Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 112: Nhân tâm (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 112: Nhân tâm (3)

Giờ Hoàng Lan đã lý giải được cảm giác ngờ ngợ của mình khi nghe tên Phạm Anh Vũ.
Ngày ấy, sau khi triệt tiêu Thưởng Nguyệt lâu, Tư Thành đã ra lệnh cho Lưu Sở truy tìm tung tích hai Phạm Anh Vũ và Mạc Viên Nhiên. Nhưng sau này, khi Lưu Sở điều tra lại thì mới biết hai người họ đã biến mất khỏi Thưởng Nguyệt Lâu đúng một tháng trước khi Thạch Bưu đến Đại Việt.
Họ dẫn dụ Tư Thành đến Thưởng Nguyệt lâu. Họ rời khỏi nơi đó trước khi chân tướng cứ điểm bị bại lộ.
Tư Thành không tin vào sự trùng hợp, và Hoàng Lan cũng vậy.
Lẽ nào hai người trước mặt nàng thực sự là gian tế của Đại Minh?
Rồi Hoàng Lan lại cảm thấy không đúng lắm. Phạm Anh Vũ tuy xuống tay tàn nhẫn nhưng hình như sự tàn nhẫn của y có chọn lọc. Nếu Hoàng Lan không nhầm, chính y là người đã nhúng tay vào việc buôn lậu gạo của Họ Lê, khiến cha con Lê Thụ trở tay không kịp. Một người xả thân vì chính nghĩa như thế, tuyệt đối không phải kẻ có thể bán đứng cả dân tộc. Còn Mạc Viên Nhiên, người này có nhan sắc khuynh thành tuyệt diễm, lại mang trong mình khí chất thanh cao thoát tục, lẽ nào lại chấp nhận cảnh luồn cúi trước người Minh? Hoàng Lan không tin, có đánh chết nàng cũng không tin. Nhưng nếu Mạc Viên Nhiên không phải gian tế, vậy lý do cho việc nàng ta tình nguyện dấn thân kiếp phong trần, chịu cảnh đàn hát mua vui cho đủ mọi loại người là gì? Chẳng lẽ nàng ta không biết Thưởng Nguyệt lâu là cứ điểm của Đại Minh ư? Không, không thể…
Hiển nhiên hai người trước mặt Hoàng Lan không hề đơn giản. Chỉ có điều, cũng giống như Trường Giang đã nói, Hoàng có linh cảm rằng họ không phải người xấu. Rồi Hoàng Lan lại nghĩ tới Tư Thành. Thông minh như hắn, chắc chắn sẽ đoán định được phần nào chân tướng. Còn Hoàng Lan, đầu óc nàng thực sự quá mờ mịt rồi.

“Em sao vậy? Vẫn còn đau đầu à?”
Cuối cùng Trường Giang cũng phát hiện ra sắc mặt tái nhợt của Hoàng Lan. Vì không muốn cậu lo lắng nên nàng chỉ lắc đầu hòng lấp liếm cho qua chuyện. Ở một bên, Mạc Viên Nhiên vẫn điềm lặng như nước, nhưng trong thâm tâm, nàng ta hiểu rằng cơn đau đầu ấy có liên quan đến kỳ độc.

Mấy ngày sau đó, Hoàng Lan mới biết khu rừng trúc này có cái tên rất đẹp: Viên Diệp cư.
Viên là sự vẹn toàn, viên mãn.
Diệp tượng trưng àu xanh ngút ngàn của trúc.
Một rừng trúc nhỏ, ước nguyện viên mãn đời đời.
Viên Diệp cư, vùng đất tưởng chừng chỉ có trong nét vẽ tài hoa của những danh họa bậc thầy, nay lại hiện tồn ngay bên cạnh dòng sông Vân hiền hòa, thơ mộng.
Giữa không gian u tĩnh, chỉ có trúc xanh trải dài vô cùng vô tận, cũng chỉ có lá gió hợp tấu thành bản giao hưởng vi diệu của đất trời. Sống giữa chốn thiên nhiên thanh sơ và khoáng đạt ấy, tâm tư con người dù có phức tạp đến đâu cũng sẽ tìm được sự bình lặng, thanh thản cho riêng mình.
Hoàng Lan nhẩm tính mình ở Viên Diệp cư đã được gần nửa tháng.
Trong nửa tháng qua, đã mấy lần Hoàng Lan thử tìm cách liên lạc về hoàng cung nhưng đều thất bại. Thứ nhất, do Viên Diệp cư quá cách biệt với thế giới bên ngoài. Thứ hai, cũng tại cái tên Trường Giang cứ dính lấy nàng như hình với bóng, khi thì rủ nàng ra suối nhỏ câu cá, lúc lại kéo nàng đi xem hoàng hôn buông trên sông Vân, thành ra nàng có muốn chuyển vài thông tin ra bên ngoài cũng khó. Nhưng không thể trách Trường Giang. Mạc Viên Nhiên kể rằng một năm trước, việc đầu tiên Trường Giang làm khi tỉnh dậy là tìm kiếm một người con gái có hình dung giống nàng. Có lẽ trong mắt Trường Giang, Hoàng Lan sẽ mãi là cô bé không chịu lớn, lúc nào cũng lông bông, lúc nào cũng cần người khác chăm lo, cần người khác bảo vệ.

