Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 135: Mùa hoa tam giác mạch (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 135: Mùa hoa tam giác mạch (2)

“Nô tì tạ bệ hạ đã khen ngợi.” Hồi lâu sau, Lâm Vũ Linh mới đáp: “Nhưng thân là kẻ hầu người hạ trong cung, nô tì đương nhiên phải tuân thủ cung quy, là người của Nhữ Hiên các, nô tì càng phải chú trọng hành vi của mình, một chút cũng không dám lơ là, tránh cho lệnh bà vì nô tì mà phải xấu hổ.”
Từng lời nói ra rành mạch rõ ràng, khiến ý cười trong mắt Tư Thành càng sâu. Rồi nhìn đến bàn tay cứng ngắc của Lâm Vũ Linh, hắn buột miệng hỏi han thương tích của nàng ta. Lâm Vũ Linh giật mình, vội thu tay giấu sau ống tay áo rồi đáp:
“Nhờ ơn bệ hạ và lệnh bà, tay nô tì đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Thực ra Lâm Vũ Linh đang nói dối. Bàn tay này đã bị người ta đánh gãy xương cốt, không thể nối lại, tuy nói là mất hết cảm giác nhưng mỗi khi trời đổ mưa đều đau đớn đến phát cuồng.
Tư Thành trầm ngâm:
“Cũng tại khi ấy Phùng tài nhân lỗ mãng quá, không biết phân biệt đúng sai, khiến ngươi phải chịu thiệt thòi rồi.”
Lâm Vũ Linh lẳng lặng cúi đầu, để lộ ra vẻ mặt bi thương. Nàng ta nóng lòng muốn kết thúc chuyện này, không phải vì bản thân độ lượng, mà là căm hận đến mức không muốn nhắc tới nữa.
“Chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để khi Nguyễn sung nghi trở về lại tưởng trẫm bạc đãi các ngươi!” Nhớ ra công việc cần giải quyết ở ngự thư phòng, Tư Thành tiện miệng an ủi Lâm Vũ Linh thêm vài câu rồi bỏ đi.
Đến tận khi đoàn xa giá đã khuất dạng, Lâm Vũ Linh vẫn ngước nhìn theo, vẻ mặt thất thần, miệng thì vô thức lẩm bẩm:
“Bệ hạ, ngài thực sự quan tâm đến nô tì ư…?”

Không ai biết rằng ở cách đó không xa, có một người con gái đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Nắng thu dìu dịu đan hòa, soi rõ một gương mặt xinh đẹp, thuần nhã như trăng rằm với mái tóc buông dài sau lưng, đôi mắt mênh mang như sóng nước mùa xuân. Khắp hậu cung này, chỉ có duy nhất một người mới có được phong tư đặc biệt ấy.
Cũng tại khi ấy Phùng tài nhân lỗ mãng quá!
Mí mắt khẽ cụp xuống, cuối cùng, Nguyễn Nhã Liên thất vọng bỏ đi…

Giờ thân một khắc, bên trong Vĩnh Hà điện.
Phùng Thục Giang gấp bức thư lại rồi châm nó vào ngọn đèn trước mặt. Lưỡi lửa vây quấn, bức thư nhanh chóng hóa kiếp tro tàn.
Đã mấy năm qua, song song với việc an bài cho Phùng Diệm Quỳnh, Phùng Thục Giang vẫn âm thầm điều tra về những hành vi khuất tất của thiếu úy Lê Lăng. Chốn thâm cung kín cổng cao tường cũng chẳng thể ngăn được Phùng Thục Giang thu thập những thông tin cần thiết. Nhớ năm ấy, trong vụ án của Đỗ Đình Huy, Phùng gia tuy là căn nguyên, nhưng kẻ khai đao thực sự lại là thiếu úy Lê Lăng.
Vụ án này do Hình bộ phụ trách, lại thêm thiếu úy Lê Lăng đích thân thẩm án, nàng nghĩ ta oan ức được mấy phần?
Lê Lăng nguyên là trọng thần trong triều, gia thế cường đại, vốn không ưa những thư sinh áo vải bần hàn như Đỗ Đình Huy, lại là chỗ thân thiết với Phùng Văn Đạt nên trong vụ án điều tra dư đảng của Lệ Đức hầu, ông ta đã nhúng tay vào việc xử án hòng đẩy chàng đến chỗ chết nhanh hơn một chút.
Nhìn theo những vụn tro tàn tung bay trước mắt, Phùng Thục Giang nén một tiếng cười lạnh trong lòng. Bất kì ai liên quan đến cái chết của Đỗ Đình Huy, kể cả là thiếu úy đương triều, Phùng Thục Giang cũng sẽ khiến kẻ đó thân bại danh liệt!


