Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 138: Thần y họ Từ (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 138: Thần y họ Từ (1)

Chân thành cảm ơn Miêu yêu dấu đã giúp mình beta lại truyện.
(Nếu bạn thấy một người nông phu áo vải bình dị, thoạt trông không có gì đặc biệt nhưng sau một thời gian tiếp xúc, bạn lại bị nụ cười hiền từ của y mê hoặc, lại ngưỡng mộ trước phong thái vừa điềm đạm vừa thấu đáo của y, người đó chính là Từ Trọng Sinh.)

Nằm trơ trọi phía cuối con đường đất sỏi sau chân núi là một cánh cổng tre xiêu vẹo, mục nát, tưởng chừng như sẵn sàng đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Đó là cửa ngõ dẫn vào xã Thiên Bình. Xã Thiên Bình – cái tên mang ý nghĩa bình an đời đời. Thế nhưng cảnh tượng đang diễn ra bên trong lại hoàn toàn đối lập.
Giữa nền trời màu xanh xám hiện lên những ngôi nhà vách đất mái gianh, dù đứng riêng lẻ hay san sát trông cũng tiêu điều, lụp xụp. Một vài ngọn cây cúi mình nhìn xuống mặt đường đầy cát sỏi, thi thoảng mới phe phẩy cánh tay tàn úa mỗi khi có gió chiều thổi qua. Nếu nhìn sâu vào trong những khung cửa sổ hun hút, sẽ thấy từng bóng, từng bóng người đang đứng ngồi, dật dờ như những bóng ma. Hốc mắt họ trũng xuống, để lộ ra con ngươi thụt vào sâu hoắm, đỏ ngầu, vô hồn vô cảm. Vẻ mặt của những người này vừa u ám vừa nhợt nhạt, lại vặn vẹo ra đủ loại sắc thái: nhăn nhó, buồn bực, tức giận, phẫn nộ, kích động) sợ hãi… sắc thái nào cũng có, duy chỉ thiếu đi sự tỉnh táo cần có của một con người. Mỗi khi có ai đó đi ngang qua, họ lại đột ngột lao vọt ra phía trước, bấu tay vào chấn song cửa sổ, có khi đu cả người lên mà nhìn theo và gầm gừ đầy giận dữ. Đâu đó chợt vang lên tiếng cười lanh lảnh, mang theo âm sắc the thé, cứ thế tan vào trong ráng chiều.
Hoàng Lan kinh hãi lùi ra sau lưng Phạm Anh Vũ. Y nói đúng. Đây không phải là bệnh. Xã Thiên Bình này bị điên cả rồi!

Nhác thấy có người lạ xuất hiện, một người đàn ông liền ngừng bổ củi và tập tễnh bước ra. Người đàn ông gầy gò, bị tật một bên chân này chính là xã trưởng, họ Hoàng tên Bảo. Nghe Trường Giang giới thiệu mình là khách phương xa tới, Hoàng Văn Bảo ngần ngại nói:
“Kể từ ngày xã chúng tôi gặp phải tai ương, người dân xung quanh đây đều xa lánh, kì thị, thậm chí không ai thèm buôn bán với chúng tôi nữa. Người ta coi chúng tôi chẳng khác gì bị ma nhập. Hiếm hoi lắm mới có người chủ động tìm đến như các vị.”
Hoàng Văn Bảo vừa đi vừa thuật lại ngắn gọn tình hình trong xã. Ba người mới tới là khách, ông ta không nỡ đuổi họ đi nhưng cũng muốn che giấu những gì đang xảy ra. Lằng nhằng một lúc, thấy Phạm Anh Vũ quyết tâm ở lại, Hoàng Văn Bảo cũng không miễn cưỡng họ nữa.

