Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 149: Tử thanh thiên (4)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 149: Tử thanh thiên (4)


“Công tử, có chuyện gì sao?” Thấy Phạm Anh Vũ đăm chiêu suy nghĩ, lão Bản đánh bạo hỏi thêm.
“Không có gì, chỉ là mấy việc lặt vặt thôi. Phải rồi, số tư liệu về vụ án năm đó, lão đã soạn lại chưa?”
Không phải ngẫu nhiên mà Phạm Anh Vũ lựa chọn con đường trở thành Phong Vân kỳ sĩ. Y chướng mắt với bọn cường hào gian quan là một phần, nhưng sâu xa hơn, chỉ khi trở thành Phong Vân kỳ sĩ, Phạm Anh Vũ mới có cơ hội tiếp xúc với những bí mật đã bị triều đình che giấu, mà một số không nhỏ những ghi chép liên quan đều nằm rải rác trong tay những cựu thần triều đình.
“Việc công tử dặn dò, tất nhiên lão phải xem xét tỉ mỉ rồi.” Giọng lão Bản hơi run, rồi lão đột ngột quỳ xuống trước mặt Phạm Anh Vũ: “Nhưng mà công tử ơi, vụ việc năm đó có liên quan đến Tuyên Từ thái hậu và thân thế của vua Diên Ninh. Bí mật của hoàng thất không phải chuyện nhỏ, việc nguy hiểm như thế, công tử vẫn muốn truy cứu tới cùng ư?”
Phạm Anh Vũ ngắt lời đối phương:
“Bí mật của hoàng thất có tư cách so sánh với hơn trăm mạng người nhà họ Nguyễn không?”
Lão Bản xấu hổ cúi đầu, không biết nên nói sao cho phải. Là người may mắn trốn thoát khi gia đình Nguyễn Trãi gặp đại nạn, tận mắt chứng kiến cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông, tất nhiên lão cũng vô cùng oán hận triều đình. Nhưng công tử Anh Vũ là hậu duệ duy nhất của chủ nhân, lão thực sự không muốn thấy y vì mối thù mười chín năm trước mà bất chấp tất cả, ngay cả tính mạng cũng không cần. Nói riêng việc y làm Phong Vân kỳ sĩ đi trừ gian diệt ác, lão đã ngày đêm lo lắng không yên rồi.
Biết lão Bản nói vậy cũng vì lo lắng ình, Phạm Anh Vũ thở dài:
“Lão khác với mẹ ta, không muốn ta mạo hiểm vì việc trả thù. Nhưng mười mấy năm qua, bất cứ lúc nào nhắm mắt lại, ta như đều nhìn thấy hình ảnh pháp trường đẫm máu, rồi tiếng người nhà họ Nguyễn kêu oan thống thiết cả đất trời. Lão nói đúng. Ba tộc họ Nguyễn giờ chỉ còn lại mình ta. Chính vì thế, ta càng không thể để cha gánh nỗi oan khiên muôn đời không thể gột rửa, càng không thể để dòng họ phải chịu tiếng nhơ muôn đời. Đời này kiếp này, Phạm Anh Vũ sống là để đòi lại công bằng cho cha, cho dòng họ.”
“Nhưng mà…”
Phạm Anh Vũ ôn tồn vỗ vai đối phương:
“Lão khỏi lo. Ta làm việc tự biết cân nhắc. Thù nhà nhất định phải trả, nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm việc gì liều lĩnh đâu. Là hậu nhân duy nhất của dòng họ, đương nhiên ta hiểu rõ bổn phận của mình.”

Biết tính Phạm Anh Vũ cố chấp y như Nguyễn Trãi cha y, lão Bản không dám cự cãi thêm nữa. Đợi khi Phạm Anh Vũ đi rồi, lão mới đến quỳ trước bài vị và khóc nghẹn ngào:
“Lão gia à, ngài ở trên trời cao có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho công tử Anh Vũ sớm đạt được sở nguyện nhé. Lão già rồi, chỉ sợ không thể chờ được đến ngày ấy…”

