Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 113: Nhân tâm (4)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 113: Nhân tâm (4)

Buổi sáng chơi đàn, thổi sáo. Chiều đến vẽ tranh, câu cá. Khi rảnh rỗi thì cùng nhau bơi thuyền ngoạn cảnh trên sông Vân. Cuộc sống ở Viên Diệp cư nhàn nhã vô cùng.
Hoàng Lan chấp nhận ở lại đây lâu như vậy, một phần vì Trường Giang muốn nàng an dưỡng cho khỏe lại, một phần cũng vì nàng muốn điều tra chủ nhân Viên Diệp cư. Nhưng ngoài việc thổi tiêu, câu cá, ngắm trúc, luyện võ, Phạm Anh Vũ dường như không còn bất cứ thú vui nào khác. Mỗi khi thấy y cùng Mạc Viên Nhiên đàn sáo hợp tấu, Hoàng Lan thực sự nghi ngờ con người trước mặt và kẻ từng cầm kiếm xông vào Trần phủ có phải cùng một người hay không?
Ngày qua ngày, chẳng những Hoàng Lan không tra ra được bất cứ điều gì mà ngược lại, nàng bắt đầu nảy sinh tình cảm quyến luyến đối với Viên Diệp cư.
Mỗi khi rảnh rỗi, Hoàng Lan lại theo chân Mạc Viên Nhiên ra khoảnh đất trống phía sau Viên Diệp cư để chăm sóc những cây trúc non. Với thời tiết bắc bộ đặc trưng, trồng trúc không phải chuyện dễ dàng. Mạc Viên Nhiên tiết lộ rằng từng cây trúc ở đây đều do đích thân Phạm Anh Vũ mang về, tận tay vun trồng và chăm sóc. Viên Diệp cư có bao nhiêu gốc trúc là thì tâm huyết của Phạm Anh Vũ cũng nặng bấy nhiêu. Cũng phải mất vài năm, trải qua trăm trận mưa gió, y mới dựng lên một Viên Diệp cư thanh thuần, u tĩnh như ngày hôm nay. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà dạo gần đây, Phạm Anh Vũ thường xuyên bận việc xa nhà, cho nên việc chăm sóc Viên Diệp cư mới đến tay Mạc Viên Nhiên. Không chỉ trồng trúc, Mạc Viên Nhiên còn ươm cả đào nữa. Vô tình hữu ý, Mạc Viên Nhiên đã chứng minh rằng ngoài tài vẽ tranh đánh đàn, nàng ta cũng rất thích hợp để làm người chăm sóc hoa cỏ.
Những cây trúc non được đích thân Mạc Viên Nhiên chăm bón chẳng mấy chốc đã xanh mướt, óng ả, rủ nhau vươn lên, hứng lấy ánh mặt trời.
“Viên Nhiên này, hàng râm bụt trước nhà cũng do cô trồng phải không?” Hoàng Lan vừa khom người ngắm nghía khóm trúc vừa dẩu môi lên hỏi.
“Anh Vũ chàng đã nói với cô?”
Hoàng Lan lắc đầu rồi cười khì khì:
“Không phải, là tôi đoán vậy thôi. Nhưng hàng râm bụt ấy đẹp như thế, chứng tỏ người trồng nó cũng phải tốn không ít tâm tư, vừa tỉ mỉ kiên nhẫn, thẩm mĩ cũng phải thật tinh tế. Vừa nhìn hàng râm bụt ấy, ta liền đoán ngay đó là do cô trồng.”
“Là việc lúc rảnh rỗi, có gì đáng kể đâu.” Mạc Viên Nhiên nhẹ nhàng đáp, vẫn chuyên tâm cắt tỉa ột cây trúc: “Hồi trước, mỗi khi Anh Vũ xa nhà, tôi thường hay tiêu khiển bằng việc vẽ tranh. Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng một khi ngòi bút đã có tuổi thì những bức họa ấy có vẽ thế, vẽ nữa cũng không thể thoát khỏi phong phạm nhàm chán của bản thân. Vì thế, thay vào dành thời gian cho những bức họa vô tri, tôi bắt đầu nuôi cá, trồng cây. Chỉ là những thứ bình thường thôi, nhưng được nhìn chúng lớn lên, thay đổi, ít ra trong lòng cũng còn cảm giác cuộc sống này vẫn đang tiếp diễn.”
Ngữ khí của Mạc Viên Nhiên tuy nhẹ nhàng nhưng lại tàng ẩn một nỗi niềm u ẩn, cô độc. Nghĩ đến tên Phạm Anh Vũ âm trầm khó đoán, Hoàng Lan liền cảm thấy bất bình:
“Phạm Anh Vũ hay bỏ mặc cô lắm phải không?”
“Anh Vũ không bao giờ bỏ mặc tôi.” Mạc Viên Nhiên lắc đầu rồi mỉm cười: “Ngược lại, là tôi không muốn cướp đi tự do của chàng.”
Một người nhiệt tình vui vẻ. Một người dịu dàng tinh tế. Họ đối xử với nhau chân thành thịnh ý. Nhiều khi, chính Mạc Viên Nhiên cũng muốn quên đi mục đích ban đầu để có thể thật tâm đối xử tốt với Hoàng Lan.
Hoàng Lan không hiểu tâm trạng của Mạc Viên Nhiên, nàng chỉ cho rằng đối phương đang miễn cưỡng nên lại nói:
“Nhưng như thế cũng khó tránh khỏi cô đơn…”

