự tức giận của chính mình!

Ở phía xa, Lưu Sở chửi thề một câu rồi vội vàng dẫn quân xông ra hộ giá, nào ngờ trông thấy cánh tay hoàng thượng giơ lên cao, ngụ ý lệnh cho bọn họ dừng bước. Ý vua như ý trời, Lưu Sở bất đắc dĩ lùi lại phía sau, trong lòng bắt đầu cầu khấn loạn xạ cả lên, thầm mong cái tên họ Phạm kia biết điều một chút, bằng không, cóc cần biết y có bản lĩnh gì, hắn thề cũng sẽ băm y nát như tương bần!
“Quả nhiên chính là ngươi!”
Nhận ra người trước mặt, Phạm Anh Vũ căm hận nghiến răng. Nhớ lại lần đầu y và Tư Thành chạm trán nhau, vì muốn che giấu thân phận Phong Vân kỳ sĩ nên y chỉ dám dùng mấy món võ mèo quào để đối phó với đám người trêu ghẹo Mạc Viên Nhiên, sau đó dẫn dụ Tư Thành đến Thưởng Nguyệt lâu. Một năm trôi qua, rốt cuộc y vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của vị vua trẻ tuổi này.
Thiên tử Đại Việt sẽ không bao giờ úy kị Phong Vân kỳ sĩ. Phong Vân kỳ sĩ càng không dễ dàng khuất phục trước đế vương, cứ như thế, hai người họ mặt đối mặt, một bên lạnh lùng kiên định, một bên trấn tĩnh bình thản, âm thầm khắc chế lẫn nhau giống như lần ở Viên Diệp cư, bảo kiếm kề cổ phút chốc cũng trở nên vô hình. Thời gian như được phong bế trong một tảng băng dày. Mãi lâu sau đó, khi ánh tịch dương nhạt dần sau chân trời màu tím thẫm, Tư Thành mới dùng hai ngón tay gạt mũi kiếm ra. Hắn ném cho Phạm Anh Vũ một cái nhìn cực kì phức tạp, giọng không giận mà uy:
“Kẻ căm hận triều đình nhất, phải chăng nên là con trai Nguyễn Trãi?”
Phạm Anh Vũ mím chặt môi không đáp.
Chỉ có kẻ ngoài cuộc như Lưu Sở lại hoảng hốt giật mình. Là chỗ thân thiết với Nguyễn Đức Trung, hắn đã nghe ông ta kể rất nhiều chuyện về Nhập nội Hành khiển Nguyễn Trãi và vụ án Lệ Chi viên. Mười chín năm trôi qua, giờ con trai cố nhân xuất hiện trước mặt, lòng hắn khó tránh khỏi có chút suy nghĩ vẩn vơ.

Lúc Hoàng Lan đuổi tới cũng là lúc Tư Thành gạt kiếm trong tay Phạm Anh Vũ ra. Chính nàng cũng không hiểu mình lấy đâu ra sức lực để chạy nhanh đến thế. Đành rằng Tư Thành có bản lĩnh, nhưng Phạm Anh Vũ cũng chẳng phải tay vừa.
Mặc cho quân lính gươm giáo thị uy, mặc cho Hoàng Lan đằng xa hét đến khàn cả giọng, Phạm Anh Vũ vẫn không có ý định thu kiếm về. Y nhìn chằm chằm Tư Thành, rốt cuộc cũng đã hiểu ra một chuyện.
“Ngươi dùng thân phận của mình để ép ta lộ diện?”
Phạm Anh Vũ luôn miệng đòi lột mặt nạ của Tư Thành, để rồi giờ đây, vỏ bọc cuối cùng của y lại bị Tư Thành nhìn thấu đến tận tâm can.
