Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 147: Tử thanh thiên (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 147: Tử thanh thiên (2)


Đi theo người đó một thời gian, tâm cơ của Hoàng Văn Bảo cũng nhanh nhạy hơn trước nhiều. Y chỉ nói nửa chừng, hắn đã hiểu được toàn bộ.
Dùng người dân làm vật sống thử thuốc!
Sau đó, cánh đồng anh túc, hay nói cách khác là tử thanh thiên, mọc lên ở thung lũng phía sau núi, cách xã Thiên Bình gần hai dặm đường. Ban đầu Hoàng Văn Bảo còn bán tín bán nghi về công dụng của nhựa cây anh túc. Nhưng đến khi tận mắt thử nghiệm thuốc trên chính những người hàng xóm yêu quý của mình, hắn mới hiểu vì sao người kia lại coi trọng loài cây này đến vậy.
Thảo dược gây mê loạn thần trí, rút cạn sinh lực con người, một khi đã dùng thì vĩnh viễn bị trói buộc vào nó, cuối cùng dẫn đến cái chết từ từ mà đau đớn, muôn kiếp không thể vãn hồi…
“Bảo, ta giao cánh đồng tử thanh thiên cho ngươi. Ngươi muốn làm gì tùy ngươi, nhưng bằng mọi giá cũng phải bảo vệ nó như bảo vệ chính mạng sống của mình.”
Giao cánh đồng anh túc cho Hoàng Văn Bảo, người kia không phải lo lắng gì nữa. Vì trả thù, Hoàng Văn Bảo đương nhiên sẽ tìm mọi cách để tránh cho cánh đồng bị người dân nhòm ngó. Còn y, y chỉ cần một lũ chuột rẻ tiền để thử nghiệm tác dụng thần kì của nhựa cây anh túc trước khi đem nó đi đầu độc mấy vị trong triều đình. Vậy là đủ. Nhất cử lưỡng tiện!
Không trực tiếp giết người thì đã sao? Trơ mắt nhìn người khác chết có khác gì cầm đao giết người?
Tàn nhẫn chính là tàn nhẫn! Đừng tiếp tục tự lừa mình dối người nữa!
Rốt cuộc ai đúng ai sai, Hoàng Văn Bảo thực sự không biết. Hắn chỉ biết một điều…
Và rồi người ta thấy khóe miệng vị xã trưởng ấy nhếch lên đầy đắc ý. Hắn đang nghĩ đến người đó. Một người võ công thâm hậu, mưu sâu kế hiểm, ác độc tuyệt tình, kĩ thuật chế tạo độc dược cũng cổ quái hơn người. Sau lần gặp mặt đầu tiên, Hoàng Văn Bảo gần như lệ thuộc hoàn toàn vào người đó. Vì sợ hãi mà thần phục… Hắn nhất nhất nghe theo sự sai khiến của y, thậm chí tôn sùng y như một vị thánh. Cứ cho rằng Phạm Anh Vũ là Phong Vân kỳ sĩ đi. Cứ cho rằng Nguyễn Hoàng Lan và Nguyễn Trường Giang có chút bản lĩnh đi. Vậy thì đã sao? Kẻ xứng đáng là đối thủ của người đó còn chưa xuất hiện trên đời!
Nhưng mọi người lại hiểu lầm ý nghĩa nụ cười của Hoàng Văn Bảo. Họ cho rằng đến bây giờ Hoàng Văn Bảo vẫn dám đắc ý là do hắn vẫn chưa biết chuyện cánh đồng anh túc đã bại lộ.

Nhớ lại hành trình cùng thuộc hạ của vị quý nhân kia đi tìm cánh đồng anh túc, Từ Trọng Sinh liền nói:
“Dùng núi cao làm tường chắn, dùng chuyện yêu ma để che mắt người dân, ông tưởng làm vậy là kín kẽ lắm à?”
Quả nhiên sắc mặt Hoàng Văn Bảo đại biến.
“Các ngươi…” Hắn lắp bắp: “Các ngươi đã tìm thấy nơi trồng tử thanh thiên?”
Tử thanh thiên? Hoàng Lan và Trường Giang chợt quay sang nhìn nhau. Phải rồi, ở thời này mọi người còn chưa biết đến tên gọi anh túc. Tử thanh thiên có lẽ là tên gọi do Hoàng Văn Bảo tự đặt ra. Tử thanh thiên… sự chết chóc của trời xanh, cái tên thích hợp vô cùng!
Đủng đỉnh tra kiếm vào vỏ, Phạm Anh Vũ cười nhạt:
“Hoa tam giác mạch mọc quanh xã Thiên Bình nở sớm. Đất xung quanh đây ắt hẳn có vấn đề. Ông nghĩ chúng tôi đều bị mù cả ư?”
Người trước mặt bắt đầu đờ đẫn.
Bảo, ta giao cánh đồng tử thanh thiên cho ngươi. Ngươi muốn làm gì tùy ngươi, nhưng bằng mọi giá cũng phải bảo vệ nó như bảo vệ chính mạng sống của mình.
Cuống họng Hoàng Văn Bảo đã nghẹn đắng lại. Biết tin Từ Trọng Sinh tìm ra thuốc chữa bệnh, hắn chỉ hận chứ không sợ, nhưng khi cánh đồng anh túc bị phát hiện, hắn mới chính thức biết đến mùi vị của sự sợ hãi.
Hoặc thành công, hoặc là chết!
Hắn rất sợ phải khiến người đó phải thất vọng.

