Bạn đang đọc Thiên Đăng – Chương 17: Ngọc Thủ Rửa Cừu
Nhìn Trương Viễn Đình và Cốc Lãnh lẫn khuất vào trong đám cỏ rậm, Ôn Phi Khanh quay người lại nói:
– Lý huynh, chúng ta đi thôi!
Lý Tồn Hiếu gật nhẹ đầu nói:
– Khu vườn này bỏ hoang đã lâu, cây cối um tùm, chẳng tránh được rắn rết trùng
độc, cô nương nên đi sau lưng tôi.
Nói rồi chàng khoát chân tiến lên trước.
Ôn Phi Khanh ngược lại chẳng đợi chàng dẫn đường, chen lên đi sóng vai với
chàng
Hai người cứ thế vạch đám cỏ sao rậm mà tiến vào trong, Lý Tồn Hiếu vừa đi vừa
nói:
– Cô nương hẳn biết công lực trong người tôi đã hoàn toàn hồi phục.
Ôn Phi Khanh nghe thoáng chút ngớ người hỏi lại:
– Sao, công lực của huynh đã hoàn toàn hồi phục?
– Đúng thế.
Ôn Phi Khanh chớp động đôi mày liễu lại hỏi:
– Thật sao, từ bao giờ?
Lý Tồn Hiếu nghiêng đầu nhìn nàng nói:
– Cô nương còn nhớ tình hình khi chúng ta ở trên Điếu Ngư Đài nhìn thấy Trương
tiền bối chứ?
– Nhớ, nhớ, là lúc ấy à…
Nói đến đó ánh mắt nàng bỗng như rạng lên vội nói tiếp:
– Đúng rồi, lúc ấy huynh vội vàng tung người lên trên đài cao bổ xuống thuyền
của Trương tiền bối…
Lý Tồn Hiếu gật đầu tiếp lời nàng.
– Không sai, chính lúc ấy tôi mới phát hiện ra.
Ôn Phi Khanh vẻ vô cùng vui mừng nói:
– Nói thế là thật rồi, chuyện này là sao chứ?
Lý Tồn Hiếu im lặng không nói.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên nhìn chàng nói:
– Sao huynh lại không nói?
Lý Tồn Hiếu nhún vai mỉm cười nói:
– Tôi biết nói thế nào đây!
– Huynh mà không biết nói thế nào, nghĩa là sao chứ?
Lý Tồn Hiếu quay hẳn người nhìn nàng chân thành nói:
– Tôi nên nói lời cảm tạ cô nương hay là oán trách cô nương?
Ôn Phi Khanh ngớ người, một lúc mới nói:
– Huynh biết rồi!
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Đúng, thế nhưng tôi không hiểu vì sao cô nương lại làm vậy.
Ôn Phi Khanh cắn nhẹ cánh môi chín mọng nói:
– Tôi chỉ muốn tốt cho huynh.
– Tôi biết, đối với cô nương, tôi thầm cảm kích.
– Bình “Vạn ứng giải độc đan” đó chẳng phải của tôi, tôi chỉ là “tá hoa hiến phật”
mà thôi.
Lý Tồn Hiếu thở dài một hơi nói:
– Giờ đã nợ người ta, đàng nào thì tôi cũng phải cảm kích người đã tặng giải
dược.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lúc nói:
– Nói thật ra huynh chẳng nên phụ lòng tốt của người ta.
– Tôi đa tạ hảo tâm của cô nương.
Ôn Phi Khanh ngẩn người, nhưng rồi trên mặt hiện nét u oán, đôi môi cứ máy
động như muốn nói gì lại thôi.
Lý Tồn Hiếu thấy nàng im lặng, bèn nói:
– Cô nương chớ nên làm thế.
– Tôi biết.
Ôn Phi Khanh cúi thấp đầu nói tiếp:
– Thế nhưng tôi không nhẫn tâm nhìn thấy nỗi si tình của cô ta…
– Cô nương, tôi với cô ấy bất quá chỉ có duyên gặp mặt nhau một lần.
– Điều này tôi cũng biết.
Ôn Phi Khanh ngước mắt lên nhìn chàng giọng tha thiết nói tiếp:
– Thế nhưng chung tình hay không thì chẳng phải là ở chỗ gặp nhau bao nhiêu
lần…
Nói đến đó nàng thoáng ngập ngừng nói tiếp:
– Như tôi chẳng hạn, chỉ lần đầu nhìn thấy huynh thì lòng đã say mê, chưa một
phút giây nào quên.
Cuối cùng thì nàng cũng đã thổ lộ chân tâm.
Lý Tồn Hiếu mặt nóng bừng lên, hổ thẹn nói:
– Cô nương, tôi chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.
Ôn Phi Khanh cười khẳng khái, lắc đầu nói:
– Hiện tại chớ nên nói những lời đó, số mệnh đưa đẩy con ngừơi, giờ có nói cũng
chỉ vô ích, mạng tôi…
Lý Tồn Hiếu không nỡ nghe tiếp kêu lên:
– Cô nương…
– Tôi nói là những lời chân thực.
