Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 142: Lộ diện (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 142: Lộ diện (1)

(Câu nói tưởng chừng vô tình của Trường Giang lại dẫn mọi người đến một đầu mối quan trọng. Dùng cần sa đầu độc bà con lối xóm, kẻ này không chỉ kín kẽ và tàn nhẫn, hắn còn phải là người không bị ràng buộc bởi bất cứ mối thân tình nào!
Trong xã này, chỉ có một người duy nhất sống đơn độc, không còn họ hàng thân thích…)

Ngôi nhà này là nơi Hoàng Văn Bảo bố trí cho Từ Trọng Sinh trong thời gian y ở lại xã Thiên Bình chữa bệnh. Nói là nhà, thực ra đó chỉ là một túp lều đơn sơ nằm bên bờ suối, phía trước cửa còn trồng một hàng cau, tuy giản dị mà thanh bình, rất thích hợp với người yêu sự tĩnh lặng như Từ Trọng Sinh. Nhưng sáng hôm nay, khi Hoàng Văn Bảo đến nơi, định hỏi xin y thang thuốc chữa đau đầu thì không thấy Từ Trọng Sinh đâu. Gian trước gian sau đều vắng tanh, chỉ có một chiếc bàn gỗ chẳng hiểu sao lại đổ chổng kềnh và đống dược liệu vương vãi trên mặt đất, còn người sống trong đó đã biến mất không một dấu vết.
Từ Trọng Sinh đến đây đã gần một tháng, trong suốt một tháng đó, y tận tâm tận lực chữa bệnh ọi người, không quản ngại việc lớn việc nhỏ, lại thêm bản tính hiền hậu chất phác, có bát cháo hoa cũng đem chia cho người khác cùng ăn, khiến dân xã Thiên Bình từ già đến trẻ đều một lòng yêu quý y, coi y như thần tiên giáng thế. Nay y đường đột bỏ đi không một lời từ biệt, hơn nữa phòng ốc còn bừa bộn một cách khó hiểu, khó trách lòng người lo lắng khôn nguôi.
“Hoàng Lan ơi, chị có biết thần y đi đâu không?”
Người thanh niên tên Lực tỏ vẻ sốt ruột khi thấy Hoàng Lan và Trường Giang trở về từ trại cai nghiện. Trong xã Thiên Bình, ngoại trừ xã trưởng Hoàng Văn Bảo thì Lực chính là người ngưỡng mộ Từ Trọng Sinh nhất. Biết hai người này thân thiết với y, hắn vội vàng đến tìm họ để hỏi chuyện. Nhưng những gì Hoàng Lan biết cũng chẳng nhiều hơn Lực là bao. Sáng hôm nay nàng đã nghe về chuyện của Từ Trọng Sinh, cứ tưởng rằng y chỉ đi đâu đó một lúc, ai dè đã chiều muộn mà vẫn chưa trở về.
Lực lắc đầu, vẻ lo âu càng hiện rõ trên nét mặt.
“Trước nay mỗi khi lên núi hái thuốc, thần y đều báo cho xã trưởng hoặc người nào đó một tiếng, chưa bao giờ không nói không rằng đã bỏ đi như thế này.”

“Chắc không có chuyện gì đâu.” Trường Giang không nôn nóng như hai người họ. Cậu nhìn vu vơ về phía ngôi nhà bên bờ suối rồi lầm bầm một mình: “Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày giỗ đầu vợ của Trọng Sinh. Trọng Sinh lại là người sống có tình có nghĩa. Biết đâu anh ta trở về quê để lo việc cúng tế cho vợ thì sao!”
Trường Giang không nhắc, Hoàng Lan cũng không quên ngày giỗ của Hà, bởi vì Từ Trọng Sinh có thói quen đếm ngược giỗ vợ từng ngày một. Tình nghĩa vợ chồng luôn là thế, không quá mãnh liệt nhưng đủ sâu đậm, khi sống nguyện đời gắn bó, lúc chết lòng người ở lại vẫn day dử không nguôi.
Đang suy nghĩ mông lung, một giọng nói bất chợt vang lên phía sau khiến cả bọn giật nảy.
“Mấy người đang nói nhảm gì vậy? Tôi mất tích khi nào?”

Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện lộn xộn. Điều duy nhất mọi người tin tưởng chính là việc Từ Trọng Sinh mất tích. Bởi thế, khi Từ Trọng Sinh đột ngột quay trở lại, hơn nữa đến một cọng tóc cũng không hề suy chuyển, người ta đâm ra lại thắc mắc về một chuyện khác.
Rốt cuộc cả ngày hôm nay y đã đi đâu?
Gian nhà nhỏ cạnh bờ suối. Nước róc rách len qua những tảng đá loang lổ rêu xanh. Hàng cau già rủ bóng xuống bậc thềm mát rượi. Có mấy người đang ngồi quây quần quanh một gốc cây được đốn đến sát gốc, vừa vặn tạo thành một chiếc bàn nho nhỏ. Người nam mặc áo nông phu màu nâu đợi cho trà ngấm hương sen rồi mới nâng tách lên, rót vào năm chiếc chén sứ đặt cạnh nhau. Động tác rót trà của y vừa đủng đỉnh vừa tao nhã, nhìn kiểu gì cũng không giống tác phong của kẻ thường ngày làm nghề đốn củi.

Hoàng Văn Bảo nhận lấy chén trà từ tay Từ Trọng Sinh, chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống, trầm ngâm nhìn Từ Trọng Sinh chờ đợi. Thứ ông ta và tất cả mọi người chờ đợi chính là một lời giải thích của Từ Trọng Sinh. Từ lúc trở về, Từ Trọng Sinh cứ thần thần bí bí, không nói không rằng, nhưng nụ cười đầy ý tứ của y lại khiến người khác nghi ngờ rằng y có chuyện gì đó đang che giấu bọn họ.
Bình thản đặt chén trà xuống, cuối cùng Từ Trọng Sinh cũng chịu phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh đến kì quái do chính y tạo ra.
Lời nói ra không dài không ngắn, rất mạch lạc và rõ ràng:
“Xã Thiên Bình được cứu rồi.”
Khi nhắc tới sáu chữ này, gương mặt vốn bình đạm của Từ Trọng Sinh chợt hiện lên vẻ tự hào không thể che giấu. Cũng chính vì nụ cười của y quá mức hiền từ và rạng rỡ, người ta mới càng tin tưởng những lời ấy là chân thực.
Bệnh của người dân xã Thiên Bình… có thể được chữa khỏi?
“Trọng Sinh, anh không nói đùa đấy chứ?” Trường Giang nửa tin nửa ngờ: “Anh thực sự có cách chữa khỏi bệnh ọi người ư?”
Từ Trọng Sinh thủng thẳng gật đầu:

“Tôi đã bao giờ nói dối mọi người chưa? Bệnh của xã Thiên Bình tuy hiếm gặp nhưng không phải vô phương cứu chữa. Sau hơn một tháng nghiên cứu biểu hiện bệnh lý, cuối cùng tôi đã tìm ra bài thuốc điều trị dứt điểm căn bệnh này.”
Giải thích một đoạn, Từ Trọng Sinh lại dừng một chút, ánh mắt hiền hòa như vô tình đảo qua từng người trước mặt.
Người đầu tiên có phản ứng là Hoàng Văn Bảo. Có lẽ vì quá bất ngờ và vui sướng, ông ta cứ ngây người ra nhìn Từ Trọng Sinh, vẻ mặt bối rối hệt như một kẻ trần tục đang đứng trước mặt thánh thần, rất muốn quỳ xuống vái lạy đối phương, nhưng lại sợ rằng đến tư cách để vái lạy mình cũng không có. Phải đợi đến khi Hoàng Lan huých nhẹ vào vai Hoàng Văn Bảo, ông ta mới sực tỉnh. Quay nhìn xung quanh, người nào người nấy đều phấn khởi ra mặt, thậm chí Lực còn cười như vớ được vàng.
“Chúng tôi… thực sự được cứu rồi sao… thưa thần y?” Hoàng Văn Bảo hỏi mà cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Từ Trọng Sinh cười đáp:
“Dân xã Thiên Bình đã kỳ vọng ở tôi nhiều như vậy, sao tôi nỡ để mọi người thất vọng? Bài thuốc này tôi đã nghĩ ra từ lâu, ngặt vì thiếu mất một vị thuốc nên chưa thể hoàn thành được. Vị thuốc này vốn là một loại nấm, một năm chỉ mọc duy nhất một lần ở ngọn núi phía bắc cách đây gần hai dặm, lại rất khó phân biệt với linh chi, nếu không phải đích thân tôi đi hái e rằng không thể hái được.” Y đang giải thích về chuyện mình bỏ đi từ sáng hôm qua: “Giờ cũng muộn rồi, để sáng mai tôi kê toa thuốc, mọi người cứ theo hướng dẫn đó mà dùng, có lẽ sẽ phải mất một thời gian, nhưng chắc chắn bệnh nặng mấy cũng khỏi.”
Lời nói của Từ Trọng Sinh nhẹ lắm, nhẹ như gió thoảng qua, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác an tâm rất khó lí giải. Hoàng Lan biết, con người này sẽ không bao giờ khiến nàng thất vọng.
Lực thì càng khỏi nói. Kể từ lúc Từ Trọng Sinh lành lặn trở về, báo thêm tin vui về thuốc chữa bệnh, hắn phấn chấn lên hẳn, thao thao bất tuyệt mãi vẫn không hết chuyện:
“Thần y không biết đó thôi, vùng núi nơi ngài đi hái thuốc đáng sợ lắm! Nơi ấy vách đá cheo leo, đường đi hiểm trở, ban ngày là địa bàn của thảo khấu, đêm đến lại có thú dữ hoành hành. Sau khi thi thể của kẻ mua đất được phát hiện ở đó, dân xã tôi càng không dám bén mảng đến đó nữa. Lần sau ngài mà lên núi hái thuốc thì nhớ gọi tôi đi cùng nhé, kẻo dọc đường xảy ra chuyện gì thì khổ…”

