Thiên Di

Chương 61: Của Muội


Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 61: Của Muội


Nhan Tịch không đáp mà gật đầu, giống như muốn nói.

Là ta.
Mặc Chiêu kéo Nhan Nặc từ ngoài cửa bước vào:”Sao hai người lại tới đây?”
Nhan Nặc chưa kịp mở miệng đáp, Nhan Tịch đã nhanh miệng ngắt lời:”Ta có chút việc, nhớ tới sư phụ nói đệ đang ở học viện nên tiện đường qua đây xem thử.”
Lời đáp lấp lửng, Mặc Chiêu nhận ra Nhan Tịch không muốn nói, nên nàng không gặng hỏi.

Như nhớ ra gì đó, Nhan Tịch lấy ra một bình ngọc và một phong thư trong tay áo đưa tới cho Mặc Chiêu:”Sư phụ có gửi cho đệ này.”
Mặc Chiêu nghi hoặc mở ra phong thư, sau khi đọc xong, không kìm được cười nhẹ:”Sư phụ thật là.”
Sở Ngân nghiêng người đọc thử, sau đó cũng cười.

Không biết có nên gọi là tâm linh tương thông hay không, thứ Mặc Vô gửi cho Mặc Chiêu lại là một bình đan dược, gọi là Tịnh Tâm Đan.

Loại đan dược này lão mới điều chế, chủ yếu là từ tịnh quả, tác dụng mặc dù giống như Thanh Tâm, so ra thì quý giá hơn nhiều.

“Phải rồi, ba người vẫn chưa chính thức gặp nhau phải không.

Ta giới thiệu một chút”.

Cất đan dược vào túi, Mặc Chiêu kéo hai người Sở Ngân lại gần, chầm chậm nói:”Ngân Tử, A Diêm, đây là Nhan Tịch, là đại sư huynh của ta.

A Tịch, hai người này là Sở Ngân, Sở Diêm….”
“Ta biết, là cao thủ sư phụ mời về bảo vệ cho đệ.”
“Trước kia là thế”.

Mặc Chiêu lắc lắc ngón tay, cười đáp:”Còn hiện tại…ba chúng ta đã kết nghĩa huynh đệ.”
“Kết nghĩa huynh đệ…”
“Ừ”.

Mặc Chiêu tự nhiên ngồi xuống ghế, còn kéo hai người Sở Ngân cùng ngồi xuống bên cạnh:”A Tịch, sư phụ vẫn khỏe chứ?”
Nhan Tịch tỏ vẻ bất đắc dĩ:”Cũng đã lâu rồi ta không gặp người”.

Ý tứ muốn nói, người kia lại đi ngao du đâu đó rồi.
Mặc Chiêu đối với tính tình Mặc Vô đã quá mức rõ ràng, ngay đến chuyện này cũng đoán được từ trước.

Nhưng hiện tại cả bốn huynh đệ bọn họ đều không ở trong cốc, sư phụ lại đi biệt, vậy Dược Cốc thì để cho ai quản?
Thấy chân mày Mặc Chiêu nhíu lại, Nhan Tịch giống như đoán được những gì nàng đang nghĩ, hiếm khi đùa một câu:”Đoán xem từ khi đệ đi, ai mới được nâng lên thành đệ tử nội môn?”
Mặc Chiêu “A” lên một tiếng:”Chẳng lẽ là Tần Trung?”
Nhan Tịch gật đầu:”Là cả hai huynh đệ.”
“Ôi chao”.

Mắt Mặc Chiêu sáng lên, cảm thán:”Sư phụ thật là, cuối cùng có khác gì chân sai vặt đâu chứ!”
“Hai huynh ấy càng ngày càng bận”.

Nhan Nặc chen vào một câu, lại nói:”Mặc đại ca, ta có làm một ít điểm tâm, hôm nay huynh có muốn…”
Còn chưa nói hết đã thấy Mặc Chiêu nhướng một bên mày, giở giọng trêu đùa:”A Nặc à, chuyện này còn phải hỏi nữa!”
Nhan Nặc vừa nghe liền hiểu ý, cười cười chạy đi.

Thì ra đây là A Nặc mà chủ nhân thường hay nhắc tới.

Võng Dao cúi người nói với Mặc Chiêu:”Chủ tử, thuộc hạ đi giúp huynh ấy một tay.


Không phải người muốn ăn bánh quế hoa sao, thuộc hạ hỏi huynh ấy cách làm, sau này sẽ làm thử một lần.”
Chuyện này dĩ nhiên là chuyện tốt.