Lý Tồn Hiếu chỉ im lặng không nói.
Qua đi một lúc chàng mới nói:
– Cô nương có biết cô ta cải trang thành nam nhân chứ?
Ôn Phi Khanh nghe câu này thì giật mình vội hỏi lại:
– Huynh nhìn ra sao?
– Không phải tôi.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói tiếp:
– Tôi chẳng có được nhãn lực như thế, mà thuật hoá trang của cô ta cũng khá cao
minh.
Ôn Phi Khanh chớp động đôi nhãn châu nói:
– Tôi đã biết, Trương tiền bối thực là mau miệng mau mồm!
– Cô nương không nên trách Trương tiền bối.
– Aøi… thôi được, nhưng huynh có biết Lãnh Ngưng Hương vì sao phải làm như
vậy chứ?
– Tôi biết.
– Vậy mà huynh nhẫn tâm trách cô ta chăng?
Lý Tồn Hiếu đôi môi mấp máy muốn nói nhưng chẳng nói được.
Thực tế thì Ôn Phi Khanh chẳng nói sai, Lãnh Ngưng Hương đối với chàng thì cả
“ân” lẫn “tình” đều chiếm đủ, chàng không thể trách người ta, mà cũng chẳng thể nào
nhẫn tâm trách người ta!
Tình chẳng phải là nghiệt chướng, yêu chẳng phải là tội, Lãnh Ngưng Hương
động tâm yêu thương chàng si mê dù thế nào thì cũng chẳng phải là tôi.
Bấy giờ chỉ nghe Ôn Phi Khanh nói:
– Một người con gái vì chung tình si mê mà bất chấp tất cả, chẳng đáng thương
sao, chớ nên bỏ rơi người ta, được chứ?
Lý Tồn Hiếu hít sâu một hơi nói:
– Cô nương không nên làm vậy.
– Tôi không nên làm vậy ư?
Ôn Phi Khanh nhún vai thở dài nói tiếp:
– Tôi không làm vậy, thì còn làm sao nữa? Huynh nói xem!
Lý Tồn Hiếu chỉ biết nén tiếng thở dài, im lặng không nói.
Ôn Phi Khanh hơi cúi thấp đầu, nói rất khẽ:
– Làm mai cho người, thực tình tôi cũng rất áy náy…
Lý Tồn Hiếu thở dài gọi:
– Cô nương…
Ôn Phi Khanh ngước mắt nhìn chàng nói:
– Nếu như huynh thương hại cho tôi thì nên nghe tôi.
Lý Tồn Hiếu chau mày nói:
– Cô nương sao phải khổ vậy chứ?
– Lãnh Ngưng Hương là một cô gái tốt, trong võ lâm thanh danh cũng không
nhỏ…
– Nhưng… cô nương cũng là một người đáng khiến người ta kính phục.
Ôn Phi Khanh nước mắt lưng tròng, nàng vội nâng tay áo lên lau nước mắt nói:
– Chỉ một câu này của huynh là đủ, muội chẳng cần biết thiên hạ nói thế nào về
mình, mà cũng chẳng sợ bọn họ cho mình là một nữ nhân dâm tà không đoan chính.
Lý Tồn Hiếu vội an ủi:
– Cô nương nên biết, tôi hiện tại chẳng còn lòng dạ nào để tâm đến chuyện khác,
mà cũng không cò thời gian.
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
– Tôi biết, tôi cũng không muốn huynh như thế, chỉ cần huynh đừng bỏ rơi Lãnh
Ngưng Hương là được rồi!
Lý Tồn Hiếu lại rơi vào im lặng.
Ôn Phi Khanh nói tiếp:
– Kỳ thực, tôi rất mâu thuẫn, mà cũng rất khổ tâm. Vì người mà làm mai, muội chỉ
muốn nhìn thấy huynh gật đầu, nhưng lại sợ huynh đồng ý…
Lý Tồn Hiếu thấy cay cay trong mắt, thâm tâm chàng nói thế nào thì cũng bị xúc
động mạnh trước tình cảm biểu lộ của nàng, chàng không nén được quay ngừơi nắm
lấy cánh tay ngọc của nàng nói:
– Cô nương, cô quá chân thật…
Ôn Phi Khanh cả kinh, rồi hai má ửng hồng, ấp úng nói:
– Với bất cứ người nào muội cũng có thể giả dối, nhưng duy nhất một mình
huynh. Muội chẳng biết vì sao mình lại thâm si với huynh như thế…
Lý Tồn Hiếu không khỏi đỏ mặt nói:
– Cô nương, tôi đã nói rồi chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.
Ôn Phi Khanh lắc đầu cười trong nước mắt:
– Dù là thế, thì cũng không ngăn được tim muội…
Lý Tồn Hiếu càng nắm chắc tay nàng hơn.
