Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 137: Mùa hoa tam giác mạch (4)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 137: Mùa hoa tam giác mạch (4)

Nói Hoàng Lan nhạy cảm cũng được, đa nghi cũng được, nhưng nàng không tin Trường Giang đưa mình đến đây chỉ đơn thuần để ngắm hoa cỏ. Bị nói trúng tim đen, Trường Giang ngượng nghịu cười. Cậu chỉ về triền đồi màu tím phía xa và nói một câu rất không liên quan:
“Em có thấy hoa tam giác mạch rất đẹp không?”
Hoàng Lan nghĩ mình hiểu Trường Giang muốn nói gì.
“Cây cỏ trong ngự hoa viên dẫu đẹp cũng không thể thoát khỏi bốn bức tường cấm cung. Núi giả trong ngự hoa viên sao có thể sánh được với những ngọn núi hùng vĩ ngoài kia.”
“…”
“Hậu cung không chỉ ngột ngạt, nó còn là nơi khiến người ta dần dần đánh mất chính mình. Một nơi như thế, em thực sự vẫn muốn trở về?”
Hoàng Lan cúi đầu càng sâu. Suy nghĩ này của Trường Giang cũng chính là suy nghĩ của nàng một năm trước, khi nàng theo chân Lê Khải Triều trốn khỏi cung. Nhưng trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, có những chuyện, Hoàng Lan đã không còn cố chấp nữa.
Thấy vẻ mặt Hoàng Lan lưỡng lự, Trường Giang đặt một nụ hôn lên trán nàng rồi dịu dàng nói:
“Anh sẽ đem đến cho em một khoảng trời yên bình, để khi rời khỏi chốn thị phi, em sẽ không còn gì phải lưu luyến. Nghe lời anh nhé, đừng trở về hoàng cung nữa.”
Giọng Trường Giang dịu dàng như nước. Và ánh mắt cậu vây quấn lấy nàng, nhẹ nhàng mà thúc giục, khiến nàng không có cách nào lảng tránh.
Suýt chút nữa Hoàng Lan đã gật đầu ưng thuận.
Cùng lúc ấy, một con chim đại bàng từ đâu sà xuống, lượn vòng trước mặt hai người họ. Hoàng Lan không hề sợ hãi trước con chim to lớn, thậm chí sự xuất hiện ấy như cứu cánh cho nàng, khiến nàng sực tỉnh mà đảo mắt nhìn sang hướng khác. Còn Trường Giang, từ sự hờ hững ban đầu, cậu đột nhiên dán chặt mắt vào con chim ấy, miệng lẩm bẩm điều gì đó…
“Có chuyện gì vậy?”
Hoàng Lan bất an lay lay vai Trường Giang. Cậu vẫn mải miết nhìn theo con chim đại bàng, cho đến khi nó phóng vút lên bầu trời.
“Em không thấy con chim này lạ sao?”
Dõi theo chấm nhỏ trên bầu trời, Hoàng Lan lắc đầu. Một con chim thì có thể có gì lạ?
Trường Giang hạ giọng xuống thấp hơn nữa:

“Con chim này bay theo chúng ta từ Đông Kinh tới đây. Lúc ở phường múa rối nước Lĩnh Sơn, con chim này cũng đậu trên gác mái ngay cạnh chỗ chúng ta ngồi. Anh nhận ra nó, bởi vì trên cánh của nó có một vết thương khá lộ liễu.”
Ở phường Lĩnh Sơn, bên ngôi mộ dưới chân núi Tản, giờ đến đồi hoa tam giác mạch… mỗi bước đi, nàng đều thấy một cánh chim chao lượn trên bầu trời. Cứ tưởng thiên nhiên rộng lớn và khoáng đạt, hóa ra tất cả chẳng phải tình cờ!
Nghĩ ra điều gì đó, Trường Giang ra dấu cho nàng im lặng rồi kín đáo đến bên xe ngựa. Không rõ Trường Giang đã làm gì, chỉ thấy một lúc sau, con ngựa hí vang một tiếng rồi chồm lên, phóng như bay về phía trước.
Phía trước là một triền đồi dốc!