Mặc Chiêu ngay lập tức vui vẻ gật đầu:”Đi đi.”
Võng Dao vừa quay người định đi, Mặc Chiêu sực tỉnh, vội nắm lấy tay nàng kéo lại.

Võng Dao khó hiểu:”Còn chuyện gì nữa ạ?”
Mặc Chiêu nhắc:”Còn có bánh đậu đỏ và mứt hồng khô.”
Nghĩ một lúc lại nói:”Cả bánh hạt sen nữa nhé.”
Nhìn điệu bộ của nàng như còn muốn nghĩ nữa, Sở Diêm vội vẫy tay cho Võng Dao ra ngoài, không nhịn được bật cười:”Đồ tham ăn.”
Mặc Chiêu không cho là đúng, một lần nữa lắc lắc ngón trỏ:”Không không.

Là do huynh chưa được ăn đồ của A Nặc làm đấy.”
Đi một thời gian, sở thích vẫn không đổi, vẻ mặt lạnh nhạt của Nhan Tịch hiền hòa hẳn đi.

Mọi người trong phòng đều cười nói vui vẻ, chỉ trừ một kẻ lầm lì ở góc phòng và một người với vẻ bất đắc dĩ.

Mặc Trần thầm nghĩ, dù thế nào cũng phải cắt ngang mấy người này, người bên cạnh y sắp không chịu được nữa, rồi thể nào cũng nổi điên lên mất.

Nghĩ thế liền thở dài, gọi một tiếng:”Nhị sư huynh.”
Tiếng gọi này kéo ánh mắt của Mặc Chiêu lướt qua, nàng giả bộ giật mình, vỗ vào đầu cái bốp:”Ôi chao, Tiểu Trần đấy à, xem ta đãng trí quá này.

Đệ ở trong này từ lúc nào thế?”
Sắc mặt Mặc Trần thoắt cái tái mất nửa bên:”Từ lúc huynh còn chưa tới đây kìa.”
Mặc Chiêu hỏi tiếp:”Mà sao đệ tới đây.

Đi có một mình thôi đấy à?”
Mặc Trần lập tức tái nốt nửa bên mặt còn lại.

Y lén lút liếc sang bên cạnh, người nào đó đang nghiến răng ken két, nhỏ giọng nghiền nát mấy chữ:”Ức hiếp người quá đáng!”
Xong rồi xong rồi, ta thì sắp bị ai đó đông cứng rồi, người lại còn thích đùa dai.

Mặc Trần thở dài một lần nữa, làm liều dùng lực đẩy người đứng bên cạnh ra đằng trước, cao giọng:”Nhị sư huynh, tiểu Tứ nói có gì muốn tặng cho huynh này.”
Lăng Tử Hàm bị đẩy ra đằng trước, suýt thì mất đà ngã lăn ra.

Y quay đầu bực tức lườm Mặc Trần, sau đó đảo mắt qua Mặc Chiêu.

Nghĩ đến việc người này từ khi bước vào không thèm nhìn y lấy một lần, cơn tức âm ỉ lại bùng lên, mà giận hơn là, dù y có bực đến mấy, người kia cũng không để tâm nhiều.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng y vẫn lấy hộp gỗ từ trong ngực ra nắm chặt trong tay, đẩy mạnh về phía Mặc Chiêu:”Cho này.”
Mặc Chiêu nhấp một ngụm trà:”Cái gì đây?”
Lăng Tử Hàm trừng mắt:”Mở ra xem thì biết!”
Mặc Chiêu nhìn y phụng phịu, cuối cùng cũng đón lấy hộp gỗ, từ tốn mở ra.

Mặt gỗ vừa chạm đã cảm thấy mát lạnh, bên trong hộp được lót bằng vải đỏ, hương thơm riêng biệt của thảo dược theo đó ùa vào khứu giác.

Sở Diêm nhìn thấy vật được đặt bên trong hộp gỗ, ngữ điệu nghi hoặc bật ra:”Linh chi?”
Nhớ tới những lời Mặc Chiêu nói trước đây, y vô thức thốt lên:”Chẳng lẽ là linh chi ngàn năm?”
Im lặng một lúc, Mặc Chiêu bình tĩnh đóng nắp hộp lại, gật đầu khẳng định:”Là linh chi ngàn năm.”
Mũi Lăng Tử Hàm hơi hếch lên, lén lút quan sát biểu cảm của Mặc Chiêu.