“Có cần phải ngạc nhiên như vậy không? Từ lúc ở Viên Diệp cư, không phải chúng ta đã luôn thăm dò lẫn nhau rồi ư?” Tư Thành đáp: “Ngươi năm lần bảy lượt muốn biết trẫm là ai. Trẫm cũng muốn xác định hậu duệ của Ức Trai tiên sinh còn sống hay đã mất. Suy cho cùng, chúng ta đều dùng chung một cách, nhưng kẻ nào thiếu kiềm chế trước, kẻ đó sẽ thua. Phạm Anh Vũ, à không, Nguyễn Anh Vũ, ngươi làm trẫm thất vọng quá đó.”
Thiên hạ chỉ biết đến Phong Vân kỳ sĩ mà không biết đến đứa trẻ còn sống sót sau vụ thảm án mười chín năm về trước…

Thiên hạ chỉ biết Phạm Anh Vũ họ Phạm, không ai biết y thực ra mang họ Nguyễn…
Vì lẩn tránh sự truy sát của triều đình, Phạm Anh Vũ bất đắc dĩ lấy họ của mẹ mình và sống một cuộc sống danh không chính, ngôn không thuận suốt mười chín năm qua. Thế gian này chỉ có ba người biết được bí mật này của y, Mạc Viên Nhiên, Lê Khải Triều và lão Bản, mà cả ba người đó, y tin rằng họ sẽ không bao giờ phản bội mình. Vậy nhưng cuối cùng y vẫn bị Tư Thành nhìn thấu. Trước là thân phận Phong Vân kỳ sĩ, giờ là thân phận con trai Nguyễn Trãi… Phạm Anh Vũ cay đắng nhận ra rằng, dù y có cố công che giấu thế nào đi nữa, cũng không giấu nổi đương kim hoàng thượng.
Từ giờ không còn Phạm Anh Vũ, chỉ còn Nguyễn Anh Vũ.
Mà khoan… Ức Trai tiên sinh… ?
Hoàng thượng gọi cha y là Ức Trai tiên sinh?
Hận ý trong mắt dịu dần. Cũng nhanh như lúc rút kiếm ra, Nguyễn Anh Vũ tra kiếm vào vỏ rồi quỳ một gối xuống trước mặt Tư Thành:
“Thảo dân tham kiến bệ hạ, tham kiến Nguyễn sung nghi!”
Bấy giờ Lưu Sở mới dám dẫn quân lính lò dò bước ra. Trường Giang bị hắn ấn đầu đè xuống nên bắt buộc phải hành lễ dù rất không cam lòng. Còn Từ Trọng Sinh, sau một giây sững sờ, y liền học theo mọi người, quỳ xuống khấu đầu trước Tư Thành, miệng lớn tiếng tung hô vạn tuế.
Hoàng Lan e dè bước đến bên cạnh Tư Thành. Thấy cổ Tư Thành chỉ có một vết xước nhỏ, Hoàng Lan an tâm rằng Nguyễn Anh Vũ đã không làm gì quá phận. Điều duy nhất khiến nàng khó hiểu chính là thái độ phục tùng đường đột này của y. Phong Vân kỳ sĩ ngang tàng ngạo nghễ từ lúc nào lại dễ dàng quỳ phục trước chân thiên tử?
“Sự nghi ngờ của nàng đã đúng rồi đó.” Tư Thành nhàn nhạt chỉ về phía Nguyễn Anh Vũ, nói một câu mà chỉ nàng và hắn mới hiểu.
Hoàng Lan hơi ngẩn người. Sự nghi ngờ của nàng?
Đến khi hiểu ra ý tứ của Tư Thành, Hoàng Lan cảm thấy trái tim mình giống như có một luồng điện xẹt qua, khiến nàng không sao bình tĩnh nổi. Cái cảm giác này quá kì lạ, kì lạ đến mức còn hơn cả một sự kinh ngạc đơn thuần.
“Phạm Anh Vũ…” Hoàng Lan thẫn thờ nhìn y: “Anh ấy… anh ấy thực sự là con trai của Nguyễn Trãi?”

Nguyễn Anh Vũ không cam lòng đính chính:
“Thảo dân họ Nguyễn, tên là Nguyễn Anh Vũ.”
