Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 108: Viên Diệp cư (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 108: Viên Diệp cư (3)

Một lúc sau, ngoài rừng trúc.
“Anh Vũ, anh có biết Tư Thành là thằng cha nào không?”
Trường Giang tìm đến bãi đất trống phía sau Viên Diệp cư, nơi Phạm Anh Vũ đang hì hụi ngồi đẽo một cây sáo trúc. Y chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Cậu có gì bất mãn với đương kim hoàng thượng à?”
Trường Giang không tin nổi vào tai mình:
“Anh nói đó là hoàng thượng?”
“Tin tôi đi, trên thế gian này chỉ có một người tên là Lê Tư Thành thôi?” Phạm Anh Vũ nói ra tên húy của thiên tử một cách không thể thản nhiên hơn: “Có chuyện gì à?”
Trường Giang đứng như trời trồng, mãi sau mới sực tỉnh, vội vàng lắc đầu. Nhưng thực ra cậu đang nói dối.
Người ta thường nói rằng, con gái ban ngày nhớ thương ai, đêm đến sẽ mơ về người đó.
Vừa nãy, trong vòng tay cậu, Hoàng Lan đã gọi tên một người con trai khác.
Nàng gọi tên đương kim hoàng thượng!

Nữ chính trong những tiểu thuyết xuyên không thường có xác suất gặp gỡ vua chúa rất cao, và sau hằng hà sa số chuyện rắc rối, họ sẽ trở thành hoàng hậu, quý phi… gì gì đó. Nhưng tiểu thuyết là tiểu thuyết, đời thường là đời thường. Chẳng lẽ Hoàng Lan cũng không thoát khỏi mô tuýp quen thuộc đến nhàm chán đó sao?
Một năm qua, Trường Giang rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Tiếng đằng hắng của Phạm Anh Vũ kéo tâm tưởng của Trường Giang trở lại thực tại. Không muốn lằng nhằng tiếp với y, cậu xoay gót, định bụng trở về nhà.
“Có chuyện này…”
Bước chân của Trường Giang hơi chậm lại.
Thanh âm của Phạm Anh Vũ vẫn đều đều, dễ khiến người ta hiểu nhầm rằng y không hề quan tâm đến những gì mình sắp nói ra :
“Cậu còn nhớ không, nửa năm trước, có một vị phi tử của hoàng thượng đã nổi danh vì bản lĩnh kiến giải thủy văn, cùng bá quan luận bàn phương án trị thủy sông Lỗi Giang.”
Lần này thì Trường Giang dừng lại hẳn.
Nửa năm trước, khi đi khắp nơi tìm Hoàng Lan, cậu đã được nghe dân gian nói về một vị phi tử sống trong thâm cung nhưng lại am tường thủy văn, thậm chí dám cùng triều đình bàn kế trị thủy cứu đê.
Hoàng Lan vừa gọi tên đương kim hoàng thượng…

Chẳng lẽ?!
“Vị phi tử này, hình như gọi là Nguyễn sung nghi thì phải?” Phạm Anh Vũ nói tiếp.
Trường Giang bất an nhìn tới Phạm Anh Vũ. Một năm quen biết, cậu vẫn chưa thể lý giải được con người này. Phạm Anh Vũ, y vừa nghĩa khí vừa tuyệt tình, vừa lạnh nhạt vừa thâm trầm. Và có một điều ở y, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Trên đời có ba loại người khiến tôi cảm thấy ghê tởm, một là cường hào ác bá, hai là gian quan… Thứ ba, chính là những kẻ thuộc về hoàng tộc.
Loại vải may y phục của cô ta chỉ ở trong cung mới có. Mà ta nói rồi, ta không thích dây dưa với người của triều đình, cậu hiểu chứ?
Thần sắc của Phạm Anh Vũ vẫn lạnh nhạt dửng dưng, nhưng hình như trong đáy mắt lại có sát ý nổi lên.
Y đang nghi ngờ Hoàng Lan.
Ý nghĩ xoay chuyển chỉ trong chớp mắt, Trường Giang liền trưng ra vẻ mặt thật bình thản rồi đáp như giã tỏi:
“Trên đời này thiếu gì người họ Nguyễn. Anh đang nghi ngờ Hoàng Lan là cô Nguyễn sung nghi gì gì đó phải không? Đùa chứ, Hoàng Lan là bạn tôi, sao có thể liên quan đến hoàng tộc được! Nếu không tin, anh thử nhìn Hoàng Lan xem, cô ấy có điểm nào giống với phi tử của hoàng thượng không? Khải Triều nói đúng, tính anh đa nghi quá rồi đấy!”
Phạm Anh Vũ là một kẻ mang tư tưởng chống đối triều đình sâu sắc. Với cá tính của y, nếu chẳng may Hoàng Lan đúng là Nguyễn sung nghi, chỉ e rằng nàng sẽ chết mà không có đất chôn. Tuy rằng Phạm Anh Vũ có đại ân với Trường Giang thật, nhưng cậu cũng tuyệt đối không cho phép bất kì ai làm tổn hại đến Hoàng Lan!