Trước đây Hoàng Lan luôn cho rằng vì Nguyệt Hằng và Lâm Vũ Linh, nàng mới nhận lời ở lại hoàng cung là. Đối với nàng, sự lưu luyến dành cho Tư Thành quá mơ hồ, thậm chí không có lý do để tồn tại. Yêu ư? Không thể nào! Hắn là vua một nước, hào hoa đa tình, lại nắm trong tay hậu cung ba nghìn giai lệ, trong khi nàng chỉ là một kẻ lạc lối vô danh, cái gì cũng không có. Nàng và hắn, sinh ra đã là hai đường thẳng song song, vốn định sẵn chẳng thể nào gặp gỡ…
Chỉ khi ở Nhữ Hiên các, trẫm mới có thể ăn một bữa thoải mái đến vậy.
Chưa bao giờ Hoàng Lan thực hiện nghĩa vụ chính thức của một phi tần (là thị tẩm ấy ạ), nhưng Tư Thành vẫn đều đặn đến ở Nhữ Hiên các dùng bữa, chỉ đơn giản vì hắn thích không khí thân mật, đầm ấm mà chỉ ở chỗ nàng mới có. Dần dần, cứ tới đầu giờ dậu, nàng đều dọn thêm một bát một đũa, kiên nhẫn ngồi chờ Tư Thành đến cùng mình dùng cơm.
Tư cách gọi tên nàng, trẫm không có. Vậy tư cách oán trách trẫm, nàng có sao?
Nàng và hắn là vậy. Càng mâu thuẫn, càng xích lại gần nhau hơn. Càng hiểu lầm, càng dễ tìm thấy ở đối phương sự đồng cảm.
Lúc hôn mê, em đã gọi tên của Lê Tư Thành. Gọi tất cả hai mươi tám lần.
Dù lý trí có mạnh đến đâu, cũng không ai đủ lý trí để lừa dối trái tim mình. Một tháng rời khỏi cung, lưu lạc nơi chân trời góc bể, người duy nhất Hoàng Lan nhớ tới, ngay cả trong giấc mơ cũng không quên gọi tên chính là Tư Thành! Sự nhung nhớ của nàng đối với Tư Thành là thật, thậm chí còn hơn cả một thói quen…
Hoàng Lan không thể phủ nhận Trường Giang là người tốt, đáng để bất cứ người con gái nào gửi gắm cả cuộc đời. Biết đâu hai người họ sẽ có một đoạn kết hạnh phúc, nếu như định mệnh không đưa nàng đến thời đại này, không cho nàng gặp gỡ con người ấy.
Là người ngoài cuộc lại có cách nhìn nhận mọi việc rất sáng suốt, Từ Trọng Sinh dễ dàng phát hiện ra trăn trở trong lòng Hoàng Lan. Y đến bên cạnh nàng nhưng không nói gì, chỉ sóng vai ngồi cùng nàng và ngắm cảnh vu vơ. Con người Từ Trọng Sinh luôn luôn như vậy, từ tốn, điềm đạm, ngay cả cách an ủi người khác cũng chẳng bao giờ ồn ào.
“Phải lựa chọn giữa một người đối tốt với mình và một người khiến mình lưu luyến, nếu là anh, anh sẽ chọn ai?”

Cuối cùng Hoàng Lan cũng chủ động lên tiếng trước. Từ Trọng Sinh mơ hồ cười rồi hỏi lại:
“Có vẻ người khiến cô lưu luyến đối xử với cô rất tốt?”
Người bên cạnh gật đầu. Không sai, Tư Thành đối xử với nàng rất tốt.
“Người đó đối tốt với cô, bản thân cô cũng vì người ta mà lưu luyến, vậy chẳng phải đã rõ rồi ư?”
“…”
“Cô sợ làm Trường Giang tổn thương?”
Hoàng Lan không ngạc nhiên khi Từ Trọng Sinh nhắc tới Trường Giang. Từ Trọng Sinh có khả năng quan sát rất tinh tế.
“Anh ấy không có lỗi gì cả.” Nàng buồn bã thở dài.Cứ mỗi khi nghĩ tới những gì Trường Giang đã làm ình, Hoàng Lan lại không đành lòng khiến cậu bị tổn thương.
Từ Trọng Sinh thì lại bật cười:
“Ngay từ khi hỏi tôi câu ấy, cô đã sai rồi.”
Hoàng Lan ngây người nhìn y.
“Trái tim cô hướng về một người, nhưng lại không muốn người còn lại tổn thương, đó là sai. Quá tham lam khi muốn vẹn toàn mọi thứ, sai càng thêm sai. Cô không yêu Trường Giang, vậy thì tại sao không một lần nói cho rõ ràng, còn để cậu ta nuôi hi vọng hết lần này đến lần khác?” Từ Trọng Sinh ngửa mặt nhìn trời, lặng lẽ thu áng mây cuối trời vào tầm mắt: “Tin tôi đi, trong chuyện tình cảm, con người vốn không đủ bao dung như họ tưởng đâu. Luôn có những kẻ cố chấp không chịu buông tay, và cũng luôn có những kẻ chịu tổn thương sâu sắc. Cô đành lòng làm vậy với Trường Giang sao? Đau một lần rồi chấm dứt sẽ tốt hơn để vết thương âm ỉ cả đời. Những lời tôi nói hôm nay, cô có thể không tin, nhưng một ngày nào đó, nhất định cô sẽ hiểu.”
Nói đoạn, Từ Trọng Sinh đứng dậy, chắp tay sau lưng và đủng đỉnh bước đi, bỏ lại Hoàng Lan như vừa tỉnh ra từ giấc mộng.


