Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 155: THÂN THẾ - : Con trai Nguyễn Trãi (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 155: THÂN THẾ – : Con trai Nguyễn Trãi (1)


Đúng như tên gọi, trong Quyển III của Thiên hạ kỳ duyên, thân thế của các nhân vật sẽ từ từ được hé lộ. Có những người tưởng chừng chỉ lướt qua nhau, nhưng hóa ra số mệnh đã định sẵn cho họ một duyên kiếp oan nghiệt. Cũng có những người, đến khi biết mình là ai thì đã vĩnh viễn chẳng thể quay đầu…
~~(Rồi trong khoảnh khắc không ai ngờ tới nhất, bảo kiếm trong tay Phạm Anh Vũ đột ngột bay lên, nhằm thẳng hướng Tư Thành phóng tới. Đường kiếm của Phạm Anh Vũ quá nhanh, quá chuẩn xác, vừa chạm tới cổ họng đối phương liền dừng lại, sau đó lập tức chuyển hướng lên trên và hất tung chiếc mặt nạ bạc xuống đất. )
…….
Kỳ độc là quái dược trong thiên hạ, đến không biết đi không hay, gặp phải chất dẫn tác sẽ lập tức chuyển hóa thành dạng kịch độc, vô phương cứu chữa. Chất dẫn tác của loại kỳ độc trong người Hoàng Lan là gì, Từ Trọng Sinh không biết, nhưng y biết một cách có thể trực tiếp triệt tiêu kỳ độc.
“Kỳ độc xuất hiện vào khoảng hai trăm năm trước, được sử dụng trong hoạt động cơ mật của nhà Trần. Tôi vẫn luôn cho rằng một thứ quan trọng như thế không thể bị thất truyền được. Nó chỉ bị che giấu quá kỹ mà thôi. Mấy ngày nay tôi đã nghiên cứu các sách y viết trong thời kì đó để xem có tra ra manh mối nào không, quả nhiên không ngoài dự đoán, mọi người nhìn xem.” Từ Trọng Sinh vừa giải thích vừa đặt lên bàn một cuốn sách nhàu cũ không biết sưu tầm ở đâu về: “Đây là những tài liệu chép tay Tuệ Tĩnh thiền sư (1), trong đó có một đoạn viết về loại độc tên là Ẩn độc.”
Trường Giang băn khoăn:
“Ẩn độc?”
“Phải, Ẩn độc.” Từ Trọng Sinh lập tức gật đầu: “Hay còn có tên gọi khác là kỳ độc.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra nhìn nhau. Phạm Anh Vũ lập tức cầm cuốn sách lên và đọc to đoạn nội dung đã được Từ Trọng Sinh đánh dấu trước đó:
“Ẩn độc xưa nay rất cổ quái, dùng máu nuôi độc, lấy hơi thở làm nguồn sống, kí thác trong cơ thể con người, như phận tầm gửi bám lấy cổ thụ, tuy xung khắc nhưng không tách rời, người còn độc còn, người mất… độc… mất…”
Giọng đọc của Phạm Anh Vũ chậm dần, không phải vì y không dịch được những dòng chữ mờ ố kia mà vì y sợ rằng mình đã hiểu đúng ý của Từ Trọng Sinh.