Người đó, người đến từ kinh thành với ánh mắt bí ẩn, xa xôi và lạnh lẽo…
Hoàng Văn Bảo nhắm chặt mắt lại. Hắn không thể tiếp tục chịu đựng những đả kích này nữa. Đau thương, bất lực, hận thù, hắn đều đã trải qua. Nhưng cảm giác này, hắn lại không thể định nghĩa nó là gì.
Vì chưa từng tồn tại, nên càng không thể định nghĩa.
Trong mơ màng, hắn lại nhìn thấy có người đang đứng giữa cánh đồng hoa tam giác mạch và vẫy gọi mình. Hai người ấy, nghe đâu đã chết sau vụ lở đất mười chín năm trước.
Hoàng Văn Bảo chợt bật cười như điên như dại. Ai đó nói cho hắn biết, có phải hắn đã sai ngay từ đầu?
Ống tay áo khẽ lay. Thực ra vũ khí mà Hoàng Văn Bảo mang đến không chỉ có một chiếc rìu thô kệch.
Chết… không phải trừng phạt… mà là giải thoát…
Nhát dao cuối cùng này, Hoàng Văn Bảo tự dành cho chính mình.
Từ trước ngực Hoàng Văn Bảo, một thứ chất lỏng màu đỏ sẫm cứ thế loang ra. Máu tươi nhuộm đỏ nền đất. Tiếng người hô hấp mỗi lúc một nặng nề.
Có những con đường, bước lầm một bước là vĩnh viễn không thể quay đầu.
“Các người nói đúng. Sát nghiệp của ta quá lớn… cũng đến lúc phải dừng lại rồi…” Hoàng Văn Bảo cố níu hơi tàn để nói lời trăn trối, rồi hắn ngoảnh đầu về phía Phạm Anh Vũ, cười nhạt nhẽo: “Dù sao, các người cũng không thể thắng được… không thắng được đâu…”

Một giây sau, cả thân hình cao lớn của hắn đổ ụp xuống.
Các người không thắng được chủ thượng đâu. Không bao giờ!
Đứng ở một bên, Từ Trọng Sinh khẽ nhíu mày. Y theo nghề y đã lâu nhưng chưa đọc thấy một tài liệu nào ghi chép về tác hại gây nghiện của loại cây tên tử thanh thiên. Nói cách khác, dùng nhựa tử thanh thiên gây nghiện là việc vẫn còn xa lạ đối với mọi người. Hoàng Văn Bảo tuy có học nhưng không chuyên về y thuật, làm sao lại biết cách điều chế thuốc gây nghiện từ tử thanh thiên?
Phải chăng còn có một kẻ khác?
Hoàng Văn Bảo chỉ là con rối bị giật dây?
Gieo rắc thù hận cho Hoàng Văn Bảo là y. Đứng sau cánh đồng anh túc là y. Một tay hủy hoại của xã Thiên Bình cũng là y. Y mới là kẻ ẩn mình trong bóng, một tay chỉ đạo, thao túng tất cả.
Trong lòng dấy lên một dự cảm không lành, Từ Trọng Sinh cuống cuồng lao đến nắm lấy cổ áo Hoàng Văn Bảo:
“Hoàng Văn Bảo, ai cho ông chết? Ông mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy cho tôi! Còn có ai…”
Nhưng hắn đã không còn nghe thấy tiếng của y nữa. Mọi thứ đều trở lên nhẹ bẫng. Hắn mơ thấy mình đứng giữa cánh đồng hoa tam giác mạch. Là tam giác mạch đẹp đẽ và bình yên, không phải tử thanh thiên tà mị chết chóc. Và ở nơi đó, có hai bóng dáng rất đỗi quen thuộc đang nhìn hắn mỉm cười.
Cánh tay Hoàng Văn Bảo buông thõng trên mặt đất…
“Đừng gọi nữa.” Trường Giang kéo Từ Trọng Sinh ra: “Hắn chết rồi.”
Tuy tận mắt chứng kiến những tội ác và bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Hoàng Văn Bảo nhưng Trường Giang không vô tâm đến mức thấy chết không cứu. Chẳng qua Hoàng Văn Bảo quyết ý tự sát nên đã đâm vào chỗ trí mạng, hơn nữa, cậu cũng hiểu rằng đối với kẻ như Hoàng Văn Bảo, cái chết mới là lối thoát duy nhất dành cho y.
Hoàng Lan quay lại nhìn Hoàng Văn Bảo lần cuối. Không biết trước khi chết hắn đã nhìn thấy điều gì mà khóe môi lại giống như đang mỉm cười…
Màn đêm u tối dần khép lại. Phía cuối xã Thiên Bình, hừng đông cũng vừa hé rạng.


