Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 136: Mùa hoa tam giác mạch (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 136: Mùa hoa tam giác mạch (3)

Thấy Hoàng Lan vẫn không lên tiếng, cậu nhìn vào mắt nàng rồi lạnh lùng hỏi:
“Đã xảy ra nhiều chuyện như thế mà em vẫn khăng khăng muốn trở về cái hoàng cung chết tiệt ấy? Em còn muốn có thêm bao nhiêu Ngọc Huyên phải chết oan uổng mới hả dạ hả?”
Lần này thì Hoàng Lan chỉ có thể cúi đầu.
Đúng, nàng đã ngấy đến tận cổ mấy trò đấu đá nhau của đám người hậu cung, càng chán ghét mấy thứ ân oán triền miên của bọn họ. Nhưng nếu bỏ đi cùng Trường Giang, vậy thì đến khi nào nàng mới có cơ hội gặp lại người ấy?
Lê Tư Thành…
Thực sự Hoàng Lan không thể hạ quyết tâm. Lòng nàng như cuộn chỉ rối, càng cố gỡ càng thấy rối bời.
Hình như Trường Giang cũng không có ý định chờ đợi một câu trả lời. Cậu nắm tay nàng lôi lại chỗ chiếc xe ngựa, vừa đi vừa lèm bèm:
“Đi! Anh đưa em đến một nơi. Đến đó rồi, nếu em vẫn một mực đòi hồi cung thì anh cũng không ép em nữa.”
“Anh muốn đưa em đi đâu?” Nàng cự lại.
Trường Giang nửa bực mình, nửa ra vẻ bí hiểm đáp:

“Rồi em sẽ biết.”

Kinh kì Đại Việt sau hàng trăm năm có thể thay đổi, nhưng những cảnh sắc tươi đẹp chốn sơn dã thì đời đời bất biến. Núi đá vẫn đứng đó, uy nghi trầm mặc, giống như một vị tiên nhân khom người nhìn xuống chúng sinh. Những triền đồi vẫn xanh biếc như thuở nào, chỉ thi thoảng khoác lên màu áo già cỗi khi thu qua đông tới. Tiếng suối chảy ra từ hang sâu vẫn róc rách, khoan hòa. Ngước nhìn lên cao, chỉ thấy cánh chim đại bàng kiêu hãnh giữa muôn trùng mây bạc. Không gian hùng vĩ và khoáng đạt, không nhìn ra dấu ấn riêng biệt nào thuộc về thời đại hay thế kỷ.
Hằng năm, cứ vào độ cuối thu, non cảnh phía Bắc Đại Việt lại thay da đổi thịt với sự nở rộ của hoa tam giác mạch. Dọc sườn đồi, ven những ngôi nhà tranh vách đất hay thậm chí là hai bên đường, đâu đâu cũng có sự hiện diện của loài hoa sơn dã ấy. Đứng trên cao nhìn xuống, biển hoa tam giác mạch hiện lên ngút tầm mắt, trông hoài trông mãi cũng chỉ thấy sắc tím phớt hồng vô cùng vô tận, hệt như một tấm thảm bông được thêu dệt đến cuối chân trời.
Trước đây, Hoàng Lan từng ước được một lần đặt chân đến đây để ngắm tam giác mạch. Ước mơ ấy nàng đã quên rồi, nhưng Trường Giang thì vẫn nhớ rất rõ. Bây giờ chưa đến tháng mười. Những nụ tam giác mạch vẫn còn e ấp khép mình giữa núi rừng tĩnh lặng, nhưng nơi nàng đang đứng, tam giác mạch đã nở rộ, nhuộm tím cả triền đồi.
“Tam giác mạch mọc nhiều nhất ở Hà Giang, nhưng hoa ở nơi này lại nở sớm nhất, có khi sớm hơn mùa hoa thông thường đến tận một hai tháng. Anh tình cờ phát hiện ra điều này trong một lần đi ngang qua đây, kể từ đó cứ ấn tượng mãi, đến bây giờ quay lại thì vừa tròn một năm.”
Giọng nói của Trường Giang vừa nhẹ vừa dịu dàng, dễ dàng khiến người đối diện có cảm giác mình được nâng niu, chiều chuộng. Nếu không phải sớm đã quen với con người cậu, chắc chắn trái tim Hoàng Lan đã bị cậu một búa đốn gục rồi.
Tam giác mạch cao ngang thắt lưng người, chen nhau mọc thành một dải, kéo dài từ cánh đồng phía bên dưới đến tận đỉnh đồi, cứ mỗi khi gió nổi lên, cả biển hoa lại hóa thành những đợt sóng nhô lên ngụp xuống, uyển chuyển, vờn đuổi nhau đến cuối chân trời.
Đứng giữa biển tam giác mạch bạt ngàn, phóng tầm mắt nhìn ra núi non trùng điệp, Hoàng Lan cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng. Những con người giả dối ác độc, những âm mưu thâm hiểm nhập nhằng… tất cả đều không còn ý nghĩa. Nàng của bây giờ, hoàn toàn vô lo vô nghĩ, ung dung tự tại, mang một tâm thế nhàn nhã, bình lặng mà đứng giữa trời đất bao la, ngạo nghễ ôm trọn cánh đồng tam giác mạch vào trong lòng, có khi lại say sưa, mê đắm như một con ong đang tận hưởng từng giọt mật ngọt ngào mà trời đất ban tặng…

