Bạn đang đọc Thiên Đăng – Chương 18: Uyên Ương Hợp Bích
Lý Tồn Hiếu đứng bên cạnh nhìn thấy nàng hành động chẳng khỏi chau mày, thế
nhưng thầm hiểu một nữ nhi chịu bao cay đắng thương hận như nàng thì chẳng
trách ra tay tàn bạo rửa hận lòng.
Để nàng khóc đi một lúc, chàng đánh tiếng gọi:
– Cô nương, chuyện đã đến thế này… chúng bao nhiêu tên chết cũng chỉ vô vị,
cô nương cũng chớ nên đau lòng nữa, để Trương tiền bối biết chẳng hay.
Ôn Phi Khanh nói qua nước mắt:
– Lý lang, mạng thiếp thật khổ…
– Cô nương…
Vừa lúc nhìn thấy Trương Viễn Đình đã đi trở lại, vội nói:
– Cô nương, Trương tiền bối đến kia.
Ôn Phi Khanh lau vội nước mắt nói:
– Miêu Phương Hương dâm đãng gian tà, cũng không nên để ả làm gì, muội cho ả
một chỉ.
Nói rồi vung tay xuất chỉ điểm vào tử huyệt của ả, Lý Tồn Hiếu biết lòng nàng
còn chưa nguôi hận, hơn nữa loại người như Miêu Phương Hương thực đáng chết, nên
cũng không ngăn cản.
Trương Viễn Đình đến gần nhìn thấy thì ngớ người nói:
– Thế nào, Nhị cô nương…
Ôn Phi Khanh nói:
– Trương tiền bối chẳng lẽ cho rằng bọn người này không nên giết?
Trương Viễn Đình nói:
– Ngược lại chẳng phải thế, từ Hầu Ngọc Côn cho đến bọn Bạch Cốt Tam Sát
chết là còn may cho chúng, thế nhưng tôi chẳng thể ngờ…
Lý Tồn Hiếu chen vào nói:
– Tiền bối có nhìn ra manh mối gì chăng?
Trương Viễn Đình chau mày mặt đầy ưu tư, một lúc lắc đầu nói:
– Không, ta vẫn chưa biết bị người nào bắt đi.
Ôn Phi Khanh nói:
– Một vùng Kim Hoa này, nhất là trong Kim Hoa thành thì chẳng có người nào
khác…
Trương Viễn Đình nghe ra hàm ý trong câu nói này, giật mình hỏi ngay:
– Nhị cô nương muốn nói…
Ôn Phi Khanh nhún vai lắc đầu nói:
– Tôi chỉ là suy đoán nhưng không dám loạn ngôn, nếu đúng là Trương cô nương
rơi vào trong tay Lãnh Nguyệt Môn, thì chẳng có gì trở ngại đáng lo lắng.
Trương Viễn Đình nhăn mặt cười khổ nói:
– Quả như tục ngữ nói “hoạ vô đơn chí, phước bất trùng lai”!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tiền bối, tôi lấy làm áy náy.
Trương Viễn Đình lắc đầu cười nói:
– Thiếu hiệp, lời tôi nói ra chỉ là vô tâm, thiếu hiệp chớ nên để lòng.
Ôn Phi Khanh nói:
– Tiền bối, viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương” trong tay Hầu Ngọc Côn nhất định
là lấy từ Trương cô nương, nhưng lại không biết Trương cô nương…
Trương Viễn Đình tiếp lời nói ngay:
– Aét do Lý Thăng giao cho tiểu nữ. Năm xưa tôi chỉ vì đôi “Huyết Kết Ngọc uyên
ương” này mà lẻn vào trong “Thính Đào Sơn Trang”, thế nhưng chẳng lấy được trong
tay, ngược lại nắm nhầm vật của Lý phu nhân. Nếu như tôi đoán không sai thì đôi
“Huyết Kết Ngọc uyên ương” này Lý Thăng may mắn lấy được trong đêm hoạn nạn ấy
rồi chạy thoát thân.
Ôn Phi Khanh nhíu cao mày nói:
– Thế nhưng “Huyết Kết Ngọc uyên ương” là một đôi, sao đây chỉ có một viên?
Trương Viễn Đình gật nhẹ đầu nói:
– Có lẽ Lý Thăng chỉ mang theo một viên, nghe nói đôi “Huyết Kết Ngọc uyên
ương” này đựng trong chiếc hộp gỗ đàn hương, nếu lấy thì tất phải lấy cả đôi chứ
không thể chỉ một viên. Mà cũng không khỏi khả năng trong đêm chạy loạn thoát khỏi
hoạ kiếp trên “Thính Đào Sơn Trang”, dọc đường vội vội vàng vàng khiến Lý Thăng đã
đánh rơi mất một viên, nếu không thế thì chẳng thể nào chỉ trao cho tiểu nữ có một
viên.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lúc nói:
– Bất luận nói thế nào, chúng ta trước tiên phải tìm cho được Trương cô nương, chỉ
cần tìm được Trương cô nương thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Trương Viễn Đình nói:
– Nhị cô nương, vạn nhất tiểu nữ đúng là rơi vào tay Lãnh Nguyệt Môn, Nhị cô
nương có thể cứu tiểu nữ ra được chứ?
