Thiên Di

Chương 62: Muốn Mạng Của Ngươi


Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 62: Muốn Mạng Của Ngươi


Đêm tối mù, Mặc Chiêu nằm úp sấp trên vai Sở Ngân, mặc cho gió lạnh thổi qua người.
Hai người kia dẫn nàng về một khu nhà trong nội thành, nhìn bên ngoài như một quán rượu, không quá nhỏ cũng không quá lớn, vì là gần nửa đêm, khách khứa vãn hết, cửa bên ngoài cũng đã được đóng chặt.

Sở Ngân đặt Mặc Chiêu xuống, sau đó mới nâng tay gõ cửa.
Ba hồi nặng.

Ba hồi nhẹ.

Tổng cộng là sáu hồi.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, khe hở bé tý chỉ đủ cho một người ghé mắt.

Sở Ngân cúi người, đè thấp giọng:”Là ta.”
Nghe thấy giọng y, người bên trong tức khắc mở cửa, dù đã cố nhẹ tay, tiếng cửa kẽo kẹt trong đêm vẫn phá lệ rõ ràng.

Chờ cho cả ba đều bước vào, người mở cửa ló đầu, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định ổn thoả mới đóng lại lần nữa.
Mặc Chiêu theo chân Sở Ngân bước xuống tầng hầm, tầng trên tuy nhỏ, dưới hầm lại rộng lớn không thôi, thật không hiểu tại sao chủ cũ của quán rượu lại xây một căn hầm rộng lớn đến thế.

Thoạt nhìn thoáng qua, phần dưới hầm đã được sửa sang lại, khác hẳn bên ngoài, càng đi sâu vào trong, đèn dầu và nến được thắp sẵn, ánh sáng bao phủ khắp nơi.

Sự tương phản ban đầu khiến Mặc Chiêu phải nâng tay che mắt, nghe từng tiếng vọng lại khi nàng dẫm xuống bậc thềm, đến khi hoàn toàn thích nghi với ánh sáng, cũng là lúc nhìn rõ đám người trước mặt.
Những người mà, ngay khi hai người Sở Ngân bước xuống đã lưu loát quỳ gối.

Mặc Chiêu không quen biết một ai, cặp mắt đen điềm tĩnh đảo quanh rồi thu lại, yên lặng đứng tại chỗ, trong lòng thầm gật đầu, nghĩ những người này thật sự có quy củ.

Ai nấy cúi gằm mặt, không ngó ngang liếc dọc, càng không dùng ánh mắt đánh giá đặt lên người nàng, điều này ít nhất khiến Mặc Chiêu có ấn tượng rất tốt.
Sở Diêm nhẩm đếm trong đầu, người cần đến đều đã đến đông đủ, khi ấy mới mở miệng:”Còn nhớ trước đây ta từng nói với các người cái gì không?”
Người quỳ gối đầu tiên thay mặt đáp:”Người nói, sẽ làm chủ tử của chúng thuộc hạ cho đến khi chủ nhân thực sự trở về.”
Nụ cười hài lòng hiện rõ trên môi, Sở Diêm gật đầu ra lệnh:”Ngẩng đầu lên!”
“Nhìn cho thật kĩ, kể từ bây giờ, người này sẽ là chủ nhân của các ngươi.”
Từng tiếng rành rọt vang lên, Mặc Chiêu đón nhận từng ánh mắt rơi trên người mình, tại khoảnh khắc đó, chính bản thân nàng cũng bất ngờ không nhẹ.

Đã từng gặp vô số loại người, thế nhưng Mặc Chiêu chưa từng đối diện với kiểu ánh mắt tương tự trước đây, là những cặp mắt gần như vô hồn, không mang theo cảm xúc.
Không phải lạnh nhạt, là vô hồn.
Mặc Chiêu nhàn nhạt hỏi:”Ngân Tử, huynh kiếm được những người này ở đâu thế?”
“Mười hai người này đều là trẻ mồ côi, sau đó được người ta huấn luyện để trở thành tử sĩ.

