Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 148: Tử thanh thiên (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 148: Tử thanh thiên (3)


Tại một quán cơm ở gần thành Đông Kinh.
Bà chủ quán vừa bỏm bẻm nhai trầu vừa cộng lại sổ sách, trong khi đó, gã người làm khăn vắt trên vai, ba chân bốn cẳng chạy suốt mà vẫn không hết việc. Phận người làm như gã chỉ mong quán ế ẩm cho nhàn thân, còn chủ quán tất nhiên mong khách đến càng đông càng tốt.
Tầm giữa trưa có bốn người khách bước vào quán. Người đi đầu, bên hông đeo một thanh kiếm tuyệt đẹp cẩn ngọc lục bảo, tướng mạo trẻ trung anh tuấn, thế nhưng cả người lại toát lên vẻ lạnh lùng khó hiểu. Theo sát sau y là một người quần áo nông phu màu nâu, tướng tá hiền lành hơn nhưng trên người lại thoang thoảng vị đặc trưng của thuốc bắc. Sau cùng là một đôi nam nữ. Cô gái có dáng vẻ gầy gò mảnh mai, thần sắc hơi nhợt nhạt giống như đang mang bệnh. Người con trai đang đỡ tay nàng có vẻ bình thường nhất bọn, nhưng cái cách tiêu tiền lại khiến người khác phải ngả mũ kính nể.
“Trường Giang!”
Hoàng Lan nhăn mặt khi thấy Trường Giang rút ra một quan tiền để trả cho bốn bát nước trắng! Tất nhiên nàng không biết số tiền này là Trường Giang từng cùng Phạm Anh Vũ cuỗm được của Lê Thụ, nếu biết ắt nàng cũng đỡ mất công xót của.
“Đừng lo, cậu ta chưa đi ăn mày được đâu.”
Phạm Anh Vũ nửa đùa nửa thật rồi gọi thêm một bình rượu tê hà. Việc giải độc cho Hoàng Lan đã có Từ Trọng Sinh. Dây dưa mất mấy ngày ở xã Thiên Bình, giờ là lúc y phải hoàn thành tiếp những việc còn đang dang dở.
Lại nghĩ đến Từ Trọng Sinh, Phạm Anh Vũ không nén nổi mến phục con người y.
Từ Trọng Sinh vốn sống đơn độc đã quen, ngoài Hà ra thì Hoàng Lan chính là người hiếm hoi y được coi trọng. Có lẽ cái chết của Hà đã ám ảnh Từ Trọng Sinh, khiến y không muốn tiếp tục mất đi những người mình yêu quý, kể cả Hoàng Lan và y chỉ có duyên gặp gỡ đôi lần. Để tìm ra cách hóa giải kỳ độc, Từ Trọng Sinh ngày đêm quên ăn quên ngủ, không lúc nào sách thuốc rời tay, đến nỗi chính Hoàng Lan trông thấy cũng phải xót xa, rồi nàng lựa lời khuyên bảo y đừng lao lực quá sức, Từ Trọng Sinh cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Cũng chẳng biết trong bốn người này, ai có sát tinh chiếu mệnh mà đi đến đâu cũng gặp phải chuyện lằng nhằng. Lần này cũng thế, họ còn chưa ngồi ấm chỗ thì liền có hai gã thanh niên đến gây sự, mà nguyên nhân cũng không có gì to tát, chẳng qua bởi vì Phạm Anh Vũ đã vô tình chiếm chỗ ngồi yêu thích của bọn chúng.

Phạm Anh Vũ vừa liếc mắt đã nhận ra hai kẻ kia. Bọn chúng họ Nguyễn, tên lần lượt là Bắc và Chương, cháu họ của hình bộ thượng thư, kẻ từng bị Phạm Anh Vũ bẻ gãy tay vì tội trêu chọc con gái nhà lành. Chuyện buôn quan bán tước của thiếu úy Lê Lăng y còn dám chọc, Lê Thụ y còn dám giết, có lý nào lại phải sợ hai thằng nhãi ranh dựa hơi ông chú?
Mặc kệ hai tên nhãi cứ lải nhải bên tai, Phạm Anh Vũ điềm nhiên rót thêm một chén rượu nữa.