Phạm Anh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt của y sâu thẳm như biển cả, vừa khó dò vừa cô độc. Một lúc sau, y xoay nhẹ cây sáo trúc trong tay rồi chợt bật cười:
“Cậu giải thích dài dòng thế làm gì! Tôi chỉ tiện miệng nói vui vài câu thôi, cậu lại nghĩ đi đâu rồi.”
Nói rồi Phạm Anh Vũ xoay người bước đi, ngay tức thì, nụ cười trên môi y vụt tắt.

“Nàng muốn dùng Hoàng Lan để dụ Lưu Tích Nguyên ra mặt?”
Trong rừng trúc thấp thoáng hai bóng người, một đen một trắng đứng sóng vai nhau.
“Trên đời này còn có kẻ thứ ba biết hạ kỳ độc sao? Ba năm trước, khi thiếp đến Bắc Kinh, Thạch Hanh nói rằng hắn và cô ấy đều đã bị tân đế giết chết. Nhưng thiếp biết mọi chuyện không phải như thế. Con người Lưu Tích Nguyên sao có thể chấp nhận một cái chết đơn giản? Là hắn dẫn em gái thiếp đi. Dã tâm của hắn đối với Đại Việt vẫn chưa bao giờ tắt. Tìm được Lưu Tích Nguyên, chúng ta sẽ tìm được em ấy.”
“Nhưng Hoàng Lan cũng là đối tượng bị hạ độc. Cô ấy không phải kẻ thù của chúng ta.”
Sắc mặt của Mạc Viên Nhiên hơi trầm xuống. Ngay từ khi Phạm Anh Vũ đưa Hoàng Lan về Viên Diệp cư trị thương, nàng ta đã cảm thấy không ổn rồi. Hình như Phạm Anh Vũ có ý bao che cho Hoàng Lan.
“Thiếp tự biết phân biệt phải trái mà, bạn là bạn, thù là thù, chàng cứ yên tâm.”
Dĩ nhiên Phạm Anh Vũ hiểu Mạc Viên Nhiên đang nghĩ gì. Chẳng qua có một chuyện, đến nay y vẫn chưa thể lý giải được.
Buổi tối hôm đó, khi Phạm Anh Vũ chuẩn bị xuống tay với Hoàng Lan thì Trường Giang lao ra, rồi trong chớp mắt, kiếm trong tay y bị gạt sang một bên, đâm vào bức tường phía đối diện. Trong tình huống ấy, ai cũng tưởng nhờ có Trường Giang kịp thời ra tay cản kiếm, Hoàng Lan mới bảo toàn được tính mạng.