A Chiêu, muội biết tử sĩ là gì không, là kẻ chỉ cần một lời của chủ nhân là liều mạng chém giết, không chết không ngừng.

Những kẻ không bao giờ biết đến từ phản bội.”
“Nếu như không phản bội, tại sao…?”
Sở Ngân hiểu ý nàng, cười đáp:”Ta giết tiền chủ của bọn họ.

Mấy lão già thô bỉ đó đối xử với bọn họ chả khác gì con chó.

Những người này được huấn luyện từ nhỏ để không có cảm xúc, một khi muội trở thành chủ nhân, nếu không muốn bọn họ làm việc cho người khác….”
“Thì không được chết”.


Mặc Chiêu thay y nói nốt nửa câu dang dở.

Nàng đi tới gần những người kia hơn, chầm chậm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt người trước mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm:”Nhưng mà, con người sao có thể không có tình cảm được chứ.

Nếu vậy sẽ nhàm chán lắm đó.”
Nàng hỏi thử một người:”Ngươi tên là gì?”
“Ta gọi Thành, thưa chủ tử”.

Ngay cả lời đáp cũng khô khốc như đá.

Đường nét trên mặt y vốn rất hài hòa, đều do vẻ vô cảm này che khuất đi hết.

Nếu không phải hai hàng mi thi thoảng chớp động, Mặc Chiêu còn tưởng nàng đang phải đối diện với một bức tượng lạnh băng, không hơn không kém.

Điều này khiến Mặc Chiêu hơi bức bối trong người.

Nàng nhíu mày, thử dùng hai ngón tay tóm lấy khóe miệng người trước mặt kéo sang hai bên, dần dần nhếch thành hình mặt cười.
Kéo tới kéo lui.
Trên mặt Sở Ngân đầy vẻ bất đắc dĩ, những lúc không cần che giấu, bản tính quậy phá lúc trước của người này đều phô bày ra hết.

Uổng cho A Đa Mã Lượng thường khen nàng thông minh lý trí, lạnh lùng trầm ổn.

Cơ trí thì có, mà lạnh lùng gì đó, quả nhiên vẫn không nên để A Đa Mã Lượng nhìn thấy cảnh này.
Mặc Chiêu đã làm đến thế, người tên Thành này vẫn cứ như mặt sắt, đừng nói biểu lộ ra điều gì, ngay cả mi mắt cũng không chớp quá hai lần.

Mấy người còn lại cũng không sai biệt mấy, đám người nhàm chán này nam nữ như nhau, trưng ra bộ mặt khiến người ta không biết phải làm sao.
Không có cảm xúc?
Con người sao có thể không có cảm xúc?
Tước đoạt thứ không nên tước đoạt, đấy là cái đạo lý gì.
“Nhớ cho kĩ, ta tên là Mặc Chiêu”.

Mặc Chiêu thu tay, đứng dậy.

Ngừng một lúc, nàng tiếp tục nói:”Cái gọi là cảm xúc đó, không có cũng không sao, ta có thể từ từ dạy dỗ các người.”
“Giờ thì đứng lên đi.”
“Dạ, chủ tử!”
Nghĩ tới chuyện xảy ra đêm nay, nói Mặc Chiêu không kinh ngạc là giả.

Vì muốn nàng bất ngờ, hai người Sở Ngân không biết thu thập người từ lúc nào, lên kệ hoạch ám sát Kim Thành từ lúc nào.

Nàng bất ngờ, và cũng rất cảm động.

Bởi vì Mặc Chiêu có cảm giác, chỉ cần có hai người ở bên, mối thù của nàng sẽ rất nhanh, rất nhanh thôi có thể toàn vẹn trả đủ.
Ít nhất thì, trên chặng đường dài nàng phải đi, có lẽ không một lần bị cô đơn quật ngã.
Nhớ tới kẻ đã chết Kim Thành, Mặc Chiêu vẫn còn băn khoăn một chuyện:”Huynh tại sao muốn mọi người đều biết Kim Thành đã chết?”.


