Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 106: Viên Diệp cư (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 106: Viên Diệp cư (1)

(Mưu sâu kế hiểm, võ công tuyệt thế, dụng độc như thần, Lưu Tích Nguyên là một trong những kẻ đáng sợ nhất mà Phạm Anh Vũ từng biết.)

Phủ Trường Yên, trấn Sơn Nam (1).
Trời chuyển sang thu. Không còn chói chang như giữa mùa hạ, ánh nắng khi đặt chân đến trần thế đã trở nên hiền hòa và đằm thắm hơn. Trên những bức tường, rêu xanh ngả sang màu vàng úa, chen chúc thành từng cụm bạc phếch, loang lổ. Mây trắng từ mọi ngả kéo tới, chen chúc nhau trên bầu trời mờ đục. Lác đác đâu đó, lá vàng mải miết rong ruổi theo từng cơn gió heo may, bỏ lại phía sau những cành cây khẳng khiu, trơ trọi.
Dưới chân núi Dục Thúy (2), cách sông Vân một đoạn không xa, mọc lên một rừng trúc xanh mướt. Núi Dục Thúy tuy nổi tiếng, nhưng riêng khu rừng trúc này, trước mặt là sông, sau lưng tựa núi, gần như nằm tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Chỉ cần là người lần đầu tiên đặt chân đến đây, con người sẽ dễ dàng quên mất mọi cảm quan ngũ giác cố hữu của mình để đắm chìm trong ấn tượng riêng biệt mà khu rừng trúc mang lại. Đầu tiên, đó là ấn tượng về màu sắc: một sắc xanh đến tột cùng. Thân trúc xanh thẫm, óng ả, vươn lên thẳng tắp, vừa đan xen vừa có hàng lối rõ ràng, không hề lẫn lộn hay rời rạc; lá trúc thon dài như ngón tay người thiếu nữ, đằm thắm một màu xanh tơ mơn mởn, lúc trầm tư, khi nghịch ngợm, không ngừng giao hòa với gió mây. Màu xanh của thân, của lá trúc in lên mây trời, phủ xuống mặt đất, khiến không gian như nằm trọn trong một quả cầu thủy tinh màu xanh khổng lồ… Khi thị giác đã quen dần với sắc xanh ngút ngàn ấy, ấn tượng của con người sẽ chuyển sang âm thanh. Chỉ cần tĩnh tâm lại một phút thôi, người ta sẽ nghe thấy một âm thanh khe khẽ, tựa như tiếng suối chảy ra từ sơn động, róc rách êm tai, lại giống như tiếng đàn thuần diệu của một tài nữ, hư ảo và thanh nhã. Thanh âm ấy, tuy giống nhiều thứ nhưng đều không phải bất cứ thứ nào, âm thanh ấy, không có tiêu điểm, càng không dễ tìm ra khởi nguồn, cứ điềm nhiên trải đều khắp mọi nơi, vỗ về từng thân cây, từng lá trúc, trầm lắng mà du dương, hư ảo mà réo rắt. Có thể nói thiên nhiên chính là người nhạc trưởng vĩ đại nhất khi tạo ra một bản hòa ca vi diệu chỉ bằng gió rừng và trúc xanh. Ấn tượng cuối cùng, đó chính là sự thay đổi về nhiệt độ. Trúc che rợp trời, ngăn nắng nhưng không ngăn sáng, chắn gió bắc nhưng không dung túng cho sự tịch mịch, tối tăm. Bởi thế, bốn mùa như một, không gian bên trong rừng trúc đều vô cùng ôn hòa, dễ chịu. Bước chân vào rừng trúc, cảm tưởng như bước vào một thế giới khác, nóng bức không còn, lạnh lẽo chưa đến, chỉ có lại cảm giác mát mẻ dìu dịu, mơn man ôm lấy tâm trí con người.
Ngả lưng trên võng, người ta có thể khoan khoái ngắm nhìn sắc trúc xanh biếc, thoải mái đắm mình giữa những làn gió thơm nồng, mát rượi, lắng nghe tiếng sóng vỗ bờ dào dạt, để bản thân lười nhác chìm đắm trong mộng ảnh thanh sơ.

