Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 140: Thần y họ Từ (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 140: Thần y họ Từ (3)

Quá khứ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng Hoàng Lan vẫn rất tin tưởng vào Tư Thành và triều đình hiện giờ, bởi vậy, nàng tránh nhắc tới những hiểu lầm xưa cũ nữa, chỉ cám cảnh nói với Từ Trọng Sinh:
“Người như anh mà mai danh ẩn tích ở chốn thôn dã, nói thực, tôi cảm thấy tiếc thay anh.”
Từ Trọng Sinh lắc đầu:
“Cô lại nghĩ đi đâu vậy? Sống một cuộc sống bình thường đâu có nghĩa phải mai danh ẩn tích! Ngày qua ngày, người chồng cày thuê cuốc mướn, vợ ở nhà trồng rau dệt vải, cuộc sống bình dị mà yên ấm, không phải rất tốt sao?”
Không biết Hoàng Lan có nghe lầm không, nhưng giọng nói của Từ Trọng Sinh có gì đó không được tự nhiên, thậm chí còn hơi nghèn nghẹn. Rồi nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội quay sang hỏi y:
“Phải rồi, Hà đâu?”
Hà là vợ của Từ Trọng Sinh. Một năm trước, Hà bị ốm nặng không thể đến đình làng hầu quan, Hoàng Lan xung phong đi thay để rồi bất đắc dĩ phải nhập cung. Hai vợ chồng họ thường đi cùng nhau như hình với bóng, nay Từ Trọng Sinh vượt ngàn dặm đến đây nhưng lại không có Hà đi cùng, nói kiểu gì cũng thấy kì quặc.
Nghe nhắc đến Hà, sắc mặt Từ Trọng Sinh trầm hẳn xuống. Y vươn tay bứt lấy một nhánh cỏ son. Nhựa từ nhánh cỏ tỏa ra một mùi thơm dịu ngọt. Ánh mắt của Từ Trọng Sinh khẽ lay động, đượm buồn như cánh nhạn giữa trời thu.
“Cô ấy mất rồi.”
Y lẳng lặng đáp, đến hơi thở cũng thật nặng nề.
Người phụ nữ hiền hậu ấy… đã mất?
Mất rồi?
Hoàng Lan cảm thấy lòng mình chùng xuống.
“Là Lê Thụ?”
Nếu việc Hoàng Lan thả cô bé nọ khiến Hà bị liên lụy, cả đời này nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

“Không phải Lê Thụ.” Từ Trọng Sinh lắc đầu. Sau lần Hoàng Lan cứu đứa bé đó, Lê Thụ cũng không tìm đến nhà y nữa, nghe đâu tháng trước đã chết bất đắc kì tử: “Hà mất bởi bạo bệnh. Tính ra cũng sắp đến ngày giỗ đầu của cô ấy rồi…”
Trong trí nhớ của Hoàng Lan, Hà là người phụ nữ hiền thục, chất phác. Đôi hài mà nàng ấy mua cho nàng, nàng vẫn giữ đến tận bây giờ. Một người tốt như vậy lại bị mất bởi bạo bệnh, ông trời có ác quá không?
“Tôi cả đời chữa bệnh cứu người, nhưng cuối cùng lại không cứu được người mình yêu thương nhất. Hoàng Lan à, tôi vô dụng lắm phải không?”
Hoàng Lan ái ngại nhìn Từ Trọng Sinh, chỉ thấy sự thương tâm trong mắt y còn chân thật hơn cả ánh tịch dương đang hiện diện cuối trời.
“Nếu trách mình vô dụng, anh đã không tìm đến xã Thiên Bình.”
Không ngờ Hoàng Lan lại nói như vậy, Từ Trọng Sinh hơi ngẩn ra, cuối cùng thì bật cười. Không sai. Đối với cái chết của Hà, Từ Trọng Sinh đau buồn nhưng chưa bao giờ bi lụy. Chìm đắm trong những hoài niệm đau thương chỉ càng khiến con người ta yếu đuối hơn. Từ Trọng Sinh hiểu điều đó. Vì thế, sau khi Hà mất, y rời khỏi làng Đan Xá, bắt đầu cuộc sống phiêu bạt nay đây mai đó, làm một thầy thuốc vô danh, đi khắp nơi chữa bệnh cứu người.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương. Mà đối với Từ Trọng Sinh, vết thương trong quá khứ đang dần được chữa lành…
Vốn đến đây để nhờ sự giúp đỡ của Từ Trọng Sinh, nhưng những câu chuyện của y khiến Hoàng Lan cảm thấy thật khó để mở lời. Khi đứng trước một người bất hạnh hơn bạn, bạn sẽ chẳng nỡ van cầu sự giúp đỡ của người ấy.