Ôn Phi Khanh ướm mắt nhìn lão nói:
– Chẳng giấu gì tiến bối, tôi không dám đoán chắc, vì con người Cơ bà bà tính khí
cổ quái, vui giận thất thường…
Trương Viễn Đình nghe nói thì đôi mày rậm nhíu lại ưu tư, một lúc mới nói:
– Nhị cô nương, điều này tôi biết, tiếng tăm về con người Cơ bà bà trong giang hồ
thì ai cũng biết, có người còn cho rằng thà gặp Diêm Vương hơn là đi gặp con người
này!
Ôn Phi Khanh an ủi:
– Nhưng tiền bối bất tất lo lắng, Lãnh Nguyệt Môn và Hàn Tinh Môn xưa nay
thâm giao, chỉ bằng một điểm này có thể Cơ bà bà niệm tình hàng tiền bối như tôi mà
tha cho Trương cô nương.
Trương Viễn Đình vui mừng nói vội:
– Mọi chuyện nhờ vào Nhị cô nương.
– Tiền bối chớ nên khách khí, à… Cốc huynh đệ đâu?
Cốc Lãnh đứng một mình ở xa xa, nghe hỏi mới ứng thanh đáp:
– Tiểu đệ ở đây.
Ôn Phi Khanh liếc nhìn Lý Tồn Hiếu một cái, rồi bước nhanh đến.
Trương Viễn Đình ghé sát người Lý Tồn Hiếu nói nhỏ:
– Thiếu hiệp, vừa rồi chín phần mười là cô ta trợ giúp.
Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi:
– Tiền bối muốn chỉ…
– Nếu như chẳng phải cô ta ngầm dùng tuyệt độc chấn thiên hạ của Phi Thuý
Cốc, thì Hầu Ngọc Côn chẳng thể nào vô căn vô cớ đang phi trên không ngã lăn đùng
xuống.
Lý Tồn Hiếu “A” lên một tiếng, chẳng nói gì thêm.
Trương Viễn Đình đưa mắt nhìn về phía Ôn Phi Khanh, chỉ thấy nàng cùng Cốc
Lãnh to nhỏ với nhau một hồi, chẳng biết nói với nhau những gì.
Lão quay lại hỏi Lý Tồn Hiếu:
– Chuyện thiếu hiệp hồi phục công lực đã hỏi Nhị cô nương chưa?
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Đã hỏi, tiền bối đoán việc như thần, cô ta ngầm cho vãn bối uống một viên
“Vạn ứng giải độc đan”, đồng thời tôi cũng hỏi qua chuyện Lãnh Ngưng Hương cải
thành nam trang, cô ta cũng đã biết.
Trương Viễn Đình chau mày nói:
– Vị Ôn cô nương này dụng tâm thực khiến cho ta đau đầu khó hiểu.
Lý Tồn Hiếu nghe nói thì bất giác trên mặt nóng lên.
Trương Viễn Đình ánh mắt ngưng nhìn lên ba xác chết nói:
– Thiếu hiệp, cô ta chừng như có thâm cừu đại hận gì với ba tên này, nếu không
thì chẳng thể nào hạ độc thủ đến thế này!
Lý Tồn Hiếu thoáng chút do dự nói:
– Tôi biết, nhưng không tiện nói ra với tiền bối.
Trương Viễn Đình nghe thì chừng như hiểu ra ít nhiều “A” lên một tiếng, vừa lúc
này Ôn Phi Khanh và Cốc Lãnh quay trở lại, Cốc Lãnh cúi thấp đầu vẻ hổ thẹn.
Ôn Phi Khanhk dẫn Cốc Lãnh đến trước mặt Lý Tồn Hiếu, quay người đi nơi khác
cười nói:
– Còn không nhìn người ta, cô tự nói đi chứ!
Cốc Lãnh hai má phấn ửng đỏ, mắt ngưng nhìn Lý Tồn Hiếu, trong đôi mắt ấy
hàm chứa nhiều biểu hiện khó hiểu, dôi môi mấp máy như muốn nói gì mà chưa nói
được.
Lý Tồn Hiếu chủ động ôm quyền thi lễ nói:
– Lãnh cô nương lần trước tặng giải dược, vừa rồi ngầm ngăn chặn Hầu Ngọc Côn
chạy trốn, tôi xin đa tạ!
Cốc Lãnh mặt càng đỏ hơn, im lặng chẳng nói gì được.