– Cô nương, tôi… vô cùng cảm kích.
– Đừng nói hai tiếng đó với muội.
– Thế…
Ôn Phi Khanh lắc đầu cắt ngang không để chàng nói, rút tay lại nói:
– Muộn rồi, Lý lang!
Nàng thay đổi cách xưng hô một cách tự nhiên, khiến chàng nghe thân mật càng
thêm xúc động.
Lý Tồn Hiếu giơ tay nắm lấy cánh tay nàng lần nữa nói:
– Cô nương, Tồn Hiếu này chẳng phải là trượng phu trong nhân gian.
Ôn Phi Khanh lắc đầu cười khổ nói:
– Nhưng muội giờ đã là hoa tàn liễu nát.
Lý Tồn Hiếu nhướn cao đôi mày kiếm nói:
– Cô nương không rõ, cũng không hiểu!
“Không” Ôn Phi Khanh nói:
– Muội hiểu, muội rất rõ.
– Vậy thì cô nương muốn tôi nói gì đây?
Ôn Phi Khanh nói qua hai hàng nước mắt:
– Lý lang, muội rất cảm kích…
– Tôi nguyện ý kết bạn mãi mãi, chỉ mong cô nương gật đầu.
Ôn Phi Khanh nước mắt như mưa.
– Lý lang, chỉ cần chàng nói vậy muội cũng đã thấy đủ, nhưng kiếp này phận
bạc, muội nguyện kiếp lai sinh.
– Cô nương nhẫn tâm sao?
Ôn Phi Khanh cúi thấp đầu cất tiếng khóc lớn hơn.
– Muội bất nhẫn, nhưng muội lại không thể…
Lý Tồn Hiếu đôi mày nhướn cao chậm rãi nói:
– Cô nương, cô nương nhìn nhầm con người Lý Tồn Hiếu.
– Không, Lý lang!
Ôn Phi Khanh lắc đầu nhìn chàng bằng ánh mắt thành khẩn lại nói:
– Muội chỉ là tự bỉ thị mình thôi!
– Trong mắt tôi thì cô nương rất trong trắng thánh thiện.
Ôn Phi Khanh lắc đầu cười chua chát nói:
– Lý lang, đừng trách muội, chàng tuy lượng thứ, nhưng đã có một Lãnh Ngưng
Hương…
Lý Tồn Hiếu cắt ngang lời nàng nói một cách dứt khoát:
– Cô nương nếu như không chấp nhận, thì đừng nói đến ai khác!
Ôn Phi Khanh ngửng đầu lên, trên khuôn mặt nước mắt dàn dụa kêu lên:
– Lý lang, chàng…
Vừa lúc này bỗng nghe từ xa có tiếng Trương Viễn Đình gọi vọng lại:
– Thiếu hiệp, Nhị cô nương, nhanh đến đây!
Ôn Phi Khanh giật mình, vội vàng giơ tay áo lên lau khô nước mắt nói:
– Trương tiền bối gọi chúng ta nhất định đã có phát hiện gì, chúng ta nhanh đến
đó xem!
Rồi chẳng đợi chàng nói gì, nắm lấy tay chàng kéo chạy.
Hai người chạy len lỏi trong cỏ rậm một lúc trước mặt mới trải rộng ra, chỉ thấy
Trương Viễn Đình cùng Cốc Lãnh đứng trên bãi trống.
Trên bãi trống còn có một chiếc lương đình đổ nát, cách không xa là một chiếc
cầu gãy, ngay trước mặt hai người Trương Viễn Đình và Cốc Lãnh là một gò đất còn
mới, thoạt nhìn cũng nghĩ ra đó là một ngôi mộ mới lẻ loi.
Lý Tồn Hiếu vừa nhìn thấy trong lòng thắt lại, vội chạy nhanh đến gọi lớn:
– Tiền bối, đây là…
Trương Viễn Đình đưa tay chỉ nói:
– Trên bia mộ có chữ, thiếu hiệp cứ nhìn thì biết.
Lý Tồn Hiếu bước nhanh đến nhìn vào tấm bia mộ, đó chỉ là một tấm gỗ cũ nhìn
cũng nhận ra ngay nhặt nhạnh từ trong lương đình làm tạm, trên mặt bia dùng kiếm
khắc một dòng chữ rằng:
TRUNG NGHĨA LÃO NHÂN LÝ THĂNG CHI MỘ.
Lý Tồn Hiếu ngước mắt nhìn Trương Viễn Đình ngờ ngợ hỏi:
– Trương tiền bối, vị trung nghĩa lão nhân này là…
Trương Viễn Đình nén tiếng thở dài nói:
– Thiếu hiệp, vị Lý Thăng này chính là lão quản gia nhà họ Lý chạy thoát nạn
đêm năm xưa trong “Thính Đào Sơn Trang”.
Lý Tồn Hiếu nghe thì mặt biến sắc thất thanh kêu lên:
– Sao? Người này… người này là lão quản gia kia sao?