Đúng lúc ấy thì Từ Trọng Sinh hạ giọng:
“Cô bị trúng độc lâu chưa?”
Hoàng Lan tròn mắt nhìn Từ Trọng Sinh. Chuyện về kỳ độc, nàng còn chưa nói ra, làm sao y đã biết? Mà cái cách hỏi của y, không phải “đúng hay không” mà là “từ khi nào”, chứng tỏ y đã khẳng định được chắc chắn người bên cạnh mình bị trúng độc!
“Đừng thắc mắc vì sao tôi lại nhìn ra!” Từ Trọng Sinh nói tiếp: “Thứ nhất, sắc mặt cô không ổn định, da tái, mạch máu nổi lên, hơi thở không đều, đây đều là những biểu hiện của người cơ thể đang nhiễm độc. Thứ hai, xã Thiên Bình xảy ra bệnh dịch, vậy mà cô vẫn bất chấp tất cả để ở đây đợi một thầy lang như tôi, việc đó chỉ chứng minh duy nhất một điều, cô cần tôi giúp đỡ.”
Nếu bạn thấy một người nông phu áo vải bình dị, thoạt trông không có gì đặc biệt nhưng sau một thời gian tiếp xúc, bạn lại bị nụ cười hiền từ của y mê hoặc, lại ngưỡng mộ trước phong thái vừa điềm đạm vừa thấu đáo của y, người đó chính là Từ Trọng Sinh.
Từ Trọng Sinh, người tiều phu một năm trước đã đưa Hoàng Lan từ cõi chết trở về; người bạn giữa phố chợ níu tay nàng, ngăn không cho nàng đối đầu với Lê Thụ vì đã sớm nhìn thấy những rắc rối phía sau; người thầy thuốc có y thuật inh, chỉ vì một lệnh cấm của đời trước mà phải giấu mình chốn sơn dã… Con người Từ Trọng Sinh là vậy, tài cao nhưng khiêm tốn, biết tỏ tường thiệt hơn, luôn đem đến cho người ta cảm giác bình an rất khó lí giải.
Biết không giấu được y, Hoàng Lan đành thú nhận về kỳ độc.

Chân mày Từ Trọng Sinh khẽ nhíu lại. Đây là đầu tiên y nghe thấy tên loại độc dược này. Còn Hoàng Lan, cả đêm qua, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, càng suy nghĩ, nàng lại càng không thấy sợ kỳ độc như lúc mới biết tin từ Phạm Anh Vũ nữa. Kỳ độc như một quả bom hẹn giờ, chỉ đợi gặp chất dẫn tác là phát nổ, mà đối với cái chết chưa biết ngày nào đến, nàng sẽ cẩn trọng hơn, nhưng sẽ không vì nó mà bận lòng lo lắng.
“Mầm độc ủ trong người, cần chất dẫn tác để phát độc… trong thiên hạ này, từ lúc nào lại có loại độc dược kì lạ như thế?”
“Nghe nói nó có từ thời Trần, bị thất truyền một thời gian, nay lại xuất hiện trong cung cấm.”
Hoàng Lan nhất nhất thuật lại lời của Phạm Anh Vũ. Một ngày trước, chính nàng cũng không biết đến sự tồn tại của kỳ độc.
“Đã có thuốc độc thì ắt phải có thuốc giải, huống hồ thuốc giải của kỳ độc lại chính là chất dẫn tác.” Từ Trọng Sinh suy nghĩ mông lung: “Tôi không dám chắc mình sẽ tìm được chất dẫn tác, nhưng tôi hứa sẽ làm hết sức mình để hóa giải kỳ độc trong người cô.”
“Tôi hiểu mà. Trọng Sinh, cảm ơn anh.”
Hoàng Anh cảm kích đáp. Nàng biết tính Từ Trọng Sinh. Y không thích hứa hẹn, nhưng một khi đã làm thì sẽ làm hết sức mình.
Lúc sau, Từ Trọng Sinh nhích gần về phía Hoàng Lan. Ở thời đại này, quan niệm nam nữ nhìn chung khá cứng nhắc, nhưng Từ Trọng Sinh và Hoàng Lan đều coi nhau là bạn nên họ không hề câu nệ mấy thứ khuôn phép đó. Hơn nữa, Hoàng Lan biết rằng y có chuyện quan trọng cần tránh tai vách mạch rừng.
Quả nhiên Từ Trọng Sinh muốn nói về căn bệnh ở xã Thiên Bình.
“Chắc cô cũng nhận ra sự khác thường trong dịch bệnh lần này phải không? Căn bệnh mà người dân xã Thiên Bình mắc phải không giống với bất kì căn bệnh nào từng được ghi chép trong lịch sử.”