Ôn Phi Khanh trên mặt cũng hiện nét kinh ngạc khó hiểu, nhìn nhanh Trương
Viễn Đình nói:
– Mươi phần lại chính là Trương tiền bối nhìn ra.
Trương Viễn Đình ôm quyền thi lễ Cốc Lãnh nói:
– Lãnh cô nương xin thứ cho Trương Viễn Đình đắc tội!
Lãnh Ngưng Hương lúc ấy chỉ cúi đầu nhìn nhận nói:
– Không dám!
Trương Viễn Đình nói:
– Lãnh cô nương chẳng tiếc mà tặng bình trân tàng bảo dược “Vạn ứng giải độc
đan”, giúp cho Lý thiếu hiệp phục hồi nhanh chóng chân lực tuyệt thế, Lý thiếu hiệp tất
vô cùng cảm kích.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu một cái nói:
– Con người anh ta rất kiên cường ngang ngạnh, tôi đành nhờ đến sự trợ giúp của
Ôn thư thư.
Ôn Phi Khanh là người sâu sắc, hiểu trong hoàn cảnh nào cũng không thể để
mình rơi vào tình thế lúng túng khốn quẫn, bèn cười vả lả lên tiếng nói ngay:
– Mọi chuyện quan trọng hơn hết là tìm cho được Trương cô nương, do chưa có
chứng cứ gì nên tôi khó mở miệng với người của Lãnh Nguyệt Môn, tiền bối cứ để tôi
thăm dò xem.
Trương Viễn Đình nói:
– Cô nương nói rất đúng, mọi điều cậy vào cô nương.
Ôn Phi Khanh nói:
– Trời chẳng còn sớm nữa, chúng ta từ xa đến đây đã mệt, giờ tốt nhất là trở lại
tìm một khách điếm nghĩ ngơi, sáng ngày mai tôi vào bái kiến Cơ bà bà.
Nghe một câu này của Ôn Phi Khanhk chẳng còn ai nói gì nữa, bấy giờ cả bốn
người cùng nhau rời khỏi khu vườn hoang vào nội thành.
Ôn Phi Khanh kéo tay Lãnh Ngưng Hương đi phía trước, Trương Viễn Đình cùng
Lý Tồn Hiếu đi phía sau, Trương Viễn Đình chốc chốc cứ nhìn lên mặt chàng, nhưng
chung quy không tìm ra một biểu hiện gì trên khuôn mặt ấy.
Nhưng vừa ra khỏi khu vườn hoang, đi chưa được bao xa bỗng phía trước Ôn Phi
Khanh và Lãnh Ngưng Hương dừng chân đứng lại, Lý Tồn Hiếu và Trương Viễn Đình
vội đưa mắt ngưng nhìn. Trong màn đêm mờ nhạt, nhìn thấy trước vườn hoang nhà họ
Hoa một người đứng khuất trong bóng tối.
Đêm nay có trăng, nhưng mảnh trăng thượng tuần chẳng đủ sáng lắm, khiến mọi
người khó nhìn rõ được mặt người đứng trong bóng tối kia, chỉ nhận ra dáng người cao
gầy, thân vận hoàng bào.
Ôn Phi Khanh nhanh chóng khẽ giọng cảnh báo:
– Người của Lãnh Nguyệt Môn!
Rồi buông tay Lãnh Ngưng Hương ra, vượt lên trước mấy bước cất tiếng nói:
– Ôn Phi Khanh ở đây, các hạ là vị nào trong Lãnh Nguyệt Môn?
Hoàng bào nhân thân hình hơi run nhẹ, tiếp đó nghe giọng nói trầm trầm vang
lên:
– Là Nhị cô nương “Hàn Tinh Môn”?
– Không sai.
Hoàng bào nhân vội vàng bước ra ngoài sáng, cúi người thi lễ nói:
– Tiểu lão Cung Thiên Cầu, lĩnh chức “Lãnh Nguyệt tuần sát”, bái kiến Nhị cô
nương.
Ôn Phi Khanh xua nhẹ tay nói:
– Không dám, thì ra là Cung tuần sát, một trong “Lãnh Nguyệt Môn Bát đại tuần
sát “!
Cung Thiên Cầu cúi người nói:
– Nhị cô nương đến Kim Hoa từ bao giờ, sao không di giá đến tên Tổng đàn dùng
trà!
Ôn Phi Khanh nói:
– Ta vừa đến, thấy trời đã tối nên định sáng mai mới tới Tổng đàn tham kiến vấn
an Lão Thần Tiên.
Cung Thiên Cầu nói:
– Vậy thì tiểu chức xin đi trước một bước, về bẩm báo lại với Lão Thần Tiên một
tiếng!
Nói rồi quay ngừơi định đi.
Ôn Phi Khanh giơ tay cản lại nói:
– Cung tuần sát xin chậm bước!
