Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 146: Tử thanh thiên (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 146: Tử thanh thiên (1)


THÔNG BÁO NHO NHỎ:
Mình và một người bạn mới mở trang web truyện: Truyenmuathu.com.
Đây là nơi để chúng mình thưởng thức và trao đổi về sách truyện cũng như cùng tâm sự về những vấn đề trong cuộc sống.
Mọi người bớt chút thời gian vào góp vui nhé.
Đường link: truyenmuathu.com/category/tac-gia-tre/anh-tuyet-trieu-duong/ (Truyenmuathu.com)
Cảm ơn các bạn!

“Một tháng mười hai ngày không gặp, tính nết vẫn ương bướng như xưa. Nguyễn Hoàng Lan, cô em cắn trẫm đau quá đấy!”

“Mọi người cẩn thận!”
Tiếng hét của Trường Giang không nhanh bằng thân thủ của Hoàng Văn Bảo. Thoắt cái, hắn đã lao đến trước mặt Từ Trọng Sinh, nhanh nhẹn và độc đoán như một cơn lốc. Chiếc rìu nhằm hướng Từ Trọng Sinh, mang theo sát khí cuồn cuộn giáng thẳng xuống.

Kẻ biết giải độc tử thanh thiên mới là đối tượng Hoàng Văn Bảo muốn diệt trừ nhất!
Quá bất ngờ trước sự tấn công của Hoàng Văn Bảo, Từ Trọng Sinh theo bản năng lùi lại một bước. Nhát rìu của Hoàng Văn Bảo sượt qua mặt y và chém về phía sau.
Phía sau lưng Từ Trọng Sinh… chính là Hoàng Lan…
Trong tình huống nguy hiểm ấy, nàng chỉ kịp nhìn thấy một bàn tay vươn tới, kéo mình sang một bên và vẻ mặt thảng thốt của Trường Giang khi cậu lao đến trước mặt nàng, chắn cho nàng nhát rìu trí mạng. Nói Trường Giang liều lĩnh cũng được, dũng cảm cũng được, ngu ngốc cũng được, nhưng khi người gặp nguy hiểm là Hoàng Lan, cậu không có thời gian để nghĩ nhiều như thế. Nhưng cũng vì quá nóng lòng cứu người, Trường Giang mới quên mất rằng bên cạnh mình còn có người thuộc hàng cao thủ đệ nhất Đại Việt: Phong Vân kỳ sĩ Phạm Anh Vũ.
Bái sư học võ từ năm bảy tuổi, trải qua không biết bao trận huyết chiến giang hồ, có thể nói thứ Phạm Anh Vũ nhạy cảm nhất chính là sát ý của đối phương. Nãy giờ vì Hoàng Văn Bảo vẫn ngoan ngoãn đứng yên một chỗ nên y mới không thèm động thủ. Lúc cổ tay hắn nhúc nhích, y là người nhìn thấy trước tiên. Để chế ngự Hoàng Văn Bảo, trong đầu Phạm Anh Vũ đã có tính toán riêng, vì thế việc Trường Giang lao ra phía trước vô tình ngăn cản hành động của y. Không kịp cân nhắc thiệt hơn, y nhíu mày rồi đẩy cả Hoàng Lan và Trường Giang sang một bên, sau đó dùng mũi chân đá văng tấm ván kê sàn về phía Hoàng Văn Bảo. Tận dụng lúc Hoàng Văn Bảo mải né tấm ván gỗ, Phạm Anh Vũ liền xoay người phóng vọt lên phía trước. Động tác của y quá nhanh và chuẩn, cả công lẫn thủ đều vẹn toàn không một kẽ hở, chỉ trong phút chốc, bảo kiếm đã kề cổ đối phương.
Hai chân Hoàng Văn Bảo cứng lại. Hắn hoang mang liếc xuống cổ mình, vô tình chạm phải ánh sáng xanh lạnh phát ra từ thanh kiếm, sát ý và ngạo mạn ban nãy cũng theo đó mà tiêu tan sạch sẽ. Vẫn biết đối phương là người giỏi võ nghệ, nhưng cái kiểu ứng phó chớp nhoáng, uy thế ngút trời này thì từ khi sinh ra hắn chưa gặp đến người thứ hai.
“Ngươi… ngươi là ai?” Hoàng Văn Bảo run run hỏi.
Phạm Anh Vũ nhếch mép cười. Cũng không rõ y dùng phương thức truyền âm bằng nội lực hay do giọng y hạ xuống mức quá thấp mà lời này chỉ có Hoàng Văn Bảo nghe thấy.
Y nói, y là Phong Vân kỳ sĩ.
Trái tim Hoàng Văn Bảo như rơi vào khoảng không vô đáy. Phàm là người dân Đại Việt có chút kiến thức, họ đều hiểu ý nghĩa của danh xưng Phong Vân kỳ sĩ. Là hắn có mắt như mù nên lúc đầu mới không nhìn ra Phạm Anh Vũ là ai. Giờ thì tốt rồi! Nếu đối phương đã là Phong Vân kỳ sĩ, hắn giãy giụa còn có ích gì?
Chiếc rìu rơi xuống đất, không rõ vì Hoàng Văn Bảo run tay, hay do hắn đã chấp nhận buông bỏ…