Tên Bắc vốn tính hống hách, thấy Phạm Anh Vũ không phản ứng lại thì tưởng y cố ý khinh mình, liền hùng hổ xắn áo xắn quần xông đến nạt nộ một phen. Biết tính Phạm Anh Vũ, ba người Hoàng Lan đồng loạt nhìn nhau, thầm thấy tội nghiệp cho tên kia, đang yên đang lành chọc ngay phải tổ kiến lửa!
Nhưng kì lạ là Phạm Anh Vũ không hề phản ứng như họ nghĩ. Khi chén rượu đã cạn, y chỉ lẳng lặng xách kiếm đứng dậy rồi chuyển sang bàn bên cạnh, không quên nói với Bắc một câu lãng xẹt:
“Xin lỗi đã làm phiền.”
Phần vì cụt hứng, phần vì không thèm chấp nhặt với bốn kẻ “nhà quê”, cuối cùng Bắc chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Bà chủ quán được một phen thót tim, chỉ sợ trong quán xảy ra chuyện ẩu đả rồi lại dắt nhau lên quan trên kiện tụng thì phiền.
Ở bàn bên, Phạm Anh Vũ lại tiếp tục vùi đầu sau chén rượu. Mọi người đều nhận ra y đang có tâm sự, nhưng sự cô độc trong y quá cao, kể cả khi muốn cảm thông, họ cũng không có cách nào chạm tới. Người duy nhất từng vượt qua ranh giới ấy là Hoàng Lan. Không hiểu sao nhưng mỗi lần nghĩ tới câu chuyện mà Phạm Anh Vũ từng kể, nàng lại cảm thấy lòng mình hiện tồn một nỗi buồn man mác, lúc da diết, lúc âm ỉ, nhưng không bao giờ thực sự biến mất.
Không khí có phần gượng gạo, cổ quái.
Quán cơm vắng lặng, tiếng chuyện trò của hai người Chương và Bắc vang lên rõ mồn một:
“Em cứ tưởng sau khi hai nhà Đoàn Đỗ sụp đổ, triều đình tra ra chuyện mua quan bán tước, kiểu gì lão thiếu úy Lê Lăng cũng bị liên lụy. Ai dè lão phủi tay sạch trơn, đẩy hết tội cho bọn môn hạ, bản thân thì ung dung như chuyện chẳng liên quan tới mình, thật khiến người ta tức chết!”
Tháng trước có người nào đó nhúng tay vào chuyện mua quan bán tước của nhà họ Đoàn, thậm chí còn gửi sổ sách chứng cứ đến tận tay Lân quận công Đinh Liệt. Chuyện tày trời bị tra ra, kẻ liên lụy không ít, trong triều có hơn mười quan viên bị giáng chức hoặc xử phạt, duy chỉ không tra ra kẻ đứng sau là Lê Lăng. Đối với việc này, những kẻ thấp cổ bé họng đành mắt nhắm mắt mở, không dám tiếp tục truy tới cùng nữa.

Đương nhiên “người nào đó” mà Bắc nhắc tới chính là cái kẻ mặt lạnh hơn tiền đang ngồi cách hắn chưa đầy một trượng!
“Lật đổ Lê Lăng? Em cho rằng thế lực của lão ở trong triều dễ còn nhỏ sao?” Chương vừa nói vừa lắc đầu: “Nếu Lê Lăng không có bản lĩnh, lão ta đã không leo lên đến chức thiếu úy như ngày hôm nay. Trong chốn quan trường ấy mà, người công chính liêm khiết thì không rõ, nhưng loại hồ ly giảo hoạt thì không bao giờ thiếu phần đâu. Anh nghe kể rằng khi Nguyễn Trãi mưu nghịch, thấy thái hậu nóng lòng muốn giết ông ta, Lê Lăng liền làm một tờ sớ hạch tội, bỏ thêm dầu vào lửa. Nhớ năm ấy vua Diên Ninh còn nhỏ, quyền hành phần lớn nằm trong tay thái hậu nhiếp chính, xem ra Lê Lăng cũng là một con chó khôn biết chọn chủ, sẵn sàng làm cả chuyện đổi trắng thay đen để lấy lòng bề trên.”