Cứ ngỡ sẽ được nghe thấy lời cảm tạ ngay tức khắc, song lại nghe thấy y hỏi:”Đệ lấy đâu ra vật này?”
“Thì…trong khố phòng”.

Lăng Tử Hàm lơ mơ đáp.
Mặc Chiêu nhíu mày:”Là xin bệ hạ ban cho?”
Lăng Tử Hàm vội lắc đầu:”Không phải.

Là ta tham gia nói với phụ hoàng tham gia cuộc đi săn.

Nếu như ta thắng sẽ lấy linh chi ngàn năm làm phần thưởng.”
Mặc Chiêu càng nhíu mày sâu hơn:”Đệ thắng?”.

Mà không, linh chi ngàn năm đang ở đây, y đương nhiên thắng, nàng không nên hỏi câu này mới phải.

Hai người Sở Ngân nhìn nhau, sau một chốc, Sở Ngân vỗ vai Mặc Chiêu, gửi cho nàng một ánh nhìn ẩn ý.

Mặc Chiêu chớp nhẹ mi mắt, lúc này mới nói:”Vậy cảm ơn đệ, Tử Hàm.”
Lăng Tử Hàm hơi quay đầu đi, cố gắng đè lại bên khóe môi sắp nhếch lên:”Không có gì.”
Vậy là rắc rối cơ bản được giải quyết, Mặc Trần xoa xoa tay, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Nhan Nặc và Võng Dao từ bên ngoài bước vào, trên tay bưng hai khay đồ ăn.

Mặc Chiêu nói:”Được rồi, đừng đứng đó nữa, cùng ngồi xuống ăn đi.”
Trong lúc nàng nói, Sở Ngân chợt ghé vào tai nàng nói nhỏ:”Huynh đi ra ngoài một chút.”
Mặc Chiêu không hiểu y định đi đâu, chỉ có thể bị động gật đầu.
Mặc Trần hỏi:”Sở công tử đi đâu thế?”
Mặc Chiêu ngại ngùng đáp:”Chuyện cá nhân ấy mà, sẽ quay lại ngay.

Chúng ta cứ dùng bữa trước đi.”
Vừa nói vừa gắp thử một miếng cá cho vào miệng nếm, nhai được hai lần, hai mắt cũng sáng rỡ lên:”A Nặc, đệ lại nấu ngon hơn nữa rồi.”
Nhan Tịch mặt không đổi sắc cầm đũa gắp cho nàng thêm một miếng:”Ngon thì dùng nhiều một chút.”
Sở Diêm ngồi bên cạnh, vốn dĩ đã định gắp cho Mặc Chiêu một miếng cá, thấy động tác của Nhan Tịch, bàn tay cầm đũa khựng lại.

Chỉ một thoáng, y cười cười hạ xuống, nhanh chóng thay bằng một miếng gà non, trên mặt vẫn giữa nguyên nụ cười.
Bởi vì bàn tay đặt dưới bàn của y đang được một người nắm lấy.
Mặc Chiêu nói không sai, Sở Ngân rất nhanh đã quay lại.

Vừa ngồi xuống bàn, y nhấp một ngụm trà, nghiêng người hỏi Mặc Chiêu:”Ta khi nãy thấy quán trọ đông vui mới hỏi thử, hóa ra tối nay có lễ hội đèn lồng.

Chốc nữa có muốn ra ngoài chơi không?”
“Lễ hội đèn lồng?”
Lăng Tử Hàm lúc này mới nhớ ra:”Phải rồi, hôm nay là ngày rằm mà.

Mấy ngày này đều náo nhiệt lắm.”
Mặc Chiêu suy nghĩ rồi gật đầu:”Vậy dùng bữa xong, mọi người cùng nhau đi dạo, thế nào?”
Nàng đã lên tiếng, mọi người đều gật đầu, không ai có ý kiến, ngoại trừ Nhan Tịch vì thân thể bất tiện.

Tính y khép kín, đối với lễ hội náo nhiệt ngay từ đầu đã không có hứng thú.


Còn có Võng Dao, nàng muốn ở lại học hỏi Nhan Nặc, vậy là cuối cùng chỉ còn có ba người Mặc Chiêu, hai người Mặc Trần.
Phải rồi, còn cả cái đuôi của Lăng Tử Hàm bám theo sau nữa.
Lễ hội đèn lồng quả nhiên khác hẳn ngày thường, bên đường sáng trưng, người người đông đúc, Mặc Chiêu ngắm mấy chiếc đèn đủ màu đủ sắc mà hoa hết cả mắt.