Hoàng Lan cẩn trọng liếc nhìn chiếc rìu trên mặt đất, thấy Phạm Anh Vũ gật đầu, ý bảo không còn nguy hiểm, nàng mới mạnh dạn bước lên phía trước một bước.
“Ông không thể đổ lỗi cái chết của cha mẹ mình cho bất cứ ai. Nếu ngày ấy người bị nạn không phải cha mẹ ông mà là người khác, rồi mười chín năm sau, con trai họ cũng tìm đến gia đình ông để báo thù, ông nghĩ sao? Chuyện trong quá khứ chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng ông lại cố chấp không chịu hiểu, cố chấp giữ mãi trong tâm ác niệm hận thù. Ông nói những người bỏ mặc cha mẹ ông chết là độc ác, vậy hành vi ngày hôm nay của ông thì tính là nhân từ sao? Hoàng Văn Bảo, ông thử nhìn đi! Bao nhiêu gia đình vì ông mà tan cửa nát nhà? Bao nhiêu người vô tội vì ông mà sống dở chết dở? Cái xã Thiên Bình này đã bị ông biến thành cái gì rồi? Ông nhìn đi! Báo thù ư? Đó chỉ là lời ngụy biện cho những tội ác của ông mà thôi. Tàn nhẫn chính là tàn nhẫn, xã trưởng à, ông đừng tiếp tục lừa mình dối người nữa!”
Hoàng Văn Bảo từng lợi dụng Hoàng Lan, âm mưu hãm hại Từ Trọng Sinh, nếu nói nàng không căm ghét hắn thì là nói dối. Nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi nhìn vào ánh mắt đục ngầu và hỗn độn ấy, nàng lại cảm thấy con người này cũng thật đáng thương. Mười chín năm cố chấp hận thù. Mười chín năm sống với những bộ mặt không phải của mình…
Kẻ vì hận thù mà biến mình thành quỷ dữ, đến tột cùng là đáng thương hay đáng trách?
Trong khi đó, Hoàng Văn Bảo lại bận rộn chìm đắm trong những kí ức điên rồ.
Cuộc sống trước kia tuy nghèo đói nhưng hắn ta chưa bao giờ oán hận lấy nửa câu. Có được một gia đình, có cha mẹ yêu thương, đối với hắn đã là điều đáng mãn nguyện nhất trên đời. Kể từ sau khi vợ chồng ông Bân mất đi, cuộc sống của Hoàng Văn Bảo mới chính thức biến thành địa ngục. Hắn thương cha mẹ hắn đã bỏ mạng dưới vực sâu. Hắn sợ cái cảm giác nhớ họ đến quay quắt cồn cào. Hắn không chịu nổi những đêm bơ vơ một mình trong ngôi nhà dột nát. Cuộc sống ấm êm của hắn… là ai đã tước đi tất cả? Không phải lũ dân làng vô tâm kia sao?
“Khi ấy cha mẹ ngươi vẫn còn sống. Nhưng nếu xông ra cứu hai người họ, tất cả chúng ta đều bị chôn theo…”
Hắn vẫn nhớ như in vẻ mặt áy náy giả dối của gã xã trưởng tiền nhiệm khi nói ra câu đó. Nếu lần ấy gã không say rượu, có lẽ sự thật kia sẽ mãi mãi bị chôn vùi…
Lúc khám phá ra mọi chuyện, Hoàng Văn Bảo chỉ là một cậu thanh niên trẻ người non dạ, hiền như một cục đất. Dù trong lòng oán hận nhưng hắn chưa bao giờ có ý định báo thù cho cha mẹ nuôi. Nói thật, là hắn không dám. Không thể báo thù, càng không muốn tiếp tục sống cùng lũ người nhơ nhớp ấy, Hoàng Văn Bảo mượn có hoàn thành tâm nguyện của cha để bỏ làng ra đi. Hắn lên huyện, tìm thầy học chữ, những mong một ngày nào đó công thành danh toại, để cha mẹ hắn có thể ngậm cười nơi chín suối, để cả xã Thiên Bình ngu xuẩn kia phải hối hận.
Giá như sở nguyện đó của Hoàng Văn Bảo thành công, có lẽ hắn sẽ quên đi thù hận năm đó, yên ổn với cuộc sống mới, thì thảm cảnh ngày hôm nay đã không xảy ra.
Nhưng cuộc sống vốn không dung chứa hai chữ “giá như”. Ba lần đi thi, ba lần thi trượt, có lúc Hoàng Văn Bảo đã muốn buông xuôi tất cả, muốn gieo mình từ trên đỉnh núi xuống để được đoàn tụ cùng hai người thân yêu nhất.