“Lực ơi là Lực! Cậu nói ít đi một chút được không? Định dọa chết thần y đấy à?” Hoàng Văn Bảo giả bộ lườm Lực rồi quay sang nói với Từ Trọng Sinh: “Thần y đi đường cả ngày chắc cũng mệt. Để tôi đi nấu nồi cháo trứng cho ngài nhé!”
Với xã nghèo như Thiên Bình, cháo trứng là một món ăn xa xỉ. Từ Trọng Sinh vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại đúng thật vừa đói vừa mệt, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
“Mấy người cũng về đi, đừng quấy quả Trọng Sinh nghỉ ngơi nữa.”
Một giọng nói trầm lạnh và lạc lõng xen vào. Quay đầu lại, chỉ thấy Phạm Anh Vũ mặt mày lạnh te đang đứng ngay sau lưng Trường Giang. Trường Giang đã nhiều lần góp ý với Phạm Anh Vũ mà y vẫn không bỏ được cái kiểu thoắt ẩn thoắt hiện dọa chết người ta ấy. Nhưng trái với bản tính đa nghi thường ngày, Phạm Anh Vũ lại khá thờ ơ với việc Từ Trọng Sinh mất tích, thậm chí bỏ đi đâu biền biệt cả ngày hôm nay, đến bây giờ mới chịu xuất hiện. Vừa trông thấy y, cả bọn đồng loạt trao cho y ánh mắt đại ý “đi đâu giờ mới về?”.
“Tò mò quá không tốt đâu!”
Phạm Anh Vũ quắc mắc nhìn cả bọn rồi kéo Từ Trọng Sinh vào nhà trong. Không biết vì sợ y hay vì thật sự muốn để Từ Trọng Sinh nghỉ ngơi, bọn họ liền bảo nhau ra về.
Trong đám người đó, duy chỉ có mình Trường Giang là vẫn bán tín bán nghi. Đành rằng việc lên núi hái thuốc một lí do quá ư hợp lí, nhưng Từ Trọng Sinh có cần thiết bỏ đi giữa đêm hôm khuya khoắt như thế không? Người hành nghề y vốn rất coi trọng dược liệu, vậy mà khi Trường Giang tìm đến ngôi nhà bên bờ suối, dược liệu lại vương vãi trên mặt đất, chẳng khác gì rơm rạ bị người ta vứt bỏ. Chẳng lẽ trước khi đi, Từ Trọng Sinh buồn chân buồn tay đến mức đem dược liệu ném hết đi như thế? Mà không riêng gì Từ Trọng Sinh, ngay cả Phạm Anh Vũ cũng có điểm kì quái. Trường Giang biết Phạm Anh Vũ là con người kín kẽ, nhưng hành động vừa rồi của y, chẳng thể tính là kín kẽ, nó giống như y đang ngầm khoe khoang với bàn dân thiên hạ rằng ta đây có bí mật thì đúng hơn.
Tóm lại, hai người này chắc chắn có vấn đề!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.