Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 63: Có Cần Ta Đánh Ngất Ngươi Không
Cẩn thận nhìn kĩ, Đổng Kỳ và Đổng Trác có đôi nét giống nhau.
Ngay từ khi Mặc Chiêu bước lên đài cao, Sở Ngân đã cảm thấy ngờ ngợ.
Y nghi ngờ hỏi lại:”Hỏa Hồ, ngươi có nghe thấy tên của tên kia không?”
“Hình như là…!Đổng Kỳ.”
Sở Diêm đáp lại trong vô thức, sau khi đáp xong cũng tự mình giật mình, quay đầu nhìn Sở Ngân, hai người cùng lúc nhíu chặt mày.
“Có vẻ như A Chiêu đã nhận ra rồi”.
Sở Diêm vừa quan sát vừa nói:”Nhưng tên này rốt cuộc có quan hệ thế nào với Đổng Trác?”
Thật khó để tin rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, mà nếu như không phải trùng hợp, tên này rốt cuộc có mưu đồ gì đây?
Những người bên cạnh Sở Ngân nhìn thấy Đổng Kỳ cũng tỏ ra ngạc nhiên, Sở Ngân vừa định hỏi thử, một người đã chủ động cất lời:”Nhìn xem, lần này Đổng công tử cũng tham gia tuyển chọn.
Huynh ấy cũng muốn vào Thánh Môn sao? Ta nghe nói quan hệ gần đây của triều đình và Thánh Môn không tốt lắm, hóa ra không phải là thật.”
Sở Diêm chắp tay hỏi thử:”Vị đại ca này, huynh biết người tên Đổng Kỳ kia sao?”
“Ta đương nhiên biết”.
Người được Sở Diêm hỏi trợn mắt đáp ngay:”Huynh không phải người của Đông Phong phải không? Người của Đông Phong, làm gì có ai không biết Đổng Kỳ công tử chứ.”
Sở Diêm gật đầu:”Xin thỉnh giáo.”
“Đổng Kỳ công tử là nội tôn của Đổng thừa tướng, thuộc chi thứ hai.
Ba năm trước kia khi Triệu Tử Khiêm Triệu công tử mới mười lăm tuổi, Đổng công tử mười bảy tuổi, được xưng là thiên tài một thời.
Sau đó khi Triệu công tử đủ mười tám tuổi, mọi người đều nhắc đến Triệu công tử, không ai nhắc đến Đổng công tử nữa.”
Vậy ra y và Đổng Trác thật sự có quan hệ.
Sở Ngân lơ đãng hỏi:”Nếu như ta không nhầm, Đổng thừa tướng còn có một người nội tôn nữa, tên là gì ấy nhỉ?”
“Là Đổng Trác”.
Sở Diêm vờ vịt đáp.
“Không sai không sai”.
Người kia tiếp tục nói:”Đổng thừa tướng chỉ có một người con trai, chính là Đổng Khánh Đổng đại nhân.
Đổng đại nhân có một thê một thiếp, Đổng Kỳ là con trai của người thiếp đó, còn Đổng Trác là con trai trưởng của Đổng phu nhân.”
“Thì ra là thế.”
Với mối quan hệ như thế, cộng thêm tính tình kiêu ngạo quái ác của Đổng Trác, Sở Ngân không tin giữa Đổng Trác và Đổng Kỳ là loại quan hệ huynh đệ trưởng thứ hòa thuận.
Lại nghe người kia chẹp miệng, tiếc rẻ than:”Đổng Trác Đổng công tử cũng là người tài giỏi, thật không ngờ lại bị bệnh chết.
Thật là đáng tiếc.”
Hai người Sở Ngân nhìn nhau lần nữa, sau khi giết chết Đổng Trác, bọn họ liền đi đến Sa Hoang, đối với những thông tin này không hề nắm rõ.
Lấy cái cớ là bạo bệnh mà chết, Đổng thừa tướng chắc chắn là người phát hiện đầu tiên, không muốn Đổng Trác bị mất mặt mới tung ra cớ đó.
Như vậy, nếu như xét đến sự sủng ái của Đổng thừa tướng dành cho Đổng Trác, sự hiện diện của Đổng Kỳ hôm nay tuyệt nhiên không tốt lành gì.