– Đúng vậy, thiếu hiệp.
Lý Tồn Hiếu mặc nhiên im lặng, qua một lúc mới nói:
– Nói thế, chúng ta đến chậm mất một bước…
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Chúng ta tuy đến chậm một bước, nhưng tiểu nữ thì không đến chậm.
Lý Tồn Hiếu ngớ người nói:
– Ý tiền bối là…
– Ngoài cửa khu vườn hoang này có ký hiệu của tiểu nữ để lại, điều đó cho thấy
nó đã vào trong này, đồng thời nét chữ khắc trên tấm bia này cũng chính là nét chữ
của nó, có nghĩa là chính tiểu nữ đã chôn cất người này. Do vậy mà đoán được tiểu nữ
đến đây khi Lý Thăng còn chưa chết…
Ôn Phi Khanh chau mày hỏi lại:
– Trương tiền bối, điều này há đủ để khẳng định Trương cô nương đến đây khi Lý
quản gia còn sống?
Trương Viễn Đình quay mặt nhìn nàng nói:
– Nhị cô nương, tôi chỉ nói cho tiểu nữ biết người cần tìm là một lão nhân tàn phế
họ Lý, cụt mất một chân, nhưng khôngnói cho nó biết lão ta tên gọi là Lý Thăng.
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
– Nói thế có nghĩa là Trương cô nương tìm đến gặp Lý quản gia khi lão ta còn
sống, nếu không thì chẳng thể nào biết được lão ta tên là Lý Thăng.
– Chính là như vậy.
– Vậy thì Trương cô nương đã đi đâu? Có phải chăng là Trương cô nương đến đây,
sau khi Lý Thăng chết rồi, cô ấy chôn cất lão ta xong lại đi?
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Không thể, Nhị cô nương, tiểu nữ vẫn còn ở trong khu vườn hoang này.
Oân Phi Khanh nhíy mày hỏi:
– Làm sao biết được?
Trương Viễn Đình ngoái đầu nhìn ra hướng bên ngoài đại môn nói:
– Trên đường đến đây chúng ta chỉ thấy ký hiệu đến, mà không nhìn thấy ký hiệu
ra đi.
Ôn Phi Khanh mắt phụng mở lớn, mặt thoáng chút biến sắc nói:
– Tôi hiểu, tiền bối muốn nói là…
Vừa nói đến đó bỗng nghe một giọng người cao sảng vọng lại:
– Nếu có người hỏi con gái đi đâu, mời lui sau hậu viên cung hầu!
Ôn Phi Khanh đầu mày chau lại thét lên:
– Hầu Ngọc Côn!
Trương Viễn Đình bình tĩnh nói:
– Không sai, Nhị cô nương, chính là hắn.
Lý Tồn Hiếu nửa câu chẳng nói, lần theo giọng nói vừa rối chạy về phía sau hậu
viên.
Ôn Phi Khanh kéo tay Cốc Lãnh, cùng với Trương Viễn Đình phóng chân chạy
theo.
Qua một đoạn tường vỡ, lại đến một khu vườn hoang khác, nơi đây hơn vườn
trước là đình đài lầu các còn đủ, chỉ là cũ mốc rêu phong, nét tàn phế hoang sơ chẳng
kém gì. Trong màn đêm tịch tĩnh tạo thành một cảnh âm u hoang phế đầy khủng bố.
Lúc này bên cạnh một thủy tạ có một bóng người áo vàng đang ngồi, thần thái
phiêu dật phong lưu, nhìn thì nhận ra ngay chính là một trong Tứ Khôi Ngọc-Hầu Ngọc
Côn.
Bọn Lý Tồn Hiếu bốn người vậy tiến tới, Hầu Ngọc Côn đứng lên cười ôm quyền
thi lễ nói:
– Lý huynh bấy lâu vẫn khỏe chứ, tiểu đệ Hầu Ngọc Côn ở đây.
Lý Tồn Hiếu không đáp lễ mà cũng chẳng đáp lời hắn.
Hầu Ngọc Côn ánh mắt di chuyển rồi “A” lên một tiếng nói tiếp:
– Nhị cô nương, Trương tiền bối cũng đến, không biết còn vị huynh đài anh nhi
tuấn tú này là…
Trương Viễn Đình chẳng kiên nhẫn được, khoát chân sấn lên một bước cắt
ngang lời hắn hỏi ngay:
– Hầu công tử, tiểu nữ hiện giờ ở đâu?
Hầu Ngọc Côn mỉm cười nói:
– Tình cha con có khác, chớ nôn nóng, chốc nữa Hầu mỗ tự nhiên sẽ phụng cáo,
chư vị tạm thời ngồi xuống chuyện trò dăm ba câu được chứ?
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
– Bất tất, ngươi có lời gì thì cứ việc nói nhanh ra đi!