“Hoàng Lan, đã bao giờ cô đã toàn tâm toàn ý yêu một ai đó chưa?” Mạc Viên Nhiên đón lời Hoàng Lan, giả như vô tình nhìn về phía Trường Giang lúc này đang loay hoay học cách cầm vững thanh bảo kiếm của Phạm Anh Vũ: “Nếu cô yêu ai đó thật lòng, cô sẽ hiểu rằng, nhiều khi, năm tháng dài đằng đẵng còn dễ chịu hơn không có gì để mà chờ đợi.”
Kì thực Hoàng Lan chưa đủ trình độ để tiêu hóa nổi lập trường của Mạc Viên Nhiên, nhưng giờ phút này, nàng lại bất giác nghĩ đến Lê Tư Thành. Nàng vô duyên vô cớ mất tích, ắt hẳn hắn sẽ lo lắng lắm…
Nhiều khi, năm tháng dài đằng đẵng còn dễ chịu hơn không có gì để mà chờ đợi.
“Anh Vũ không thể như tôi, cứ vô tâm vô tính mà tận hưởng cuộc sống an nhàn trong Viên Diệp cư.” Mạc Viên Nhiên vẫn tiếp tục, nhưng dường như không phải nói với Hoàng Lan mà đang tự thuật với chính mình: “Cuộc đời chàng vốn đã định sẵn như thế, có tránh cũng không được. Vì thế, chàng tự biến mình thành một cơn gió, phiêu bạt khắp nơi, từ vùng hải đảo xa xôi đến làng quê hẻo lánh, thậm chí những khu rừng bát ngát ở vùng quan ngoại phía bắc, đâu đâu cũng có dấu chân của chàng…”
Hoàng Lan trầm trồ, thầm nhủ Phạm Anh Vũ đúng là hình mẫu điển hình của đám nhân sĩ giang hồ mà nàng vẫn thường thấy trong phim kiếm hiệp. Mạc Viên Nhiên nghe mà nửa hiểu nửa không, chỉ lắc đầu cười:
“Hoàng Lan à, cô hiểu nhầm rồi, đối với Anh Vũ, phiêu bạt không phải nguyện ý mà là trách nhiệm. Con người chàng là vậy, ở đâu có bất bình, ở đó chàng sẽ xuất hiện. Thậm chí có những lúc, chàng sẵn sàng rút cung tên tiễu trừ rắn hổ mang chỉ để cứu một kẻ lạc đường không quen không biết mà thôi.”
Giọng kể của Mạc Viên Nhiên rất từ tốn điềm đạm, không giống như đang tâng bốc Phạm Anh Vũ. Hoàng Lan càng nghe càng thêm thán phục. Thì ra đằng sau vẻ mặt lạnh hơn tiền và dáng vẻ lúc nào cũng khinh khỉnh của y là những hành trình li kì đến vậy.
Mà khoan đã…
“Viên Nhiên, cô vừa nói cái gì?” Hoàng Lan nhíu mày: “Anh Vũ từng cứu một người khỏi bị rắn hổ mang cắn?”
Bỗng nhiên bị hỏi dồn, Mạc Viên Nhiên cứng ngắc gật đầu.
“Có phải cũng ở khu rừng bạch đàn phía bắc kinh thành không?”
“Hình như là vậy.” Mạc Viên Nhiên chau mày, vẻ khó hiểu: “Một tuần trước khi ba người đến đây, đúng là chàng có việc đi ngang qua đó. Hoàng Lan, có chuyện gì à?”
Nhưng Hoàng Lan không còn để ý đến Mạc Viên Nhiên nữa. Nàng đứng bật dậy, chỉ kịp tạm biệt Mạc Viên Nhiên bằng một nụ cười chóng vánh rồi lập tức đi tìm Phạm Anh Vũ.
Người lạc đường, rắn hổ mang, cung tên, khu rừng bạch đàn, một tuần trước khi họ trở về Viên Diệp cư…
Cuối cùng Hoàng Lan cũng biết ân nhân giấu mặt của mình là ai rồi!