Có sự gặp gỡ chỉ là tình cờ, người ta thoáng qua nhau một lần rồi nhanh chóng lãng quên nhau, nhưng cũng có những sự gặp gỡ vốn là định mệnh an bài, một phút thoáng qua cũng đủ tạo thành duyên nợ.
Lê Tư Thành – Nguyễn Anh Vũ – Nguyễn Hoàng Lan… nếu không có duyên, sao cầu tương ngộ?
Những người có mặt ở đó đều kinh hãi nhìn kẻ được cho là con trai Nguyễn Trãi. Nguyễn Anh Vũ ung dung ngẩng cao đầu, coi thường tất thảy những ánh mắt dò xét ấy. Là con trai tội thần giết vua, y không mặc cảm, chỉ thấy căm hận…
“Bệ hạ, thảo dân muốn hỏi người một câu.”
Nguyễn Anh Vũ đột ngột lên tiếng. Tư Thành trầm tư nhìn y. Y được đà nói tiếp:
“Bệ hạ đã biết thảo dân là ai, vậy người định xử tội thảo dân như thế nào? Ngũ mã phanh thây? Lăng trì? Hay xử trảm? Giống như cái cách mà triều đình đã đối xử với gia đình thảo dân mười chín năm trước?”
Những lời cuối cùng, Nguyễn Anh Vũ gần như nghiến răng mà nói. Trách thay lá gan của Phong Vân kỳ sĩ. Ngay cả khi hỏi đối phương định giết mình thế nào, ngữ khí của y vẫn không giấu nổi sự ngông cuồng cố hữu. Tay cầm quạt của Tư Thành dần chậm lại:
“Nguyễn Anh Vũ, ngươi vẫn muốn thăm dò trẫm?”
Bị nói trúng tim đen, Nguyễn Anh Vũ xấu hổ cúi đầu.
Khi ở Viên Diệp cư, y cố tình gọi Tư Thành là Phong Vân kỳ sĩ, muốn xem rốt cuộc đối phương đã biết thân phận đó của mình hay chưa.
Lúc cùng Tư Thành bình luận thi ca, y không hề lảng tránh khi nói về Nguyễn Trãi, bởi y cho rằng, nếu đối phương là người của triều đình, chắc chắn sẽ vì sự ngông cuồng của y mà lộ ra thái độ bất thường.
Đáng tiếc, hai lần Nguyễn Anh Vũ chủ tâm thăm dò, hai lần Tư Thành đều nhìn thấu dụng ý của y, không những nhìn thấu, hắn còn phản công lại, trước thì công khai nhắc đến Nguyễn Trãi, sau lại dùng thân phận thiên tử Đại Việt để lợi dụng lòng thù hận của y, khiến y không kiềm chế được mà tự tố cáo chính mình. Nguyễn Anh Vũ không phải kẻ hồ đồ, nếu có trách, chỉ trách hận thù trong y quá sâu, biến y thành một con người liều mạng bất chấp.
Lòng vòng cả ngày, rốt cuộc là ai thăm dò ai, ai bại bởi tay ai, cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Nhưng có một điều Tư Thành không thể không nghi ngờ.

“Vì sao ngươi và Mạc Viên Nhiên cố tình dẫn trẫm đến Thưởng Nguyệt lâu? »
“Thảo dân cũng như bệ hạ, không muốn cứ điểm của nước địch tồn tại trong giang sơn Đại Việt.” Nguyễn Anh Vũ thản nhiên đáp.
“Vậy nên ngươi mới mượn tay trẫm để triệt phá Thưởng Nguyệt lâu?”
Nguyễn Anh Vũ cúi đầu càng sâu.
