Thiên Đăng

Chương 16: Sơn Hồi Thuỷ Chuyển


Bạn đang đọc Thiên Đăng – Chương 16: Sơn Hồi Thuỷ Chuyển

Tây Hồ thập cảnh xưa nay từng làm ngây ngất lòng người, Lý Tồn Hiếu theo chân
Ôn Phi Khanh vội vã đi Kim Lăng, cho nên đến Hàng Châu cũng không ngừng
lại, độ thuyền nghịch dòng theo thượng lưu mà đi.
Lý Tồn Hiếu và Ôn Phi Khanh đứng sóng vai nhau ở đầu mũi thuyền, toàn phong
cảnh Phú Xuân Giang thu vào trong tầm mắt, nam thanh nữ tú tay chỉ chỉ miệng cười
nói, quả là một cảnh vật vô cùng thơ mộng êm đềm khiến người ta nhìn thấy không
khỏi đố kỵ.
Lại một hoàng hôn, thuyền qua Đồng Lô thành vào đến Thất Minh Lũng. Ôn Phi
Khanh như thường lệ ra đứng trước đầu thuyền ngắm phong cảnh chiều tà nghe đám
ngư phu trên những chiếc thuyền câu hò hát, bỗng nghe giọng một gã thuyền phu phía
sau đuôi thuyền cất tiếng nói lớn:
– Nhị vị, phía trước chính là Điếu Ngư đài của Nghiêm Đại phu, nhị vị có muốn
dừng lại xem không?
Ôn Phi Khanh chẳng đáp ngay, mà nghiêng đầu đưa hai ánh mắt thâm tình lưu lộ
nhìn Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu mỉm cười nói:
– Còn nhớ tôi từng nói với cô nương, cô nương đi đến đâu thì tôi đi đến đó!
Ôn Phi Khanh đáp lại câu nói chân tình của chàng bằng nụ cười mê hồn, rồi cất
tiếng hỏi:
– Thuyền gia, có thể cho thuyền vào gần chân Điếu Ngư đài chứ?
Gã thuyền phu đáp:
– Có thể thì có thể, nhưng sợ không có chỗ đỗ thuyền.
Ôn Phi Khanh chau mày nói:
– Sao, chẳng lẽ bên Điếu Ngư đài thuyền đổ lại nhiều đến thế sao?
Gã ngư phu hất đầu tới phía trước nói:
– Cô nương cứ nhìn xem, phía trước Điếu Ngư đài bao nhiêu thuyền đổ kín,
thuyền chúng ta làm sao kiếm được chỗ đổ thuyền đây!
Ôn Phi Khanh khi ấy mới ngoái đầu lại nhìn về phía “Nghiêm Tử Lăng Điếu Đài”
mới nhận ra có mười mấy chiếc thuyền đang đổ kín bến, nàng cười khổ nói:
– Xem ra chúng ta đến chậm một bước.
Lý Tồn Hiếu nhìn nàng hỏi:
– Cô nương có muốn lên Điếu Ngư đài không?
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
– Thế thì cũng không cần lắm, từ xa đứng nhìn chiêm ngưỡng là đủ rồi!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Thế thì không cần đổ thuyền dưới chân Điếu Ngư đài, chỉ cần nhìn thấy thì nơi
nào cũng có thể đổ thuyền lại.
Ôn Phi Khanh bật cười nói:
– Huynh nói đúng lắm.
Rồi phất tay ra hiệu cho thuyền phu muốn đổ thuyền nơi nào tuỳ ý.
Nơi này lòng sông trải rộng, con nước chảy chậm lại, nên cho thuyền chạy ngược
dòng chẳng vất vả lắm, chẳng mấy chốc thì thuyền đã đến dưới Điếu Ngư đài, thuyền
phu cho thuyền đổ lại cuối đám thuyền kia.
Ôn Phi Khanh ánh mắt rất tự nhiên đảo nhìn quanh một vòng đám thuyền kia,
nhìn thấy có thuyền đã lên đèn, có thuyền đang nổi lửa làm cơm tối, chép miệng nói:
– Xem ra có không ít thuyền nghỉ lại đây qua đêm.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Phàm đã nghỉ lại qua đêm trên Nghiêm đại phu Điếu Ngư đài thì phải là mặc
khách tao nhân, đêm xuống trăng cao, đối tọa cao đài, ẩm tửu vịnh thơ, quả không còn
nhã hứng nào thanh tao hơn thế!
Ôn Phi Khanh nghe thì thích thú hẳn lên, gật đầu nói:
– Đúng thế, lời huynh nói chính đúng ý tôi, đêm nay không thể không lên Điếu
Ngư đài tận hưởng nhã thú, chúng ta mượn đám thuyền này lên bờ chứ?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Cứ nhảy theo từng chiếc thuyền mà lên bờ ư?
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
– Từ đây lên bờ bất quá chừng ba bốn trượng, bằng vào công lực của chúng ta thì
lên bờ chẳng khó khăn gì, nhưng làm thế sẽ gây kinh động chúng nhân, cho nên cứ
theo từng chiếc thuyền mà vào bờ vậy.
Lý Tồn Hiếu mỉm cười còn chưa kịp nói, bỗng nghe từ trên điếu đài một giọng
người cao sảng ngâm vang lên:
Sơn sắc bốn mùa xanh
Giang thủy thập lý thanh
Nghiêm Lăng mê tuyệt cảnh
Cúi nhìn hán công khanh.
Tiếng ngâm kéo dài vang xa rất lâu mới thôi.
Ôn Phi Khanh ngớ người giây lát, trên khóe môi bất chợt hiện một nụ cười nhạt.
Lý Tồn Hiếu ngước mắt nhìn lên lắp bắp:
– Vị nào nhỉ….
Ôn Phi Khanh tiếp ngay lời chàng nói:
– Chẳng phải huynh vừa nói phàm người đã đổ thuyền qua đêm nơi này đều là
mặc khách tao nhân, chẳng phải là một nhân sĩ nho nhã nào hay sao? Người ta đã lên
trước, chúng ta cũng nhanh chân thôi.
Nói rồi nắm lấy tay Lý Tồn Hiếu kéo đi, chân bước lên chiếc thuyền gần thuyền
họ nhất.
– Lý huynh không chê tiểu đệ quấy nhiễu chứ ?
Điều này Lý Tồn Hiếu làm sao nói được, dù chàng không muốn đi nữa thì cũng
chẳng thể nói ra, nhưng không ngờ chàng chẳng những không từ chối mà còn tỏ ra rất
vui vẻ.
Ba người cùng nhau uống rượu đàm đạo trên điếu ngư đài dưới ánh ta dương,
chẳng mấy chốc thì trời sập tối, xa xa trên sông lấp lánh ánh đèn chài như đám lưu
linh trên khinh công.
Vừa lúc này một chiếc thuyền buồm lớn ngược dòng chạy lên, từ từ đến gần bờ
điếu như đài. Cốc Lãnh nhìn thấy mỉm cười nói:
– Chỉ e trên Điếu Ngư đài này lại thêm tân khách!
Ôn Phi Khanh ngửng đầu nhìn cười nói:
– Không dễ đâu, bên Điếu Ngư đài nước nông thuyền lớn khó cập bến.
Khi nói thì nhìn thấy trên đầu thuyền năm sáu người đứng, vừa lúc này bỗng
nhiên một người quay người bước nhanh vào trong khoang.
Người này nếu như đứng yên thì chẳng khiến người ta chú ý, nhưng quay người
một mình đi vào trong khoang thuyền thì vô tình gây sự chú ý cho người khác. Lý Tồn
Hiếu nhìn thấy rất rõ, vóc người tầm thước quen quen, tầm người trung niên, thân vận
đại bào, thần thái phiêu dật.
Bất giác tim chàng thót lên một cái
Ôn Phi Khanh cũng nhìn thấy, hai mắt nàng mở tròn, thân hình đứng bật dậy một
cách phản xạ, buộc miệng nói:
– Sao giống Trương Viễn Đình thế!