Sau khi thoát khỏi gã mặt sẹo Lý Lượng, Trường Giang thuê một chiếc xe ngựa để đưa hai người họ rời khỏi phường Lĩnh Sơn.
Thực chất là rời xa kinh thành.
Đoạn đường này lắm đá sỏi mấp mô, bánh xe lại làm bằng gỗ nên cứ xóc nảy liên tục. Ngồi trong xe, Hoàng Lan mấy phen chao đảo, may có Trường Giang nhanh tay ôm lấy nên mới không bị ngã dúi dụi. Đây là lần thứ hai nàng ngồi xe ngựa. Nhớ lần trước, Lê Thụ trói nàng như trói heo rồi tống lên xe ngựa chở về Từ Sơn. Tất nhiên tình cảnh khi ấy so với bây giờ tồi tệ và hung hiểm hơn vạn lần. Lê Thụ không dịu dàng như Trường Giang. Đừng nói tới việc làm chỗ dựa, hắn không sàm sỡ hay đánh đập Hoàng Lan đã là phúc bảy đời cho nàng rồi.
Dọc đường Trường Giang không nói nửa lời, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Hoàng Lan, khi nào xe đi vào đoạn xóc thì lại đỡ lấy nàng. Ban đầu Trường Giang còn lịch sự, mọi hành động chỉ dừng lại ở việc đưa tay ra đỡ hoặc giữ Hoàng Lan lại, sau đó chẳng biết vì xe xóc dữ quá hay vì lý do nào khác mà cậu kéo luôn Hoàng Lan vào lòng, thoải mái để bờ vai mình làm chỗ dựa cho nàng. Nhưng Hoàng Lan nào có thoải mái được như cậu nghĩ. Sống ở thời cổ đại một thời gian, nàng vô tình bị tiêm nhiễm cái tư tưởng “nam nữ thụ thụ bất thân”. Sự thân thiết và thoải mái của Trường Giang ngược lại chỉ càng khiến nàng thêm khó xử. Mấy lần Hoàng Lan định nhổm dậy thì cánh tay của Trường Giang nửa vô tình nửa hữu ý càng siết chặt hơn. Nàng lay gọi thì cậu nhắm mắt lim dim, giả vờ điếc. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, cực chẳng đã, Hoàng Lan ngồi im một chỗ, vừa thầm trách cái tên Trường Giang này dai hơn đỉa, vừa cầu cho xe sớm đến điểm dừng chân.
Đoạn đường gập ghềnh cuối cùng cũng kết thúc. Con đường mở rộng và dài hơn. Hai bên đường, lác đác từng khóm cây đang mùa trổ hoa, vài bụi cỏ lau mọc cao quá đầu người, phất phơ như những ngọn cờ xám. Thỉnh thoảng lại có một tốp thôn nữ vai quẩy quang gánh, gánh từng nải chuối buồng cau đi về hướng ngược lại. Nhìn khung cảnh thanh sơ này, Hoàng Lan có cảm giác khá quen thuộc, giống như bản thân đã từng đặt chân đến, nhưng nhất thời nàng lại không nhớ ra đây là nơi nào.
Một lúc sau, xe dừng lại. Trường Giang vươn vai ngáp dài một cái rồi cùng Hoàng Lan bước xuống. Ngước nhìn đỉnh núi trước mặt, cuối cùng Hoàng Lan cũng nhận ra mình đang ở đâu.

Ngôi mộ dưới chân núi Tản Viên, cỏ mọc xanh rì.
Tấm bia đá Phạm Anh Vũ dựng lên ngày ấy vẫn nằm trơ trọi giữa gò đất hoang vắng. Dòng chữ rắn rỏi khắc bằng mũi kiếm hiện lên cô độc giữa nền trời trắng đục. Có tiếng quạ réo từ đằng xa vọng tới. Trên mặt đất, cát bụi đùa bỡn nhau, cuộn xoáy thành từng vòng tròn kì dị.

