Thiên Hạ Đệ Nhất Thái Tử Phi

Chương 2


Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Nhất Thái Tử Phi: Chương 2

Khoé mắt Lộ Tuyết Băng khẽ giật giật.
– Quận chúa, u…u…u…người tỉnh rồi…để nô tỳ đi gọi vương phi.
Lộ Tuyết Băng chưa kịp định thần thì đã thấy choáng váng đầu óc, cảm thấy cơn đau khắp mình mẩy. Cơn đau giảm bớt, Tuyết Băng quan sát mọi thứ xung quanh, cô khẽ giật mình.
“Đây là đâu?” Tuyết Băng thấy mình đang nằm trên chiếc giường kiểu cổ, bốn bề trang trí như căn phòng khuê nữ mà cô đã xem trên phim ảnh.
– Băng Nhi, Băng Nhi, ngươi tỉnh rồi…
Một thiếu phụ chạy vào ôm chầm lấy Tuyết Băng mà khóc:

– Gia đã quá mạnh tay rồi, đã biết ngươi là quận chúa lá ngọc cành vàng, vì một lỗi nhỏ, gia lại chiều theo ý của ngũ phu nhân, phạt ngươi quá mạnh tay rồi…u…u…u…may mà ngươi không sao, ngươi mà có mệnh hệ gì thì nương biết làm sao…u..u…u…
Tuyết Băng dần nhận ra người thiếu phụ này. Kí ức của thân thể này ùa về, người đang ôm Tuyết Băng mà khóc là Thiên vương phi, mẫu thân của Thiên quận chúa – chủ nhân thân thể mà Tuyết Băng mượn nhờ – Thiên Tuyết Băng, quận chúa của Thiên vương phủ, tính tình điêu ngoa, ngang ngược, không đặt ai vào mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại là Lam Doanh – nha hoàn thiếp thân của Thiên Tuyết Băng, vô cùng trung thành, tận tuỵ với chủ nhân. Người mà nương gọi là “gia” thật ra là Thiên Trí Hào, lão gia của Thiên vương phủ. Thiên lão gia vì mải lo chuyện triều chính, chuyện đại sự, không để ý đến hậu viện đã rối ren, lục đục như thế nào. Lão gia u mê, nghe lời lão thái thái, cưới thêm ngũ vị tiểu thiếp hòng sinh con nối dõi, trong ngũ vị và vương phi, chỉ có duy nhất ngũ phu nhân an toàn sinh tiểu vương gia, vì vậy lão thái thái vô cùng xem trọng ngũ phu nhân này, lão gia thì càng sủng ái, để mặc cho nàng ta hoành hành. Thiên Tuyết Băng mất mạng cũng là do lão gia nghe lời dầu lửa, thêm bớt của ngũ phu nhân mà ra tay không lưu tình.
Tuyết Băng nghĩ đến đây thì cười lạnh: “Thiên Tuyết Băng ơi Thiên Tuyết Băng, cô biết rõ hậu viện như vậy mà lại để mặc nàng ta ngang ngược, ức hiếp mẫu thân của mình, Thiên lão gia cũng thật đáng trách, lão ta u mê, không biết lưu tình, dù là cốt nhục của mình, lão thái thái lại không vừa mắt mẫu thân của cô, còn ngũ vị phu nhân kia nữa, ta chỉ nắm rõ tâm cơ của vị ngũ phu nhân, còn những vị kia cũng không đơn giản, có thể tồn tại trong hậu viện Thiên vương phủ cũng không phải hạng tầm thường. Cô cứ yên nghỉ đi, ta nhất định sẽ thay cô báo ân báo oán.”
– Ai nha…không ngờ quận chúa mạng lớn như vậy a…bị đánh như vậy mà vẫn sống sót.
Một thiếu phụ đỏng đảnh bước vào, tay dắt một oa nhi khoảng tám tuổi. Tuyết Băng đoán không lầm thì vị này là ngũ phu nhân ngang ngược, còn tiểu oa nhi kia chắc hẳn là Thiên Vô Ưu, con nối dõi của Thiên lão gia.
– Ngươi…
Vương phi nắm chặt tay thành quyền, bước đến gần ngũ phu nhân. Vị này khẽ liếc mắt rồi ngã nhào xuống khóc rống lên:
– A…vương phi…người khi dễ ta…ta làm gì sai chứ…ta chỉ có ý tốt đến thăm quận chúa thôi mà…
Mọi người trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn vị ngũ phu nhân, rõ ràng vương phi có làm gì đâu.

– Hay cho thói côn đồ, quả đúng là lòng người khó thay, con hư tại mẹ, vương phi nàng quá đáng thật, quận chúa đã bị trừng trị như vậy mà nàng không rút ra bài học…được…được lắm…để xem hôm nay ta không lật lớp mặt nạ của mẫu tử nhà ngươi thì ta quyết không phải lão gia của Thiên vương phủ. Người đâu, lôi vương phi đến lãnh cung, giam ba ngày ba đêm, không cho ăn.
Một giọng nói lạnh đến gai người từ ngoài vào, bóng người cao lớn đỡ ngũ phu nhân dậy, không để vương phi giải thích một lời, vội xử tội.
– Nàng không sao chứ? – giọng nói lạnh lùng biến thành trầm ấm với vị phu nhân ngồi trên sàn đằng kia.
– Lão gia a…không phải là do vương phi đâu, tại thần thiếp không cẩn thận để ngã, vương phi không liên quan.
Giọng nói của ngũ phu nhân mang theo một chút uỷ khuất, một làn sương mỏng trên khoé mắt, khiến ai nhìn cũng động lòng mà che chở.
– Nàng đừng lo, từ giờ hãy chăm sóc Vô Ưu thật tốt, ta sẽ không để ai làm hại nàng, kể cả vương phi. – Thiên lão gia nhẹ nhàng đỡ ngũ phu nhân dậy, dìu nàng ta đi, không đoái hoài gì đến người đang bị trọng thương trên giường.

Lộ Tuyết Băng cười lạnh: “Hay cho tình phu thê, ta sẽ là người kết thúc vở kịch sướt mướt này. Ngũ phu nhân, xem ra ngươi cũng không vừa, lão gia, tình phụ tử liệu không biết còn sống hay đã chết?”
– Lam Doanh, mau giúp ta mặc y phục, chúng ta đi lãnh cũng một chuyến.
– Vâng, quận chúa.
Lam Doanh ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy tia lãnh khốc trong mắt quận chúa vội vàng nghe lệnh, trong lòng có chút bất ngờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.