Lý Tồn Hiếu nghe thì giật thót cả người, một phản ứng hết sức tự nhiên, đề khí
tung người vọt lên rời khỏi Điếu Ngư Đài rồi lao xuống con thuyền.
Thế nhưng khi chàng còn chưa rời khỏi Điếu Ngư đài thì bỗng sực nhớ ra độc tính
trong người còn chưa giải hết, công lực bị khống chế không ít, con thuyền còn cách bờ
có đến hai mươi trượng, làm sao một hơi có thể phóng đến đó được. Nếu như phóng
không đến thì chẳng phải rơi xuống dòng Phú Xuân, chàng vốn chẳng biết thuỷ công,
một mình rơi xuống dòng nước mênh mông này thì hậu quả ra sao!
Suy nghĩ phát sinh, chàng cắn răng cố tụ chân khí, chẳng ngờ như thế thì chuyện
lạ phát sinh, chân khí trong người chẳng những không hề có hiện tượng trở ngại, mà
còn thông sướng lưu lợi khắp châu thân, xem ra còn hơn cả khi trước.
Chàng nhất thời ngơ ngác, đồng thời vui mừng, rồi thân hình trầm ổn phi xuống
chiếc thuyền buồm chẳng một chút khó khăn.
Đám khách đứng đầu mũi thuyền thấy bóng người như cánh chim ưng trên cao
lướt xuống thì la hét tháo chạy tứ tán, Lý Tồn Hiếu thấy vậy thì cũng đứng ngơ ngác bất
đồng như trời trồng.
Chàng không thể hiểu vì sao trước đây mấy ngày độc tính trong người chàng còn
chưa giải, đến động chân khí là điều khó, vậy mà giờ đâu đề khí thông sướng, thậm chí
còn sung mãn hơn cả trước đây.
Chính đang lúc thất thần, bỗng nghe trên boong thuyền “Aàm” một tiếng khiến
chàng giật mình quay lại nhìn, mới thấy ngay trước mặt một gã thuyền gia quỳ trên hai
gối, mặt trắng không chút huyết sắc, toàn thân phát run cứ cúi đầu dập lạy.
Giờ thì chàng đã hiểu ra, người ta coi chàng như một hung thần trên sông, như
một hải tặc xuất hiện cướp thuyền.
Chàng vội đưa hai tay đỡ gã thuyền phu dậy nói:
– Lão ca hiểu lầm rồi, tôi đang đứng trên Điếu Ngư Đài nhìn thấy trên thuyền này
một vị bằng hữu của tôi, trong lúc nôn nóng gặp bằng hữu nên mới từ trên đài phóng
xuống đây khiến lão ca sợ hãi, tôi rất áy náy.
Gã thuyền phu nghe thế mới bình tĩnh lạ, trên mặt hiện sắc huyết lẩm bẩm hỏi
lại:
– Tiểu gia… tìm… ai…
Lý Tồn Hiếu nhìn quanh vào hướng cửa khoang thuyền nói:
– Vị bằng hữu tôi họ Trương, lúc nãy vừa đi vào trong thuyền.
Chàng vừa nói chưa hết câu thì trong khoang thuyền một người bước ra chính là
người lúc nãy chàng nhìn thấy.
Giờ đến gần hơn thì chàng nhìn rõ, người này thoạt nhìn chừng quá ba mươi, mắt
dài mi nhỏ, trên mép và cằm không có lấy một cọng râu, vừa bước ra khỏi khoang
thuyền liền cất cao tiếng hỏi:
– Vị nào cần tìm Trương mỗ?
Lý Tồn Hiếu vừa nhìn thấy thì vui mừng bước tới reo lên:
– Giả tiền bối, chính là tôi.
Trung niên hán tử nhìn thấy chàng thì cũng bất ngờ vội bước tới đón đầu nói:
– Thì ra là ân nhân…
Nói rồi tới trước mặt chàng ôm quyền thi lễ.
Lý Tồn Hiếu vội vàng chấp tay hành lễ đáp lại nói:
– Tiền bối sao lại làm thế.
Trung niên hán tử liền nói:
– Trương mỗ nào dám thụ nhận cách xưng hô của ân công, ân công có đại ân cứu
mệnh to lớn như phụ mẫu sinh thành…
Lý Tồn Hiếu vội xua tay nói:
– Lộ kiến bất bình, bát đao tương trợ là điều ai cũng nên làm nào đáng nói là ân,
mà cho dù là ân thì chính tiền bối cũng đã cứu lại mạng cho tôi, xem như chúng ta

không hề thiếu nợ nhau.
Trung niên hán tử nghe thì ngẩn người nói lại:
– Ân công sao lại nói thế, tôi cứu ân công lúc nào?
Lý Tồn Hiếu mỉm cười nói:
– Tiền bối hà tất phải thế, tôi đối với tiền bối trước đây biết khá rõ, tiền bối phải
chăng có nhãn hiệu “Thiên Diện Không Không”, tinh thông thuật hóa trang dị dung…
Trung niên hán tử ngớ người, nhưng liền cắt ngang nói:
– Tôi mà có nhãn hiệu “Thiên Diện Không Không”, có chăng ân công nhận nhầm
người!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu cười khổ nói:
– Chỉ mới cách mặt nhau mấy ngày, tiền bối hà tất phải thế.
Trung niên hán tử vẫn một mực nói:
– Chỉ cách mặt nhau mới mấy ngày, tôi càng nghe càng chẳng hiểu gì.
– Tiền bối biết tôi, chớ nên phải làm như thế!
Trung niên hán tử nét mặt sa sầm, sau chút suy nghĩ bèn nói:
– Ân công, xin mời vào trong khoang ngồi nói chuyện được chứ?
Lý Tồn Hiếu nhìn quanh nói:
– Trên thuyền nhiều người, tôi chẳng muốn đánh động đến người khác, nên có ý
mời tiền bối lên Điếu Ngư Đài nói chuyện!
Trung niên hán tử lại trầm ngâm một lúc mới nói:
– Lão đệ, người có biết vì sao ta muốn mời ngươi vào ngồi trong khoang thuyền
không?
Mấy tiếng “Lão đệ” mới khiến cho Lý Tồn Hiếu vững dạ lại, chàng bật cười nói:
– Tôi hiểu, nhưng tiền bối cứ yên tâm, Ôn Phi Khanh của ngày hôm nay đã không
còn là Ôn Phi Khanh trước đây.
Trung niên hán tử “A” lên một tiếng nói:
– Ôn Phi Khanh đã thay da đổi thịt rồi sao?
Lý Tồn Hiếu gật đầu cười nói:
– Có thể nói là lột xác thành người khác!
Trung niên hán tử nhìn Lý Tồn Hiếu cười một nụ cười thâm sâu nói:
– Cuộc hóa độ này chính lão đệ là người công đầu nhé!
Lý Tồn Hiếu mặt ửng hồng nói:
– Tiền bối hiểu nhầm rồi, giữa tôi và Ôn Phi Khanh hoàn toàn không có gì.
Trung niên hán tử chỉ nhìn chàng mỉm cười, rồi thay đổi khẩu khí nói:
– Trước hết ta muốn làm rõ hai vấn đề, điều thứ nhất là ta khó khăn lắm mới kéo
được lão đệ ngươi rời xa cô ta, cách cả mấy ngày đường đi, làm sao giờ ngươi lại đi
cùng với cô ta chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu, rồi khi ấy đem mọi chuyện kể hết ra cho lão ta nghe không
hề giấu giếm chút gì.