Y dù sao cũng là đại hộ pháp, cái chết của y có thể sẽ khiến người dân toàn đế đô náo loạn, ngay cả việc y đến thanh lâu cũng không khiến người khác chú ý nhiều.
Sở Diêm lắc đầu giải thích:”Việc Kim Thành tới thanh lâu không phải việc quan trọng.

Từ trước đến nay, cứ đến ngày rằm hắn đều đến thanh lâu, nếu không cũng sẽ tìm nữ tử khác quan hệ.

Chiêu à, những nữ tử này đều có một đặc điểm chung.”
“Đặc điểm chung?”.

Mặc Chiêu nhíu mày, thử đoán:”Xinh đẹp?”
Sở Ngân lắc đầu, bàn tay đặt ngang cổ thay cho một chữ giết.
Mặc Chiêu ngây người.
Sở Diêm thay nàng chứng thực lại lần nữa:”Hắn giết tất cả những cô nương đó, không sót một ai.”
Ghê tởm.
Đây là từ đầu tiên mà Mặc Chiêu nghĩ tới.
Hối hận.

Đây là cảm xúc thứ hai của Mặc Chiêu.

Nếu nàng biết y là kẻ cầm thú bậc này, nàng còn lâu mới để Sở Ngân kết liễu y đơn giản như thế.

Tên cặn bã đáng để phanh thây xẻ thịt, chỉ dùng băng phách thật là quá hời cho y rồi.

“Chiêu, những người vô tội không nên động đến, ta vẫn nhớ những lời này của muội.

Nhưng theo tin tình báo mà chúng ta thu được, những kẻ đáng chết, thật sự nhiều hơn chúng ta tưởng rất nhiều”.

Sở Diêm thành thật nói.
Mặc Chiêu im lặng không đáp, bất chợt nói:”Hai người có nhớ không, ngày cha nương bị sát hại, với thực lực của họ, một khi sử dụng cấm chú, lẽ ra có thể hoàn toàn có thể đem những kẻ kia chôn cùng.

Ngay cả ta và sư phụ đều là nhờ hai người bảo vệ mới có thể sống sót.

Nhưng kết quả, ngày ta đến thánh môn, lão già từng đâm ta một đao vẫn còn sống.

Hơn nữa, còn sống rất tốt.”
Ngày đó, nàng chịu thương nghiêm trọng, tính mạng nguy cấp.

Nếu không phải hai người Sở Ngân dùng hoán sinh chú và bí tịch thất truyền đưa hồn phách nàng đến thế giới khác, sau đó đợi đến khi thân thể hoàn toàn bình phục mới đưa trở về, nàng từ lâu đã không còn mạng.

Mặc Chiêu đã thắc mắc chuyện này từ rất lâu, thứ duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến là
“Thánh vật”.

Hai người Sở Ngân cùng lúc nói.
Mặc Chiêu gật đầu:”Là thánh vật”.


Quả nhiên suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu bọn họ đều giống nhau.

Thánh Môn đã tồn tại trăm năm, sở hữu thánh vật cũng không phải chuyện gì kì lạ.

Chỉ có điều, xuyên suốt đại lục tồn tại cả thảy có mười sáu thánh vật nổi danh, thứ Mặc Chiêu quan tâm là Thánh Môn rốt cuộc nắm trong tay bao nhiêu trong số đó.

Không thể không đề phòng.
Ánh mắt Mặc Chiêu lướt qua ngọn nến phía xa, dường như bị sắc vàng leo lét yếu ớt kia thu hút.
Nàng bước tới, ngón tay lướt qua.
Con ngươi đen sẫm ánh sắc vàng.
“A Thành.”
Được điểm tên, A Thành vội bước lên trước:”Có thuộc hạ!”
“Ngươi giúp ta đi làm một chuyện.”
Cây nến nhỏ thì sao chứ.
Chỉ cần đủ dầu thôi, một mồi lửa yếu ớt cũng đủ đốt cháy một căn nhà.
—-
Ngày tuyển chọn của Thánh Môn so với học viện Đế Đô đông hơn không ít, khi Mặc Chiêu tới đã là giữa trưa, tinh thần của những người tới đây chỉ tăng chứ không giảm.