Ráng chiều bị ai đó khuấy động.
Chiếc xe ngựa không ai ghìm cương, lao thẳng xuống dốc với tốc độ kinh hồn.
Chỉ nghe xoạt một tiếng, một bóng đen đã lao ra trước mũi xe. Bất chấp chiếc xe ngựa đang phi nước đại về phía mình, người kia vẫn đứng chắn phía trước, bộ dáng vững vàng, tuy khẩn trương nhưng không hề nao núng. Khi chiếc xe chỉ còn cách khoảng một trượng, y tung người lên không trung, đạp lên lưng ngựa rồi lập tức xoay người lại, tóm gọn đầu dây cương. Nhưng con ngựa đã bị chọc tiết. Mặc kệ dây cương ghì siết đến mức nào, nó vẫn gạt phăng mọi chướng ngại và lao như điên về phía trước.
Một cách lạnh lùng và có phần tàn nhẫn, người kia rút kiếm ra rồi chém tới bên hông ngựa. Nhát kiếm của y quá mạnh và chuẩn. Con ngựa khụy hai chân trước xuống, hí lên một hồi thảm thiết rồi dừng lại hẳn.
Khống chế tình hình xong, người kia quay lưng lại, nôn nóng vén rèm xe lên:
“Trường Giang, Hoàng Lan, hai người…”
Ba chữ “không sao chứ” còn chưa kịp nói ra đã bị nuốt ngược trở lại.
Bên trong xe trống không!
Cùng lúc ấy, từ trên triền đồi, có hai bóng người đang hối hả đi xuống. Trường Giang gườm gườm nhìn kẻ đứng trước mặt mình, bàn tay đang nắm lấy Hoàng Lan giờ mới nới lỏng hơn một chút.
“Anh dám đi theo chúng tôi?”
“Cậu dám đặt bẫy tôi?”

Chẳng hẹn mà gặp, cả Trường Giang và Phạm Anh Vũ đều khó chịu hét lên.

Quan sát kĩ cách con chim đại bàng sà xuống trước mặt bọn họ, Trường Giang liền đoán ra nó đang chịu sự điều khiển của ai đó, vì thế, cậu mới lén đâm vào lưng ngựa, chọc nó nổi điên lên, dụ kẻ đó phải ra mặt.
Quả nhiên là Phạm Anh Vũ!
Giờ Trường Giang mới hiểu vì sao Phạm Anh Vũ lại bằng lòng để hai người họ rời khỏi Viên Diệp cư. Là y đã dùng đại bàng âm thầm theo dấu hai người họ. Vì thế, dù họ có đi đến chân trời góc bể, y vẫn dễ dàng tìm ra.
Phạm Anh Vũ…
Phạm Anh Vũ…
Trường Giang đã quá coi thường y rồi!

Gió trên cao nguyên lồng lộng.
Giữa biển hoa tím ngút ngàn, ba người họ ngồi sóng vai nhau. Trường Giang có vẻ vẫn cay cú vụ mình bị một con chim theo dõi. Hoàng Lan thì thoải mái hơn đôi chút. Phạm Anh Vũ tuy thần bí nhưng chưa bao giờ đem đến cho nàng cảm giác bất an. Mặc kệ Trường Giang và Phạm Anh Vũ cự qua cãi lại, nàng chỉ ngồi bó gối, lặng lẽ ngắm tam giác mạch.
Trời rộng thênh thang. Non xanh trùng điệp. Hoa tam giác mạch như những hạt mưa bụi, lất phất rơi xuống rồi đọng thành một dải giữa cánh đồng, vương kín tầm mắt con người…
“Rốt cuộc phải thế nào thì anh mới chịu buông tha chúng tôi?”
Khi đã bình tâm lại, Trường Giang không còn bực Phạm Anh Vũ nữa. Đành rằng y theo dõi hai người họ, nhưng cái cách y liều mình ra chặn xe ngựa lại chứng tỏ y không có ác ý.
“Cậu hiểu lầm rồi. Tôi đến đây không phải vì theo dấu hai người.”
Dĩ nhiên Trường Giang chẳng đời nào tin Phạm Anh Vũ. Nhưng lời này của y lại là thật. Lấy chân gạt một khóm cỏ khô trước mặt, Phạm Anh Vũ lẳng lặng đáp:

“Thực ra có một chuyện tôi vẫn chưa nói cho hai người biết.”

