Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 107: Viên Diệp cư (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 107: Viên Diệp cư (2)

Nếu cơ thể tiếp xúc với một lượng chất dẫn tác vừa đủ, không nhiều hơn cũng không ít hơn dù chỉ một giọt, kỳ độc tự khắc sẽ được giải trừ. Biết được chất dẫn tác đã khó, biết chính xác liều lượng chất dẫn tác đủ để giải độc càng khó hơn, nhưng dám sử dụng chất dẫn tác để giải độc mới là việc khó nhất. Dùng chất dẫn tác, ranh giới giữa việc giải được độc và tự sát là rất mơ hồ. Bởi thế mới nói, việc giải kỳ độc gần như là chuyện không tưởng!
Đao kiếm hại người cũng không đáng sợ bằng ngấm ngầm hạ thủ. Loại kỳ độc này trước kia được sử dụng vào triều nhà Trần, sau đó thì bị thất truyền. Đừng nói đến việc giải độc, chỉ e rằng trong khắp thiên hạ, kẻ biết hạ độc cũng không quá hai người.
Người thứ nhất, nghe nói đã quy ẩn trong chốn thâm sơn cùng cốc, là cao nhân ẩn thế, không màng sự đời, thậm chí cũng không rõ còn sống hay đã chết.
Người thứ hai, chính là tử tà Lưu Tích Nguyên!
Tạm thời Phạm Anh Vũ không đoán ra được thân phận của Hoàng Lan, nhưng y có thể khẳng định kẻ hạ độc chỉ có thể là Lưu Tích Nguyên. Mưu sâu kế hiểm, võ công tuyệt thế, dụng độc như thần, Lưu Tích Nguyên là một trong những kẻ đáng sợ nhất mà Phạm Anh Vũ từng biết. Hắn từng làm mưu sĩ cho triều đình Đại Minh, được người dân nước này sợ hãi tôn xưng là tử tà. Sau sự kiện “đoạt môn chi biến” (đã từng được nhắc tới ở chương 19, vụ án Thạch Bưu), ngai vàng họ Chu đổi chủ, người này lại biến mất không dấu vết, đến nay chưa từng tái xuất giang hồ.
Không ai biết hành tung của Lưu Tích Nguyên, nhưng Mạc Viên Nhiên tin chắc rằng trước khi bỏ đi, hắn đã dẫn theo người con gái ấy.
Ba năm, Mạc Viên Nhiên đã tìm kiếm em gái của mình suốt ba năm nay!
Mạc Viên Nhiên không quan tâm Hoàng Lan là ai, giữa nàng và Lưu Tích Nguyên có tư thù gì, nhưng nếu có thể thông qua Hoàng Lan để tìm ra Lưu Tích Nguyên và người con gái ấy, Mạc Viên Nhiên tình nguyện đánh cược một lần, cũng giống như một năm trước, nàng ta đã từng liều mạng trà trộn vào Thưởng Nguyệt lâu cho dù biết đó là cứ điểm của địch quốc. Lại nói, Mạc Viên Nhiên tuy nhận ra kỳ độc nhưng không có bản lĩnh giải độc, chỉ có thể điều chế ra ba viên thuốc giúp Hoàng Lan đỡ bị dày vò, đau đớn hơn mà thôi.

“Nàng cho rằng Hoàng Lan là người thế nào?”
Mạc Viên Nhiên không trả lời, chỉ hờ hững đáp:
“Không gì dễ thay đổi bằng lòng dạ con người. Một năm không gặp, giếng nước cây đa vẫn còn đó, chỉ e rằng lòng người đã khác xưa…”
Có lẽ Mạc Viên Nhiên đang cám cảnh thay Trường Giang. Hoặc cũng có thể, nàng ta đang cám cảnh cho chính mình.
Tranh treo trên giá, mực tàu vẫn còn chưa khô, chỉ thấy hình ảnh một hồ nước ẩn hiện giữa muôn trùng sương khói, lác đác soi bóng mây trời, phía giữa hồ, hai thiếu nữ đang chèo thuyền đi hái từng búp sen, một người ôm bó hoa lớn trong tay, một người nghêu ngao hát, cảnh sắc vừa thân thuộc vừa thuần khiết, và giữa ảo ảnh ấy, hiện lên một gương mặt thiếu nữ tuy lạ mà quen.

Trường Giang kéo chăn đắp ngang người Hoàng Lan rồi mới rời khỏi phòng. Đêm trong khu rừng trúc thanh tĩnh đến lạ kì, cảm tưởng như có thể nghe thấy tiếng lá trúc rơi, tiếng con đom đóm đậu trên phiến lá. Đâu đó vọng lại tiếng mõ sang canh. Phía trước nhà, rặng râm bụt khuất trong bóng tối, kín đáo giấu đi những nụ hoa đỏ chói.
Thuốc trong hộp vẫn còn lại hai viên.

