Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Nhất Thái Tử Phi: Chương 3
Lam Doanh vội phái thêm vài nha hoàn giúp Tuyết Băng chuẩn bị. Một thân hồng y, đầu búi đơn giản, thêm chiếc kim trâm càng tôn lên vẻ trang nhã của nàng. Tuyết Băng nhìn người trong gương, một khuôn mặt tú lệ, chỉ khoảng mười ba tuổi, không sai, quả là một tiểu mỹ nhân a…, nhìn nhan sắc của vị vương phi cũng đủ để suy ra vị quận chúa này, nhưng không ngờ nhan sắc của Thiên Tuyết Băng còn xinh đẹp hơn bội phần.
– Quận chúa, để nô tỳ đỡ người, thân thể người đang bị trọng thương, tránh cử động nhiều.
– Ân.
Lam Doanh tiến đến đỡ Tuyết Băng, dìu nàng đến lãnh cung, Tuyết Băng có chút cảm động, Lam Doanh gợi cho nàng nhớ đến hình bóng của Tuyết Nhi, nàng tự hỏi không biết Tuyết Nhi ra sao, còn cha mẹ nàng ở hiện đại nữa.
– Quận chúa, chúng ta đến nơi rồi.
Giọng nói đánh thức Lộ Tuyết Băng khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, nàng quan sát toà nhà lạnh lẽo mang tên lãnh cung này, đây là nơi mẫu thân của Thiên Tuyết Băng vô lý bị Thiên lão gia trừng phạt.
Lộ Tuyết Băng bước đến cổng lớn lãnh cung.
– Dừng lại.
Hai tên thị vệ mặt mày dữ tợn vội ngăn Tuyết Băng.
– Các ngươi dám…Đây là Thiên quận chúa…sao các ngươi dám khi dễ.
Lam Doanh tức giận nói, trong lòng vô cùng phẫn uất, chỉ muốn lôi hai tên thị vệ không biết trời cao đất dày này ra đánh ột trận.
Hai tên thị vệ xanh mặt.
– Xin quận chúa thứ lỗi, chả là lão gia quyết không để ai vào thăm vương phi, lệnh đã ban, chúng thần có mười lá gan cũng không dám kháng lệnh.
Tuyết Băng hừ lạnh, phu thê chừng đấy năm, lại để con hồ ly ngũ phu nhân phá hỏng.
“Thiên Tuyết Băng chẳng phải nổi danh điêu ngoa, không để ai vào mắt đó ư? Vậy cho ta mượn tính tình này của ngươi.” Tuyết Băng thầm nghĩ.
– Các ngươi…các ngươi dám khi dễ ta, ta sẽ sai người trừng phạt các ngươi. – Tuyết Băng giở giọng hống hách.
– Quận chúa thứ tội, nhưng lão gia…
– Được, ta sẽ không làm khó các ngươi.
Hai tên thị vệ thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu như bình thường thì ta có thể tuỳ tiện xông vào, nhưng đây là lệnh của lão gia, lão gia đã một lần làm quận chúa mất mạng thì ắt sẽ có lần sau, một lần không nương tay thì lần sau tuyệt đối sẽ không lưu tình. Bây giờ không phải lúc ấu trĩ như vậy, nếu tuỳ hứng ra tay thì e là sẽ không giữ nổi cái mạng này, vương phi cũng sẽ bị liên luỵ. không bằng làm cho hai tên thị vệ kia sơ suất, có mệnh hệ gì cũng có thể để hai tên kia chịu tội thay.” Tuyết Băng nghĩ rồi kéo Lam Doanh cùng vài nha hoàn ra một chỗ gần đó, nói thầm:
– Các ngươi cố nghĩ trò giữ chân hai tên đó, ta sẽ lẻn vào.
– Nhưng… – Lam Doanh lo lắng. Lão gia mà bắt được sợ trách phạt quận chúa rất nặng.
– Mẫu thân các ngươi mà bị nhốt trong đó không cho ăn, không cho uống trong ba ngày ba đêm liệu các ngươi có chịu nổi không?
Lam Doanh và vài nha hoàn cứng đờ, quận chúa nói phải, lão gia thật quá đáng, vương phi làm gì sai, chỉ tại ngũ phu nhân vu khống.
Nhìn biểu hiện trên mặt của từng người, Tuyết Băng biết mọi người đã đồng ý liền kéo nha hoàn đến cổng lớn lãnh cung. Lam Doanh và nha hoàn làm ra vẻ mặt quan tâm, trò chuyện khiến hai tên thị vệ lơ là, nhân cơ hội, Tuyết Băng lẻn được vào trong. Ai cũng lo công việc mà quận chúa giao, đâu ai để ý đã có một nha hoàn lẻn ra và chạy về phía phủ của ngũ phu nhân.