Và rồi, từ cổ họng Nguyễn Anh Vũ, hai tiếng “kỳ độc” như bị ghì lại, mãi sau mới bật được ra ngoài.
Y vốn không định tiết lộ chuyện này, nhưng khi ở Viên Diệp cư, chứng kiến cảnh Trường Giang ngày đêm túc trực bên giường bệnh, vì Hoàng Lan mà lo lắng quên ăn quên ngủ, y cảm thấy không đành lòng che giấu hai người họ thêm một ngày nào nữa.
“Anh Vũ, anh… anh đang nói cái gì vậy?” Hoàng Lan cảm thấy như có sét đánh ngang tai: “Kỳ độc gì? Ai hạ độc? Hạ độc ai? Tôi không hiểu gì hết!”
Phản ứng của Trường Giang thậm chí còn gay gắt hơn. Cậu sấn đến, hung hăng nắm lấy cổ áo Phạm Anh Vũ:
“Đủ rồi! Phạm Anh Vũ, đừng đùa nữa! Đang yên đang lành, tôi không cho phép anh dùng mấy lời vớ vẩn ấy để lừa gạt Hoàng Lan!”
Phạm Anh Vũ bình tĩnh gỡ tay Trường Giang ra.
“Cậu cho rằng tôi từ Viên Diệp cư đến đây chỉ để nói với hai người những lời vô nghĩa?”
Nếu là trước đây, Hoàng Lan luôn khâm phục Phạm Anh Vũ bởi sự lạnh lùng và trầm tĩnh thì bây giờ, chính tác phong ấy lại khiến nàng sợ hãi, bởi nàng hiểu rằng, Phạm Anh Vũ là một kẻ không biết nói đùa.
Kỳ độc… Độc mà không phải là độc, vì nó chưa gây chết người ngay tức khắc; thứ gây ra cái chết lại quá đỗi bình thường, có khi chỉ là một giọt nước mưa, một cánh hoa đào, căn bản không ai ngờ tới. Kỳ độc vô hình và bí hiểm như thế, khiến người ta không thể phòng tránh, càng không thể phản kháng lại. Nhưng kỳ độc có đáng sợ đến đâu cũng không đáng sợ bằng tâm cơ của kẻ hạ độc. Hạ kỳ độc, hắn tự ình cái quyền nắm giữ tính mạng người khác trong tay, cần thì giữ lại, khi vô dụng thì loại trừ…
Tử tà Lưu Tích Nguyên!
Tuy Lưu Tích Nguyên làm mưu sĩ cho Cảnh Thái hoàng đế nhưng hình như tâm huyết của hắn chưa bao giờ đặt ở giang sơn nhà họ Chu. Thậm chí, Phạm Anh Vũ còn tin rằng Lưu Tích Nguyên có liên quan tới sự kiện “Nam cung phục tịch”, gián tiếp gây ra một cuộc thanh trừng đẫm máu để xóa mọi dấu vết về sự tồn tại của hắn và danh chính ngôn thuận biến mất khỏi Đại Minh…
…Trước khi êm thấm trở về Đại Việt.
Tử tà Lưu Tích Nguyên, hắn dám làm chuyện tày trời đó lắm chứ!
Tài năng đi đôi với dã tâm, con người ta càng không dễ an phận. Rốt cuộc Lưu Tích Nguyên thực sự là ai, hắn có ý đồ gì với hoàng thất họ Lê, Phạm Anh Vũ không biết, y chỉ biết rằng, nếu tìm được Lưu Tích Nguyên, y sẽ giúp Mạc Viên Nhiên tìm ra người con gái đó.
Giọng kể của Phạm Anh Vũ vẫn đều đều:
“Kỳ độc vốn do một viên thái y thời nhà Trần sáng tạo ra, trước đây thường được sử dụng trong hoạt động mật thám, là thứ vũ khí vô hình và lợi hại nhất mà triều đình Đại Việt dùng để đối phó với ngoại quốc, nhất là trong ba cuộc chiến tranh Mông Nguyên. Sau khi Trần Hồ hai nhà sụp đổ, quân Minh sang đô hộ nước ta thì kỳ độc cũng bị thất truyền, kể từ đó, không ai nhắc đến nó nữa”
Sự suy kiệt của Hoàng Lan ngày trước là một tác dụng phụ rất nhỏ do kỳ độc đang ủ trong người nàng gây ra. Nếu không phải người hiểu biết cặn kẽ về kỳ độc sẽ không thể phát hiện được. Vì không muốn Hoàng Lan vì vô tri mà uổng mạng vô ích, Phạm Anh Vũ mới cảnh báo nàng về kỳ độc, nhưng từ đầu tới cuối, y đều không nhắc tới Lưu Tích Nguyên. Trong một chừng mực nào đó, y vẫn muốn giấu chuyện về em gái của Mạc Viên Nhiên. Nhưng cũng chính vì thế, Hoàng Lan mới lầm tưởng rằng kẻ xuống tay hạ độc nàng là một phi tần trong hậu cung.