Cứ đi một đoạn lại bị người đẩy tay một lần, Mặc Chiêu đeo khăn che mặt, hơi khó chịu đi nép vào phía trong.

Sở Ngân để ý bèn kéo nàng lên trước, đi giữa y và Sở Diêm.
Lăng Tử Hàm và Mặc Trần sóng vai đằng trước, đi qua mỗi nơi đều ngó nghiêng đôi lần, chơi rất vui vẻ.

Đi qua một rạp bán đầy mặt nạ, Lăng Tử Hàm thử lấy một chiếc đeo lên mặt mình, mắt thấy một chiếc hình thù tức cười, bèn nghĩ muốn đưa cho Mặc Chiêu xem thử.

Song, khi y quay đầu, bóng dáng Mặc Chiêu mất hút giữa biển người, ngay cả mấy người Sở Ngân cũng không thấy.
Y ném chiếc mặt nạ trở lại, vội vàng chạy ngược dòng tìm kiếm.
“Đi đâu mất rồi nhỉ?”
Mặc Trần kiễng chân ngó quanh, người thì không thấy, chỉ toàn thấy mấy gương mặt xa lạ:”Đông thế này, chắc huynh ấy bị lạc ở đâu rồi.”
Khi hai người còn đang thắc mắc, tay của người tưởng bị lạc là Mặc Chiêu còn đang được Sở Ngân kéo đi.

Ba người lần theo ngõ ngách, chạy như bay về một tòa lầu cách đó không xa.

Đến khi tới nơi, mùi son phấn thơm nồng sộc thẳng làm Mặc Chiêu phải nâng tay che mũi:”Chúng ta tới đây làm gì thế?”
Sở Ngân không đáp mà chỉ cười, kéo tay Mặc Chiêu bước vào.

Bên dưới chật ních người, vẻ ngả ngớn liếc mắt là thấy, bốn người men theo lối khuất lên tầng hai.

Sở Diêm như thể đã biết hết, chỉ vào một phòng hỏi:”Là phòng này à?”
Sở Ngân gật đầu.
Mặc Chiêu càng ngơ ngác:”Phòng gì cơ?”
Sở Ngân đưa một ngón tay làm động tác im lặng.
Mặc Chiêu ôm một bụng khó hiểu bắt chước Sở Ngân ghé đầu, từ bên trong vọng ra tiếng thở dốc.

Dù sao là thanh lâu, một tiếng thở truyền vào cũng cảm thấy ái muội, Mặc Chiêu hơi đỏ mặt, nhưng vẫn yên lặng lắng nghe, tay bấu chặt vào cánh cửa.
Nàng mơ hồ biết mình phải đợi.
Đợi đến lúc Sở Ngân nói:”Đến lúc rồi.”
Sở Ngân và Sở Diêm đẩy cửa bước vào, phòng rất rộng, giữa hai buồng đặt một tấm bình phong.

Nếu Mặc Chiêu không nhầm, dãy phòng này là khu phòng đặc biệt, vậy mà một người canh gác đứng ngoài cũng chẳng thấy.

Mặc Chiêu muốn bước vào, Sở Diêm nắm tay nàng ở bên ngoài, để một mình Sở Ngân vào buồng trong.

Không lâu sau, một tiếng hét từ bên trong truyền ra, ba bốn âm thanh sắc lạnh nối tiếp.
Mặc Chiêu chau mày.
Bởi vì nàng ngửi thấy mùi máu tươi.
Sở Diêm nói:”Có thể bước vào rồi.”
Mặc Chiêu nắm tay y vòng qua tấm bình phong, mùi máu tươi từ trên giường thoảng tới.

Kẻ nằm trên giường đã không còn tri giác, phần thân dưới được che bởi một tấm chăn dày.

Hiển nhiên, một khung cảnh trần trụi bẩn thỉu như vậy, Sở Ngân sẽ không để nàng nhìn.
Mặc Chiêu liếc qua cái xác rồi mới nhìn Sở Ngân.

Sở Ngân nói:”Muội còn nhớ tên này không?”
Mặc Chiêu nghe vậy mới cẩn thận quan sát.

Nàng nghiêng đầu nhớ lại, không lâu sau, giọng bỗng cao hẳn lên:”Chẳng phải đây là…”
“Ừ”.

Sở Ngân thay nàng nói:”Kim hộ pháp trong ngũ đại hộ pháp của Thánh Môn.”
Mặc Chiêu tức khắc hiểu ra:”Huynh gài bẫy hắn?”
Sở Diêm lắc đầu:”Không phải, là hắn tự chui đầu vào rọ.