Thánh Môn chia thành các khu vực đài chiến khác nhau, tổng cộng có năm đài chiến, song không hề có sự phân chia trong cấp độ, chỉ cần ghi tên báo danh, sau đó trực tiếp bốc thăm lượt đánh.

Tên của những người thắng cuộc sẽ được bỏ vào thùng giấy, sau đó lại bốc thăm lần nữa.

Mặc Chiêu hiểu được, điều Thánh Môn muốn là những kẻ mạnh nhất.

Nếu như ngươi bốc phải người mạnh hơn, nói là đen đủi cũng được, chỉ trách ngươi còn chưa đủ mạnh.

Cách thức này có thể nói là không công bằng, nhưng rất khôn ngoan, cũng rất trực tiếp.

Còn nếu, ngươi may mắn đôi chút.
Giống như Mặc Chiêu.
Đối thủ đầu tiên của nàng là một tên gầy nhom, trung cấp ma pháp sư hệ mộc.

Kể cả khi hồn lực của Mặc Chiêu chưa hoàn toàn hồi phục, nàng chỉ dùng một đòn đã đem tên đó đá bay xuống dưới khán đài.

Kẻ thứ hai là một người hơi lùn, so với tên kia thì mạnh hơn không ít, thế nhưng tốc độ lại chậm đến kì lạ, y còn chưa ra niệm xong chú ngữ, Mặc Chiêu đã dùng hỏa diễm ép y chạy đến góc đài, sau đó không chút nương tay quăng xuống.

Đến khi nàng xử lý xong ba bốn người, trên một đài chiến vẫn chưa phân thắng bại.
Mặc Chiêu vui vẻ, cảm thấy vận số của nàng ngày hôm nay thật không tệ:”Những tên đó đều quá chậm.

Sao có thể chậm đến vậy chứ.”
Sở Ngân cười cười, không cho là đúng:”Không phải bọn hắn chậm, mà là do muội quá nhanh.

A Chiêu, muội không nhận ra sao, so với trước kia, muội trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều.”
Sở Diêm cũng có suy nghĩ tương tự.

Y chỉ tay lên một khán đài, thử hỏi:”Nhìn thử xem, muội thấy hai người đó thế nào?”
Nương theo ngón tay y nhìn sang, Mặc Chiêu nhìn thấy hai kẻ đang trong trận chiến, có lẽ thực lực ngang nhau, cho đến giờ vẫn chưa phân thắng bại.

Mặc Chiêu tập trung quan sát, sau một lúc liền lắc đầu:”Quá chậm.”
Khi người kia nâng kiếm chém xuống, có thể trực tiếp sử dụng lợi thế của băng pháp để tấn công, nhưng với tốc độ của người kia, chắc chắn sẽ nghiêng người sang bên phải rồi để lộ sơ hở.
Kết quả là Mặc Chiêu đoán không sai.
Sở Ngân thong thả phân tích:”A Chiêu, các giác quan của muội từ nhỏ đã nhanh nhạy hơn người, đây chính là trợ lực rất lớn.

Hơn nữa, từ sau khi đến sa hoang, tốc độ của muội không những tiến bộ, đối với chiêu thức của võ giả cũng có hiểu biết nhất định, vì thế nên trước khi kẻ thù ra đòn, có thể dựa vào tốc độ và đặc điểm của y để đưa ra suy đoán, phải vậy không?”

Mặc Chiêu gật nhẹ đầu.

Không thể không nói, những lần thực chiến ở Sa Hoang vô tình giúp đỡ nàng rất nhiều.