Khi dấu ấn thời gian không còn hiện tồn, con người sẽ dễ dàng quên mất thời đại mà họ đang sống. Khi những ngã rẽ lịch sử dung hòa thành một, mọi giới hạn đều trở nên vô nghĩa.
Trong khi đối phương đắm mình giữa thiên nhiên khoáng đạt, Trường Giang vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm mặc như lúc mới đến. Cậu đứng đó, dịu dàng quan sát Hoàng Lan, mặc nàng thỏa sức vẫy vùng giữa biển hoa bạt ngàn. Đến khi trên môi nàng hiện lên một nụ cười rạng rỡ, cậu cũng không giấu được ý cười trong ánh mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trường Giang vẫn không hiểu tại sao một người vốn tôn sùng tự do như Hoàng Lan lại có thể quyến luyến chốn hậu cung ngột ngạt. Nơi ấy có gì tốt đẹp? Trăm người con gái cùng chung một chồng thì hạnh phúc lắm ư? Hay là Lê Tư Thành hắn thực sự yêu thương Hoàng Lan, hai người tâm đầu ý hợp, đến mức khiến nàng trong mơ cũng gọi tên hắn? Không, Trường Giang càng không tin điều này. Tự cổ chí kim, đế vương vốn vô tình. Hoàng Lan lại không phải mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. Cứ cho rằng hắn nhất thời hứng thú với nàng, nhưng sau đó thì sao? Sự sủng ái của đế vương cũng như ngọn đèn dầu giữa đêm đông. Khi dầu đã cạn, hứng thú không còn, ai dám chắc hắn sẽ không bỏ mặc nàng để đến bên mỹ nhân khác? Mỗi lần nghĩ đến đó, Trường Giang đã muốn sôi máu. Hoàng Lan của cậu không phải món đồ vô tri để người ta có quyền bạc bẽo!
Nguyễn Hoàng Lan của trước kia, tâm bình lặng, sống giản đơn. Nàng không phải tuýp người chịu nhốt mình trong một chiếc lồng ngột ngạt. Những chuyến đi mới là đam mê thực sự của nàng. Không có góc phố nào của Hà Nội là nàng chưa từng đặt chân qua. Không có mảnh đất nào của Tổ quốc là nàng không mơ ước được một lần đặt chân đến. Đối với Hoàng Lan, hành trình khám phá dọc dải đất hình chữ S mới là hành trình tuyệt diệu nhất, đáng để con người ta dùng cả tuổi thanh xuân của mình để dấn thân và trải nghiệm.
Và Trường Giang hiểu điều đó. Đó là lí do cậu vượt ngàn dặm đường dài để đưa Hoàng Lan đến đây, hoàn thành nguyện ước dang dở cho nàng, giúp nàng tìm lại chính mình của trước kia.
Anh đưa em đến một nơi. Đến đó rồi, nếu em vẫn một mực đòi hồi cung thì anh cũng không ép em nữa.
Trăm lời thuyết phục nhiều khi cũng không bằng một hành động chứng minh. Đưa Hoàng Lan ngược đèo ngược suối lên đây, thứ Trường Giang muốn chứng minh chính là một cuộc sống an bình, yên ổn nếu nàng chấp nhận buông bỏ.