Mà cùng lúc đó, trên khán đài, Đổng Kỳ đã bắt đầu động thủ.
Giống như Đổng Trác, Đổng Kỳ cũng là ma pháp sư hệ kim.
Mặc Chiêu không có thói quen tấn công trước, nàng luôn luôn phòng thủ, sau đó tận dụng thời gian quan sát đối phương, ghi nhớ chiêu thức của đối thủ vào trong tâm thức.
Tựa như lúc này, một chân Đổng Kỳ trụ ở sau, hai tay bắt chéo, hồn lực trong cơ thể không ngừng tuôn trào.
Người đứng quanh đài mỗi lúc một đông, đều là bởi hồn lực màu tím bạc của Đổng Kỳ hóa thành hình rồng lớn hoa mỹ, đuôi dài quăng quật trên không trung, ngỡ rằng nghe thấy từng tiếng gầm thét vang dội.
Ấn chú lập thành, rồng lớn lao thẳng về phía Mặc Chiêu, miệng rồng há ra như muốn nuốt chửng cả người nàng.
Khí thế của đại ma đạo sư áp đảo, ngược với suy đoán của mọi người, Mặc Chiêu không hề tụ lại hồn lực đánh trả.
Toàn bộ hồn lực dồn xuống, hai chân nàng nhanh chóng di chuyển, lướt qua như gió.
Mặc dù đuôi của rồng lớn tấn công không ngừng, Mặc Chiêu chỉ toàn lực tránh né, càng ngày càng nhanh.
Cảm giác như một làn khói trắng bao lấy, nâng cả người nàng lên nhẹ bẫng, mọi người chỉ kịp nhìn thấy vạt áo trắng lướt qua, để lại một ảo ảnh nhạt màu rồi tan biến đâu mất.
“Đây rốt cuộc là bộ pháp gì vậy?!”
“Nhanh…!nhanh quá.
Thật sự là quá nhanh.
Ngươi nhìn xem, ngay cả Đổng Kỳ công tử cũng không bắt được tốc độ của tên kia.”
“Ta còn tưởng Đổng Kỳ sẽ thắng chắc, xem ra phải chờ mới biết được.
Ngay cả Đổng Kỳ cũng làm khó được, tên kia từ đâu đến thế.
Trẻ như vậy.”
Người ồn ào xôn xao càng nhiều, Sở Ngân nghe thấy tên của Mặc Chiêu được ai đó nhắc tới, một lần, hai lần, rồi trở thành rất rất nhiều lần.
Y vừa nghe, mắt vừa chăm chú dõi theo bóng người trên khán đài, không dám chớp mắt.
Trong những người ở đây, chỉ có duy nhất y và Sở Diêm biết được thương thế của Mặc Chiêu, người khác thưởng thức tốc độ của nàng, y thì sợ nàng không chịu nổi, sử dụng Lăng Ba để kéo dài thời gian.
Chỉ cần có động tĩnh gì không ổn, y sẽ nhảy lên khán đài ngay lập tức.
“Ta còn tưởng ngươi là người thế nào, còn không phải chỉ là một tên hèn!”.
Đổng Kỳ không kìm nổi gắt lên.
Tên Mặc Chiêu này thực sự quá nhanh, đừng nói đến tấn công, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng y đâu nữa.
Mặc Chiêu không để lời khích bác của Đổng Kỳ vào tai, cười cợt:”Đổng Kỳ, ta không biết quan hệ giữa ngươi và Đổng Trác là thế nào, nhưng so với y, ngươi còn chậm hơn nhiều.”
Ngay từ khi giết chết Đổng Trác, Mặc Chiêu đã lường trước sẽ có ngày này, dù không phải Đổng Kỳ thì cũng là một kẻ nào khác từ Đổng gia đến tìm nàng tính sổ.
Đổng thừa tướng một khi đã biết nàng sát hại nội tôn của lão, sao lão ta có thể đơn giản cho qua.
Một câu nói của Mặc Chiêu vô tình động đến cấm kị của Đổng Kỳ.
Cả đời này, việc mà y ghét nhất chính là bị đặt chung một chỗ với Đổng Trác.