“Họ bị nghiện thuốc phiện.” Hoàng Lan nói luôn: “Biểu hiện điên cuồng ấy, chỉ đơn giản là họ đang thèm thuốc phiện mà thôi.”
Từ Trọng Sinh lập tức quay sang nhìn Hoàng Lan như nhìn vật thể lạ. Nàng còn chưa biết mình đã nói sai ở đâu thì chợt nghe y hỏi:
“Thì ra cô đã biết?”
Thì ra cô đã biết? Có nghĩa Từ Trọng Sinh cũng biết. Phải rồi, nàng lại quên mất, Từ Trọng Sinh là thần y cơ mà.

“Tôi không biết căn bệnh đó được gọi là bệnh nghiện, cũng không biết thuốc phiện là thứ gì.” Từ Trọng Sinh lộ vẻ lo lắng: “Nhưng qua quan sát tình trạng thần trí lẫn lộn của người dân, tôi dám chắc họ đã dùng một loại thảo dược nào đó có tác dụng gây ảo giác.”
“Vậy còn trạng thái nửa tỉnh nửa mê thì sao? Theo như tôi biết, thuốc phiện tuy gây nghiện nhưng cũng không đến nỗi khiến người ta phát điên như vậy.
“Vì một lí do nào đó, họ đã không được dùng thuốc thường xuyên. Sự thèm khát đã khiến họ nổi điên.”
Những gì Từ Trọng Sinh nói khá giống với nhận định của Trường Giang Nhưng đó cũng chính là điều mà Hoàng Lan băn khoăn. Ở thời đại này không thể có heroin hay ma túy tổng hợp. Vậy thì thứ gì đã gây nghiện cho người dân xã Thiên Bình?
Thảo dược…
Chẳng lẽ là hoa anh túc?
Cũng có khả năng! Xã Thiên Bình nằm ở vùng núi phía bắc Đại Việt, vốn là nơi rất phù hợp cho hoa anh túc sinh trưởng.
Cả hai người họ cùng lâm vào trầm mặc. Chẳng hiểu sao, Hoàng Lan lại có cảm giác rằng kỳ độc mà nàng mắc phải có liên quan tới chuyện đang xảy ra ở xã Thiên Bình.
Kỳ độc… hoa anh túc…
“Người dân trong xã mỗi khi thèm thứ thuốc đó là lại nổi điên, bắt buộc tôi phải tìm cách giam họ lại, tránh cho họ xông ra đánh người hoặc làm điều gì đó dại dột. Đồng thời tôi cũng chế ra một loại thuốc tạm cắt cơn mê loạn của người dân. Nhưng thuốc chỉ có tác dụng kiềm chế độc tính phát tác chứ không thể chữa khỏi bệnh. Muốn điều chế thuốc giải, phải tìm được thứ gây nghiện.”
Ở thế kỉ hai mươi mốt, khoa học công nghệ phát triển, lại thêm dân trí tiến bộ, việc cai nghiện cho người nghiện không quá khó khăn. Nhưng đây là thế kỉ mười lăm, một cái bơm kim tiêm cũng không có chứ đừng bàn đến các trại cải tạo hay khoa học công nghệ. Vậy mà Từ Trọng Sinh có thể điều chế được thuốc khống chế độc tính gây nghiện. Nếu y không phải thiên tài thì ai mới xứng với hai chữ thiên tài?
Hoàng Lan tin rằng nếu tìm được loại thảo dược kia, chắc chắc Từ Trọng Sinh sẽ có cách cứu xã Thiên Bình. Biện pháp hiện tại y đang áp dụng là cưỡng chế cai nghiện. Tuy hữu hiệu, nhưng sẽ tốn thời gian và công sức hơn nhiều so với việc dùng thuốc giải.
“Người dân không thể vô duyên vô cớ bị nghiện được.” Hoàng Lan vu vơ nhìn xuống dưới, nơi người thanh niên tên Lực đang miệt mài bổ nốt đống củi trước sân nhà. Lúc đám người Hoàng Lan đến đây, chính Lực đã cùng xã trưởng Hoàng Văn Bảo bố trí chỗ ăn ở cho ba người họ. Nghe đâu em trai của Lực cũng bị nghiện, đang vật vã trong gian nhà phía sau: “Chắc chắn phải có kẻ nào đó vẫn âm thầm cung cấp thuốc phiện ọi người.”
“Là người trong xã!”
Một giọng nói đột ngột chen ngang. Hoàng Lan giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Trường Giang đang bận rộn trèo lên gò đất. Cậu tìm một chỗ sạch sẽ để ngả lưng.