Vẻ lạnh nhạt biến mất. Phạm Anh Vũ xoay xoay chén rượu trong tay, trầm ngâm lắng nghe tiếp câu chuyện.
“Nhưng mà chuyện đó cũng không thể trách Lê Lăng được. Tính lão vốn dậu đổ bìm leo mà.” Chương tiếp tục cà kê theo chén rượu: “Xui xẻo phải nói đến Nguyễn Trãi, cưới phải con yêu nghiệt thị Lộ, để nó hại cả ba đời.”
Phạm Anh Vũ gần như sắp bóp nát cả chén rượu trong tay.
“Anh à, đừng nói nữa, đây là chuyện chém đầu đấy.” Bắc giọng run run ngắt lời.
Chương bật cười ha hả:
“Không ngờ em lại nhát gan như vậy! Người sống anh mày còn không sợ, sao phải sợ bị liên lụy bởi một tên nghịch thần đã chết? Đừng quên, Nguyễn Trãi bị tru di cả ba đời, hậu duệ không còn sót lại một ai, mười mấy năm đã trôi qua, ai thèm để ý đến chuyện này nữa chứ?”
Chưa bao giờ vẻ mặt của Phạm Anh Vũ lại đáng sợ như thế. Không còn là sự lạnh lùng, khinh bạc cố hữu nữa, cũng không phải là sát ý ngông cuồng thường ngày. Vẻ mặt này, không một ngôn từ nào có thể diễn tả nổi, chỉ biết rằng khi nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm của y, Hoàng Lan chợt thấy rùng mình. Lửa từ địa ngục có bùng lên cũng không đáng sợ bằng lửa trong mắt y. Bóng đêm của chốn địa phủ có bao trùm cũng không đặc quánh bằng bóng đêm trong mắt y. Nàng có cảm giác Phạm Anh Vũ phải kiềm chế lắm mới không rút kiếm ra mà chém chết hai tên ngồi bên cạnh. Nhưng… rõ ràng chúng đang nói về Nhập nội Hành khiển Nguyễn Trãi, vậy tại sao Phạm Anh Vũ lại có thái độ ấy? Y đang bất mãn thay Nguyễn Trãi ư? Không phải! Biểu hiện này tuyệt nhiên không phải vì đồng cảm mà phẫn nộ. Nó xuất phát từ chính nỗi đau đang ngày ngày gặm nhấm tâm can y…
Phải uất hận đến mức nào, con người ta mới biểu hiện ra sự cuồng nộ nhường ấy?

Lúc ở trong Viên Diệp cư, Hoàng Lan đã ngờ ngợ khi biết danh tính của Phạm Anh Vũ, nhưng nàng cứ ngỡ đó là do Tư Thành từng nhắc đến tên y trong vụ án Thưởng Nguyệt lâu. Giờ nghĩ lại, hình như nàng đã nghe thấy tên y trước cả khi Tư Thành nhắc đến. Phải chăng Phạm Anh Vũ có liên quan gì đó tới Nguyễn Trãi? Y nói rằng cha mình viên ngoại lang bị triều đình giết oan. Kịch bản ấy, so với vụ án Lệ Chi viên, kể ra cũng có vài nét tương đồng.
Phạm Anh Vũ… Nguyễn Trãi… Lệ Chi viên…?
Thà hy vọng bản thân quá nhạy cảm, còn hơn mối liên hệ này thực sự tồn tại!
Được một lúc thì Phạm Anh Vũ đứng dậy, y chẳng nói chẳng rằng, cứ thế lẳng lặng bỏ ra ngoài. Đám người Trường Giang lắc đầu nhìn nhau. Kẻ khôn ngoan đều biết không nên động vào y lúc này.
Ngay khi Phạm Anh Vũ vừa rời khỏi, một tiếng răng rắc vang lên, chiếc bàn bên cạnh đột nhiên đổ ụp xuống, kéo theo hai vị công tử áo quần bảnh bao ngã ngửa ra đất. Chúng bò lổm ngổm giữa một đống đồ ăn, bốn mắt kinh hãi nhìn nhau, chẳng hiểu chọc giận phải cao nhân phương nào mà chân bàn bị người ta chém đứt làm mấy khúc cũng không hề hay biết.