Một năm, không phải ai cũng có thể dành bằng ấy thời gian để tìm kiếm một người mà họ còn không biết có thực sự tồn tại hay không.
Bốn ngày bốn đêm, không phải ai cũng có thể giữ cho bản thân mình tỉnh táo để canh cho giấc ngủ của một người con gái.
Hoàng Lan vẫn biết Trường Giang quý mến mình, nhưng tình cảm của cậu sâu đậm đến đâu, hình như nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Cũng chính vì thế, đến tận bây giờ, Hoàng Lan vẫn chưa tiết lộ sự thật cho Trường Giang. Dù gì Trường Giang cũng là người hiện đại. Cứ nghĩ đến gương mặt nhăn như khỉ của cậu khi biết mối liên hệ giữa nàng với hoàng cung, Hoàng Lan cảm thấy tốt nhất không nên nói ra thì hơn.
Cũng có khi đứng trước hiên nhà, phía trước mặt là rừng trúc mênh mông, Hoàng Lan lại thấy trong lòng thật trống trải. Nếu như một năm trước, nguyện ước lớn nhất của nàng là thoát khỏi hoàng cung và tìm cách trở về hiện tại. Nhưng bây giờ, khi được gặp lại Trường Giang, nàng lại không thể nào vui nổi. Trường Giang không có lỗi, nhưng sự xuất hiện của cậu lại nhắc nhở Hoàng Lan về gốc gác của mình, rằng nàng là một người con của thế kỉ hai mươi mốt, rằng xứ sở nàng thuộc về phải là Hà Nội chứ không phải mảnh đất kinh kì của sáu trăm năm trước này!
Gặp lại Trường Giang, Hoàng Lan mới bàng hoàng nhận ra rằng niềm tự hào ấy giờ đang trở thành sự ràng buộc, và trớ trêu thay, nàng lại bắt đầu lưu luyến những thứ trước kia mình đã từng bài xích…

Trong khi Hoàng Lan mang tâm trạng lưỡng lự của một kẻ đứng giữa hai ngã rẽ, Trường Giang cũng có những suy tư của riêng mình.
Cậu còn nhớ không, nửa năm trước, có một vị phi tử của hoàng thượng đã đề ra phương án trị thủy, cứu nguy cho cả vùng Thanh Hoa.

Lê Tư Thành là tên húy của hoàng đế đương triều.
Tư Thành, ở đây lạnh quá!
Nguyễn Hoàng Lan, Nguyễn sung nghi! Nguyễn sung nghi, Nguyễn Hoàng Lan!
Dù Hoàng Lan chưa bao giờ cho Trường Giang một lời giải thích trọn vẹn thì cậu cũng đã đoán được phần nào nội tình. Cậu chỉ không hiểu tại sao một người bình thường như Hoàng Lan lại có thể trở thành phi tử của hoàng đế. Quyền lực nắm trong tay càng cao, bản ngã càng không đơn giản. Nếu Hoàng Lan thực sự là vị Nguyễn sung nghi đó, vậy một năm qua, rốt cuộc nàng đã trải qua những chuyện gì?
Điều khiến Trường Giang khó chịu nhất chính là sự bưng bít của Hoàng Lan. Sáu năm quen biết, một tấm chân tình, chẳng lẽ chừng đó vẫn chưa đủ để đổi lấy niềm tin trong nàng? Còn nếu bản tính đa nghi và cẩn trọng quá mức ấy xuất phát từ những sóng gió mà Hoàng Lan từng phải đương đầu, thực sự Trường Giang chỉ muốn bóp nát cả thời đại này cho hả dạ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.