Im lặng lắng nghe xong, trung niên hán tử mỉm cười nói:
– Xem ra Trương Viễn Đình ta trở thành cái đích cho thiên hạ, Hàn Tinh Môn,
Hầu Ngọc Côn, giờ thì lại thêm cả lão đệ ngươi, có thể nói cả võ lâm này đều muốn
truy tìm ta. Hàn Tinh Môn và Hầu Ngọc Côn tìm ta vì nguyên nhân gì thì ta đã biết,
nhưng lão đệ ngươi tìm “Thiết Phiến Xảo Khách” Trương Viễn Đình ta là vì chuyện gì
chứ?
Đến lúc này thì trung niên hán tử đã hoàn toàn thừa nhận mình chính là “Thiết
Phiến Xảo Khách” Trương Viễn Đình.
Lý Tồn Hiếu nhìn Trương Viễn Đình bằng ánh mắt đầy xúc động lẫn hồi hộp, rồi
nhìn quanh nói:
– Tiền bối, nơi này chẳng tiện để nói những điều này.
Trương Viễn Đình ngước mắt nhìn lên Điếu Ngư đài nói:
– Lão đệ đài, trên miếu đài ngoài Ôn Phi Khanh ra còn có thêm một người.
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Điều này tôi biết, vì chuyện sắp nói ra chẳng có gì đáng che giấu với người
khác.
Trương Viễn Đình nói:
– Lão đệ ngươi nếu như đã không cố kỵ thì ta cũng chẳng phải cần do dự, nhưng
còn chuyện thứ hai độc tính trong người lão đệ ngươi, giải được phải chăng do Ôn Phi
Khanh tìm thuốc giải…
Lý Tồn Hiếu liền cắt ngang nói:
– Phải chăng vừa rồi tiền bối nhìn thấy tôi bổ từ trên điếu đài xuống đây.
Trương Viễn Đình chẳng đợi chàng hỏi hết câu liền gật đầu đáp:
– Đúng thế!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Thú thực tiền bối, chính tôi cũng không hiểu chuyện gì nữa!
Trương Viễn Đình ngơ ngác nhìn chàng ngạc nhiên nói:
– Nói thế nào, bản thân lão đệ cũng không biết chuyện gì ư? Chẳng lẽ không phải
Ôn Phi Khanh đã vì lão đệ mà đi lấy thuốc giải…
Lý Tồn Hiếu cười khổ nói:
– Trên thực tế thì Ôn Phi Khanh đang đến Kim Hoa để tìm Liễu Ngọc Lân, cho
đến lúc này thì vẫn chưa tìm được hắn.
Trương Viễn Đình ngạc nhiên chau mày nói:
– Vậy là thế nào, cô ta nếu như còn chưa tìm được thuốc giải thì độc tính trong
người lão đệ vì sao giải hết? Ta vừa rồi nhìn thấy thân pháp lão đệ thì nhận ra công lực
đã hoàn toàn hồi phục, nếu như độc trong người lão đệ chưa giải thì nhất định công lực
chẳng thể nào hồi phục được như vậy.
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười khổ nói:
– Tôi cũng không biết, chẳng giấu gì tiền bối vừa rồi khi nhìn thấy tiền bối vội
vàng nhảy xuống, nên cũng quên hẳn chuyện độc còn trong người. Khi ấy sực nhớ lại,
nhưng chẳng ngờ lại nhận ra công lực trong người hoàn toàn hồi nguyên, chu thân
thông sướng không một chút trở ngại.
Trương Viễn Đình càng nghe càng thấy kỳ lạ, ngưng mắt nhìn chàng nói:
– Lão đệ, ngươi tự cảm thấy trong ngưồi như thế nào?
– Chân khí thông sướng ích mãn còn hơn cả khi xưa.
Trương Viễn Đình chau mày suy nghĩ, sau hồi trầm ngâm nói:
– Thế thì lạ, chẳng lẽ sau khi từ biệt lão đệ gặp phải một kỳ duyên đại ngộ nào
mà người chẳng hề hay biết chăng?!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Kỳ duyên đại ngộ thì không, nhưng tôi…
Chàng đột nhiên nín bặt chẳng nói tiếp.
Trương Viễn Đình vội giục hỏi:
-Lão đệ, nhưng thế nào?
Lý Tồn Hiếu sau hồi do dự mới đem chuyện giữa đường gặp Lãnh Ngưng Hương
của Phi Thuý Cốc kể lại cho lão ta nghe.
Nghe xong, trên mặt Trương Viễn Đình rạng lên đồng thời chép miệng nói:
– Ta làm sao lại quên khuấy “Phi Thuý Cốc” dụng độc thành danh trên giang hồ
này chứ? Không sai, “Vạn ứng giải độc đan” trân tàng của Phi Thuý Cốc công hiệu giải
bách độc trong thiên hạ. Thế nhưng… cứ theo như lão đệ ngươi kể thì ngươi còn chưa
uống “Vạn ứng giải độc đan” kia mà, làm sao…
Nói đến đó lão ngưng mắt nhìn lên mặt chàng chừng như có điều gì hồ nghi hỏi
lại:
– Lão đệ chẳng nhớ nhầm đấy chứ, chưa từng uống “Vạn ứng giải độc đan” chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu khẳng định:
– Quyết không sai, tiền bối, tôi hoàn toàn chưa hề uống lấy một viên “Vạn ứng
giải độc đan”. Tiền bối hẳn biết rõ con người tôi, sợ nhất là một chữ nợ tình mà lại là
tình của Lãnh Ngưng Hương, làm sao có thể dễ dàng…
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Đúng, đúng, chúng ta tuy chỉ quen biết nhau mấy ngày, nhưng tính khí khẳng
khái hiên ngang của lão đệ ngươi ta rất rõ. Lão đệ chỉ vì không muốn thiếu nợ ân tình
của Lãnh Ngưng Hương, ban đầu đã từ chối rồi thì về sau dù thế nào cũng chẳng bao
giờ uống “Vạn ứng giải độc đan” của cô ta, có điều…
Đầu mày lão nhiu lại, thoáng chút trầm ngâm nói:
– Lão đệ ngươi như đã không phục “Vạn ứng giải độc đan”, vậy thì độc chất trong
người lão đệ làm sao lại giải tận? Mà độc trong người lão đệ như chưa giải hết thì công
lực chẳng thể nào hồi phục được, chân khí làm lại thông sướng không trở ngại?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu cười khổ nói:
– Tôi không biết!
Trương Viễn Đình nói:
– Lão đệ, Trương mỗ ngoại hiệu “Thiên Diện Không Không”, xưa nay chưa từng có
chuyện gì gọi là khó với ta, thế mà lần này chuyện của ngươi thực khiến ta mơ hồ
chẳng lần ra được một chút giải đáp nào.
Rồi lão ngửng đầu hít dài một hơi nói tiếp:
– Chuyện đã nghĩ không thông thì chẳng cần phải nghĩ nhiều tổn trí não, thôi
được, không nghĩ nữa, không nhắc đến nữa, mà cũng chẳng còn nhiều thời gian. Chúng
ta đi thôi, tránh để Ôn cô nương chờ đợi lâu, lão đệ, ngu phu ta đi trước!
Nói dứt lời, thân tình lão tung lên không rời khỏi thuyền vọt về hướng con thuyền
đỗ ngoài cùng bên bến điếu ngư đài.
Lý Tồn Hiếu liền đề khí tung người phóng theo, thân hình chàng nhẹ ngàng trầm
ổn, chân khí vẫn thông sướng như vừa rồi.
Hai bóng ngừơi như hai cánh nhạn, cứ nhảy theo từng con thuyền vào đến Điếu
Ngư đài, Trương Viễn Đình chân chạm thạch đài, nhìn thấy Cốc Lãnh thì khựng người
dừng lại ngoái đầu hỏi:
– Lão đệ đài, vị này là…
Lý Tồn Hiếu liền đem chuyện vừa rồi quen Cốc Lãnh như thế nào sơ lược vài lời
kể cho lão ta nghe.