Hầu Ngọc Côn cười hắc hắc nói:
– Nhị cô nương sao gấp lắm thế, nhưng cô nương đã dạy thì hầu mỗ nào dám
không nghe, trước tiên tôi xin hỏi một câu chư vị đang đêm đến khu vườn hoang này
làm gì?
Ôn Phi Khanh đáp ngay:
– Tìm người!
Hầu Ngọc Côn lại “A” lên một tiếng nói:
– Chẳng hay chư vị tìm người nào?
Ôn Phi Khanh “hừ” một tiếng nói:
– Đây là người đã biết còn cố hỏi.
Hầu Ngọc Côn cười nói:
– Trước khi trời tối tôi có gặp một vị cô nương tại đây, có điều không biết vị cô
nương mà tôi gặp có quan hệ gì với người mà chư vị cần tìm hay không!
Ôn Phi Khanh dằn giọng hỏi:
– Trương cô nương hiện ở đâu?
“Ai da!” Hầu Ngọc Côn vờ kêu lên một tiếng kinh ngạc nói:
– Chẳng lẽ vị cô nương kia chính là lệnh ái của Trương tiền bối đây?
Trương Viễn Đình chen vào nói:
– Hầu công tử gặp được tiểu nữ, Hầu công tử danh liệt trong Tứ Khôi Ngọc đỉnh
danh thiên hạ tất cũng chẳng hẹp hòi, nếu công tử có điều kiện gì thì xin cứ nói ra!
Hầu Ngọc Côn ngửa mắt cười ha hả nói:
– Rất thẳng thắn, rất khoáng đãng, Trương tiền bối thực khiến người ta vô cùng
khâm phục…
Hắn hơi ngừng lời, rồi nói tiếp:
– Trương tiền bối như đã nói thế, tôi chỉ còn biết tuân mệnh…
Nói đến đó hắn từ từ thò tay vào trong áo lấy ra một vậy đặt lên lòng bàn tay, giơ
tới hỏi:
– Trương tiền bối từng có được một cái giống vậy chứ?
Bốn người vừa nhìn thấy vật trên tay hắn thì đều biến sắc.
Trương Viễn Đình cố giữ bình tĩnh nói:
-“Huyết Kết Ngọc uyên ương”!
Không sai, nguyên trong lòng bàn tay trái Hầu Ngọc Côn chính là một trong đôi
“Ngọc Uyên Ương”, nhưng viên ngọc trong tay Hầu Ngọc Côn có màu hồng, hồng ánh
lên như huyết.
Hầu Ngọc Côn mỉm cười gật đầu đắc ý nói:
– Thế thì đúng!
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nhìn hán hỏi:
– Hầu Ngọc Côn, ngươi từ đâu có vật này?
Hầu Ngọc Côn nhún vai cừơi cười nói:
– Nhị cô nương hỏi thật khéo, đương nhiên chính vị Trương cô nương trao cho tôi.
Trương Viễn Đình hỏi:
– Hầu công tử chỉ được một chiếc thôi sao?
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:
– Không sai, tôi chỉ được một chiếc, nhưng nghe nói “Huyết Kết Ngọc uyên ương”
có đến một đôi?
Trương Viễn Đình đáp:
– Đúng thế, “Huyết Kết Ngọc uyên ương” có một đôi.
Hầu Ngọc Côn thầm hiểu tâm ý đối phương bèn hỏi:
– Chẳng lẽ Hầu công tử lấy đây làm điều kiện?
Hầu Ngọc Côn cừơi hềnh hệch nói:
– Trương tiền bối quả là người hiểu biết.
Trương Viễn Đình nói ngay:
– Chiếc còn lại hiện nằm trong người ta.
Cốc Lãnh trên mặt hiện một nét dị hỏa, liếc nhìn nhanh Trương Viễn Đình một
cái.
Chỉ thấy Hầu Ngọc Côn xoay nhẹ người chỉ lùi sau xa nói:
– Lệnh ái hiện đang ở trong ngôi lầu hỏng kia.
Bốn người bất giác đều nhìn theo tay Hầu Ngọc Côn, mới nhận ra gần bờ tường
cuối khu vườn là một tòa lầu nhỏ hoang phế đổ nát nằm khuất trong cỏ cây, toà lầu
nằm im ỉm không một động tĩnh chừng như đã bằng dấu chân người.
Hầu Ngọc Côn lại nói:
– Trương cô nương chẳng buồn tẻ lắm đâu, trong kia còn có người ở cùng cô ấy.
Ôn Phi Khanh chau mày nói ngay:
– Phải chăng là Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương?
Hầu Ngọc Côn xoa tay cừơi cười gật đầu nói:
– Đúng thế, đúng thế, tuy rằng Bạch Cốt Tam Sát thành danh hung sát trong giang
hồ, nhưng chúng rất nghe lời Hầu mỗ, chúng tuyệt đối không dám động đến một cọng
tóc của Trương cô nương.