Thắp xong nén hương, Hoàng Lan kính cẩn khấu đầu ba lần.
Khấu đầu lần thứ nhất… Xung quanh đột ngột mọc lên những bức tường rêu hoen ố. Nơi Hoàng Lan đang đứng chính là lãnh cung. Một năm trước, người cung nữ tội nghiệp đó bị Đặng Phúc ném vào lãnh cung, run rẩy chỉ chứng Triệu Bảo Khánh, rồi thảng thốt không hiểu vì sao Nguyễn sung nghi lại cầu xin đức vua tha ình một mạng…
Khấu đầu lần thứ hai… Lãnh cung chóng vánh đổi thành Trai phòng. Nơi ấy, có một tiểu thiếp nhà họ Lê vì lén thả Hoàng Lan mà bị Lê Thụ đánh đập không thương tiếc. Những đêm sương lạnh, người con gái cần mẫn ủ ấm chăn cho Hoàng Lan, bóp đầu cho nàng, sau đó lại thủ thỉ kể cho nàng nghe về quá thứ của mình, từ khi cô ấy là một đứa trẻ bị dì ghẻ bỏ rơi cho đến khi bị Lê Thụ mua về như một món đồ rẻ mạt…
Khấu đầu lần thứ ba… Người con gái ấy nằm trong vòng tay nàng, mềm oặt, lạnh ngắt, còn nói cái gì mà chết không hối tiếc, chỉ tiếc không chờ được tới ngày trông thấy nàng khoác lên mình phượng bào…
Cả đời này Ngọc Huyên không có nguyện ước gì lớn lao, chỉ cầu được sống một kiếp bình an, vậy mà để trả món nợ ân nghĩa cho Hoàng Lan, nàng đã đem cả sở nguyện bình dị nhất của bản thân ra đánh đổi.
Kiếp này Hoàng Lan mắc nợ rất nhiều người: Từ Trọng Sinh, Trường Giang, Lâm Vũ Linh… nhưng có một người nàng vĩnh viễn không thể trả được. Người đó chính là Ngọc Huyên.
Sinh tử khôn lường. Đời người vạn biến. Mới trong chớp mắt, mà tưởng đã ngàn năm…
Trong khi đó, Trường Giang lại bận rộn dọn dẹp đám cỏ nhóc mọc xung quanh mộ. Nghĩa tử là nghĩa tận. Dù mục đích của cậu khi đưa Hoàng Lan đến nơi này là gì, cậu cũng thực tâm mong người quá cố được yên nghỉ. Cách đó không xa, người phu xe đang lấy cỏ khô cho ngựa ăn, xong rồi lại vô tư ngắm trời ngắm đất, kiên nhẫn đợi hai vị khách làm xong công việc bên mộ.
Khi khoảnh đất xung quanh mộ quang đãng hơn thì trời đã về chiều. Đỉnh núi chuyển sang màu tím nhạt, điềm đạm nghiêng mình giữa bốn bề mây trắng. Một cánh đại bàng ung dung chao lượn, thoắt cái đã biến mất giữa lưng chừng tầng không. Lúc này Trường Giang mới đến bên Hoàng Lan, không nhanh không chậm hỏi nàng:
“Em có biết vì sao anh dẫn em đến đây không?”
Hoàng Lan lắc đầu. Nàng đã chán ngấy việc phải suy đoán dụng ý của những người xung quanh mình lắm rồi.

Ngữ khí của Trường Giang cực kì nghiêm túc:
“Vì đây là nơi an nghỉ của Ngọc Huyên.”
Nguyễn Trường Giang, cần dịu dàng có dịu dàng, nhưng không phải vì thế mà cậu không biết nói những lời tàn nhẫn. Dẫn nàng đến đây, cậu muốn ép buộc Hoàng Lan đối mặt với sự thật, muốn dùng bài học của Ngọc Huyên để chứng minh rằng con đường nàng đang dấn thân sai lầm và hiểm ác đến mức nào. Ngọc Huyên vì bảo vệ nàng mà chết tức tưởi dưới lưỡi dao của Lê Thụ. Sự thật ấy, không ai có thể thay đổi. Hoàng Lan lưu luyến hoàng cung, vậy thì Trường Giang sẽ chứng minh cho nàng hiểu rằng sự lưu luyến ấy không nên, và không thể tồn tại. Thế sự khó lường, ngày hôm nay là Ngọc Huyên, ai dám nói ngày mai kẻ trả giá sẽ không phải là nàng?
Dù tàn nhẫn, Trường Giang vẫn phải giúp Hoàng Lan thức tỉnh.
“Đừng oán trách anh nếu anh đã gợi lại những mất mát trong lòng em. Anh chỉ muốn nhắc nhở em, đừng bao giờ quên hậu cung là nơi con người ta phải dựa vào thủ đoạn mới có thể sinh tồn. Một Ngọc Huyên còn chưa đủ sao? Hay là em muốn anh trơ mắt nhìn em đi đến con đường tự sinh tự diệt mới cam lòng?” Cậu rút từ túi ra một chiếc khăn rồi khẽ lau đi vệt đất lem trên mặt Hoàng Lan: “Anh biết em lưu luyến hậu cung, cũng biết em đã cảm mến hoàng thượng, nhưng Hoàng Lan à, tất cả những thứ ấy không thích hợp với chúng ta đâu. Chúng ta thuộc về thời hiện đại, không thuộc về mảnh đất kinh kì rêu phong của sáu trăm năm trước. Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở về? Mà nếu đã trở về, em định gắn bó với đế vương kiểu gì? Buông bỏ chấp niệm càng sớm, sau này sẽ càng đỡ khổ tâm em ạ. Đời người mà, ai chẳng phải một lần đối mặt, ai chẳng phải một lần dằn lòng cắt đứt những thứ mình lưu luyến để trưởng thành! Nghe lời anh, buông tay đi, đừng cố chấp nữa.”
Bản lĩnh thuyết phục của sinh viên khoa Luật hiển nhiên không hề tầm thường. Mới đây Hoàng Lan còn hạ quyết tâm hồi cung, vậy mà sau khi nghe những lời này, một câu phản đối nàng cũng không thể nói ra, ngược lại tâm trí càng lúc càng lẫn lộn.
Tư Thành, Lê Tuyên Kiều, Phùng Diệm Quỳnh, Lâm Vũ Linh… những con người bằng xương bằng thịt không ngừng hiện ra trước mắt nàng, tuyệt đối không phải những ảo ảnh mơ hồ. Một năm qua, Hoàng Lan đã quen với cuộc sống ở thời đại này.
Trở về?
Hay buông tay?
Rốt cuộc điều gì mới khiến nàng thực sự thanh thản?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.