Phạm Anh Vũ giống như người anh cả của cả nhóm. Y trở về rồi, không khí mới bớt căng thẳng hơn vài phần. Nhưng cả bọn tiếp tục chuẩn bị lên đường thì chợt có một thằng bé từ đâu chạy tới trước mặt Hoàng Lan và rón rén thưa:
“Có phải tiểu thư tên là Nguyễn Hoàng Lan không ạ?”
Hoàng Lan hơi ngây ra. Nàng mắt hỏi ý Phạm Anh Vũ. Thấy y không nói gì, nàng mới cẩn trọng gật đầu.
Đã được dặn dò từ trước, chỉ chờ Hoàng Lan gật đầu, thằng bé liền dúi vào tay nàng một bông hoa quỳnh rồi nhanh nhảu nói tiếp:
“Có cố nhân ở bên ngoài đang đợi tiểu thư, ngài ấy nói rằng hai người đã lâu không gặp.”
Trường Giang và Phạm Anh Vũ cảnh giác đưa mắt nhìn nhau. Cố nhân? Ở Đại Việt, người quen biết bọn họ vốn không nhiều, người thực sự biết lai lịch họ lại càng ít. Vị “cố nhân” của Hoàng Lan rốt cuộc là ai?
Trong khi đó, Hoàng Lan vẫn bần thần ngắm nhìn đóa hoa quỳnh trong tay.
Một giây sau, có một người con gái chạy ào ra ngoài đường, quay cuồng giữa bốn phía như kẻ mộng du, không ngừng tìm kiếm một hình bóng nào đó giữa biển người hỗn độn, cho đến khi ánh mắt chạm phải thứ ánh sáng màu bạc vừa nhá lên phía cuối chân trời, trái tim nàng mới bừng tỉnh.
Biết đối phương đã trông thấy mình, kẻ đeo mặt nạ lẳng lặng xoay người bước đi. Chẳng chần chừ một giây, Hoàng Lan lập tức đưa tay gạt đám đông để đi theo hắn.
“Không cần đuổi theo!”
Phạm Anh Vũ giơ tay chặn Trường Giang lại, ánh mắt vẫn mải miết nhìn theo bóng dáng của kẻ đeo mặt nạ bạc. Từ Viên Diệp cư đến xã Thiên Bình… hôm nay sẽ là lần thứ ba y và con người bí ẩn ấy chạm mặt!

Hoàng Lan đang đứng trên triền đê sông Nhị Hà. Kẻ đeo mặt nạ đưa chân nàng đến đây rồi biến mất.
Có phải tiểu thư tên là Nguyễn Hoàng Lan không ạ?

Điều khiến nàng ngạc nhiên, không phải vì đứa trẻ kia biết tên nàng, mà là cái cách nó xưng hô với nàng.
Tiểu thư…
Kể từ khi rời khỏi cung, ngoại trừ Ngọc Huyên, mọi người đều gọi nàng là Hoàng Lan, không ai gọi nàng là tiểu thư cả. Người biết cách gọi ấy, lại còn đưa tới một đóa quỳnh, loại hoa mọc rất nhiều bên ngoài Thanh Phục khu, phải chăng chính là…
Đột nhiên, một bàn tay từ đâu vươn tới, mạnh mẽ kéo Hoàng Lan vào lòng. Chiếc mặt nạ bạc khiến nàng không trông rõ diện mạo của người kia, chỉ thấy lộ ra khóe miệng lúc nào cũng tựa như mỉm cười và đôi mắt mênh mang, trầm ấm. Hắn thích thú nhìn ngắm người con gái trong lòng mình, cái nhìn vừa ôn nhu vừa mãnh liệt, tưởng như sẵn sàng nuốt chửng nàng bất cứ lúc nào. Và rồi, trước khi Hoàng Lan kịp có phản ứng, kẻ đeo mặt nạ bạc đã nâng cằm nàng lên rồi cúi xuống, không nhanh không chậm đặt lên đôi môi của nàng một nụ hôn dịu ngọt.
Hoàng Lan lập tức sững người.
Cái kẻ không rõ từ dưới đất chui lên này đang hôn nàng?
Nụ hôn đầu đời của nàng, lại bị cái hắn cướp đi một cách trắng trợn như thế!
Mặc kệ đối phương mở tròn mắt kinh ngạc nhìn mình, kẻ kia vẫn không có dấu hiệu buông tha nàng. Động tác của hắn, tuy chiếm giữ nhưng không thô bạo, trong nồng nhiệt có dịu dàng, khiến Hoàng Lan nhất thời ngây ngẩn cả người, cảm thấy toàn thân như có một luồng điện xẹt qua, thậm chí, suýt nữa nàng còn định vòng tay qua cổ hắn mà đáp lại nụ hôn ấy.
Mãi về sau, Hoàng Lan mới sực tỉnh và nhận ra rằng bản thân đang, ừm, bị cưỡng hôn. Không chút do dự, không chút nương tình, nàng co chân đạp mạnh lên chân hắn rồi đẩy hắn ra, không quên đáp lễ bằng một nhát cắn cũng rất ư ngọt ngào.
Không ngờ đối phương đang ngoan ngoãn trong tay đột nhiên lại phản kháng dữ dội như thế, kẻ đeo mặt nạ gườm gườm nhìn Hoàng Lan, bất mãn nghiến răng:
“Một tháng mười hai ngày không gặp, tính nết vẫn ương bướng như xưa. Nguyễn Hoàng Lan, cô em cắn trẫm đau quá đấy!”

(Mời các bạn đón đọc Chương 45: Vi hành)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.