Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 141: Thần y họ Từ (4)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 141: Thần y họ Từ (4)

Theo lời Hoàng Văn Bảo, một năm trước, có một người lạ mặt tìm đến xã Thiên Bình và ngỏ ý muốn mua lại toàn bộ đất của bà con với cái giá rẻ mạt. Đất hương hỏa của tổ tiên để lại, hơn nữa còn là nơi sinh sống làm ăn, thế nên, đừng nói là mua rẻ, dù đối phương có trả giá cao gấp đôi, gấp ba thì cũng không ai chịu bán. Người kia hết nài nỉ đến dọa dẫm đều vô ích, nghe đâu còn xảy ra tranh chấp với đám thanh niên trong xã, cuối cùng đành bất mãn bỏ đi.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc ở đó. Cho tới một ngày, có người tiều phu lên núi đốn củi và tình cờ phát hiện ra một thi thể. Người chết chính là kẻ từng đến hỏi mua đất dạo nọ. Y bị ai đó dùng rìu chém tới chết. Càng kì lạ hơn khi trong tay y, người ta phát hiện ra một nhành hoa tam giác mạch. Khi ấy chưa đến tháng mười, trong vòng năm mươi dặm quanh đây, chỉ có cánh đồng tam giác mạch gần xã Thiên Bình là trổ hoa sớm nhất!
Quan trên không bắt được hung thủ, cũng không tra ra thân thế của kẻ kia, cứ như thế, vụ án dần chìm vào quên lãng. Nhưng cũng kể từ đó, trong xã bắt đầu xuất hiện một lời đồn quái đản, rằng kẻ thủ ác là người của xã, và đến một ngày nào đó, oan hồn kia sẽ quay trở lại báo thù.
Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan tới thổ nhưỡng của xã Thiên Bình. Chẳng phải hoa tam giác mạch mọc quanh đây cũng nở trái với chu kỳ bình thường đó sao?
Tam giác mạch nở sớm…
Đất của xã Thiên Bình…

Từ lúc bước chân qua cánh cổng tre xiêu vẹo, Hoàng Lan thường có cảm giác mình bị một ai đó dõi theo. Đã rất nhiều lần nàng thử giả vờ lơ đãng để đột ngột quay đầu lại, nhìn sâu vào đoạn đường vắng lặng đằng sau và lại tự trách bản thân đã quá đa nghi. Nhưng chỉ cần nàng tiếp tục bước đi, là cặp mắt bí ẩn đằng sau chiếc mặt nạ bạc ấy lại dõi theo không rời…

Bùi Khiêm đứng tần ngần phía ngoài xã Thiên Bình. Lão đã lượn lờ đến vòng thứ bốn mươi mốt mà vẫn không dám bước vào.

Bệ hạ của tôi ơi, ngài thực sự muốn Bùi Khiêm này tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?
Đứng trước cái xã bị “quỷ ám”, lão quan huyện họ Bùi khóc dở mếu dở. Cuối cùng, thanh kiếm của Phong Vân kỳ sĩ vẫn có sức thuyết phục hơn. Kể ra cũng hài hước. Lần trước lão trốn xã Thiên Bình như trốn hủi, trước khi đi còn khinh thường nhổ một bãi nước bọt, lần này lão lại mặt dày mò đến, khiến trai tráng trong làng vừa trông thấy đã ghét. Đích thân Lực còn dẫn một đám thanh niên cầm gậy xông ra, hò nhau đuổi Bùi Khiêm đi, báo hại lão phải khóc lóc van xin mãi, bọn họ mới cho lão vào.