Nếu tỉnh táo hơn, Hoàng Lan sẽ thắc mắc vì sao một người sống trong dân gian như Mạc Viên Nhiên lại am hiểu về độc dược thời Trần đến thế. Nhưng giờ đây, tất cả cảm xúc trong nàng chỉ còn là sợ hãi, bất mãn và ghê tởm.
Vẫn biết hậu cung là nơi âm hiểm khó lường, vì tranh quyền đoạt sủng, ai dám nói mình chưa một lần trù mưu dự kế? Hoàng Lan không dám mong những phi tần hoa nhường nguyệt thẹn ấy sống với bốn chữ “tâm tư đơn thuần”, nhưng cái kiểu bạ ai cũng hãm hại ấy thì thật quá lắm rồi! Nếu có một ngày trở về hậu cung, nàng thề sẽ bắt kẻ đã hạ độc mình phải trả giá đắt. Một lần bị hãm hại, người ta còn có thể nhắm mắt cho qua, nhưng hai lần, ba lần mà cứ nhân từ mãi thì chỉ có kẻ ngu mới làm vậy mà thôi!
Trường Giang thì nhăn mày nghĩ ngợi, chốc chốc lại quay sang hỏi Phạm Anh Vũ:
“Thái y trong cung liệu có thể giải được kỳ độc không?”
Trường Giang vẫn luôn cho rằng thái y là những người có y thuật uyên thâm nhất. Chuyện liên quan đến tính mạng của Hoàng Lan, cho dù phải nhờ đến Lê Tư Thành cậu cũng sẽ nhờ. Tuy nhiên, Phạm Anh Vũ lại lắc đầu:
“Kỳ độc là loại độc dược bí hiểm nhất thiên hạ. Thái y trong cung, đừng nói là bản lĩnh giải độc, chỉ e hai chữ kỳ độc họ cũng chưa từng nghe qua.”
“Chẳng lẽ trên đời này không có ai có bản lĩnh giải kỳ độc sao?”
Sắc mặt Phạm Anh Vũ lúc này mới tươi tỉnh hơn một chút. Y trỏ về phía xa rồi chậm rãi đáp:
“Đó cũng là lý do tôi tìm đến đây. Phía bên kia ngọn đồi có một xã gọi là xã Thiên Bình. Dạo gần đây, xã Thiên Bình xuất hiện một loại bệnh khá kì lạ, người trong xã phát điên vô số, sau đó có một vị thần y xuất hiện, dịch bệnh mới được đẩy lùi phần nào. Y thuật của vị thần y ấy cao thâm vô cùng, lại có lòng xót thương kẻ hoạn nạn, kỳ độc trên người Hoàng Lan, biết đâu anh ta có thể hóa giải.”
Nghe nói… vị thần y đó… họ Từ.

(Mời các bạn đón đọc Chương 42: Thần y họ Từ.)

Chú thích:
Hoa tam giác mạch: Loại kiều mạch thân cỏ được trồng nhiều ở vùng núi phía bắc Việt Nam, đặc biệt là ở Hà Giang, hoa lúc mới nở có màu trắng, sau đó chuyển sang phớt hồng rồi ánh tím. Hiện nay, nhiều bạn trẻ thích tìm đến vùng cao để chụp ảnh với hoa tam giác mạch.

Có ai đoán ra vị thần y họ Từ ấy là ai không ạ? :)))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.