Ôn Phi Khanh nhếch mép cười nhạt nói:
– Trương cô nương nếu như bị động đến một cọng tóc, thì ngươi phải đền bằng
chính cái mạng của ngươi!
Hầu Ngọc Côn cười sang sảng nói:
– Điều này thì Nhị cô nương yên tâm, Trương cô nương như một vật bảo bối tôi
làm sao dám làm tổn thương đến cô ta, Nhị cô nương nói đúng chứ?
Trương Viễn Đình hắng giọng cắt ngang, rồi hỏi thẳng vào vấn đề:
– Hầu công tử muốn tôi dùng viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương” còn lại đổi lấy
tiểu nữ?
– Không sai!
Hầu Ngọc Côn cười vẻ đắc chỉ lại nói:
– Tôi chính có ý đó, chuyện chỉ là bất đắc dĩ, xin Trương tiền bối lượng thứ.
“Có thể” Trương Viễn Đình chậm rãi nói:
– Thế nhưng trước tiên để ta nhìn thấy tiểu nữ, chí ít thì cũng để nó nói chuyện
với ta vài câu, ta muốn xác định xem nó vẫn bình an vô sự!
Hầu Ngọc Côn cười nói ngay:
– Trương tiền bối đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng không thể để bị coi là hẹp hòi
tiểu khí, điều này xin tuân mệnh. Đứng ở đây nói, người trong lầu có thể nghe thấy,
tiến bối xin cứ tự nhiên.
Trương Viễn Đình ngưng mắt nhìn vào tiểu lâu đổ nát, ngưng tụ chân khí rồi phát
thành tiếng hỏi lớn:
– Lan nhi, con ở đó chứ?
Trong khu vườn tịch mịnh, tiếng Trương Viễn Đình lọt thỏm trong màn đêm,
nhưng không nghe thấy tiếng Trương Tiêu Lan đáp lại.
Trương Viễn Đình chau mày hoài nghi, khi ấy nghe Hầu Ngọc Côn cười nói lớn:
– Sầm hiền đệ, Miêu hiền muội, hai người tạm thời để Trương cô nương nói
chuyện với Trương tiền bối…
Rồi hắn thâu ánh mắt nhìn Trương Viễn Đình nói tiếp:
– Giờ thì Trương tiền bối cứ hỏi.
Trương Viễn Đình y lời cất tiếng gọi con lần nữa, nhưng khu vườn hoang vẫn im
lặng như tờ không tiếng người đáp lại.
Ôn Phi Khanh trừng mắt nhìn Hầu Ngọc Côn hỏi:
– Hầu Ngọc Côn, như vậy là thế nào?
Hầu Ngọc Côn giờ thì cũng chẳng giữ được thần thái tự nhiên, trên mặt thoáng
chút ngạc nhiên, đứng lên nói:
– Có lẽ bọn chúng ngủ hết rồi, chư vị tạm thời ở đây, tôi vào trong xem…
Vừa nói hắn vừa cất chân định đi.
Nhưng Ôn Phi Khanh liền quát:
– Hầu Ngọc Côn, ngươi đứng lại cho ta!
Hầu Ngọc Côn dừng bước quay người, cười hỏi:
– Cô nương có gì chỉ giáo?
Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:
– Hầu Ngọc Côn, trước mặt ta ngươi chớ bày trò ma mãnh, trước khi cô nương còn
chưa lên tiếng, thì ngươi đừng hòng rời bước khỏi đây!
– A… cô nương hiểu nhầm rồi, tôi chỉ vào trong xem sao!
– Hừ! Chỉ e ngươi một đi không trở lại!
Hầu Ngọc Côn nhún vai nói:
– Làm sao có thể, tôi còn muốn chiếc “Huyết Kết Ngọc uyên ương” thứ hai!
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
– “Huyết Kết Ngọc uyên ương” chẳng thể nào quý giá quan trọng bằng tính mạng
của ngươi.
Hầu Ngọc Côn cười vẻ tự tin nói:
– Đương nhiên, nhưng Trương cô nương hiện còn nằm trong tay tôi, thử hỏi trong
chư vị người nào dám động đến tôi?
Ôn Phi Khanh gằn giọng:
– Hừ! Nếu như Trương cô nương không có tại đây, hoặc xảy ra chuyện gì bất trắc,
thì ta sẽ là người đầu tiên lấy mạng ngươi!
– Ồ, Nhị cô nương nghĩ sai rồi. Tôi đã muốn giữ Trương cô nương để đổi lấy
“Huyết Kết Ngọc uyên ương”, thì khi nào để Trương cô nương xảy ra chuyện gì? Chư vị
chẳng lẽ còn không tin…
Nói đến đó đột nhiên hắn chỉ tay về phía sau lưng bốn người reo lên:
– Aùi, chẳng phải Trương cô nương kia rồi sao!
Cả bốn người đều đang nóng lòng lo lắng quan tâm cho Trương Tiêu Lan, nghe
thế thì đều quay đầu nhìn.