Ở phía sau, Mạc Viên Nhiên âm thầm dõi theo bóng dáng Hoàng Lan, khóe môi cơ hồ phác thành nét cười thảng hoặc. Đoạn, nàng ta thu dọn đồ đạc, không buồn quan tâm đến những cây trúc non nữa mà lại trở về ngôi nhà gỗ quen thuộc của mình.

Hoàng Lan tìm đến dòng suối phía sau Viên Diệp cư. Đoạn suối này đổ ra sông Vân, không sâu lắm, uốn lượn như dải lụa, nước trong đến mức có thể nhìn thấy những viên đá cuội nằm la liệt dưới đáy.
Bên bờ suối, có bóng người đang lặng lẽ buông cần trúc. Tảng đá y ngồi trên, rêu bông đã ngả sang màu vàng úa.
Vừa nghe có tiếng người lại gần, cần trúc trong tay Phạm Anh Vũ hơi động. Rồi chẳng buồn quay đầu lại, y cất tiếng gọi Hoàng Lan, tình cảnh này thật giống lúc nàng mới tỉnh dậy, lén xem y cùng Mạc Viên Nhiên đàn sáo hợp tấu.
“Sao anh lại biết người đến là tôi mà không phải Trường Giang hay Viên Nhiên?”
Hoàng Lan vừa nói vừa ngồi xuống tảng đá bên cạnh Phạm Anh Vũ. Tảng đá này vuông vức nhẵn nhụi, hơi trũng ở giữa, lại có dấu vết bị kéo dich ra đây. Nàng có lý do để nghi ngờ Phạm Anh Vũ đang chờ một ai đó.
Chẳng lẽ Phạm Anh Vũ chờ nàng? Y biết nàng sẽ tìm đến đây?
Phạm Anh Vũ thản nhiên đáp:
“Khi con người bước đi, trọng tâm của họ không giống nhau, tiếng gió tạo ra cũng rất khác biệt. Hơn nữa…” Y cười nhạt: “Cô đừng quên nơi này là Viên Diệp cư. Đến một con chim bay ngang qua, tôi cũng biết được tổ của nó nằm ở đâu đấy.”
Xưa nay, chỉ có những cao nhân mù trong tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc mới có biệt tài đoán nhận mọi chuyện dựa vào thính giác. Phạm Anh Vũ cũng đạt đến cảnh giới cao siêu này? Hoàng Lan không khỏi lắc đầu lè lưỡi, hơi hối hận vì lúc ở Trần phủ đã trót khiêu khích y.
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Hoàng Lan, Phạm Anh Vũ chợt bật cười ha hả:
“Đùa cô chút thôi. Nếu là Viên Nhiên, trên người nàng sẽ có mùi hương hoa đào, còn Trường Giang không có thói quen một mình đến bờ suối, vì thế tôi mới nhận ra người tới là cô.”
Hoàng Lan ngắn mặt lại. Lời trước lời sau, đâu mới là lời thật? Không khó để nàng nhận ra Phạm Anh Vũ đang tung hỏa mù.