Cho đến khi hắn gặp người đó.
Một người với đôi mắt mà dẫu có chết đi, Hoàng Văn Bảo cũng không thể quên được.
Bí ẩn, xa xôi, lạnh lẽo…
Người đó đã hồi sinh hắn. Dạy hắn võ công, dạy hắn thủ đoạn, biến hắn từ một chàng trai nhu nhược ngày nào thành một Hoàng Văn Bảo chỉ biết sống để trả thù.
“Không trực tiếp giết người thì đã sao? Trơ mắt nhìn người khác chết có khác gì cầm đao giết người? Bảo à, ngươi có muốn trả thù cho cha mẹ mình không?”
Người đó đã hỏi hắn như vậy. Dĩ nhiên hắn muốn, muốn lắm, nhưng…
“Tôi không làm được.” Hoàng Văn Bảo nghi ngờ chính bản thân mình: “Tôi không thể giết người.”
Đoán trước hắn sẽ nói vậy, người kia chỉ lặng lẽ cười, nụ cười của y còn sâu hơn cả vực sâu ngàn trượng:
“Ai nói ngươi sẽ phải giết người! Nên nhớ, đối với kẻ thù của ngươi, cái chết là một sự giải thoát, không phải sự trừng phạt, ngươi hiểu chứ?”
Hoàng Văn Bảo chợt hiểu ra thứ mà người kia muốn dạy hắn là gì.
Chết… không phải trừng phạt… mà là giải thoát…
Mấy tháng sau, người dân xã Thiên Bình thấy Hoàng Văn Bảo trở về, tiếp tục sống trong ngôi nhà năm xưa. Hắn đã thay đổi hoàn toàn, từ một chàng trai hiền lành, u uất biến thành một người đàn ông điềm đạm, chững chạc. Với vốn chữ nghĩa đầy mình, Hoàng Văn Bảo càng được mọi người tín nhiệm, tin tưởng hơn. Việc dựng nhà cất nóc, họ cũng đến hỏi hắn. Con trẻ mới sinh ra, người ta cũng mời hắn đến nhà đặt tên. Cho đến khi xã trưởng tiền nhiệm mất đi, dân xã Thiên Bình chẳng ai bảo ai, đồng loạt xin với quan huyện, bầu Hoàng Văn Bảo lên làm xã trưởng.
Mới đó mà đã ba năm. Ba năm trước, không ai biết vì sao một người vốn khỏe mạnh như xã trưởng tiền nhiệm lại trúng gió mà chết, ngoại trừ Hoàng Văn Bảo.

“Ta muốn người dân xã Thiên Bình cút khỏi nơi này càng xa càng tốt.”
Đó là nhiệm vụ đầu tiên người đó giao cho Hoàng Văn Bảo.
Kế hoạch của Hoàng Văn Bảo rất đơn giản. Hắn cử một người đến giả vờ đặt chuyện mua bán để thâu tóm toàn bộ đất trong xã, sau đó sẽ giở chút thủ đoạn nho nhỏ để đẩy mọi người vào cảnh tha hương, nếu cần còn có thể bán người sang Đại Minh làm nô lệ. Chỉ không ngờ người dân xã Thiên Bình cứng đầu hơn chúng tưởng, sống chết không chịu rời đi, nhờ đó may mắn thoát được một kiếp nạn.
Người kia trầm ngâm, rõ ràng không được vui lắm.
Đối với Hoàng Văn Bảo, lừa gạt đất của người dân trong xã chỉ nhằm mục đích trả thù. Nhưng đối với kẻ kia, việc này lại có một ý nghĩa khác. Y đã khảo nghiệm rất kĩ, trong vòng năm chục dặm quanh đây, chỉ có thung lũng sau núi là nơi thích hợp nhất để trồng anh túc, mà nơi ấy lại nằm gần xã Thiên Bình, thật khó lòng đảm bảo được bí mật nếu đám tiều phu suốt ngày lai vãng gần đó.
Không đuổi được người…
Không đuổi được người!
Sát khí nổi lên, Hoàng Văn Bảo thẳng thắn đề nghị:
“Hay là cứ giết hết bọn chúng? Người chết là kín miệng nhất…”
Người kia khinh thường lắc đầu. Suy nghĩ của Hoàng Văn Bảo vẫn thiển cận lắm. Nếu người trong một xã đột nhiên biến mất, cho dù ra tay kín đáo đến đâu cũng sẽ bị nghi ngờ.
“Không cần thiết phải làm thế.” Chất giọng lạnh lẽo sau bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi. Y nhẹ xoay chiếc nhẫn thạch anh tím trong tay, để viên thạch anh hứng lấy ánh tịch dương tà mị: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu bọn chúng đã cố chấp như vậy, vậy thì hãy khiến chúng chết dần chết mòn trên chính mảnh đất yêu quý của chúng đi.”
Đi theo người đó một thời gian, tâm cơ của Hoàng Văn Bảo cũng nhanh nhạy hơn trước rất nhiều. Y chỉ nói nửa chừng, hắn đã hiểu được toàn bộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.