Đúng trong khoảng khắc nhỏ ấy, thì Hầu Ngọc Côn nhẹ nhàng tung người vọt lên
không biến mất…
Ôn Phi Khanh là người đầu tiên phát giác ra điều này, cùng lúc bốn người quay
đầu nhìn phía sau chẳng có bóng ma nào thì cũng chợt hiểu ngay bị hắn lừa, đến khi
quay lại thì bóng Hầu Ngọc Côn đã vút đi xa. Ôn Phi Khanh tức giận thét dài một tiếng,
định tung người phóng đuổi theo.
Nhưng đúng lúc ấy điều lạ xảy ra, Hầu Ngọc Côn thân hình đã tung lên không
lướt đi như bóng ma, bất chợt khựng lại trên không. Chỉ nghe một tiếng rên “Hự”, cả
người hắn chân trên đầu dưới từ trên cao rơi xuống đất như “huỵch” một tiếng.
Ôn Phi Khanh thấy thế thì ngẩn người, tung người phóng chạy đến, chỉ thấy Hầu
Ngọc Côn nằm ngay trên đất, mặt trắng như tờ giấy, không biết tình hình hắn thế nào,
nhưng chung quy chẳng bò dậy nổi.
Ôn Phi Khanh một chân đạp lên ngực hắn ré giọng thét hỏi:
– Hầu Ngọc Côn, ngươi còn gì để nói nữa không!
Hầu Ngọc Côn ngực phập phồng, một lúc mặt mới lấy lại sắc huyết, cười khổ nói:
– Nhị cô nương làm gì chứ?
Ôn Phi Khanh gia lực vào chân mình dẫm trên ngực hắn gằn hỏi:
– Chớ nhiều lời, nhanh nói Trương cô nương ở đâu?
Chân của Ôn Phi Khanh dẫm lên ngực hắn với một lực không nhỏ, khiến hắn
nhăn nhó mặt nói:
– Nhị cô nương, Trương cô nương xác thực ở trong tiểu lâu kia.
Trương Viễn Đình chẳng nói nửa lời, liền tung người phóng vào ngôi lầu hoang.
Lý Tồn Hiếu liền phóng người phi theo.
Chẳng mấy chốc hai người trước sau vào trong rồi vọt trở ra, Trương Viễn Đình tay
cắp Miêu Phương Hương và Lý Tồn Hiếu trong tay ôm ngang người Sầm Đông Dương.
Ôn Phi Khanh ngớ người lắp bắp hỏi:
– Chuyện thế nào, Trương tiền bối?
Trương Viễn Đình nói:
– Không nhìn thấy tiểu nữ, chỉ thấy hai tên này bị điểm huyệt nằm ngay trong tiểu
lâu.
Ôn Phi Khanh thoắc nhiên quay phắt nhìn trừng trừng vào người Hầu Ngọc Côn
đầy sát khí, giọng lạnh như băng:
– Hầu Ngọc Côn…
Hầu Ngọc Côn cười khổ nói:
– Đủ thấy tôi không hề lừa các vị, Trương cô nương đã bị người khác ngầm trong
mang đi…
Trương Viễn Đình vỗ tay một cái vào gáy Sầm Đông Dương giải huyệt.
Sầm Đông Dương huyệt đạo được giải, ngơ ngác nhìn quanh rồi chừng như nhận
ra tình hình lúc này, bèn cúi thấp đầu im lặng không nói.
Ôn Phi Khanh lạnh lùng hỏi:
– Sầm Đông Dương, Trương cô nương đâu?
Sầm Đông Dương nhìn thấy lại Ôn Phi Khanh thì đã run, nghe hỏi lòng càng run
hơn ấp úng nói:
– Không biết…
Ôn Phi Khanh gằn giọng:
– Ngươi nói sao chứ?
Sầm Đông Dương nói:
– Chúng tôi chính đang trông chừng Trương cô nương, đột nhiên từ phía sau nghe
tiếng kình phong ập đến, nhưng trở tay chẳng kịp, chỉ thấy đầu óc tối sầm rồi chẳng
còn biết gì nữa.
Lời này hắn nói là chân thật, đủ biết người kia ra tay tập kích chúng.
Ôn Phi Khanh lại hỏi:
– Không nhìn thấy người sao?
Sầm Đông Dương đáp:
– Không, người kia tập kích chúng tôi từ phía sau.
– Thật ư?
– Thật.
Sầm Đông Dương thất thiểu nói tiếp:
– Chuyện đến nước này, giờ trước mặt Nhị cô nương, chúng ta ăn nhằm gan trời
cũng chẳng dám nói dối nửa câu.
Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:
– Thách ngươi cũng không dám?
Rồi nàng nhìn Trương Viễn Đình hỏi:
– Trương tiền bối, giờ làm sao đây?