Y so với Đổng Trác giỏi hơn, nhưng chỉ bởi nương y là thiếp, gia gia luôn hờ hững với y, lại coi tên Đổng Trác kia như báu vật.
Máu nóng trong người Đổng Kỳ sôi trào, rồng lớn rống lên một tiếng, sắc màu chung quanh đậm hơn, lao đầu về phía Mặc Chiêu.
Y muốn giết nàng.
Mặc Chiêu cắn môi, nghiêng người tránh né, móng rồng sắc bén làm vạt áo nàng đứt lẹm.
Nàng không chật vật như Sở Ngân tưởng tượng, nhưng cũng không khá hơn là mấy.
Nếu như không phải lần đối chiến với Vân Nương động đến ám ma pháp, nàng từ lâu đã một cước đá bay tên này, hơn nữa còn không khiến đám người bên dưới hoài nghi.
Còn hiện tại, nàng chỉ có thể từng bước tiếp cận, vừa vặn dùng hỏa nguyên tố và băng nguyên tố, vừa phải che mắt đám người bên dưới.
Che mắt?
Phải rồi!
Đổng Kỳ đã dùng đến sát chiêu, từng chiêu đều mang theo sát ý, Mặc Chiêu không thể tránh né mãi được.
Nàng đột ngột dừng lại một chỗ, Đổng Kỳ còn chưa kịp vui mừng, vô số những cọc băng lớn từ trên không đổ xuống, cắm chặt vòng quanh mép đài.
Hàng trăm cọc băng cao gấp đôi đầu người, chỉ trong một chốc đã bao lấy hai người Mặc Chiêu và Đổng Kỳ bên trong, cũng che khuất tầm mắt của những người đứng xung quanh khán đài.
Ngạc nhiên qua đi, Đổng Kỳ nhíu chặt mày nhìn sang Mặc Chiêu, nàng đứng yên một chỗ, không còn di chuyển.
Và nàng đang cười.
Y không nhìn lầm, là Mặc Chiêu đang cười.
“Giờ thì bắt đầu được rồi.”
Dứt lời, hai tay nàng đan lại, băng phách phóng thẳng về phía Đổng Kỳ đều bị rồng lớn của y cản hết.
Đổng Kỳ dù sao cũng là cao cấp ma đạo sư, băng phách của Mặc Chiêu không làm khó được y.
Thấy vẻ thỏa mãn hiện lên trên gương mặt Đổng Kỳ khi tránh được băng phách của nàng, Mặc Chiêu lạnh lùng cười.
Hai bàn tay tách ra, ngón giữa đan nhau, ngón trỏ chập lại làm một, miệng nhỏ nhanh chóng lẩm nhẩm chú ngữ.
Ở trình độ của nàng, vốn dĩ không cần niệm chú, chỉ cần trực tiếp huy động hồn lực, chỉ trừ những chú pháp cấp cao.
Theo từng lời chú pháp, người đứng ngoài khán đài không nhìn thấy khung cảnh bên trong, nháy mắt phát hiện một lượng hồn lực khổng lồ không biết từ ai trong hai người phát ra.
Theo đó, một luồng khói đen bay thẳng lên trời cao, mang theo hỏa diễm nóng bỏng, dần dần hóa thành một hình thù nào đó.
Là chim tước.
Chim tước sải cánh, đối diện với rồng lớn của Đổng Kỳ không có nửa phần yếu thế.
Hỏa nguyên tố là một trong những nguyên tố mạnh nhất của nàng, nếu Mặc Chiêu không bị thương, chắc chắn có thể ăn tươi con rồng sặc sỡ kia.
Còn hiện tại, theo điều khiển của Mặc Chiêu, từ miệng chim tước phun ra một mồi lửa.
Sức nóng ấy lan tỏa đến mức rồng lớn của Đổng Kỳ cũng phải tránh đi.
Đổng Kỳ vội vã thu lại nụ cười, tập trung hồn lực vào rồng lớn.
Con rồng được rót thêm hồn lực, Đổng Kỳ hô to một tiếng, rồng lớn và chim tước lao thẳng vào nhau.
Trong cái nhìn ngơ ngẩn từ đám người, từ đâu dội lên một tiếng rầm thật lớn đến đinh tai nhức óc.