Trương Viễn Đình nghe xong đầu mày nhíu lại, ngưng mắt nhìn nhanh một lượt
cả người Cốc Lãnh, chẳng nói tiếng nào sãi chân bước tới.
Nhưng chẳng đợi lão ta lên tiếng Ôn Phi Khanh liền bước tới thi lễ hỏi:
– Tiền bối vẫn khỏe chứ?
Trương Viễn Đình chấp tay hoàn lễ nói:
– Nhị cô nương, đây là làm khổ Trương Viễn Đình!
Cốc Lãnh mắt hạnh hơi nhíu lại nhìn lão ta từ đầu đến chân.
Ôn Phi Khanh mỉm cười đáp lễ nói:
– Lần trước trong miếu Từ thị, tôi có mắt không tròng nên mới chẳng nhận ra tiền
bối, thật là thất kính mong tiền bối lượng thứ.
Trương Viễn Đình xua tay cừơi khổ nói:
– Nhị cô nương sao nói thế, Trương Viễn Đình còn chưa cảm tạ ân cứu mạng của

Nhị cô nương.
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
– Mấy tiếng ân cứu mạng thật chẳng dám nhận, nói ra chỉ thêm hổ thẹn, tôi chỉ
là…
Trương Viễn Đình cắt lời nói:
– Nhị cô nương bất tất khách khí, tất cả mọi chuyện về cô nương vừa rồi vị lão đệ
này đã nói với tôi trên thuyền, Trương Viễn Đình xin thành thật kính bội phục Nhị cô
nương.
Ôn Phi Khanh liếc nhìn nhanh Lý Tồn Hiếu một cái nói:
– Huynh đã nói những gì với Trương tiền bối?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Con người tôi chẳng bao giờ thích nói điều xấu về người khác khi không có mặt
họ, có chăng chỉ là những lời tốt đẹp mà thôi.
Một câu này cũng nói rõ cho Ôn Phi Khanh biết, chàng chỉ nói những gì nên nói.
Ôn Phi Khanh là cô gái thông minh lẽ nào lại không biết, nàng nhìn Lý Tồn Hiếu
một lần nữa chẳng nói gì thêm, rồi quay sang giới thiệu Cốc Lãnh với Trương Viễn Đình
cuối cùng nói:
– Vị Cốc huynh đệ này chỉ có một hồ rượu mời khách, giờ tôi xin thay anh ta mời
tiền bối một chén, tiến bối nếu như không chê xin ngồi xuống dùng chén rượu nhạt.
Trương Viễn Đình mỉm cười nói:
– Trương mỗ xưa nay nào câu nệ thánh phàm, hễ tửu hứng thì chẳng từ bao giờ.
Nói rồi có chút do dự liền ngồi xuống cùng bọn họ.
Trương Viễn Đình được Lý Tồn Hiếu và Ôn Phi Khanh xưng “tiền bối”, lại thêm
con người lão ăn nói hào sãng chẳng câu chấp tân cựu, khiến Cốc Lãnh thấy gần gũi,
nên khi thấy lão vừa ngồi xuống thì rót rượu ân cần mời ngay.
Trương Viễn Đình đón lấy chén rượu uống một hơi cạn, đặt chén xuống rồi mới
ngưng mắt nhìn Lý Tồn Hiếu chậm rãi nói:
– Ở đây Nhị cô nương và vị huynh đệ họ Cốc này đều là người chung trác đồng
ẩm với huynh đệ đài rồi, Trương mỗ cũng chẳng có gì cố kỵ, huynh đệ đài có gì muốn
nói thì cứ nói, ta yên tâm rửa tai nghe đây!
Lý Tồn Hiếu nghe nói cúi đầu trầm lặng một lúc, rồi ngước mắt nhìn lão nói:
– Tôi nhắc đến một nơi, không biết tiền bối có biết hay không!
Trương Viễn Đình gật nhẹ đầu nói:
– Lão đệ cứ nói nghe xem!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Trên Quân Sơn, Động Đình có một nơi gọi là “Thính Đào Sơn Trang”…
Trương Viễn Đình vừa nghe mấy tiếng ” Thính Đào Sơn Trang” thì hai mắt mở
tròn nói ngay:
– Ta biết, mà cũng từng đến đó, chỉ có điều hiện tại thì “Thính Đào Sơn Trang”
trên Quân Sơn, Động Đình còn lại một mảnh gò hoang.
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Đúng vậy, tiền bối, hơn ba mươi người lớn nhỏ trong “Thính Đào Sơn Trang” chỉ
trong một đêm đều bị sát hại, huyết án ấy quả là một thảm khốc tày trời…
Trong đôi mắt của Trương Viễn Đình hiện một nét dị thường nói:
– Lão đệ nhắc lại với ta về “Thính Đào Sơn Trang” là…
Lý Tồn Hiếu nói ngay:
– Tôi nhắc tiếp với tiền bối hai người, họ là sư tỷ đệ với nhau, sư tỷ họ Tần tên là
Uyển Ngọc, sư đệ họ hàn tên là Thế Kiệt.
Trương Viễn Đình nghe đến đó thì hai mắt mở trừng, mặt thoáng biến sắc nói:
– Hàn trang chủ của “Thính Đào Sơn Trang” và phu nhân của “Thần Thủ Thánh
Tâm” Lý Minh Viễn là Tần nữ hiệp, hai người này có lý nào Trương mỗ lại không biết,
nhưng lão đệ nhắc với ta về hai người này, là…
Lý Tồn Hiếu chậm rãi nói tiếp:
– Tiền bối, Tần Uyển Ngọc chính là tiên mẫu, Lý Minh Viễn chính là gia phụ.
Trương Viễn Đình vừa nghe câu này thì mặt hoàn toàn biến sắc, thất thanh kêu
lên:
– Á…lão đệ…có gì làm chứng không?
Lý Tồn Hiếu liền lấy từ trong người ra một vật đưa sang nói:
– Tiền bối xin xem vật này.
Đó là một cuộn vải lụa trắng đã ngã màu thấm đầy máu.
Trương Viễn Đình đón lấy mở ra xem rồi lập tức cuộn lại trao cho Lý Tồn Hiếu,
ánh mắt lão rung rinh đầy xúc động mạnh nói:
– Thiếu hiệp, Trương Bách Xảo chờ đã hai mươi năm nay.
Lý Tồn Hiếu cũng không tránh khỏi xúc động, nghiêng người thi lễ nói:
– Xin đa tạ tiền bối trước.
Trương Viễn Đình qua một lúc trấn tĩnh lại mới thở dài nói:
– Thiếu hiệp nói gì đến đa tạ, tôi chỉ thấy thêm hổ thẹn. Nhớ lại đêm năm ấy lẻn
vào trong “Thính Đào Sơn Trang” mục đích chỉ là lấy cho được cặp “Huyết Kết Ngọc
Uyên Ương” vật truyền gia chí bảo của Hàn trang chủ, chẳng ngờ lại trộm nhầm tàng
vật của Lý phu nhân. Nhân vì chiếc hộp gỗ đàn hương của Hàn trang chủ và chiếc hộp
của lệnh đường để chung một nơi, mà hai chiếc hộp ấy lại hoàn toàn giống nhau không
chút sai lệch. Tôi trong lúc nôn nóng nắm lấy được chiếc hộp thì chạy một mạch cách
Động Đình hơn mươi dặm mới dừng lại xem. Bấy giờ mới phát hiện ra đã trộm nhầm
chiếc hộp khác trong bụng rất muốn quay trở lại, nhưng ai ngờ vừa lúc ấy thì trên Quân
Sơn một cột lửa bốc cháy…
Lý Tồn Hiếu nói:
– Vậy tiền bối sau đó có từng quay lại Quân Sơn?