Không biết đã bao nhiêu đêm như đêm nay, Trường Giang đứng trước thềm nhà mà ngước nhìn lên bầu trời. Hồi nhỏ, cậu từng mơ ước được lái tàu vũ trụ, du ngoạn giữa thiên hà vô cùng vô tận. Lớn lên, cậu ước mình trở thành một luật sư giỏi rồi mua một căn nhà ở khu hồ Tây, cứ chiều chiều lại tản bộ dọc bờ hồ và ngắm hoàng hôn buông. Còn bây giờ, ước mơ của Trường Giang không phải là tàu vũ trụ vĩ đại, cũng không phải căn nhà xa xỉ ấy nữa, cậu chỉ mong người con gái trong kia bình an vô sự, tai qua nạn khỏi mà thôi.
Trong hộp còn lại một viên thuốc.

Trong dòng chảy vô định của thời gian, đôi khi có những mảng kí ức bị quên lãng.

Hoài niệm là một lớp bụi dày.
Trước mặt Hoàng Lan là một con đường lớn. Không có điểm bắt đầu, càng không có nơi kết thúc, nó cứ kéo dài, kéo dài mãi, cho đến khi biến mất phía sau chân trời mờ đục. Hoàng Lan không biết con đường này sẽ dẫn mình đi đâu, có những gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng hình như có bàn tay ai đó đang không ngừng vẫy gọi nàng, động tác vừa khẩn trương vừa quen thuộc, khiến cho nàng cứ bước tiếp như một kẻ bị thôi miên.
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên tối sầm lại. Trong chớp nhoáng, mây đen đã phủ kín cả bầu trời. Có tiếng nổ đì đùng ở cuối chân trời vọng đến. Cát bụi dưới chân bắt đầu chuyển động. Gió mạnh dần lên. Đất trời đang nổi cơn thịnh nộ!
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cảnh sắc đã thay đổi.
Sấm khan không còn, mây đen rút hết, Hoàng Lan lại thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng màu xám. Không một âm thanh, không một tiếng động, khung cảnh tĩnh lặng và kì bí đến đáng sợ, giống như cửa vào của chốn u minh địa phủ. Sợ hãi, Hoàng Lan tự cấu tay mình. Cảm giác đau là khá mơ hồ.
Một cơn gió thổi đến, mang theo cái lạnh đến tê buốt tâm can. Cánh đồng vặn vẹo rồi khoác lên mình một tầng sương mỏng. Hoàng Lan cứ ngơ ngác chôn chân một chỗ, để rồi, khi gió lạnh ập tới, hung hăng đòi xé nát váy áo mỏng manh của nàng, nàng mới bắt đầu chạy trốn, chạy như một kẻ điên giữa cánh đồng màu xám mênh mông.
Dưới chân mọc ra một nhánh dây leo. Hoàng Lan chỉ kịp nghe thấy một tiếng cười khúc khích đầy quái đản, sau đó, cổ chân như bị ai đó kéo lùi lại, Hoàng Lan bị hụt đà, loạng choạng vài bước rồi ngã sấp về phía trước. Nhánh dây leo vẫn bám riết nàng không buông. Nó như một con rắn độc, cứ thế bò tới và cuốn lấy cổ chân nàng, dứt không được, gỡ không xong.
Gió mỗi lúc một lạnh hơn, tưởng như vừa từ một động băng nào đó thổi ra, cứ mỗi khi quét qua lại khiến da thịt buốt nhức không thôi.
“Lạnh…”

Hoàng Lan bất lực ngồi co ro giữa cánh đồng. Gió lạnh cứ rít lên từng hồi ghê rợn. Mười đầu ngón tay của nàng lạnh ngắt, đến da dẻ cũng bắt đầu chuyển sang màu xám.
“Đừng sợ, anh ở đây.”
Trông bối cảnh vừa khủng bố vừa quỷ dị ấy, truyền tới một giọng nói vô cùng dịu dàng, rồi từ trong hư không, có một vòng tay vô hình vươn tới, siết chặt Hoàng Lan vào lòng, vội vã dùng hơi ấm của bản thân để xua tan đi lạnh giá đang bủa vây khắp nơi.
Vòng tay ấy, rất dịu dàng và ấm áp…
“Tư Thành!”
Chính Hoàng Lan cũng không hiểu tại sao mình lại thốt lên cái tên ấy. Nhưng trong giây phút này, tất cả những gì choáng ngợp trong tâm trí nàng chính là ánh mắt trầm ấm của Lê Tư Thành. Hình như chỉ khi nghĩ tới hắn, lòng nàng mới bình yên thêm một chút.
Vòng tay ấy càng siết chặt Hoàng Lan hơn, động tác che chở vẫn dịu dàng như thế, chỉ có điều người kia không nói thêm gì nữa, đem tất cả vùi sâu vào yên lặng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.