Ngũ đại hộ pháp luôn đi chung với nhau, mỗi tháng chỉ có một ngày tách riêng, chình là ngày rằm.

Mà tên này, vào ngày rằm đều sẽ tìm người giao hoan.”
Nhưng sao hai người lại biết hắn tới Vãn Ý Lâu?
Mặc Chiêu định mở miệng hỏi, bấy giờ mới để ý tới nữ tử trên giường đã lui ra chỉnh trang trang phục, giờ này quỳ trước mặt họ, quy củ gọi một tiếng:”Chủ nhân.”
Không phải với nàng, mà là với Sở Ngân.
Mặc Chiêu lại kinh ngạc lần nữa.
“Đứng lên đi”.

Sở Ngân phất tay cho nàng ta đứng dậy, lại hỏi:”Chuẩn bị xong rồi chứ.”
“Thưa vâng”.

Nữ tử kia nhỏ nhẹ đáp:”Đều đã sắp xếp xong rồi ạ.”
Nàng ta vừa dứt lời, Mặc Chiêu liền nghe thấy một tiếng hét to
“Cháy!”
“Cháy rồi.

Mau chạy đi!”
Sở Ngân kéo tay Mặc Chiêu, mỉm cười:”Đến lúc đi rồi.”
“Người bên ngoài đều là do huynh làm.”
“Phải.”
“Vụ cháy này cũng là do huynh làm.”
“Phải.”
“Mà tại sao?”.

Vừa hỏi ra miệng, Mặc Chiêu nghĩ nghĩ liền đoán được nguyên do:”Huynh muốn thu hút mọi người tới đây?”
Vì đang cõng nàng, Sở Ngân không thể vỗ đầu, đành phải vỗ vào chân nàng khen ngợi:”Thông minh.”
Xâu chuỗi mọi chuyện, Mặc Chiêu có thể hiểu được đôi phần, song vẫn chưa hoàn toàn thông suốt.

Nghĩ đến việc hai người này xoay nàng như chong chóng, Mặc Chiêu lầm bầm cắn vào tai y:”Hai người cũng biết giấu ta rồi cơ đấy.”
Từ bên tai truyền đến cảm giác tê dại, Sở Ngân siết chặt tay hơn, cười khẽ không đáp, nhanh chóng hòa mình vào đoàn người đông đúc của lễ hội.

Đi được một lúc liền có người kéo giật lại:”Mặc Chiêu!”
Là Lăng Tử Hàm.
Y chống tay thở phì phì:”Mấy người vừa đi đâu thế.

Ta chạy đi tìm mãi!”
Sở Diêm thay mặt đáp:”Chúng ta lạc mất hai người, vào một quán trà nghỉ tạm, thấy người bớt đông mới đi ra.”
Mặc Trần gật gù:”Chẳng biết sao mà đông thế nữa.”
Dòng người đang yên ả bỗng nhiên đua nhau chạy vội, có kẻ còn va mạnh vào người Mặc Trần.

Mặc Trần xoa bên vai bị đau, tò mò kéo một người lại hỏi:”Này huynh đệ, có chuyện gì mà vội thế?”
“Ngươi không biết sao, Vãn Ý Lâu xảy ra đám cháy, người ta còn phát hiện xác của Kim hộ pháp Kim Thành của Thánh Môn ở đó kìa.”
“Không nói với ngươi nữa, ta phải chạy đi xem thử.”
“Thánh Môn?”.

Mặc Trần gãi gãi đầu:”Người của Thánh Môn cũng đến cái địa phương kia à.”
Mặc Chiêu ngân giọng thật dài:”Kim Thành ấy à…”
“Có gì mà không thể chứ! Đi, chúng ta cũng đi xem thử.”
Lăng Tử Hàm không muốn bỏ sót kịch hay, kéo tay Mặc Trần chạy biến.

Ba người Mặc Chiêu đi theo sau, Mặc Chiêu huých khuỷu tay vào người Sở Ngân, hai mắt nheo lại:”Đừng nói huynh sắp xếp cả người giả dạng chúng ta vào trong quán trọ đấy nhé?”
Sở Ngân nhanh nhẹn bắt lấy khuỷu tay nàng:”Phải làm sao bây giờ, A Chiêu của chúng ta thông minh quá.

Cái gì cũng không qua được mắt muội.”
“Thôi khoác lác đi.

Nữ tử


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.