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Tôi có chút lưỡng lự, đã cầm nhầm vật trên chẳng dám quay lại, bởi vì tôi
không biết trên Quân Sơn đã xảy ra chuyện gì, sợ quay trở lại không chừng họa lụy vào
thân. Sau khi rời khỏi Động Đình thì đổi một cái tên khác và ẩn quy trước “Đại Tướng
Quốc Tự” thành Khai Phong, ẩn dật một hơi mười mấy năm. Trong thời gian đó tôi có
thăm dò nghe được đêm năm ấy “Thính Đào Sơn Trang” bị một bọn đạo tặc tàn sát,
nghe nói trong đêm ấy chỉ có ba người thoát hiểm họa trong “Thính Đào Sơn Trang”
chính là lệnh đường và thiếu hiệp, ngoài ra là một lão bộc của quý phủ.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Đúng vậy, tiền bối.
Trương Viễn Đình nói tiếp:
– Tôi đã biết chủ nhân của vật ấy còn tại thế, đồng thời còn biết nó liên quan đến
thanh danh của Tần nữ hiệp, cho nên nghĩ bất luận thế nào cũng phải mang nó trả lại
nguyên chủ. Vì thế mà suốt mười năm nay tôi đã nhiều lần đi khắp nơi tìm kiếm ba vị
nhưng mãi không tìm được, cho đến năm ngoái mới lần ra được một tin là vị quản gia
năm xưa của quý phủ đã đến Giang Nam…
Lý Tồn Hiếu nghe nói thế trống ngực thình thịch vội hỏi:
– Sao, tiền bối nói là lão quản gia nhà tôi xuống Giang Nam?
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Đúng, thiếu hiệp, lão ta hiện tại đã ở Giang Nam.
Lý Tồn Hiếu lại hỏi:
– Nhưng nơi nào trên đất Giang Nam?
Trương Viễn Đình lắc đầu đáp:
– Điều này thì tôi không biết rõ, còn đang tìm kiếm, tuy thế tìm kiếm người này
chẳng khó lắm, có thể trong vòng nửa tháng thì tìm được.
Lý Tồn Hiếu nghe chẳng khỏi vui mừng hỏi dồn ngay:
– Tiền bối tin chắc như vậy sao?
Trương Viễn Đình cười điềm nhiên nói:
– Người ngoài nhìn không thấy mà cũng chẳng lưu ý, tôi từ khi vào đất Giang
Nam này đều là theo những ký hiệu năm xưa của tôi mà đi…
Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi:
– Ký hiệu của tiền bối năm xưa?
Trương Viễn Đình chỉ cười rồi hỏi ngược lại chàng:
– Thiếu hiệp còn nhớ tôi có một đứa con gái chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Nhớ, nghe Hầu Ngọc Côn nói khi tiến bối chạm phải bọn Bạch Cốt Tam Sát,
tiền bối đã một mình cản chân bọn chúng để cho lệnh ái thoát hiểm.
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Không sai, Hầu Ngọc Côn hiếm khi nói một lời chân thật như thế. Chẳng giấu gì
thiếu hiệp, khi thấy bọn Bạch Cốt Tam Sát xông vào, tôi đã nghĩ tình hình lành ít dữ
nhiều khó mà thoát thân, khi ấy liền đem chiếc hộp gỗ trao cho tiểu nữ dặn nó chạy
đến Giang Nam tìm lão quản gia của quý phủ, còn tôi một mình ở lại cản chân bọn
Bạch Cốt Tam Sát cho tiểu nữ thoát hiểm. Vật kia không thể không quy hồi cố chủ, cha
con tôi chung quy hai người phải có một người sống để mang nó trả lại cho chủ nhân.
Lý Tồn Hiếu ngưng mắt nhìn lão ta hỏi ngang:
– Nói thế vật kia chẳng còn nằm trong người tiền bối?
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Đúng vậy, thiếu hiệp, tôi đã mang nó trao cho tiểu nữ.
Lý Tồn Hiếu đầu mày nhíu lại chẳng nói gì.
Trương Viễn Đình nhìn thấy chàng im lặng bèn nói tiếp:
– Thiếu hiệp yên tâm, trong võ lâm chẳng có được mấy người biết mặt tiểu nữ, tin
chắc chẳng xảy ra chuyện gì không hay đâu. Vả lại tiểu nữ võ học và tâm cơ cũng
chẳng kém, cho dù gặp chuyện thì nó cũng tự biết cách xử trí. Thêm một điều nữa là
những ký hiệu của tôi cho đến giờ vẫn chưa bị gián đoạn, điều đó chứng minh cho đến
lúc này tiểu nữ mọi chuyện vẫn thuận lợi…
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Tiền bối, bên trong chiếc hộp gỗ tử đàn hương kia chứa gì?
Trương Viễn Đình thoáng chút do dự, rồi nói:
– Điều này tôi chẳng thể nói rõ, cứ chờ đến khi thiếu hiệp tìm được vị quản gia
kia hoặc lúc gặp được tiểu nữ tự xem thì biết.
Lý Tồn Hiếu đầu mày lần nữa nhíu chặt, im lặng không nói.
Ôn Phi Khanh đột nhiên lên tiếng:
– Tiến bối, có thể cho tôi nói một câu?

Trương Viễn Đình nhìn nàng nói:
– Nhị cô nương có gì xin cứ nói.
Ôn Phi Khanh nói:
– Tôi xin thỉnh giáo, người của “Hàn Tinh Môn” tìm tiền bối cũng là để lấy một
chiếc hộp gỗ tử đàn hương, chiếc hộp này có phải là chiếc hộp tiền bối vừa nói hay là
một chiếc hộp khác?
Trương Viễn Đình nói:
– Theo tôi thấy, lệnh tôn khả năng nhầm tưởng bên trong chiếc hộp tử đàn hương
kia chứa đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” vật gia truyền chí bảo của Hàn trang chủ.
Ôn Phi Khanh nói:
– Tiền bối, đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” kia có gì quý giá chứ?
Trương Viễn Đình cười cười nói:
– “Huyết Kết Ngọc uyên ương” bên trong tàng chứa một bức “Tàng Bảo Đồ”, bức
“Tàng Bảo Đồ” này chia làm thành hai phần phân ra cất trong đôi “Huyết Kết Ngọc
uyên ương”.
Cốc Lãnh đến lúc này mới chen vào nói:
-“Tàng Bảo Đồ”? xem ra báu vật chôn giấu kia giá trị liên thành…
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Trên bức “Tàng Bảo Đồ” kia thực ra chỉ là tiêu chí nơi chôn giấu báu vật, nhưng
nó là vật gì thì tôi cũng chẳng biết, mà chỉ sợ trong thiên hạ không người nào biết, ngay
vị chủ nhân của nó là Hàn trang chủ cũng không ngoại lệ.
Cốc Lãnh mỉm cười lắc đầu nói:
– Theo tôi nhìn thấy, nếu như tiền bối có nắm được đôi “Huyết Kết Ngọc uyên
ương” kia trong tay cũng chỉ uổng công không mà thôi!
Trương Viễn Đình tròn mắt nhìn Cốc Lãnh ngạc nhiên hỏi lại:
– Huynh đệ nói như vậy nghĩa là sao?
Cốc Lãnh nói:
– Chuyện trong đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” cất giữ “Tàng Bảo Đồ” mà đến
tiền bối là người ngoài cũng biết, thì làm sao chủ nhân của nó lại không biết được chứ?
Mà ông ta biết thì khi nào vật nằm trong tay lại không lấy “Tàng Bảo Đồ” xem để
chiếm lấy báu vậy kia, chẳng lẽ lại chờ cho người khác đến đoạt trên tay của mình.
Cho nên nói không chừng đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” đã sớm bị người nhà Hàn
trang chủ lấy đi từ nhiều năm trước rồi.
Trương Viễn Đình ngớ người nói:
– Cao kiến này của lão đệ quả chẳng sai!