Một khu rừng trúc, trước mặt là sông, sau lưng là núi, thiên cảnh hữu tình tựa như chốn bồng lai nơi trần thế!
Ngôi nhà ấy nằm thấp thoáng trong rặng trúc bạt ngàn, được dựng lên hoàn toàn từ gỗ, phía trước trồng một hàng râm bụt, còn có cầu thang bằng trúc dẫn xuống bên dưới, kiểu kiến trúc đơn giản mà tao nhã, đối với cảnh sắc xung quanh càng thêm phần hòa hợp.
Trường Giang gấp chiếc khăn ướt làm tư rồi lại đặt lên trán Hoàng Lan. Bây giờ đang là giữa thu, lại thêm không gian trong rừng trúc vốn thanh tĩnh mát mẻ, vậy mà cơ thể Hoàng Lan vẫn nóng hầm hập, sốt cao li bì. Phạm Anh Vũ nói rằng Hoàng Lan chỉ bị kiệt sức, nhưng đã hai ngày nay, Hoàng Lan vẫn cứ mê man không tỉnh, khiến Trường Giang thực sự nghi ngờ lời trấn an của Phạm Anh Vũ rốt cuộc có bao nhiêu phần trăm là sự thực.
Trường Giang lo lắng đặt tay lên trán Hoàng Lan, cảm nhận được hơi nóng từ đối phương truyền sang mà thấy lòng mình cũng nóng như lửa đốt. Nếu như ngày ấy cậu không rủ Hoàng Lan đi chùa cầu an, nếu như ngày ấy cậu giữ chắc tay nàng hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác. Một năm qua, ít ra Trường Giang còn may mắn gặp được hai người Phạm Anh Vũ, Mạc Viên Nhiên, còn có ngôi nhà nhỏ dưới chân núi Dục Thúy làm nơi dừng chân. Nhưng Hoàng Lan thì sao? Với một người con gái không có gì trong tay, sinh tồn ở nơi đất khách quê người đã khó, sinh tồn trong một thời đại cách biệt đến sáu trăm năm lại càng khó khăn gấp bội. Trường Giang rất hiểu Hoàng Lan. Nàng vốn là một người lạc quan, đơn giản và mạnh mẽ. Nhưng từ khi gặp lại nhau, tất cả những gì Trường Giang nhìn thấy trong mắt Hoàng Lan chỉ còn là sự trầm lặng và mệt mỏi. Cũng có lúc nàng cười, nhưng nụ cười ấy cũng gượng gạo như chính vẻ mặt của nàng. Trường Giang đủ tinh ý để hiểu rằng Hoàng Lan chỉ gượng cười để trấn an mọi người, còn tận sâu trong thâm tâm, nàng buồn nhiều hơn vui. Nghĩ đến đây, Trường Giang thực sự không cam lòng. Hoàng Lan trước kia của cậu đâu rồi? Hoàng Lan từng cùng cậu rong ruổi trên những con đường đầy nắng đâu rồi? Là ai đã cướp đi sự vô tư trong ánh mắt ấy? Cái chết của Ngọc Huyên ư? Hình như đúng, nhưng mà chưa đủ.
Vì sao Lê Thụ lại muốn giết Hoàng Lan? Vì sao người con gái tên Ngọc Huyên ấy lại đánh đổi cả tính mạng để cứu nàng? Một năm qua, rốt cuộc nàng đã dấn thân vào những chuyện gì? Có rất nhiều điều Trường Giang muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng đồng thời lại không muốn hỏi, vì cậu sợ mình sẽ càng đau lòng hơn khi nghe thấy câu trả lời.
Cánh cửa phòng khẽ mở. Gió mát ùa vào bên trong. Phạm Anh Vũ bước đến bên cạnh đầu giường, trên tay còn cầm một hộp gỗ nhỏ.