Còn một tuần nữa là đến ngày giỗ của Hà, nhưng chuyện kỳ độc và dịch bệnh ở xã Thiên Bình khiến Từ Trọng Sinh không dám nghỉ ngơi. Y vừa bỏ công nghiên cứu tài liệu để tìm hiểu thêm về kỳ độc, vừa tiếp tục giúp người dân xã cai nghiện. Có những đêm, khi mọi người đã say giấc, y vẫn miệt mài bên bàn thuốc đến tận khuya, một tay giã thuốc, một tay cầm sách y khoa đọc, như thể chỉ sợ bản thân làm không xong việc. Vì lao lực quá độ, người y gầy rộc đi, gương mặt vốn gầy gò cũng bắt đầu xuất hiện những góc cạnh. Dân trong xã quý trọng Từ Trọng Sinh, lại thương y vì mình mà vất vả nên có món ngon đều đem đến cho y, nhưng lần nào y cũng từ chối, có khi còn đích thân mang đồ ăn ấy nhường lại cho cụ già sống một mình cuối xã, khiến mọi người càng thêm nể trọng tấm lòng của thần y họ Từ.
Trường Giang không thể phủ nhận cách cai nghiện mà Từ Trọng Sinh đang áp dụng rất hiệu quả. Thứ nhất, Từ Trọng Sinh muốn cách ly người nghiện với cộng đồng. Người nghiện thần trí không tỉnh táo, nếu cứ để họ đi lại lung tung sẽ rất dễ gây ra chuyện xô xát, ẩu đả. Thứ hai, lý do này quan trọng hơn, y muốn cách ly họ với chính nguồn gây nghiện. Tạm thời y chưa biết thứ “ma túy” mà họ nghiện phải là gì, nhưng tình trạng dùng dằng nửa mê nửa tỉnh ấy đã kéo dài gần một năm, chứng tỏ bằng một cách nào đó, họ vẫn âm thầm tiếp cận được nguồn thuốc gây nghiện. Vì thế, chỉ có cách nhốt họ trong nhà, để họ chịu sự quản thúc nghiêm ngặt, Từ Trọng Sinh mới mong họ không thể tiếp cận và dùng thêm thuốc được nữa.
Những người nghiện lúc mới bị nhốt đều không ngừng gây lộn, đập phá. Có lẽ ý thức của một con người vẫn tồn tại đâu đó trong họ, khiến họ không dễ gì chấp nhận việc bị người khác quản thúc, giam cầm. Thỉnh thoảng lại có những kẻ liều mạng trốn ra ngoài. Mỗi lúc như thế, người thân của họ đều không biết phải làm sao, bởi suy cho cùng, không ai nỡ mạnh tay với chính con em của mình.
Lần này cũng vậy. Hoàng Lan vừa ra khỏi cửa, một bóng người nhỏ thó đã lao vụt qua mặt nàng, phía đằng sau, hai người một già một trẻ đang cuống cuồng đuổi theo. Con nghiện kia không cần biết có người chặn ở phía trước, cứ thế cắm đầu chạy như điên.
Không nói không rằng, Phạm Anh Vũ bước lên một bước, giáng mạnh vào vai người kia. Hắn chỉ kịp ú ớ một tiếng rồi lập tức đổ gục xuống.
“Thế cho nhanh!”
Phạm Anh Vũ lèm bèm giải thích rồi ngoắc tay ra hiệu cho hai đôi vợ chồng kia đến đưa con mình về. Hoàng Lan không phản đối cách giải quyết này của y, chỉ dặn dò y làm gì cũng phải chú ý nhẹ tay một chút, tránh đả thương người vô tội.

Nhiều lúc, chính Phạm Anh Vũ cũng không hiểu tại sao đường đường một Phong Vân kỳ sĩ uy chấn giang hồ như mình lại mất thời gian dây dưa với đám người không ra người, quỷ không ra quỷ này nữa không biết.

Bùi Khiêm được phái đến xã Thiên Bình kể ra cũng không vô dụng. Lão ta làm quan huyện chưa tốt, nhưng lại rất có tướng làm chân sai vặt!
Ba ngày đến xã Thiên Bình, ba ngày Bùi Khiêm đều có cảm giác nơm nớp bất an, giống như ánh mắt sắc lạnh của Phong Vân kỳ sĩ vẫn đang ngấm ngầm dõi theo lão. Sợ hoàng thượng, sợ Phong Vân kỳ sĩ, thành ra lão quên mất tiêu rằng ở đây mình mới là quan huyện, ai bảo gì lão đều làm nấy, tuyệt đối không dám ho he nửa lời. Trường Giang bảo lão cử lính đến các nhà trông chừng người bệnh, lão gật đầu ngay tắp lự. Xã Thiên Bình nằm cách núi không xa, Từ Trọng Sinh nhờ lão lên núi hái thêm thuốc, lão ậm ừ rồi cũng nhắm mắt dẫn quân đi.
Nhìn lão quan huyện ngoan ngoãn như một con chó con, Phạm Anh Vũ cười thầm trong bụng. Lão dám phản đối một tiếng xem? Y thề sẽ hoạn lão ngay tức khắc!

Từ Trọng Sinh y thuật inh, Trường Giang có những hiểu biết nhất định về ma túy, Phạm Anh Vũ dám mạnh tay chế ngự người bệnh, Đỗ Văn Bảo lo quản lý tình hình chung, lão quan huyện Bùi Khiêm giữ chân… chạy việc. Nhờ có sự đồng lòng của tất cả mọi người, tình hình trong xã Thiên Bình đã thay đổi rất tích cực. Cai nghiện không phải việc một sớm một chiều, nhưng ít ra, mọi người đã có lý do để hi vọng. Người nghiện ít nổi loạn hơn trước. Họ đã biết ngoan ngoãn ngồi trong phòng, chịu để người thân bón ình từng thìa cháo, cũng không còn bám lấy chấn song cửa sổ mà gào thét như mọi khi.
“Em nhìn xem, Thiên Bình là một địa phương biệt lập, người dân ở đây đa phần đều có quan hệ họ hàng với nhau. Dù một nhà an ổn, nhưng biết đâu anh em chú bác của họ ở nhà kế bên lại bị nghiện thì sao? Nỗi đau là nỗi đau chung, khó trách cả xã chẳng ai vui vẻ nổi.”
Lúc mới đặt chân đến đây, Trường Giang đã cám cảnh một câu như vậy. Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Dưới sự chỉ đạo của Từ Trọng Sinh, dân trong xã mỗi người một việc, tập trung toàn bộ nhân lực, vật lực cho việc cai nghiện. Công việc tuy vất vả nhưng mọi người đã học được cách nở nụ cười, hạnh phúc nhìn người thân của đang trở về từ vực sâu của sự mê loạn.