Cốc Lãnh chỉ mỉm cười nói tiếp:
– Nói một câu thực tâm xin tiền bối và nhị vị huynh thư chớ cười, loại báu vật như
thế này thì chỉ nằm trong mắt người võ lâm tranh đi đoạt lại, chứ còn với người đọc
sách như tôi “trong sách chứa nghìn vàng, trong sách tàng vạn bảo” đâu cần gì nữa!
Ôn Phi Khanh chỉ cười không nói.
Trương Viễn Đình và Lý Tồn Hiếu cũng không để ý, lúc ấy Trương Viễn Đình
thành tâm nói một câu:
– Một câu này của huynh đệ khiến người ta tỉnh ngộ.
Ôn Phi Khanh bỗng đổi ngữ khí hỏi:
– Tiền bối, Hầu Ngọc Côn truy đuổi theo tiền bối mãi thế là vì mục đích gì?
Chẳng lẽ cũng chính vì đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương”?
Trương Viễn Đình gật nhẹ đầu nói:
– Có lẽ chẳng sai, là vì tôi với vị công tử họ Hầu kia xưa nay chẳng thù oán, ngoài
mục đích tranh đoạt đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” kia ra thì chẳng thể còn có lý do
nào khác!
Ôn Phi Khanh nói:
– Xem ra đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” kia gây chấn động võ lâm!
Trương Viễn Đình chậm rãi nói:
– Sai vào đâu nữa! Xem ra người trong võ lâm chung quy chỉ vì một chữ “tham”.
Cốc Lãnh hỏi:
– Đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” thực tế hiện tại ở đâu?
Trương Viễn Đình nhìn ba ngừơi lắc đầu nói:
– Năm xưa “Thính Đào Sơn Trang” trong một đêm bị san bằng bình địa, ai biết
được đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” kia ở đâu, nói không chừng nói vẫn còn bị chôn
vùi dưới đống tro tàn trong “Thính Đào Sơn Trang” ở Quân Sơn.
Cốc Lãnh chau mày than dài nói:
– Lời này nếu như truyền ra ngoài thì trên Quân Sơn nhất định tạo thành một
trường huyết vũ!
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Cốc lão đệ nói không sai, người trong võ lâm chỉ cần nghe được thì ùn ùn kéo
nhau đến đào xới mảnh đất hoang “Thính Đào Sơn Trang”, trong cuộc tranh đoạt ấy
khó tránh khỏi đổ máu.
Cốc Lãnh lại thở dài một hơi nói:
– Tranh đoạt, tắm máu, cớ sao phải khổ thế! Vạn vật đều có giá, duy sinh mệnh
vô giá, cứ sao vì một vật mà trí mạng, đám người này sao lại ngu xuẩn đến thế!
Trương Viễn Đình nhìn Cốc Lãnh bằng một ánh mắt rất thâm sâu, chẳng nói gì.
Lý Tồn Hiếu trong lòng cũng có nỗi cảm xúc chỉ trầm mặc im lặng.
Ôn Phi Khanh đột nhiên ngước mắt nhìn trời nói:
– Đã trễ lắm rồi….
Cốc Lãnh hỏi:
– Thư thư mệt rồi sao?
Ôn Phi Khanh nói:
– Đối diện với nhân sĩ tao nhã thì ta đến ba đêm liền vẫn chẳng thấy mệt, chỉ có
điều Lý huynh nôn nóng tìm Trương cô nương…
Cốc Lãnh gật đầu nói:
– Chuyện này không thể chậm trễ, bất quản vật mà Trương tiền bối muốn trao lại
cho Lý huynh quan trọng thế nào, Trương cô nương một mình đơn thân trong hiểm địa
giang hồ khiến người ta khó an tâm, theo tiểu đệ thấy hay là chúng ta lên đường ngay
bây giờ, đi suốt đêm…
Ôn Phi Khanh vừa nghe gật đầu tán đồng ngay:
– Tôi cũng nghĩ như thế.
Aùnh mắt nàng thoáng chút do dự nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Hiện tại huynh còn muốn đi Kim Lăng nữa không?
Lý Tồn Hiếu lúc này thì điều khiến chàng nôn nóng nhất là tìm lại được chiếc
hộp gỗ của thân mẫu, nên trong lòng lo lắng cho an nguy Trương Tiêu Lan một mình lưu
lạc Giang Nam. Thế nhưng chàng cũng lại không yên tâm khi thấy Ôn Phi Khanh một
mình đi Kim Hoa đối phó, cho nên nhất thời lúng túng chưa đáp được.
Thấy chàng im lặng, Ôn Phi Khanh lại nói:
– Thế này vậy, chẳng phải Trương tiền bối nói Trương cô nương đến đâu cũng có
lưu lại ký hiệu, hiện tại chúng ta tạm ngồi cùng thuyền đi lên hướng thượng lưu, đến khi
nào ký hiệu của Trương cô nương rẽ sang hướng khác thì chúng ta chia tay vậy!
Lý Tồn Hiếu sau hồi suy nghĩ lắc đầu nói:
– Tôi chẳng thể nào yên tâm để một mình cô nương đi gặp Liễu Ngọc Lân.
Ôn Phi Khanh nhìn chàng ánh mắt thâm tình cảm động nói:
– Huynh yên tâm, chỉ một mình Liễu Ngọc Lân thì tôi thừa sức đối phó.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Cô nương nên biết, con người Liễu Ngọc Lân rất ma mảnh giảo hoạt…
Ôn Phi Khanh cười nói:
– Điều này tôi biết, nhưng tôi tâm cơ cũng chẳng kém.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì Ôn Phi Khanh đã nói tiếp:
– Nếu như huynh chẳng yên tâm về tôi thì làm sao đi tìm Trương cô nương, mọi
chuyện chẳng có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, lệnh đường đã ôm oan khiên
nơi chín suối, huynh phận làm con không thể không rửa nỗi oan khiến cho người trở lại
thanh bạch. Hơn nữa Trương cô nương hiện tại chỉ phận gái một mình lưu lạc giang hồ,
huynh không thể không lo lắng cho cô ấy được.
Lý Tồn Hiếu chính cũng đang thấy phân vân chính là điều này, cho nên nghe nói
thì đầu mày nhíu lại nhất thời chẳng biết nói làm sao.
Trương Viễn Đình đột nhiêu chen vào nói:
– Thiếu hiệp bất tất thấy khó xử, theo tôi thấy thế này, chúng ta tạm thời ngồi
cùng thuyền ngược dòng lên thượng lưu, nếu như bất cứ nơi nào nhìn thấy ký hiệu của
tiểu nữ rẽ sang hướng khác thì thiếu hiệp cứ theo Nhị cô nương đi Kim Hoa đối phó với
Liễu Ngọc Lân, tôi đi tìm tiểu nữ. Thiếu hiệp cứ ở Kim Hoa chờ tôi, hễ tìm thấy tiểu nữ,
tôi sẽ lập tức đến đó hội diện với thiếu hiệp.
Cốc Lãnh nghe thế liền nói:
– Ý của Trương tiền bối rất hay.
Ôn Phi Khanh liền nhìn chàng hỏi:
– Huynh thấy thế nào?
Lý Tồn Hiếu vẻ áy náy nói:
– Chuyện tìm Trương cô nương vốn là chuyện của tôi, như thế lao nhọc Trương
tiền bối…
Trương Viễn Đình nói:
– Chẳng có gì, lần này ta đến Giang Nam chính là để tìm tiểu nữ mà!
Lý Tồn Hiếu còn trầm ngâm thêm một lúc nói:
– Nếu đã như vậy thì đành phiền tiền bối một phen.
Ôn Phi Khanh đứng lên nói:
– Đã quyết định như vậy, chúng ta đi!
Bấy giờ cả đoàn bốn người liền rời khỏi Điếu Ngư Đài xuống thuyền.