Bạch mã dừng chân trước miếu thờ thành hoàng làng Đan Xá. Mấy tháng Phạm Anh Vũ không trở lại, nơi này vẫn được lão Bản quét tước tinh tươm.
Gian lều phía sau miếu thờ không có người. Lão Bản đã đem giỏ nan vào làng để đổi lấy gạo ăn. Phạm Anh Vũ không đợi chủ nhà về, y mở cửa rồi đi thẳng một mạch đi tới chỗ đặt bài vị, cũng là nơi trang trọng nhất trong cả túp lều tuềnh toàng.
Bàn tay Phạm Anh Vũ vuốt nhẹ lên tấm bài vị bằng gỗ. Dòng chữ khắc trên đó vẫn rất rõ nét, dù dòng chảy của thời gian đã bao phen cố công bôi xóa…
Sau này lớn lên, con nhất định phải thay chúng ta trả mối thù diệt tộc, trừng trị những kẻ gây ra thảm án Lệ Chi viên năm đó, để cho người trong thiên hạ thấu tỏ chính tà…
Mười chín năm, y đã chờ đợi mười chín năm rồi. Đến khi nào thì sự chờ đợi này mới thực sự kết thúc?
Không biết Phạm Anh Vũ đã quỳ trước tấm bài vị của Nguyễn Trãi cha y bao lâu, nhưng khi lão Bản trở về vẫn thấy y quỳ ở đó, lặng lẽ và âm trầm như một bức tượng.

“Công tử đã về!”
Lão Bản từng là gia nô trong nhà Nhập nội Hành khiển Nguyễn Trãi. Sau ngày bà Mẫn chết, lão tìm đến thôn Dự Quần, trao cho y thanh kiếm gia bảo của dòng họ và đưa Phạm Anh Vũ đi tầm sư học võ, bản thân thì trở lại kinh thành, giả câm giả điếc canh giữ miếu thờ thành hoàng làng Đan Xá, cốt để tiện bề thu thập tin tức cho Phạm Anh Vũ hơn. Gần hai mươi năm đã trôi qua, nhưng lão chẳng thể quên được những kí ức kinh hoàng ngày đó, cũng không bỏ được thói quen gọi Phạm Anh Vũ là công tử.
“Những ngày ta đi vắng, trong thành có xảy ra chuyện gì không?” Phạm Anh Vũ nhẹ nhàng gạt tay lão Bản ra, tự mình đứng dậy.
“Những ngày đi vắng” ám chỉ quãng thời gian Phạm Anh Vũ dừng chân ở xã Thiên Bình. Y vốn là kẻ lang bạt bất định, những khi không có mặt ở Đông Kinh, mọi việc lớn nhỏ đều do lão Bản hoặc Lê Khải Triều nghe ngóng giúp.
Lão Bản nghĩ ngợi một chút rồi đáp:
“Có vụ án mua quan bán tước, liên lụy hơn chục người, nhưng chuyện này chắc công tử đã rõ rồi, lão khỏi mất công kể lể dài dòng.”
Phạm Anh Vũ không nói gì thêm. Đối với việc này, triều đình tự có pháp chế của triều đình, y không rảnh mà quản mấy chuyện quốc gia đại sự.
“Còn hoàng thượng thì sao?” Lát sau y lại hỏi: “Hắn vẫn ngoan ngoãn ở trong cung chứ?”
“Năm nay nhân sinh rối ren, giặc Chiêm Thành ở phía Nam không biết an phận, lão nghe nói mấy ngày trước bệ hạ đã thân chinh xuất cung để thương nghị với vua Chiêm, hình như vẫn chưa trở về.”
Chânmày Phạm Anh Vũ nhíu lại. Hoàng thượng xuất cung vì chuyện của Chiêm Thành? Chẳng lẽ y đã đoán nhầm, kẻ đeo mặt nạ bạc tìm tới Viên Diệp cư hôm ấy không phải là hắn?Nhưng nếu như vậy, tại sao hắn biết tường tận mọi bí mật của y? Rồi cả phong thái lẫm liệt phi phàm, giữa ngàn vạn người không dễ dàng tìm ra một, có thể lấn át cả ngạo khí của Phong Vân kỳ sĩ nữa…
Rốt cuộc người đó là ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.