Khắp mọi nơi, đâu đâu cũng là lửa. Lửa thiêu cháy mặt đất. Lửa nhuộm đỏ cả một vùng trời. Những cây anh túc bị ngọn lửa vây khốn, vặn vẹo đủ mọi hướng, hệt như những con quái thú đang điên cuồng tìm cách thoát khỏi thế trận của tiên nhân, nhưng càng vật lộn càng bất lực, càng giãy dụa lại càng nhanh chóng hóa thành tro tàn. Ngọn lửa cũng như hiểu ý người, kiên quyết vây hãm cả cánh đồng anh túc, hung hãn thiêu đốt không chừa lại dù chỉ một mầm mống. Từ trong biển lửa vô biên, cơ hồ phát ra những âm thanh kì dị. Có khi là tiếng nổ tí tách như ngàn vạn con châu chấu đang vỗ cánh. Cũng có lúc lại nghe như tiếng ai đó an oán, não nề.
“Loại cây ma quỷ như tử thanh thiên, không thể không trừ bỏ tận gốc rễ.”
Thiêu hủy cánh đồng anh túc là ý kiến của Từ Trọng Sinh. Chính loại cây ma quỷ này đã tiếp tay cho sự hận thù của Hoàng Văn Bảo, âm thầm đầu độc những người dân vô tội trong sự u mê dai dẳng. Từ Trọng Sinh quyết định hỏa thiêu cả cánh đồng anh túc với mong muốn chấm dứt oan nghiệt đã ám ảnh thôn làng ấy suốt một năm ròng.
Ngọn lửa được gió trời thêu dệt, dệt mãi, dệt mãi thành một tấm thảm lửa khổng lồ. Màu xanh ngút ngàn ngày nào giờ không còn nữa. Bầu trời cũng như bị nung chảy. Chỉ trong chớp mắt, cánh đồng anh túc đã biến thành tro bụi.
Tận cùng, vẫn chưa phải kết thúc.

Hoàng Văn Bảo đã chết. Cánh đồng hoa anh túc bị thiêu hủy. Bài thuốc cai nghiện cũng được Từ Trọng Sinh gấp rút hoàn thiện ngay sau đó. Ai cũng tưởng y sẽ ở lại xã Thiên Bình thêm một thời gian, nhưng khi Trường Giang đến đã thấy y đang thu dọn hành lí, dáng vẻ sắp cùng mọi người rời khỏi nơi đây.
“Tình hình trong xã Thiên Bình không còn đáng ngại nữa. Tôi đã dặn mọi người cách dùng thuốc và cai nghiện. Chỉ cần mọi người làm theo chỉ dẫn của tôi, cộng thêm lính huyện và Bùi đại nhân tận tình đốc thúc, chắc chắn chỉ nay mai thôi, căn bệnh ấy sẽ được đẩy lùi. Giờ việc giải kỳ độc trên người Hoàng Lan mới là quan trọng. Tôi sẽ đi cùng mọi người, hi vọng sẽ tìm ra biện pháp nào đó.”
Từ Trọng Sinh luôn có cách nhìn nhận mọi việc rất rạch ròi và sáng suốt. Xã Thiên Bình tuy đông người nhưng tình hình không còn nguy hiểm, trong khi thứ kỳ độc quái kia có thể giết chết Hoàng Lan bất cứ lúc nào. Trăm mạng người cũng quý, một mạng người cũng quý, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, y liền giao lại xã Thiên Bình cho quan viên địa phương tiếp quản rồi cùng đám người Hoàng Lan lên đường.
Bốn người ra đi trong một buổi sớm còn mờ hơi sương. Lực cùng người dân trong xã lưu luyến tiễn chân họ đến tận con đường mòn cạnh đồi hoa tam giác mạch. Bùi Khiêm cũng chấm dứt vở kịch “đi bắt thảo khấu” và góp mặt trong đoàn người tiễn biệt. Nhìn lão đứng tần ngần bên cánh cổng tre, rõ ràng là quan lớn nhưng nhưng lại trở thành nhân vật mờ nhạt nhất, tự nhiên Phạm Anh Vũ cảm thấy… thương thương. Xem ra lão tuy bất tài nhưng không có gan cãi lời Phong Vân kỳ sĩ, mấy ngày qua ở xã Thiên Bình đều tận tâm tận lực, coi như đã biết sửa chữa sai lầm. Giao lại mọi việc ở đây cho lão, Phạm Anh Vũ cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Hoàng Lan nóng lòng về kinh để đoàn tụ cùng Tư Thành. Phạm Anh Vũ quen sống lang bạt khắp nơi, rời xa Viên Diệp cư vài tháng cũng không phải chuyện gì lớn. Từ Trọng Sinh dĩ nhiên sẽ đi cùng Hoàng Lan để tìm cách giải độc cho nàng. Tựu chung lại, đám người này tuy mỗi người một chí nhưng chẳng ai bảo ai, rốt cuộc đều xuôi cả về phương nam.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.