Thuyền lướt đi ngược dòng trong đêm trăng thanh gió mát, Lý Tồn Hiếu đàm đạo
cùng Trương Viễn Đình thêm bao nhiêu chuyện giang hồ xưa nay, Ôn Phi Khanh thì
cùng Cốc Lãnh ngồi sâu trong khoang thuyền nói chuyện to nhỏ xem ra rất tâm đầu ý
hợp.
Trương Viễn Đình ngồi đầu thuyền vừa nói chuyện, nhưng ánh mắt không nguôi
nhìn quanh tìm những ký hiệu do nhi nữ của mình để lại.
Qua một hồi, Trương Viễn Đình bỗng thâu hồi ánh mắt nhìn thấy Lý Tồn Hiếu
chìm trong suy nghĩ bèn hắng giọng hỏi:
– Thiếu hiệp đang suy nghĩ gì thế?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tôi đang nghĩ công lực của tôi vì sao tự nhiên lại hồi phục mà chẳng chút hay
biết gì?
Trương Viễn Đình nghe nói thì thoáng chút trì nghi, rồi nói:
– Tôi cũng nghĩ không ra, thế nhưng tôi có thể nói cho thiếu hiệp nghe một
chuyện, từ chuyện này thiếu hiệp có thể suy đoán ra!
Lý Tồn Hiếu hớn hở hỏi ngay:
– Chuyện gì?
– Trước khi tôi còn chưa nói chuyện này ra, thiếu hiệp phải đáp ứng một điều.
– Tiền bối xin cứ nói, điều gì tôi cũng xin nghe.
Trương Viễn Đình ngưng mắt nhìn thẳng vào mặt chàng nói rõ từng tiếng:
– Bất luận tôi nói chuyện gì, thiếu hiệp cũng không được hốt hoảng động sắc mặt.
Lý Tồn Hiếu ban đầu ngớ người, nhưng rồi nhìn lão ta bằng ánh mắt còn ngạc
nhiên gật đầu đáp:
– Tôi làm được.
Trương Viễn Đình liếc nhìn nhanh vào trong khoang thuyền hỏi một câu:
– Thiếu hiệp vô tình gặp vị bằng hữu Cốc Lãnh kia trên Điếu Ngư đài, đúng chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp:
– Đúng, tiền bối hỏi điều này…
Trương Viễn Đình lắc đầu tỏ ý cắt ngang lời chàng, rồi hỏi tiếp:
– Trước đây từng gặp qua chứ?
Lý Tồn Hiếu chẳng chút suy nghĩ nói:
– Chưa.
Trương Viễn Đình nói:
– Thiếu hiệp đối với vị bằng hữu họ Cốc này có cảm giác như từng quen biết hay
không?
Lý Tồn Hiếu ngớ ngừơi, rồi gật đầu nói:
– Không sai, tôi quả thực có cảm giác đó, nhưng tiền bối làm sao biết được?
Trương Viễn Đình mỉm cười nói:

– Họ Cốc chỉ có thể qua được mắt thiếu hiệp, nhưng chẳng thể nào qua mắt được
“Thiên Diện Không Không” này, bất cứ lối hóa trang dị dung nào tôi nhìn cũng ra. Nếu
như tôi nói không nhầm thì vị huynh đệ họ Cốc kia chính là hồng phấn cải nam trang.
Lý Tồn Hiếu giật mình chấn động, bất giác quay phắt đầu nhìn.
Trương Viễn Đình vội kịp thời nói:
– Thiếu hiệp chớ nên kinh động!
Lý Tồn Hiếu vội vàng dừng lại, giọng đầy ngạc nhiên hỏi lại:
– Cốc huynh đệ là nữ hóa nam trang, tiền bối không nhìn nhầm đấy chứ?
Trương Viễn Đình lắc đầu cười nói:
– Chẳng thể nhầm được, thế nhưng tôi phải thừa nhận thuật dị dung của vị này
tương đối cao minh…
Lý Tồn Hiếu lẩm bẩm trong miện:
– Là ai nhỉ? Ai có thể làm như vậy?
Trương Viễn Đình mỉm cười nói:
– Cách đây không lâu thiếu hiệp gặp được Lãnh Ngưng Hương của Phi Thuý Cốc,
mà cô ta rất quan hoài thiếu hiệp, vậy mà gờ đây người này tự xưng họ Cốc tên Lãnh…
Nghe đến đó Lý Tồn Hiếu hai mắt mở tròn, buộc miệng la lên:
– Lãnh Ngưng Hương “Phi Thuý Cốc”
– Aét phải là thế!
Lý Tồn Hiếu trống ngực phập phồng nói:
– Cô ta làm vậy nghĩa là gì?
Trương Viễn Đình nhìn chàng một cái nói:
– Điều này nên hỏi cô ta, đến thiếu hiệp còn không biết thì tôi làm sao biết được!
Lý Tồn Hiếu sắc mặt thay đổi, im lặng chẳng nói gì, qua đi một hồi lâu mới nói:
– Vừa rồi tiền bối nói muốn tôi tự suy đoán từ trong chuyện này, chẳng lẽ chuyện
công lực tôi bất tri bất giác phục hồi là có liên quan đến cô ta?
Trương Viễn Đình chẳng đáp hỏi ngược lại:
– Thiếu hiệp thấy thế nào?
Lý Tồn Hiếu chỉ nín lặng chưa nói.
Trương Viễn Đình nói tiếp:
– Thiếu hiệp, ngoài giả dược của chính bản thân Liễu Ngọc Lân ra thì chỉ còn
“Vạn ứng giải độc đan” truyền gia của Phi Thuý Cốc mới giải được độc trong người
thiếu hiệp, mà như hiện tại Liễu Ngọc Lân thì ở xa, còn Lãnh Ngưng Hương thì ở ngay
bên cạnh…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
– Không thể, tiền bối. Cô ta đem cả bình “Vạn ứng giải độc đan” giao cho tôi, sau
đó thì bị Ôn cô nương giữ, tôi chưa từng uống một viên, đến động tới nó cũng chưa
từng.
Trương Viễn Đình nói:
– Nói sao, “Vạn ứng giải độc đan” được Ôn cô nương giữ ư?
– Vâng.
– Ôn nhị cô nương biết chuyện Lãnh Ngưng Hương hẹn gặp với thiếu hiệp?
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Tôi chẳng hề giấu cô ta.
Trương Viễn Đình vẻ quan tâm nói:
– Ôn nhị cô nương có biểu hiện thế nào?
– Khi tôi bày tỏ chuyện không muốn lĩnh ân tình người khác cô ta cũng đã tán
thành chuyện tôi không uống “Vạn ứng giải độc đan” cho nên cô ta đã cất giữ bình
“Vạn ứng giải độc đan”.
Trương Viễn Đình chau mày trầm ngâm một lúc nói:
– Tôi chẳng biết Ôn nhị cô nương đã vào lúc nào và dùng cách nào, nhưng tôi
dám tin rằng bình thuốc giải kia đã thiếu mất một viên!
Lý Tồn Hiếu chấn động cả người la lên:
– Tiền bối cho rằng cô ta ngầm…
Trương Viễn Đình cắt ngang lời chàng đáp ngay:
– Thiếu hiệp nếu như không tin thì cứ chờ có cơ hội hỏi xem!
Lý Tồn Hiếu đầu mày nhíu chặt giọng mơ hồ hỏi:
– Cô ta làm vậy là có ý gì?
– Điều này thiếu hiệp há còn phải hỏi.
– Thế nhưng… chính cô ta cũng đã biểu hiện không tán thành chuyện tôi phục
“Vạn ứng giải độc đan”!
Trương Viễn Đình cười nói:
– Chính vì thế cho nên thiếu hiệp mới không hề đề phòng cô ta, Ôn nhị cô nương
cũng là người rất có tâm trí.
Lý Tồn Hiếu chau mày hỏi:
– Theo tiền bối thấy Ôn nhị cô nương biết chuyện này chứ?
– Ý thiếu hiệp muốn chỉ…
– Cốc Lãnh chính là Lãnh Ngưng Hương của Phi Thuý Cốc!