“Mọi người không thấy kì lạ à? Xã Thiên Bình nằm ở vùng sơn dã, mười dặm xung quanh không có lấy một làng mạc nào khác, địa thế vừa hiểm trở vừa biệt lập, trong khi đó, bệnh tình của người dân trong xã không nặng không nhẹ, con nghiện nửa mê nửa tỉnh, cứ như thế duy trì đã gần một năm. Kẻ có thể gây ra tình trạng này, lại ở một nơi cách biệt như vậy, không phải người trong xã thì còn là ai?”
Hoàng Lan và Từ Trọng Sinh bất giác quay sang nhìn nhau. Không hẹn mà gặp, cả hai đều cùng trao nhau ánh mắt kiểu không-thể-tin-nổi. Người một xã đầu độc lẫn nhau? Rốt cuộc xã Thiên Bình này đã xảy ra chuyện quái quỷ gì?

“Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan tới thổ nhưỡng của xã Thiên Bình. Chẳng phải hoa tam giác mạch mọc quanh đây cũng nở trái với chu kỳ bình thường đó sao?”
Trường Giang chỉ ra một bằng chứng rất thuyết phục khi cả ba người họ trở lại bên trong.

Giếng khơi ở thời này chủ yếu được xây bằng gạch vồ, thành giếng không cao, miệng giếng rộng. Cả xã Thiên Bình chỉ có một giếng khơi duy nhất, chính là nơi Hoàng Lan đang đứng. Nắm chặt sợi dây thừng trong tay, Hoàng Lan múc nước vào chậu rồi cứ thế vã lên mặt. Hồi nhỏ nàng đã thích vã nước lên mặt kiểu này, tuy hơi suồng sã nhưng rất sảng khoái. Mà tất cả những gì nàng cần lúc này, âu cũng chỉ là những giây phút được sống sảng khoái như thế.
Có bóng người hiện lên trong chậu nước. Ánh nước loang loáng nhưng vẫn đủ để Hoàng Lan nhận ra Hoàng Văn Bảo.
“Xin lỗi, là chúng tôi đã liên lụy đến mấy người rồi.”
Hoàng Văn Bảo nói trong khi loay hoay tìm một chỗ khô ráo để ngồi xuống. Cũng giống như Từ Trọng Sinh, mấy ngày nay, Hoàng Văn Bảo phụ trách việc quản thúc người nghiện trong thôn, một lúc làm việc của ba bốn người, lại không ngủ được một giấc trọn vẹn nên càng ngày càng tiều tụy. Nếu không vì ánh mắt ông ta vẫn rất tỉnh táo, Hoàng Lan sẽ nghi ngờ rằng Hoàng Văn Bảo cũng đã nhiễm bệnh.
“Xã trưởng à, ông không cần phải áy náy đâu.” Hoàng Lan nhẹ đáp: “Là chúng tôi tự nguyện ở lại giúp mọi người thôi. Hơn nữa, người dân xã Thiên Bình đáng thương như vậy, bỏ họ mà đi, chúng tôi thực sự không nỡ.”
Hoàng Văn Bảo gật gù rồi lấy ra một bình nước và ngửa cổ uống cạn. Đoạn, ông ta bùi ngùi nhớ lại chuyện trước kia:
“Ngày trước xã chúng tôi yên bình lắm, đàn ông lên núi kiếm củi, đàn bà ở nhà trồng rau nuôi lợn, cuộc sống tuy vất vả nhưng mọi người đều sống thuận hòa, yêu thương lẫn nhau. Từ lúc bệnh quái ác kia xuất hiện, nó đã cướp đi của chúng tôi cuộc sống bình an, hòa thuận… cướp đi tất cả. Mọi người quay ra thù ghét nhau, nghi kị nhau, xa lánh nhau. Đúng là oan nghiệt!”
Hoàng Lan lại mải mê suy nghĩ về chuyện gì đó. Hồi lâu sau, nàng mới lấy hết can đảm để hỏi Hoàng Văn Bảo:
“Lần trước tôi có nghe Lực nhắc đến thiên mệnh. Trước đây trong thôn đã xảy ra chuyện gì phải không?”
Sắc mặt Hoàng Văn Bảo đột nhiên trở nên u ám. Ông ta nhìn chăm chăm Hoàng Lan, ánh mắt ấy, tuy không thù ghét nhưng lại nghiêm khắc và xa xôi đến đáng sợ. Thấy đối phương có vẻ không muốn hợp tác, Hoàng Lan vội xua tay:
“Thôi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi!”
Cố cầu không được, không cầu sẽ tự đến. Hoàng Lan giả bộ từ bỏ, bởi nàng biết, chỉ cần mình làm vậy, Hoàng Văn Bảo sẽ không nỡ tiếp tục giấu giếm mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.