Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Nhất Thái Tử Phi: Chương 4
Tuyết Băng nhìn xung quanh lãnh cung, quả đúng với cái tên của nó, lạnh lẽo, âm u, không một chút ánh sáng. Tuyết Băng châm lửa thắp sáng cây đèn dầu rồi nhanh chóng tìm nơi Thiên vương phi bị giam giữ.
– Băng Nhi…ngươi đến đây làm gì?
Tuyết Băng đi qua một phòng giam thì bỗng giọng nói ấm áp lôi kéo nàng trở lại.
– Nương…nương…đúng là người rồi…người không sao chứ?
Tuyết Băng cố soi rõ người bị giam trong ngục tối, đúng là mẫu thân nàng. Thần sắc của vương phi có vẻ đi xuống, không cho ăn uống, ở trong một nơi âm u, lạnh lẽo, chắc hẳn mẫu thân đã bị nhiễm phong hàn.
– Khụ…khụ…nương không sao…ngươi…sao đến được đây?
– Nương, Băng Nhi có mang cho người một chút đồ ăn, người mau ăn để hồi sức. Sắc mặt người kém quá.
Nhanh chóng mở bọc giấy, mùi bánh bao nóng toả ra, thơm phức, nhưng trái với dự kiến của Tuyết Băng, Thiên vương phi nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang mở bọc giấy, Tuyết Băng hiểu ý của mẫu thân, vội dừng tay lại, trong ánh mắt có tia khó hiểu.
– Gia hắn cũng không phải là kẻ bạc tình, hắn vẫn ngày ba bữa đem đồ ăn cho ta, nương không sao, ngươi mau đi đi, gia mà biết được sợ sẽ trách phạt nặng, đến lúc đó có ngũ muội, nhất định sẽ không tha cho ngươi.
– Nương, người bị oan, tại sao người không nói cho phụ thân?
– Ta từ lâu đã chết tâm với hắn, nói thì có ích gì.
Thiên vương phi cười cay đắng, trên vẻ mặt có tia thống khổ, Tuyết Băng thấy thế mà đau lòng.
– Ngươi đi mau, nương không muốn ngươi xảy ra chuyện, ta đã mất phu quân, thực sự không muốn mất nữ nhi của mình.
– Nương…
Chưa để Tuyết Băng nói xong, từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói.
– Cung kính lão gia, ngũ phu nhân.
Tuyết Băng giật mình, Thiên vương phi sắc mặt sợ hãi.
– Băng Nhi, lệnh của ta ban xuống mà ngươi dám kháng lệnh.
Giọng nói mang theo sự giận dữ kìm nén, Thiên lão gia cùng ngũ phu nhân đi vào.
– Cung kính phụ thân, ngũ nương.
Tuyết Băng quỳ rạp người.
– Ai nha…đừng đa lễ, quận chúa đang bị trọng thương, đừng cử động nhiều. – Ngũ phu nhân làm ra vẻ mặt lo lắng, đến đỡ Tuyết Băng đứng dậy. Tuyết Băng trong lòng vô cùng khinh thường, hận không thể đem vị ngũ phu nhân này ra đánh cho bầm dập.
– Vương phi, ta không biết nữ nhi của nàng lại ngông cuồng đến vậy, dám kháng lệnh ta.
Tuyết Băng vùng vằng nói:
– Phụ thân, không phải ta a, hai tên thị vệ kia không canh gác kĩ a…để mặc cho ta vào a…
Thiên lão gia tức giận, lập tức truyền lệnh:
– Người đâu, lôi hai tên xú nô tài này ra phạt trăm trượng.
– Lão gia…chúng thần đã nói quận chúa là không được vào…lão gia…xin người tha mạng…lão gia… – hai tên thị vệ mặt cắt không còn giọt máu, vội đập đầu xin tha.
Thiên lão gia nhìn về phía Tuyết Băng, lạnh giọng nói:
– Băng Nhi, ngươi đã nghe mà không tuân lệnh, vậy ngươi xem phụ thân là gì?
Tuyết Băng xanh mặt, hỏng rồi, nàng quên mất lời nói của hai tên thị vệ.
– Lão gia…xin người tha cho Băng Nhi…Băng Nhi còn nhỏ…chưa nhận thức được.
Vương phi sợ hãi cầu xin cho Tuyết Băng. Bây giờ nàng sợ nhất là mất đi nữ nhi, dù Băng Nhi có điêu ngoa, không đặt ai vào mắt, nhưng nó là hài tử của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn cốt nhục của mình bị trừng phạt, nàng là bậc mẫu thân, nàng cũng yêu con như những nữ nhân khác.
– Đúng đấy lão gia, quận chúa tuổi còn nhỏ, chưa thể nhận thức được, thần thiếp cầu khẩn người tha cho quận chúa.
Ngũ phu nhân cũng quỳ rạp xuống cầu xin, dù nàng không muốn nhưng cũng không muốn để lại trong mắt lão gia ấn tượng xấu, vương phi đã lên tiếng cầu xin, tại sao nàng lại nhỏ mọn chống đối chứ. Cơ hội xoá bỏ mẫu tử này, để nàng lên làm chính thê còn dài.
Thiên lão gia đỡ ngũ phu nhân dậy, trong mắt là tia ôn nhu, dịu dàng.
– Được, ta sẽ khai ân không tra tội Băng Nhi, hồi phủ.
Ngoài kia, đám thị vệ cùng nha hoàn nhanh chóng đưa ngũ phu nhân cùng lão gia hồi phủ. Tuyết Băng thở phào nhẹ nhõm, vậy là kiếp nạn này đã qua.