Chân trời phía xa xuất hiện một cột khói. Nhưng cột khói này, nhìn kiểu gì cũng không giống khói đun bếp thông thường. Không khí phảng phất một mùi tanh gây lờm lợm.
“Sáng nay có người bệnh bỏ nhà trốn đi, không may bị trượt chân ngã xuống vách núi. Nghĩa địa cuối xã đã chật kín, thần y không cho chúng tôi đem chôn người chết một cách tùy tiện nữa, sợ rằng không khí bị ô uế, bệnh tình sẽ lây truyền sang những người khỏe mạnh khác. Hỏa táng là cách duy nhất chúng tôi dùng để xử lí thi thể người bệnh.”
Nghe Hoàng Văn Bảo giải thích, Hoàng Lan tự nhiên cảm thấy buồn nôn. Là khói đốt thi thể! Hèn chi lại có mùi kinh tởm đến vậy! Bình sinh nàng vốn không phải kẻ yếu tim, chẳng qua vì cảnh tượng đang phô bày trước mắt quá mức ghê rợn. Thấy Hoàng Lan cứ ho khạc không ngừng, Phạm Anh Vũ bèn vỗ vỗ sống lưng để giúp nàng trấn tĩnh lại. Y là người duy nhất vẫn giữ được sự lạnh lùng cố hữu, mặc dù trong thâm tâm cũng thầm cảm thấy cực kì không ổn. Ở một bên, Trường Giang chống tay vào bức tường gạch loang lổ, hết dõi theo đám người đang gào thét bên trong rồi lại nhìn đến cột khói vẫn không ngừng bốc cao.
Hoàng hôn vốn thơ mộng, vậy mà giờ phút này lại như nhìn ra màu đỏ của máu. Không gian thê lương đến kì quái. Thậm chí, chỉ một cơn gió thoảng cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Nghĩ ngợi một hồi, Trường Giang mới quay sang hỏi Hoàng Văn Bảo:
“Hình như mọi người đang thèm khát thứ gì đó phải không?”
Hoàng Văn Bảo thoạt đầu hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu lia lịa:
“Thần y cũng nói giống như cậu. Người dân trong xã cứ như bị ma nhập vậy. Không biết họ thèm khát thứ gì, nhưng mỗi khi nổi điên lên, họ chẳng biết mình là ai, thậm chí người thân đứng trước mặt cũng không hề nhận ra. Việc duy nhất họ làm là gây gổ và đập phá. Trong xã, ẩu đả, xô xát cũng vì thế mà xảy ra như cơm bữa.” Nói đoạn, Hoàng Văn Bảo chỉ tay về phía những ngôi nhà lụp xụp phía trước, nơi có vài bóng người dật dờ đang đu bám bên cửa sổ: “Cậu có biết vì sao chúng tôi phải nhốt bọn họ lại không? Là thần y bảo chúng tôi làm thế đấy. Ngài ấy bảo đó là cách duy nhất để giữ an toàn cho tất cả mọi người. Phải giam nhốt chính người thân của mình, lòng chúng tôi cũng xót xa lắm, nhưng chúng tôi hiểu rằng nếu mềm lòng, người bệnh còn chạy đi làm loạn khắp nơi, khi ấy tình hình sẽ càng khó khống chế.”
Theo lời Hoàng Văn Bảo, căn bệnh này có những triệu chứng quái lạ. Ban đầu người bệnh ở trong trạng thái cực kỳ hưng phấn. Họ thích nói cười nhưng câu chuyện nói ra không gẫy gọn. Càng về sau, tâm trí họ bắt đầu trở nên hỗn loạn, không tự chủ được hành vi của bản thân, nhận thức không rõ ràng, phản ứng lại với cả người thân xung quanh.

Hình như họ đang thèm khát thứ gì đó, thèm khát đến điên cuồng…
Họ không biết mình là ai, thậm chí người thân đứng trước mặt cũng không hề nhận ra…
Trường Giang chau mày nghĩ ngợi. Trong tâm trí cậu, một khái niệm mơ hồ đã dần định hình.
“Sao mọi người không báo quan trên?”
Người hỏi câu này là Phạm Anh Vũ. Y khá nhạy cảm với những vấn đề liên quan đến quan lại hay triều đình. Hoàng Văn Bảo vừa định trả lời thì một người thanh niên tên Lực đã tranh lời ông ta.
“Anh tưởng chúng tôi không báo quan sao?” Giọng điệu người trẻ tuổi pha chút mỉa mai: “Báo rồi, chúng tôi đã bẩm báo hàng chục lần rồi ấy chứ. Ban đầu lão quan huyện cũng cử người đến xã tôi xem xét, nhưng khi tình hình trong xã nghiêm trọng hơn, bệnh tình lan rộng thì chính lão quan cũng chạy mất tăm mất tích. Lão ta còn nói vì xã Thiên Bình đắc tội với thần linh nên mới bị trời phạt. Thiên mệnh không thể chống lại, thay vì đeo bám lão, chúng tôi nên về nhà lo hậu sự cho người thân thì hơn. Lão quan huyện khốn kiếp! Lão ta sợ bị lây bệnh nên mới chạy nhanh như thế, lại còn bày đặt thiên với chả mệnh!”
Sở dĩ Lực tức giận vì em trai của y cũng bị bệnh, đang nằm vật vã trong kia. Ngày ấy, lão quan huyện Bùi Khiêm bỏ mặc xã Thiên Bình, Lực giận đến mức suýt nữa thì gây gổ với cả lính huyện.
Hoàng Văn Bảo ngửa cổ lên trời, thống thiết nói:
“Thiên mệnh gì chứ? Cả xã tôi ăn ở hiền lành, không làm chuyện gì trái với lương tâm, cớ đâu lại đắc tội với thần linh? Chúng tôi hiểu. Cả dân trong xã ai cũng hiểu. Trời thì cao, vua lại ở xa, là quan trên nhắm mắt làm ngơ, bỏ cái xã này tự sinh tự diệt. Cũng may có thần y thương tình đến cứu giúp, nếu không, dân nghèo chúng tôi thật không biết làm sao cho phải.”