Thực ra Nguyễn Anh Vũ chỉ nói ra một nửa sự tình. Y vì an nguy xã tắc là thật, nhưng cũng muốn mượn việc triệt phá Thưởng Nguyệt lâu để ép Lưu Tích Nguyên ra mặt, sau khi Mạc Viên Nhiên trà trộn vào đó tìm em gái và bị thất bại. Đáng tiếc, Lưu Tích Nguyên cáo già hơn y tưởng. Cứ điểm bị triệt phá, hắn và Vĩnh Lạc quận chúa vẫn không hề lộ diện. Nếu Nguyễn Anh Vũ biết rằng Lưu Tích Nguyên đã thay đổi diện mạo và và khoác lên mình một thân phận mới, có đánh chết y cũng không dám để Mạc Viên Nhiên liều lĩnh dấn thân vào Thưởng Nguyệt lâu như năm xưa đã từng.
Cũng chẳng biết sau đó bao lâu, Tư Thành mới chịu buông tha Nguyễn Anh Vũ. Có mệnh lệnh của hắn, Nguyễn Anh Vũ chống kiếm đứng dậy.
Lúc biết đối phương là đương kim hoàng thượng, tâm trạng của y vô cùng phức tạp: vừa kính sợ, vừa căm thù. Sự kính sợ được gây dựng từ lúc chạm trán nhau trong Viên Diệp cư, nhưng Nguyễn Anh Vũ cũng không quên chính hoàng tộc họ Lê đã đẩy gia đình y vào thảm cảnh máu chảy đầu rơi. Nói y vì kính sợ mà không dám căm hận là sai, nhưng nói y chỉ căm hận mà không kính sợ thì càng không đúng. Mang trong lòng tâm trạng mâu thuẫn, tuy kiếm đã kề cổ đối phương nhưng Nguyễn Anh Vũ vẫn không thể nào xuống tay.
Cho đến khi Tư Thành gọi cha y là Ức Trai tiên sinh, Nguyễn Anh Vũ mới hiểu rằng bấy lâu nay y đã cố chấp như thế nào. Hoàng thượng không giống như người trong thiên hạ. Ngài không coi cha y là nghịch thần giết vua. Lời nói có thể giả, nhưng ánh mắt tôn kính ấy là thật. Hiểu rõ bản lĩnh và lập trường của đối phương, cuối cùng Nguyễn Anh Vũ đành chấp nhận buông tay.
Là Nguyễn Anh Vũ cam tâm tình nguyện cúi đầu, biết mình không bằng người nên thua tâm phục khẩu phục…
Còn Tư Thành, hắn gọi Nguyễn Trãi như thế, phần vì gián tiếp nói cho Phạm Anh Vũ biết lập trường của mình, phần lớn là lòng tôn trọng dành cho người đã khuất. Tiến đến trước mặt y, Tư Thành nghiêm giọng nhắc nhở:
“Nguyễn Anh Vũ, ngươi chống lại mệnh quan triều đình, coi thường quốc pháp, lũng đoạn lòng dân, tất thảy đều là tội chết. Trẫm biết ngươi có lòng thương xã tắc Đại Việt, chỉ trừng trị kẻ đáng tội, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu trẫm vì lí do này mà dung túng cho ngươi, ắt sẽ để lại gốc rễ cho đời sau làm loạn. Ngươi tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, đợi khi về đến kinh, trẫm sẽ chiểu theo những gì ngươi đã làm để luận rõ công tội.”
Nguyễn Anh Vũ nín lặng không đáp. Y gây sóng gió mấy năm qua, hoàng thượng tha không giết đã là nể mặt lắm rồi.
Tư Thành nói tiếp:
“Còn vụ án của gia đình ngươi, trẫm sẽ giao cho hình bộ điều tra lại rõ ràng. Nếu Ức Trai tiên sinh thực sự vô tội, trên có thần phật cùng tổ tiên họ Lê, dưới có muôn dân bách tính Đại Việt, trẫm thề sẽ rửa sạch oan tình cho tiên sinh, tuyệt đối không để tiên sinh bị người đời oan uổng.”
Một lần nữa, Nguyễn Anh Vũ cảm kích khấu đầu tạ ơn. Người trước mặt y có phải minh quân hay không, người đó có thể giải nỗi oan tình mười chín năm trước hay không, y đã dùng cả danh dự và mạng sống của chính mình để đánh cược!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.