Nhưng Phạm Anh Vũ lại không cho là đúng.
Trường Giang không phải người học võ, cậu ta không thể nào dùng tay không để cản đường kiếm ấy. Lúc ấy, kiếm của y đâm lệch là vì một lý do khác.
Hình như trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, viên ngọc lục bảo gắn ở chuôi kiếm sáng rực lên, đồng thời có một nội lực phát tiết từ bên trong thanh kiếm, khiến Phạm Anh Vũ không thể nào đả thương người con gái trước mặt.
Cũng giống chiếc vòng lục bảo bị bọn cướp Đỗ Hải lấy đi mười hai năm trước, thanh bảo kiếm này là vật gia truyền mà tổ tiên để lại cho Phạm Anh Vũ. Năm y lên tám tuổi, lão Bản, một gia nhân trung thành của cha y trước kia đã tìm đến và trao lại cho y thanh kiếm này, đồng thời dẫn y đi bái danh sư, học võ nghệ. Kể từ đó đến nay, thanh bảo kiếm này luôn ở bên cạnh Phạm Anh Vũ, bao phen cùng y vào sinh ra tử. Đối với một kẻ luyện võ như Phạm Anh Vũ, kiếm là linh hồn, là tri kỉ. Vậy mà hôm nay, người bạn tri kỉ đó lại ngăn cản y xuống tay với một kẻ lạ mặt, hơn nữa, cái cách viên ngọc lục bảo đó rực sáng giống như đang thét lên đầy giận dữ.
Không giống Mạc Viên Nhiên, Phạm Anh Vũ còn có lý do khác khi chấp nhận cho Hoàng Lan ở lại Viên Diệp cư, bởi mỗi lần nhìn thấy Hoàng Lan, trái tim y lại xuất hiện một cảm giác vô cùng kì lạ…

Đất trời vẫn âm thầm phô diễn sự dịu dàng đến đáng sợ của nó. Hoa cỏ trong ngự hoa viên không còn luyến tiếc dáng vẻ diễm lệ thường ngày, đồng loạt rủ nhau khoác lên mình chiếc áo mới đằm thắm, nền nã. Cây bàng đầu cung Vĩnh Ninh uể oải trút những đợt lá đỏ cuối cùng. Hồ Lạc Thủy, hồ Hoàn Kiếm, những cây cầu đá kiên nhẫn nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng như ngọc. Dưới bầu trời trong vắt, mái ngói đình viện càng trở nên trầm mặc.
Cây phất trần trong tay hơi nghiêng sang một bên mà Đặng Phúc vẫn không hay biết gì.Mắt y lim dim, nửa khép nửa mở, mặc kệ cho những đợt gió heo may cứ nghịch ngợm nô đùa trong ống tay áo. Đặng Phúc là một nô tài chăm chỉ và tận tâm, y chỉ có một tật xấu cố hữu là hay ngủ gật. Giờ đang là canh hai, trời se se lạnh, thói quen đó của Đặng Phúc càng được thời tiết dung túng mà ập đến thường xuyên hơn.
Từ xa có ánh đèn lồng đỏ lắc lư. Đặng Phúc vội đứng thẳng người dậy, nhanh chóng lấy lại tư thế nghiêm nghị của một thái giám tổng quản nội cung. Đã thành thường lệ, cứ đến giờ này, sẽ có người tìm đến điện Bảo Quang, khi thì mang đến đồ ăn, có khi lại nài nỉ để được gặp mặt Tư Thành. Đồ ăn, Đặng Phúc nhận, còn những yêu cầu khác, y đều khéo léo từ chối. Đặng Phúc là thái giám tổng quản nội cung, đám phi tần không dám chọc giận y, cuối cùng người nào người nấy đều phải hậm hực quay về.
Nhưng người tìm đến điện Bảo Quang hôm nay không phải Lê Tuyên Kiều, không phải Nguyễn Nhã Liên, cũng không phải Quách Liễu. Nhất thời Đặng Phúc chưa nhớ ra người cung nữ này là ai. Đối với một người quyền cao chức trọng như Đặng Phúc, chỉ có chuyện kẻ dưới nhớ mặt biết tên y, có lý nào y phải nhớ hết tên tuổi của từng người bọn họ!
Hồng Hạnh vừa nhìn thấy Đặng Phúc thì mừng đến run người. Nàng ta vội vàng quỳ xuống, khóc khóc mếu mếu thưa:
“Nô tì Hồng Hạnh của Vĩnh Hà điện bái kiến Đặng tổng quản, cầu xin ngài hãy cứu mạng Phùng lương nhân của nô tì.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.