Người còn – độc còn. Người mất – độc mất…
Nếu Hoàng Lan chết đi, kỳ độc trong cơ thể nàng cũng theo đó mà biến mất?
Khi hiểu ra sự tình, Hoàng Lan bất giác cắn chặt môi, phải cố kiềm chế lắm mới không để nỗi sợ hãi hiện ra trên mặt. Xưa nay nàng vốn có niềm tin rất lớn vào cuộc sống. Dù biết mình bị trúng độc nhưng nàng không hề sợ hãi, không phải vì kỳ độc chưa phát tác, càng không phải vì nàng ỷ lại Từ Trọng Sinh, mà bởi sâu thẳm trong tiềm thức, có một lí do vô hình nào đó cho phép nàng tin tưởng rằng mình sẽ không chết một cách dễ dàng như thế.
Nhưng đức tin không thể chống lại thực tại. Cách hóa giải kỳ độc lại là cách từ bỏ sinh mạng, con người có lạc quan đến đâu cũng không thể không kinh sợ.
Từ Trọng Sinh sớm đã nhìn ra sự bất an của đám người này. Y bình tĩnh giải thích:
“Tuy mọi người vẫn nói rằng chỉ có chất dẫn tác mới hóa giải được kỳ độc, nhưng Tuệ Tĩnh thiền sư là danh y nổi tiếng Đại Việt, được dân chúng tôn xưng là ông thánh thuốc Nam, những cuốn sách ông ấy để lại không thể nào là những ghi chép tùy tiện. Tôi hành nghề y đã mấy năm, tuy không danh chính ngôn thuận nhưng cũng biết đôi chút về y thuật, đích thực trong thiên hạ có những loại độc tồn tại gắn liền với cơ thể người bệnh, người chết vì độc thì không nói, nhưng nếu chết vì duyên cớ khác, độc tính cũng tự khắc được giải trừ…”
“Không được!” Trường Giang không đợi Từ Trọng Sinh nói xong đã lập tức gạt phắt đi: “Người đã chết rồi, độc còn hay mất thì có ý nghĩa gì nữa! Tôi phản đối. Cách giải độc này quá hoang đường!”
Phạm Anh Vũ cũng đồng tình với Trường Giang:
“Mạng người không phải cỏ rác, chuyện sinh tử không thể nói đùa. Trọng Sinh, tôi hiểu ý tốt của anh, nhưng đem tính mạng Hoàng Lan ra để giải độc thì thực sự quá liều lĩnh.”
Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Dường như chỉ một hơi thở lúc này cũng khiến mọi thứ trở nên thật nặng nề.
“Người mất độc mất… người mất độc mất…” Hoàng Lan lẩm nhẩm nhắc lại lời của Tuệ Tĩnh thiền sư, bất chợt nghĩ ra điều đó, ánh mắt nàng sáng rực lên: “Là chết giả thôi phải không? Nếu có một cách nào đó khiến tim tôi tạm thời ngừng đập, có phải kỳ độc sẽ “hiểu nhầm” rằng cơ thể tôi đã chết, từ đó sẽ tự động tiêu tán?”

Bấy giờ Từ Trọng Sinh mới hài lòng mỉm cười. Y gõ gõ tay lên cuốn sách rồi đủng đỉnh nói:
“Vẫn là cô hiểu chuyện nhất. Mấy người đừng quên tôi là thầy thuốc, trọng trách của tôi là cứu người, không phải giết người, hơn nữa Hoàng Lan cũng là bạn tôi, có lý nào tôi lại đẩy cô ấy vào chỗ chết? Thứ gọi là “người mất độc mất” mà tôi đang nói thực chất là một cái chết giả. Kỳ độc không biết phân biệt thật giả, chỉ cần cơ thể Hoàng Lan có phản ứng chết là nó sé lập tức đánh mất độc tính. Tôi biết một cách châm cứu khiến tim tạm thời ngừng đập, về cơ bản không khác gì đã chết, nhưng một canh giờ sau đó, nếu can thiệp kịp thời thì người bệnh sẽ tỉnh lại, vừa vặn phù hợp với lời dạy của Tuệ Tĩnh thiền sư. Tuy sẽ rất đau đớn và mạo hiểm, nhưng không phải là không có khả năng thành công.”
Trường Giang liên tưởng đến khái niệm chết lâm sàng. Cậu thôi không phản đối y nữa, nhưng lại băn khoăn liệu một người cổ đại như Từ Trọng Sinh có bản lĩnh gây chết lâm sàng thật hay không.
Lòng ngổn ngang trăm mối, Hoàng Lan không nhịn được liền hướng về phía Tư Thành. Khác với Trường Giang hay Phạm Anh Vũ, Tư Thành từ đầu đến cuối đều giữ thái độ trầm mặc, tay hắn hờ hững cầm chén rượu tê hà vẫn chưa vơi một giọt, không biết đang suy tư điều gì mà sự trầm ấm quen thuộc trong ánh mắt kia không còn nữa, thay vào đó là vẻ sâu xa đến khó dò.
Cả bốn người trong căn phòng nhỏ đều kiên nhẫn chờ đợi. Từ lúc Tư Thành xuất hiện, bọn họ đã mặc nhiên thừa nhận hắn là người nắm giữ tiếng nói quyết định cuối cùng.
Tư Thành nghĩ gì đó lâu, rất lâu, đến mức Hoàng Lan sắp phát cáu vì sự tĩnh lặng ấy của hắn, nhưng đúng lúc nàng định lên tiếng thì hắn đột ngột đặt chén rượu xuống bàn rồi bước đến hỏi Từ Trọng Sinh:
“Thực sự không còn cách nào khác?”
Từ Trọng Sinh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
“Ngoại trừ tìm kiếm chất dẫn tác, đây là cách duy nhất.”
“Khả năng thành công là bao nhiêu?”
“Tôi chưa thử qua nhưng…”