Trương Viễn Đình mỉm cười nhẹ nói:
– Cứ nhìn tình hình thì Ôn nhị cô nương đã biết.
Lý Tồn Hiếu đầu mày càng nhíu chặt hơn nhiều.
Trương Viễn Đình nói:
– Chuyện này cũng khiến tôi thấy khó hiểu…
– Gì chứ?
– Ôn nhị cô nương ngầm cho thiếu hiệp uống một viên “Vạn ứng giải độc đan” là
điều không còn nghi ngờ gì nữa, mục đích là giúp thiếu hiệp phục hồi lại chân lực. Thế
nhưng cô ta rành rành biết Cốc Lãnh chính là Lãnh Ngưng Hương, vì sao lại để cho cô
ấy đi cùng mình, đồng thời hai người đối xử nhau xem ra rất tâm đầu ý hợp?
Lời này thì Lý Tồn Hiếu hiểu, mặt chàng tự nhiên nóng lên không nói gì.
Đột nhiên từ phía trong khoang thuyền giọng thánh thót của Ôn Phi Khanh hỏi
vọng ra:
– Lý huynh nói chuyện gì với Trương tiền bối mà say sưa thế?
Lý Tồn Hiếu giật thót mình vội quay người lại đáp:
– Không có gì, chỉ chuyện phiếm mà thôi.
Ôn Phi Khanh đi nhanh ra trước mặt chàng, Cốc Lãnh cũng theo sát bên cạnh.
Trương Viễn Đình cười kha khả như không hề có chuyện gì nói:
– Nhị cô nương, Cốc lão đệ.
Ôn Phi Khanh phóng mắt nhìn hai bên bờ sông hỏi:
– Tiền bối, ký hiệu lệnh ái để lại có gì thay đổi không?
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Vẫn ở hai bên bờ chưa có gì thay đổi.
Ôn Phi Khanh nói:
– Theo tôi thấy lệnh ái nếu như đã đi đường sông, thì có thay đổi chẳng phải là
đến tận “Liên Đức”, “Lan Khê”, nếu như qua hai nơi này rồi mà vẫn còn đi về phía
trước thì hẳn phải là đến Kim Hoa.
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Hy vọng là như vậy, nếu thế thì chúng ta đi cùng nhau chẳng phải chia tay.
Cốc Lãnh chen vào nói:
– Đi cùng tiền bối khiến người ta cảm giác như tắm xuân phong, thực không ai
đành nói câu tạm biệt, hy vọng là Trương cô nương đi Kim Hoa.
Trương Viễn Đình mỉm cừơi nói:
– Đa tạ lão đệ, được đi cùng với cao sĩ như lão đệ thế này khiến người ta học
được cũng không ít điều, đồng thời khiến ta sung sướng vui lên mà như trẻ đi đến hai
mươi năm.
Cốc Lãnh mỉm cười, Ôn Phi Khanh cũng cười.
Duy chỉ có một mình Lý Tồn Hiếu là không cười.
Trong thiên hạ có bao nhiêu chuyện rất khéo, nhưng chẳng có chuyện nào lại
khéo đến thế, khiến chàng rơi vào tình thế lúng túng khó xử trong lòng.
Con thuyền nhỏ cứ ngược dòng lướt lên hướng thượng lưu, qua khỏi Liên Đức, rồi
Lan Khê, nhưng ký hiệu của Trương Tiêu Lan để lại vẫn không rời khỏi dòng Phú Xuân
Giang.
Khi thuyền đến tận Kim Hoa, điều bất ngờ này khiến mọi ngừơi đều vui mừng,
theo ký hiệu của Trương Tiêu Lan thì chỉ đúng hướng thành Kim Hoa.
Thuyền gặp vào bờ, mọi người rời thuyền, Trương Viễn Đình lắc đầu cười nói:
– Xem ra thiên ý không muốn ta rời các vị.
Bấy giờ trời vừa sập tối, Ôn Phi Khanh ngước mắt nhìn thành Kim Hoa với bao
nhiêu ánh đèn lung linh,bất giác nói:
– Chẳng còn sớm nữa, chúng ta nhanh vào thành tìm Trương cô nương,hy vọng ký
hiệu của Trương cô nương để lại chấm dứt ngang đây, mà người cũng đang còn ở trong
thành này!
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Chỉ mong như thế.
Một đoàn bốn người theo nhau vào thành Kim Hoa, không kịp nghỉ mà cũng
chẳng kịp ăn, cứ theo những kỳ hiệu của Trương Tiêu Lan để lại mà đi, hết rẽ phải đến
rẽ trái khắp đường ngang lối tắt trong thành, cuối cùng bốn ngừơi dừng chân lại trước
hai cánh cổng lớn nhưng xem ra rất cũ nát.
Nơi bọn họ dừng chân là một chỗ rất hoang vắng gần ngoại thành, cứ theo như
ký hiệu của Trương Tiêu Lan để lại đến đây chắm dứt thì là một khu vườn hoang. Cứ
nhìn bờ tường bao quanh nơi này sạt nơi kia lở, chỗ cao nhất chỉ còn chừng hơn một
trượng, đủ biết khu vườn từ lâu không có ngừơi chăm sóc.
Hai cánh cửa nặng nề bề thế tuy lớp sơn đã bị tróc nhiều, và cặp sư tử đá rêu
phong phía trước, với ba bậc tam cấp cũng nói lên chủ nhân khu vườn năm xưa chẳng
phải là người tầm thường. Nhưng giờ đây cửa xiêu tường vẹo, rỉ sét lên mốc khiến nhìn
chẳng còn ra làm sao.
Trên đầu cửa là một tấm biển đá, nhưng qua năm tháng mưa dầm nắng dãi, giờ
đây chữ trên biển đá bị xâm thực nhòa đi không còn nhìn thấy rõ.
Cốc Lãnh chau mày đánh tiếng trước:
– Nơi này là đâu nhỉ?
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Không biết, nhưng nhìn cũng đoán ra năm xưa phải là một phủ đệ uy quyền
giàu có.
Cốc Lãnh thở dài nói:
– Bạch vân thương cẩu, thế sự biến ảo vô thường, một thời hoàng kim để rồi cũng
bị chôn vùi trong rêu phong cỏ dại…
Lý Tồn Hiếu chẳng có lòng dạ nào nghe thêm, nhìn Trương Viễn Đình nói:
– Tiền bối, để tôi vào trước.
Nói rồi lền sãi chân bước ngay vào trong khu vườn hoang.
Trương Viễn Đình chẳng nói gì chân liền nhảy theo chàng, “cốc, cốc, cốc” dùng
tay đánh liền ba cái vào cửa.
Hai cánh cửa im ỉm, không chút động tĩnh, cũng không phản ứng.
Trương Viễn Đình đầu mày nhíu lại nói:
– Quái, làm sao không có nó trong này chứ!
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Tiền bối, trong vườn hoang này có ký hiệu của Trương cô nương?
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Không, vừa rồi ngoài cửa chính là ký hiệu cuối cùng của nó.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Nếu như thế thì Trương cô nương nhất định ở trong khu vườn này.
Trương Viễn Đình gật đầu đồng tình:
– Đúng, thiếu hiệp.
Liền nghe Ôn Phi Khanh từ phía sau lưng nói:
– Khu vườn hoang này rất rộng, có lẽ Trương cô nương ở cách đây xa cho nên
không nghe thấy, chúng ta chia nhau ra đi tìm thế nào?
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Ôn nhị cô nương nói đúng, tôi đi cùng Cốc lão đệ, nào chúng ta đi, Cốc lão đệ!
Nói rồi khoát tay Cốc Lãnh bước chân tiến tới trước vào trong đám cỏ cao quá
đầu người.
Cốc Lãnh không dám để bị tụt phía sau, liền bước chân đi ngay sau lưng lão ta.
oOo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.