Trương Viễn Đình trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi ngưng mắt nhìn Hầu Ngọc
Côn hỏi:
– Hầu công tử, khi công tử đến khu vườn hoang này gặp tiểu nữ, lúc ấy tiểu nữ
đang làm gì?
Hầu Ngọc Côn nói:
– Lệnh ái đang nói chuyện với một lão già tàn phế.
Trương Viễn Đình chau mày hỏi tiếp:
– Tiểu nữ nói chuyện gì với lão già tàn phế kia, công tử có nghe chứ?
Hầu Ngọc Côn lắc đầu nói:
– Không nghe, không nghe thấy, khi ấy ba chúng tôi ở rất xa.
– Về sau thì sao, lão già tàn phế kia chết sao?
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:
– Đúng, lão già tàn phế kia chừng như đau ốm đã nhiều năm, chỉ thấy nói chuyện
với lệnh ái một lúc thì trút hơi thở cuối cùng mà chết, Trương cô nương tự tay chôn cất
lão ta, còn làm cho lão một tấm bia…
Trương Viễn Đình gật nhẹ đầu nói:
– Điều này thì ta nhìn ra, khi ba người bắt tiểu nữ, tại trường còn có người nào
khác nữa không?
“Không” Hầu Ngọc Côn lắc đầu đáp:
– Trong khu vườn hoang rộng lớn này chẳng có người nào ngoài tôi và lệnh ái,
cùng bọn Sầm, Miêu là bốn người. Trương tiền bối cũng biết, chuyện này không thể để
nhiều người biết được.
Trương Viễn Đình nói:
– Ngươi nói không sai, nhưng nếu như có một người công lực còn cao hơn ngươi
thì ngươi cũng đành mặc hắn tại trường, đúng chứ?
Hầu Ngọc Côn gật đầu thừa nhận nói:
– Tiền bối nói không sai.
Trương Viễn Đình khi ấy cúi người xuống lấy lại viên “Huyết Kết Ngọc uyên
ương” trong người Hầu Ngọc Côn rồi nhìn Ôn Phi Khanh nói:
– Nhị cô nương thấy nên xử trí bọn chúng thế naò thì cứ xử trí đi!
Nói rồi bước đứng sang một bên.
Ôn Phi Khanh nhìn Cốc Lãnh nói:
– Huynh đệ, ngươi cứ đứng nghỉ với Trương tiền bối, chuyện này do ta giải quyết.
Cốc Lãnh ứng thanh đáp một tiếng, rồi đứng sang sau người Trương Viễn Đình
Nhìn thấy hai người đi xa rồi, Ôn Phi Khanh khi ấy mắt mới trừng lên đầy sát uy
nói:
– Hầu Ngọc Côn, ngươi biết ngươi đáng chết chứ!
Hầu Ngọc Côn xem ra cũng biết sợ, trong lòng run lên vội nói:
– Nhị cô nương, điều đó chẳng tại tôi, cũng không thể trách tôi.
Ôn Phi Khanh trong mắt hằn lên nét dị thường nói:
– Vậy thì nói ta biết là ai, nên trách ai đây?
Hầu Ngọc Côn vội nói:
– Người hại cô nương chính là Sở Ngọc Hiên, có trách thì trách Liễu Ngọc Lân và
bọn Sầm, Miêu ba người.
Sầm Đông Dương mặt biến sắc thất thanh kêu lên:- Công tử…
Ôn Phi Khanh nhanh như chớp vung tay xuất chỉ điểm tới, Sầm Đông Dương trúng
chủ rú lên một tiếng rồi ngã lăn trên đất, Ôn Phi Khanh nhìn Hầu Ngọc Côn gằn giọng
nói:
– Thế nào chứ, Hầu Ngọc Côn?
Rơi vào ranh giới của sự sống còn, Hầu Ngọc Côn chẳng dám giấu giếm, khi ấy
đem hết mọi chuyện kể lại cho Ôn Phi Khanh nghe một cách tường tận.
Im lặng lắng nghe, càng nghe nước mắt càng chảy dài trên mặt Ôn Phi Khanh,
khuôn mặt nàng giờ trắng bệt ra trông càng đáng sợ.
Đợi đến khi Hầu Ngọc Côn nói xong câu cuối cùng, Ôn Phi Khanh giọng lạnh như
băng nói:
– Hầu Ngọc Côn, đa tạ ngươi!
Chữ “ngươi” thoát ra khỏi miệng, thì chân dùng lực dậm mạnh, cả người Hầu
Ngọc Côn nảy lên một cái, mồm há ra phun máu thành vòi, mắt đứng tròng, đầu nghẹo
sang một bên chết tốt.
Thanh toán xong Hầu Ngọc Côn, Ôn Phi Khanh xuất trảo chộp “Bốp” một tiếng
vào ngực Sầm Đông Dương, cả ngực hắn vở toát, máu tuôn xối xả.
Ôn Phi Khanh người như ngây dại, rồi hai tay ôm mặt mà khóc, tiếng khóc như
ngây như dại.
oOo