“Hoàng Lan vẫn chưa tỉnh à?”
Trường Giang lắc đầu. Kể từ khi trở về từ núi Tản, Hoàng Lan cứ không ngừng sốt cao, mê man không tỉnh. Phạm Anh Vũ cũng không nói gì nữa. Y cẩn kiểm tra hơi thở, mạch tượng của Hoàng Lan một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng:
“Suy nhược thế này, người thường chỉ cần nửa ngày là tỉnh lại, nhưng cô ấy bị Lê Thụ ngược đãi, lại thêm cái chết của Ngọc Huyên đả kích, e rằng không thể hồi phục trong một sớm một chiều được đâu.”
Trường Giang siết chặt tay lại. Cậu hận không thể tự tay đâm chết tên họ Lê đó thêm một lần nữa!
“Đừng lo lắng quá! Ở đây có ba viên thuốc giúp điều hòa khí huyết, an dưỡng tâm thần, rất thích hợp với người bị kiệt sức như Hoàng Lan. Mỗi ngày, cứ vào giờ tuất cậu cho cô ấy uống một viên, ước chừng sau ba ngày cô ấy sẽ tỉnh lại thôi.”

Đón lấy hộp thuốc từ tay Phạm Anh Vũ, quả nhiên Trường Giang thấy ba viên thuốc cỡ viên ngọc trai, nhẵn nhụi, đen bóng. Cậu cảm kích nói:
“Cảm ơn anh nhé. Không có anh, chúng tôi thật không biết phải xoay sở thế nào.”
“Giữa cậu và tôi còn phải nói mấy lời khách sáo đó nữa sao?” Phạm Anh Vũ ôn tồn vỗ vai Trường Giang: “Chăm sóc bạn cậu cho tốt, cần gì cứ gọi tôi và Viên Nhiên, đừng ngại.”
Nói xong, Phạm Anh Vũ lại bỏ ra ngoài, để mặc Trường Giang tiếp tục túc trực bên giường bệnh. Nhưng khi vừa quay lưng lại, nụ cười trên môi Phạm Anh Vũ cũng vụt tắt, gương mặt y trở lại trạng thái lạnh như tiền, thậm chí còn vương chút hoài nghi.
Giữa rừng trúc có một khoảng đất trống, nơi kê một chiếc bàn nho nhỏ và vài chiếc ghế con. Mạc Viên Nhiên đang đứng bên bàn trúc, một tay nâng vạt áo, một tay cầm bút lông, ung dung vẽ nốt những đường nét cuối cùng.
“Trường Giang vẫn không biết gì về chuyện ấy.”

Phạm Anh Vũ súc miệng bằng một chén trà rồi thông báo một cách nhạt toẹt. Chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu của hai người. Quả nhiên, thần sắc của Mạc Viên Nhiên vẫn trầm ổn như cũ, nàng ta đặt bút sang một bên, cẩn trọng mang bức tranh mới vẽ xong đem treo lên giá rồi mới nói:
“Không biết cũng tốt. Bản thân bị hạ kỳ độc, thà không biết còn thanh thản hơn là biết.”
Phạm Anh Vũ gật gù, thầm cho là đúng.
Trong thiên hạ có vô vàn loại độc, nhưng cổ quái và đáng sợ nhất không phải cổ độc, không phải tì sương hay hạc đỉnh hồng mà chính là kỳ độc. Kỳ độc đáng sợ ở chỗ nó vốn dĩ không gây chết người ngay, phải đợi khi kết hợp với chất dẫn tác thì mới chuyển hóa thành kịch độc. Chất dẫn tác cũng không phải chỉ có một hai loại, tùy theo mỗi loại kỳ độc mà chất tác sẽ khác nhau, có khi là rượu, phấn hoa, tơ tằm, thậm chí loại kỳ độc cấp cao hơn thì chất dẫn tác có thể bất ngờ hơn gấp bội, thậm chí là nước trắng hay không khí. Mà thông thường, người bị hạ kỳ độc sẽ không biết chất dẫn tác của loại kỳ độc trong người họ là gì. Họ có thể sống một năm, hai năm, thậm chí mười năm mà vẫn khỏe mạnh do chưa gặp đúng chất dẫn tác, nhưng khi thời cơ đến, họ sẽ chết bất đắc kì tử.
Nghe đến đây, hẳn sẽ có người thắc mắc rằng có thuốc giải cho kỳ độc không? Câu trả lời là có. Nhưng thuốc giải của kỳ độc cũng chính là nanh vuốt của nó.
Chất dẫn tác!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.