Thậm chí, Trường Giang còn đề xuất ra một ý tưởng nghe có vẻ điên rồ nhưng khá hiệu quả, đó là cho người nghiện đi “cải tạo lao động”. Xã Thiên Bình không thiếu ruộng vườn để cày cuốc, càng không thiếu củi to chưa bổ. Những công việc quen thuộc như cuốc đất, trồng rau, bổ củi, xách nước… đôi khi lại có tác dụng rất lớn trong việc giúp người nghiện khôi phục thần trí, trở lại hòa nhập với cuộc sống bình thường.
Mạnh dạn áp dụng cách cai nghiện của thế kỷ hai mươi mốt, một phần vì Trường Giang thực lòng lo lắng cho xã Thiên Bình, nhưng mặt khác, cậu cũng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện rắc rối ở đây để Từ Trọng Sinh toàn tâm toàn ý giúp Hoàng Lan giải kỳ độc.

Tối nào cũng vậy, Hoàng Lan đều trèo lên gò đất để ngồi ngắm sao trời và trông về phương Nam.
Trăng đã lên cao. Trên bầu trời, lốm đốm sao bạc.
Hoàng Lan nhẩm tính mình đã rời hoàng cung ngót ba mươi sáu ngày. Ba mươi sáu ngày, sẽ chẳng là gì khi đem so với một đời người, nhưng đối với Hoàng Lan, nó lại như ba mươi sáu năm dài đằng đẵng. Nàng từng trốn thoát khỏi gã mặt sẹo Lý Lượng, xui xẻo đụng mặt băng cướp Hồ Long, vẫy nhầm xe ngựa của tên oan gia Lê Thụ, bất lực trước cái chết thương tâm của Ngọc Huyên, sau đó tương ngộ Trường Giang một cách thần kì, được đưa về Viên Diệp cư tịnh dưỡng. Rời khỏi Viên Diệp cư, nàng cùng Trường Giang tiếp tục phiêu bạt, từ chuyện lộn xộn với gã mặt sẹo cho đến cánh đồng tam giác mạch, cuối cùng vì tìm người giải kỳ độc mà dừng chân tại xã Thiên Bình, gặp lại Từ Trọng Sinh.
Cuộc đời giống như một chuyến hải trình, có khi phẳng lặng bình yên, cũng có khi dập dồn sóng gió. Đích thân trải qua quá nhiều biến động, con người ta thường cảm thấy mọi thứ trôi đi thật mau, nhưng khi tất cả đã qua đi, nhắm mắt hồi tưởng lại, sẽ thấy những ngày tháng ấy dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
Suốt ba mươi sáu ngày rong ruổi trời nam đất bắc, Hoàng Lan vẫn tự tìm ình một lý do để tiếp tục kiên trì, rằng nàng nhất định phải bình an vô sự cho đến khi hồi cung.
Là hồi cung, chứ nàng không dám nguyện ước xa vời rằng mình sẽ trở về thế kỷ hai mươi mốt.
Cũng chẳng biết từ khi nào, hình ảnh vị vua ấy đã khắc sâu vào tâm trí Hoàng Lan, giống như một giấc mộng ngọt ngào, quên không được, bỏ không đành, càng cố xóa đi lại càng nghĩ đến, khiến nàng chỉ muốn lập tức trở về bên hắn, vùi mình trong vòng tay ấm áp của hắn mà ngủ một giấc ngon lành.
Quá mệt mỏi, Hoàng Lan thiếp đi lúc nào không hay.

Trong bóng tối, ánh sáng màu bạc bí ẩn ấy lại lóe lên rồi lặng lẽ biến mất…

Từng loại thuốc được bày ngay ngắn trên một chiếc bàn gỗ. Từ Trọng Sinh đang đăm chiêu đọc một cuốn sách về nam dược, thỉnh thoảng lại tiện tay rờ tới một vị thuốc nào đó rồi nhặt lên, bỏ vào thang thuốc đang điều chế dở trước mặt. Mỗi lúc như thế, sắc mặt y lại thêm phần phấn chấn.
Từ Trọng Sinh nghĩ mình đã tìm ra thuốc giải.
Cửa sổ bỗng nhiên bật mở. Một luồng gió lạnh ùa vào, cuốn theo một chiếc lá rơi ngay trên bệ cửa.
“Ai?”
Từ Trọng Sinh vớ lấy chày giã thuốc đứng phắt dậy. Nhưng trước khi y kịp nhìn thấy mặt người kia, một bàn tay đã vươn đến, nhanh như chớp bịt chặt lấy miệng y.
Hình ảnh căn phòng chông chênh, chiếc bàn thuốc bị đạp đổ, dược liệu nhọc công pha trộn biến thành một đống hỗn độn trên nền đất… đó là tất cả những gì Từ Trọng Sinh nhìn thấy trước khi ngất lịm.

(Mời các bạn đón đọc Chương 43: Lộ diện.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.