“Ta – hỏi – bao – nhiêu?” Giọng Tư Thành cất lên cao vút.
Từ Trọng Sinh đủ tinh ý để nhận ra, không phải vị quý nhân đeo mặt nạ này đang tức giận, thực ra, cũng giống như Trường Giang, ngài đang lo lắng.
Nhưng chỉ mình bọn họ biết lo lắng cho Hoàng Lan, còn Từ Trọng Sinh y thì không chắc? Ngày Hoàng Lan rơi xuống vách núi, là y chứ không phải ai khác, lao tâm khổ tứ ba ngày ba đêm mới đưa được nàng từ chỗ chết trở về…
Cố gắng gạt những suy nghĩ không hợp hoàn cảnh ra khỏi đầu, Từ Trọng Sinh ngập ngừng trả lời Tư Thành.
Y nói, khả năng thành công là một nửa.
“Chỉ năm mươi phần trăm? Trọng Sinh, anh định chơi trò may rủi đấy à?”
Lần này người lên tiếng là Trường Giang. Ngoại trừ Hoàng Lan, không ai hiểu khái niệm “năm mươi phần trăm” mà cậu vừa nhắc đến là gì, nhưng cũng chẳng ai dư thời gian mà đi vặn vẹo chuyện ấy. Bọn họ chỉ biết lời cậu nói rất đúng. Chỉ một nửa khả năng thành công: quá mạo hiểm!
Nhưng đó là cách duy nhất…
Hoàng Lan chợt thấy tay mình bị ai đó kín đáo nắm lấy. Nàng quay sang bên cạnh, chỉ thấy Trường Giang nở một nụ cười không thể hiền hòa hơn, và cái cách cậu nhìn Hoàng Lan như thể muốn nói rằng cậu sẽ ở bên cạnh nàng, dù có bất kì chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Mặc kệ sự nghi ngờ của Phạm Anh Vũ và sự trầm mặc khó đoán của Tư Thàh, Từ Trọng Sinh tiến đến trước mặt Hoàng Lan, từ tốn hỏi nàng:
“Hoàng Lan, cô có tin tôi không?”
Cô có tin tôi không?
Một năm trước, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy khi đặt chân đến thời đại này chính là cảnh Từ Trọng Sinh ngồi sắc thuốc trước sân nhà. Y giúp nàng chữa lành thương tích nhưng lại không dám khoe khoang điều đó, trước sau chỉ nói rằng nàng bị xây xước nhẹ…

Khi nàng định ra mặt chống đối Lê Thụ, Từ Trọng Sinh là người đầu tiên nắm tay nàng giữ lại. Không phải y hèn nhát. Là y đã sớm nhìn ra những hệ lụy rắc rối phía sau. Nếu như lúc ấy nàng nghe lời y, biết kiềm chế hơn một chút, bớt gây thù chuốc oán với Lê Thụ, Ngọc Huyên cũng không đến nỗi phải uổng mạng…
Lúc ở xã Thiên Bình, y bận rộn chữa bệnh ọi người nhưng vẫn không quên dặn dò Hoàng Lan cẩn thận với mọi thứ, tránh dùng nhầm phải chất dẫn tác.
Con người Từ Trọng Sinh là vậy, khiêm tốn nhưng tận tâm, dung dị mà lí trí, khiến người ta tình nguyện tin tưởng vô điều kiện…
Nàng có tin y không?
Và rồi, Hoàng Lan chậm rãi gật đầu, lời nói ra chắc như đinh đóng cột:
“Tôi tin anh.”
Nàng tin tưởng vào năng lực của Từ Trọng Sinh. Sự việc ở xã Thiên Bình là một minh chứng: những gì người khác không làm được, chắc chắn y sẽ làm được!
Trường Giang phản ứng còn nhanh hơn cả suy nghĩ trong đầu. Hình như Phạm Anh Vũ cũng vừa giật mình, chỉ là y trấn tĩnh quá nhanh, thành ra mọi người mới không nhìn thấy sự lo lắng vừa xẹt qua mắt y. Tư Thành thì trầm ngâm, không đồng tình cũng chẳng phản đối. Có trời mới biết, nếu là chuyện Hoàng Lan đã quyết, hắn sẽ tin tưởng tới cùng.
Hoàng Lan vẫn cố tỏ ra thật bình thản. Nụ cười của nàng tươi tắn như cánh hoa đào giữa gió xuân, không hề gợn chút ưu phiền hay sợ hãi:
“Muốn có lợi ích phải chấp nhận đánh đổi. Nếu đây là cách duy nhất, tôi tình nguyện thử một lần.”
Từ Trọng Sinh không giấu nổi sự tán thưởng dành cho Hoàng Lan. Y đã không nhìn lầm người. Một Nguyễn Hoàng Lan kiên cường như vậy mới đáng để y đánh cược bằng tất cả năng lực và bản lĩnh của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.