Chim tước hóa thành làn khói rồi rơi xuống.
“Thua…!thua rồi.”
Mặc Chiêu thua rồi?
Sở Diêm trong phút chốc trợn to mắt:”Không thể nào!”
“Không thể gì chứ.
Xem ra vẫn là Đổng Kỳ công tử giỏi hơn một bậc.
Ngươi xem đi, hỏa diễm của tên kia dù có lợi hại vẫn thua một bậc.”
Sở Ngân là người đầu tiên không nhịn được.
Y nhảy lên cao, vung tay, một góc băng bao quanh đài bị đánh vung ra xa.
Mọi thứ hiện rõ.
Hành động đột ngột của Sở Ngân khiến nhiều người giật mình, nhưng khung cảnh phía sau lớp băng còn đáng ngạc nhiên hơn thế.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Trên đài cao, người tưởng đã thua cuộc là Mặc Chiêu vẫn kiên cường đứng thẳng, ngoài việc vạt áo hơi lộn xộn, trên người không hề có dấu hiệu bị thương.
Còn người ngỡ tưởng đã thắng cuộc, giờ này co người nằm ở một góc, không rõ sống chết.
Mặc Chiêu nhìn về phía người giám sát, lành lạnh nói:”Tuyên bố đi.”
“…!Được”.
Người giám sát được nhắc nhở mới giật mình hồi hồn, đi về phía Đổng Kỳ, kéo người y ra kiểm tra.
Y phục Đổng Kỳ rách hơi tả, bên miệng tràn ra máu tươi.
Vẫn còn sống, nhưng gần như đã chết.
Thắng thua đã định.
Người giám sát cao giọng hô:”Trận này, Mặc Chiêu thắng!”
Mặc Chiêu đảo mắt qua Đổng Kỳ, chầm chậm bước xuống đài.
Một lời tuyên bố của người giám sát làm khán đài như nổ tung trong tiếng hô vang đàm tiếu.
Hô vang sững sờ là dành cho kẻ vô danh Mặc Chiêu, còn đàm tiếu, là cho Đổng Kỳ, người từng được xưng tụng là thiên tài.
Sở Diêm vội chạy tới đỡ lấy Mặc Chiêu:”Không sao chứ.”
Sắc mặt Mặc Chiêu hơi tái, nhưng nàng vẫn cười:”Không sao.”
“Ngân Tử, hôm nay hai người không còn lượt đấu nào nữa phải không?”
Sở Ngân và Sở Diêm đồng loạt gật đầu.
Trước ngực hơi đau, Mặc Chiêu ho lên một tiếng:”Giết hắn đi.”
Hắn là ai, mọi người đều biết.
Sở Ngân không do dự gật đầu:”Được.”
“Hai người cùng đi.”
“Không cần.
Chỉ một mình ta là đủ.
Để Hỏa Hồ đưa muội về.”
“Ngân Tử”.
Mặc Chiêu lắc đầu, ngắt lời y:”Cả hai cùng đi.
Thuộc hạ của hắn không ít, ta không an tâm.”
“Đừng lo, ta có thể tự trở về.”
Ánh mắt nàng hết sức kiên định, Sở Ngân đành phải gật đầu đồng ý.
Đến lúc bóng dáng hai người đi mất, Mặc Chiêu men theo một lối vắng người ra khỏi Thánh Môn.
Thân hình vừa lảo đảo đã có người đỡ lấy, Mặc Chiêu hơi bất ngờ:”Triệu Tử Khiêm?”
Vừa hỏi xong liền ho không dứt.
Ánh mắt Triệu Tử Khiêm dán chặt trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, khẳng định:”Ngươi bị thương.”
Mặc Chiêu hơi đẩy tay:”Ta không sao.”
Người như thể sắp ngất tới nơi, vậy mà còn nói là không sao.
Triệu Tử Khiêm không có ý định buông tay, cả người chắn đằng trước, đột nhiên vòng tay kéo cả người Mặc Chiêu lên lưng mình.
Y muốn cõng nàng?
Mặc Chiêu giãy giụa:”Ta có thể tự đi được.”
Triệu Tử Khiêm mặt lạnh nói:”Có cần ta đánh ngất ngươi không?”