Hai người họ đang ngả lưng trên một thảm cỏ xanh mướt, gối đầu lên tay và khoan khoái ngắm nhìn bầu trời trong vắt. Chiếc xe ngựa mà Trường Giang thuê vẫn đỗ cách đó một khoảng, còn người phu xe thì đi đâu mất tăm, có lẽ là đi tìm bầu trời tam giác mạch cho riêng mình.
Không biết tâm trạng có gì hứng khởi mà Trường Giang cứ nghêu ngao hát hết bài này đến bài khác. Cậu từng là thành viên trong câu lạc bộ nghệ thuật của khoa, ngoài khả năng chơi đàn ghi ta chuyên nghiệp thì giọng hát thực sự cũng rất tuyệt.
“Trường Giang này.”
Cuối cùng người chủ động cắt ngang không khí lãng mạn ấy vẫn là Hoàng Lan.
“Anh ở đây.”
Mỗi khi Hoàng Lan gọi tên Trường Giang, cậu đều đáp lại như thế, thay cho lời hứa sẽ ở bên nàng trọn đời trọn kiếp, để rồi ba năm sau, mỗi lần nhớ đến người con trai đã từng yêu mình hơn cả sinh mạng ấy, trái tim Hoàng Lan nhoi nhói nỗi đau còn sâu hơn dao cắt, không gì khuất lấp được…
“Nếu em nhớ không nhầm thì bây giờ vẫn chưa đến mùa hoa tam giác mạch mà nhỉ? Tam giác mạch thường nở vào độ tháng mười, tháng mười một. Cả một biển hoa như thế này, có phải nở quá sớm hay không?”
“Anh cũng không biết nữa…” Trường Giang đáp: “Năm ngoái anh tình cờ đi ngang qua đây, chính vì trông thấy tam giác mạch ở đây nở sớm nên mới ấn tượng mãi. Năm nay quay lại, hoa vẫn nở sớm như vậy.” Rồi cậu hóm hỉnh đáp: “Có lẽ ông trời hiểu lòng người, muốn tạo ra cảnh sắc đặc biệt cho chúng ta chăng?”
Hoàng Anh mỉm cười. Nàng vươn tay ngắt một bông hoa và bồi hồi nhớ lại:
“Ba năm trước, vì phải vào bệnh viện truyền máu mà em bị lỡ mất chuyến đi lên Hà Giang vào đúng mùa tam giác mạch, kể từ đó cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ.”
“Anh vẫn nhớ lần ấy, sau khi xuất viện, suýt chút nữa em đã một mình bắt xe từ Hà Nội lên Hà Giang chỉ để ngắm hoa, may mà có anh cản kịp, không thì lúc về kiểu gì cũng ốm đòn với bác em.”

“Bác em chỉ dọa thôi, không đánh thật đâu.” Nàng cười hì hì: “Với lại khi ấy em cũng lớn rồi còn gì.”
Trường Giang búng nhẹ vào má nàng:
“Trong mắt phụ huynh ấy mà, chúng ta lúc nào cũng chỉ là những đứa trẻ to xác.”
Gió thổi mát rượi. Những đợt sóng màu tím lại trào dâng và mất hút phía cuối chân trời.
“Trường Giang này.”
“Anh ở đây.” Vẫn là câu đáp lại quen thuộc ấy.
“Giờ thì anh nói được chưa?”
Trường Giang hơi nhổm dậy, khó hiểu nhìn Hoàng Lan. Nàng hơi hạ giọng:
“Anh đưa em đến đây không phải chỉ để hoàn thành tâm nguyện ba năm trước thôi phải không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.