Sở Diêm khoanh tay, lơ đãng nói:”Tên họ Triệu kia cũng tiến bộ không ít.”
Mặc Chiêu quay đầu nhìn thử, tên họ Triệu mà Sở Diêm nhắc tới không ai khác ngoài Triệu Tử Khiêm, người đang đứng trên đài cao cách đó không xa.

Triệu Tử Khiêm nổi danh là thiên tài ở đế đô đã lâu, thành thực mà nói, đối với những người cùng tuổi, y so ra thực sự rất mạnh, thiên phú tốt, cũng không nề hà luyện tập khắc nghiệt.

Còn về thái độ….!
Mặc Chiêu nhớ lại quãng thời gian trước đây, giật mình nhận ra, thành kiến đối với Triệu Tử Khiêm vậy mà đã biến đi đâu hết.

Nàng day trán, chuyện này không biết là tốt hay xấu.

Ngân Tử nói đúng, người này nếu cách xa được thì nên cách xa một chút, dù sao nàng và y cũng không thể chung đường.
“Chiêu, đến muội rồi.”
Một trận chiến nữa kết thúc, người giám sát trên đài cao hô vang tên nàng.

Mặc Chiêu đi đến bên đài, từng bước dẫm lên bậc thang, nhìn đối thủ của nàng tung người bay đến, gió lùa qua tay áo rộng, động tác hạ người thoạt nhìn rất phóng khoáng tự tại.

Y mặc một bộ y phục màu đen sẫm, tay áo viền hoa văn đỏ, vẻ ngoài cũng không tệ.

Y vừa hạ người xuống đã cười nói:”Ta cứ nghĩ trải qua mấy trận nữa mới được gặp ngươi, không ngờ vận số thật không tệ”
Tựa hồ đã chờ lâu lắm để gặp nàng.

Mặc Chiêu hơi bất ngờ, sau đó lạnh nhạt hỏi:”Ngươi biết ta?”
“Ta biết, ngươi là Mặc Chiêu.”
Mặc Chiêu cười nhẹ:”Thứ lỗi, còn ta không biết ngươi.”
“Vậy có lẽ ta nên giới thiệu trước một chút”.

Y vuốt lại tay áo, điệu bộ nhàn nhã:”Hôm nay ta đặc biệt tới đây tìm ngươi.”
Mặc Chiêu nhướng mày:”Công tử tìm ta là muốn gì đây?”
Nét cười trên môi thấp thoáng vẻ tàn nhẫn, y chậm rãi nhả ra từng chữ:”Muốn mạng của ngươi.”
Mặc Chiêu hơi ngây người, sau đó càng cười tươi hơn:”Vậy thì phải xem ngươi có bản lãnh đó không.”
Ngoài mặt đáp thế, trong lòng Mặc Chiêu không hoàn toàn nhàn nhã như vẻ bề ngoài.

Bởi vì, kẻ này rất mạnh.
Chưa kể đến việc nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục, để đánh bại y, thực lực mà nàng muốn che giấu đều sẽ để lộ ra.

Sát khí trong mắt y là thật, nhưng hận ý kia là từ đâu mà có?
Mặc Chiêu chợt nhớ lại khi người giám sát đọc tên y.
Mi mắt nàng không nhịn được chớp động.
Nếu như nàng không lầm
“Mặc Chiêu, ta tên gọi Đổng Kỳ, cái tên này có khiến ngươi nhớ ra gì không?”
Đổng Kỳ?
Mặc Chiêu chớp mắt liền hiểu ra, tỏ vẻ uể oải đáp:”Đổng công tử, trí nhớ Chiêu không được tốt.

Mấy người không cần nhớ đều sẽ tự động loại khỏi đầu, người đây là làm khó Chiêu rồi.”
Đổng Kỳ ngay lập tức tái mặt.
Trong lòng Mặc Chiêu âm thầm hừ lạnh.
Đổng Kỳ thì sao chứ, ta có thể giết chết Đổng Trác, đương nhiên cũng có thể giết chết ngươi.
Ngươi đã sợ Đổng Trác cô đơn, ta cũng không ngại cho hai người hội ngộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.