Hoàng Lan để ý rằng cả Hoàng Văn Bảo và Lực đều rất kính trọng vị thần y kia. Dù chưa biết y là ai, nhưng cái cách y dặn dò người dân hỏa táng để tránh bệnh tình lan rộng và giam giữ người bệnh để họ khỏi gây loạn khiến nàng không thể không thán phục, bởi cách nhìn nhận ấy, so với y khoa hiện đại cũng chẳng khác là bao.
Cảnh tượng thê lương của xã Thiên Bình suýt khiến ba người Phạm Anh Vũ quên mất mục đích của mình khi đến đây. Đến khi tĩnh tâm lại, Trường Giang liền hỏi Hoàng Văn Bảo:
“Vậy vị thần y ấy đang ở đâu? Ông đưa chúng tôi đi gặp ngài ấy được không?”
Hoàng Văn Bảo đáp:
“Thần y lên núi hái thuốc rồi, nhanh nhất cũng phải chiều nay hoặc sáng mai mới trở về cơ. Người đến xã Thiên Bình đều là khách quý. Nếu ba vị không chê phiền phức thì có thể ở lại đây đợi ngài ấy. Trong xã vẫn còn nhà bỏ trống, tôi có thể sắp xếp ọi người ở tạm.”
Vì sợ phiền phức đến với những người khách lạ nên Hoàng Văn Bảo không quá nhiệt tình giữ chân họ. Đi hay ở, ông ta để cho họ tự lựa chọn. Cuối cùng, không hẹn mà gặp, cả ba người Phạm Anh Vũ đều đồng loạt gật đầu.

Vị thần y kia chưa trở về, đám người Hoàng Lan theo chân Hoàng Văn Bảo và Lực dạo một vòng quanh xã. Thiên Bình là một địa phương vẫn còn nghèo nàn lắm. Nhà ở đây được xây chủ yếu bằng đất, mái lợp lá tranh, dẫn lối bởi những hẻm ngõ quanh co, trải đầy cát sỏi. Bên những mái tranh rách tươm, thi thoảng xuất hiện vài ba đụn rơm khô, vài thân cây còi cọc. Hầu như nhà nào cũng có người bệnh đang bị giam giữ. Gương mặt bọn họ phờ phạc, ẩn hiện trong bóng tối, in trên vách nhà thành những bóng hình loang lổ, quỷ dị.
Khi thấy người lạ đi qua, họ liền mở to cặp mắt đỏ ngầu, vô hồn vô cảm, hai tay bám vào chấn song như thể chỉ chực lao ra ngoài, miệng thì không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ quen thuộc.
“Chúng tôi cũng không hiểu tai ương này từ đâu rơi xuống. Mọi chuyện xảy ra chưa đầy một năm trước. Khi ấy, một người tiều phu trong xã đột nhiên có những biểu hiện bất thường, giữa đêm tối bỏ nhà vào rừng sâu, đến khi được người nhà tìm thấy thì ông ta đã không còn tỉnh táo, thần trí lẫn lộn mơ hồ, thứ duy nhất ông ta nói được rõ ràng là đòi một thứ thần dược nào đó. Cho đến nay, trong xã đã có hơn năm mươi người bị nhiễm bệnh rồi. Cũng may thần y xuất hiện, giúp mọi người kiềm chế người bệnh, ngăn không cho họ tiếp tục nổi điên, đồng thời tìm cách điều chế thuốc giải ọi người.”
“Có thể điều chế thuốc giải?” Hoàng Lan hơi nhíu mày. Cách nói này của Hoàng Văn Bảo, nghe giống như xã Thiên Bình bị hạ độc chứ không phải bị nhiễm bệnh vậy.

“Ngài ấy vẫn đang nghĩ cách. Nhưng y thuật của thần y inh lắm, chúng tôi tin tưởng ngài ấy nhất định sẽ thành công.”
Hoàng Văn Bảo giải thích khi mấy người bọn họ đi ngang qua một ngôi nhà lụp xụp. Đây là một trong những ngôi nhà hiếm hoi có đèn nến thắp sáng. Ánh đèn từ ô cửa sổ nhỏ hắt ra, tuy không quá sáng nhưng cũng đủ để Hoàng Lan nhìn thấy quầng thâm nơi khóe mắt của người đi bên cạnh mình. Nàng kín đáo thở dài một tiếng. Cả xã bị nhiễm bệnh, khó trách vị xã trưởng này lo lắng không nguôi, ngày đêm không ngủ…
Càng chứng kiến tận mắt cảnh tượng quái đản ấy, nghi vấn trong đầu Trường Giang càng rõ ràng hơn. Cậu kéo Hoàng Lan ra một góc, tránh xa tầm mắt của đám người xung quanh.
“Anh nghĩ mình biết người dân nơi này mắc bệnh gì rồi.”
“Anh biết?”
Hoàng Lan ngạc nhiên hỏi lại. Nghe đâu bệnh tình trong xã đã được khống chế phần nào, nhưng người ta là thần y, còn Trường Giang, cậu căn cứ vào đâu để nói mình cũng biết về căn bệnh này?
Trường Giang hạ giọng thật khẽ, ngữ khí tuy lo lắng nhưng vẫn không nén nổi tự hào vì đã khám phá ra sự thật:
“Tin anh đi, họ bị nghiện ma túy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.