Trên mặt nước xuất hiện những vòng tròn đồng tâm. Cần trúc trong tay Phạm Anh Vũ giật từng hồi. Thế nhưng trái với ý nghĩ của Hoàng Lan, y vẫn ngồi im, dáng vẻ thong dong lơ đãng, giống như không hề có ý định kéo cần lên.
“Cá cắn câu rồi kìa?”
Tưởng Phạm Anh Vũ không chú tâm, Hoàng Lan chỉ chỉ về phía trước, hạ giọng nhắc nhở. Phạm Anh Vũ lơ đãng đáp:
“Giờ chưa phải mùa sinh sôi nảy nở của đàn cá trong suối này. Nếu tôi tham lam quá mức, sẽ hại bọn chúng tuyệt diệt cả giống nòi.”
Có những người coi việc câu cá chỉ là một thú vui tao nhã hoặc một sự lựa chọn giết thời gian. Tuy Phạm Anh Vũ từng ra tay giết người, nhưng đó là kẻ đáng chết, khi trở về với cuộc sống thanh thuần trong Viên Diệp cư, y vẫn không có cách nào chối bỏ bản chất thiện lương của mình.
Em sẽ không cảm thấy run sợ trước người đã từng cứu mạng mình đâu.
Có lẽ Trường Giang nói đúng. Phạm Anh Vũ từng cứu Hoàng Lan không chỉ một lần, nàng không có lý do gì để tiếp tục sợ hãi hay bài xích y cả.
Nào ngờ Phạm Anh Vũ thủng thẳng nói tiếp:
“Đợi đến đầu xuân, tiết trời ấm áp, cá trong suối sinh sôi nảy nở nhiều hơn, khi ấy quăng lưới bắt cả đàn mới bõ công.”
Suýt chút nữa thì Hoàng Lan ngã lộn cổ xuống suối.
“Anh…” Nàng nghẹn họng.
“Có chuyện gì không?”
Phạm Anh Vũ lại trưng ra vẻ mặt lạnh hơn tiền. Hoàng Lan ngán ngẩm lắc đầu. Thôi được rồi, dẹp mấy chuyện vặt vãnh này sang một bên vậy, nàng đến đây không phải để tính sổ với y.
“Tôi vừa thấy Viên Nhiên ươm mấy gốc trúc.” Hoàng Lan vụng về chuyển đề tài: “Trúc xanh đào thắm, Viên Diệp cư sắp bị hai người biến thành cõi phù hoa trần thế rồi.”
Thấy đối phương có ý khen ngợi, quả nhiên người bên cạnh cất bộ mặt lạnh hơn tiền đi:
“Viên Nhiên rất thích trồng hoa cỏ. Trúc ấy tôi mang từ phương bắc về, cùng với đào phai, hi vọng sẽ khiến cho Viên Diệp cư bớt vẻ đơn điệu, nhàm chán.”
Trời đã về chiều. Mây trắng như xuyên qua mặt nước rồi ào xuống tận đáy để làm bạn với đá sỏi. Bóng dáng hai người đổ dài, theo từng nhịp bơi của đàn cá trong lòng suối mà khẽ lay động.
Một lúc sau, Phạm Anh Vũ gác cần trúc sang một bên, lạnh nhạt hỏi Hoàng Lan:

“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Biết không gì có thể giấu được trực giác nhanh nhạy của y, Hoàng Lan đành miễn cưỡng thừa nhận:
“Có một chuyện cứ làm tôi thắc mắc mãi.”
Phạm Anh Vũ kiên nhẫn chờ đợi.
“Hình như anh rất bất mãn với triều đình phải không?”
Đây chính là khúc mắc lớn nhất trong lòng Hoàng Lan. Sống ở Viên Diệp cư một thời gian, nàng có thể khẳng định Phạm Anh Vũ không phải người xấu, mà theo nàng hiểu, Lê Tư Thành cũng chưa làm điều gì có lỗi với bá tánh Đại Việt. Vậy nguyên do gì lại khiến Phạm Anh Vũ oán hận triều đình đến vậy?
Phạm Anh Vũ không trả lời mà chỉ cằn nhằn:
“Cái tên Trường Giang chết tiệt này! Lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu ta.”
Một lần nữa, Phạm Anh Vũ lại đoán đúng. Người tiết lộ chuyện y ghét triều đình chính là Trường Giang. Thực ra Trường Giang đang ngấm ngầm cảnh báo Hoàng Lan, vì cậu cho rằng nếu Hoàng Lan đúng là Nguyễn sung nghi, nàng sẽ tự biết đường mà tránh xa Phạm Anh Vũ hơn một chút. Dù sao hai người họ đang ở địa bàn của Phạm Anh Vũ, Trường Giang có ba đầu sáu tay cũng không thể kè kè bên Hoàng Lan mọi lúc mọi nơi được.
“Không phải vì tôi hiếu kì, nhưng thực sự, tôi vẫn bị chuyện ở Trần phủ hôm ấy ám ảnh.” Hoàng Lan đáp: “Anh Vũ, nếu anh có khúc mắc gì trong lòng thì cứ nói ra đi. Giữ khư khư mọi thứ trong lòng không phải cách giải quyết tốt đâu. Dù anh có mạnh mẽ đến đâu thì cũng có những lúc, thứ anh cần không phải là sức chịu đựng hơn người mà là một người để chia sẻ.”
Phạm Anh Vũ nhìn Hoàng Lan không chớp mắt. Vẻ mặt của y như có một tầng sương mỏng bao phủ.
“Tùy anh, nếu anh không muốn nói thì thôi. Cứ coi như tôi nhiều chuyện đi.”
Hoàng Lan nhoẻn miệng cười. Sắc mặt người bên cạnh nàng hơi trầm xuống. Y tiện tay nhặt một viên đá cuội rồi ném mạnh về phía trước.
Khi viên đá chìm xuống lòng suối, cũng là lúc Phạm Anh Vũ hồi tưởng lại hoài niệm đẫm máu nhất trong cuộc đời mình…

(Mời các bạn đón đọc Chương 35: Nỗi hận Lệ Chi)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.