Cung Thiên Cầu lại cúi thấp ngừoi nói:
– Nhị cô nương còn gì căn dặn?
– Cung tuần sát khéo nói, tôi chỉ hỏi vài điều.
– Nhị cô nương xin cứ hỏi, tiểu chức biết chẳng bao giờ giấu giếm.
– Ta trước tiên đa tạ Cung tuần sát…
Nàng hơi ngừng lại rồi hỏi:
– Liễu Ngọc Lân có đến quý Môn chứ?
Cung Thiên Cầu hỏi lại:
– Nhị cô nương muốn nói đến Liễu công tử, một trong Tứ Khôi Ngọc?
– Đúng thế.
Cung Thiên Cầu nói:
– Liễu công tử hiện đang ở khách trong tổng đàn, Lão Thần Tiên đãi Liễu công tử
như một thượng khách.
Ôn Phi Khanh mày liễu nhíu lại nói:
– Tuần sát có biết hắn đến quý Môn làm gì không?
– Điều này thì tiểu chức không rõ.
– Hắn đến một hai hôm thì đi sao?
– À… tiểu chức chỉ nghe nói Liễu công tử chờ đến qua lễ mừng thọ Lão Thần Tiên
chúc thọ người xong rồi mới đi.
Ôn Phi Khanh “A” lên một tiếng nói:
– Ta nhớ ra rồi, mười hôm nữa là ngày lễ diên thọ Lão Thần Tiên, xem ra ta đến
cũng vừa khéo, nhân đây đến chúc mừng lão nhân gia mới phải!
Nàng hơi ngừng lại rồi hỏi:
– Đêm nay Cung tuần sát đến vườn hoang Hoa gia làm gì thế?
Cung Thiên Cầu đáp:
– Tiểu chức phụ trách tuần sát, đêm nay tới phiên nên đi tuần, khi ngang qua đây
nghe trong vườn hoang có tiếng người cho nên mới vào xem sao.
Ôn Phi Khanh hỏi lại:
– Cung tuần sát đêm nay đến phiên tuần tra?
– Đúng thế.
– Vậy thì tốt quá, tôi hỏi Cung tuần sát một chuyện, tôi có một vị tỷ muội tình như
thủ túc vừa bị bắt cóc ngay trong khu vườn hoang này, Cung tuần sát tuần đêm có nghe
thấy chuyện này không?
Cung Thiên Cầu có chút do dự nói:
– Chuyện này thì tiểu chức không biết, tiểu chức cũng chẳng nhìn thấy ai bắt cóc
người trong vườn hoang này, nhưng đêm nay tuần tra có đến hai đội, chuyện này để
tiểu chức thăm hỏi giúp Nhị cô nương…
Ôn Phi Khanh được dịp liền nói:
– Thế thì phiền đến Cung tuần sát, nhỡ như có người trong quý Môn bắt nhầm
người thì xin Cung tuần sát nể mặt tôi mà trông người một chút!
Cung Thiên Cầu gật đầu lia lịa nói:
– Điều này thì xin Nhị cô nương yên tâm, nếu quả thực vị bằng hữu của Nhị cô
nương bị người tệ Môn bắt nhầm, Nhị cô nương chỉ cần nói một câu…
Ôn Phi Khanh nghiêng ngừơi nói:
– Ta xin cảm tạ trước!
– Nhị cô nương sao khách khí.
– Đã thế không dám làm chậm trễ công việc của Cung tuần sát, xin cứ tự nhiên.
Cung Thiên Cầu ứng thanh đáp lớn một tiếng, thi lễ lần nữa rồi vội vàng quay
ngừơi phóng đi ngay.
Trương Viễn Đình nhìn theo bóng Cung Thiên Cầu, chép miệng than dài nói:
– Thiên hạ tán tụng người của Lãnh Nguyệt Môn ai ai thân thủ cao cường quả
nhiên chẳng sai.
Ôn Phi Khanh quay người lại nhìn lão hỏi ngay:
– Trương tiền bối có nhìn ra điều gì chăng?
Trương Viễn Đình ngưng mắt nhìn nàng hỏi lại:
– Nhị cô nương muốn nói đến chuyện tiểu nữ mất tích?
– Đúng.
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Nhị cô nương, tôi không dám nói gì cả.
Ôn Phi Khanh nói:
– Tôi cho rằng Trương cô nương xác thực đã nằm trong tay người của Lãnh Nguyệt
Môn, tiến bối thấy thế nào?
Trương Viễn Đình gật đầu thừa nhận:
– Cô nương cao minh.
Ôn Phi Khanh nói tiếp:
– Lãnh Nguyệt Môn ngày đêm trong thành Kim Hoa phái đến bốn tay tuần sát
tuần tra toàn thành, đề phòng người ngoài đến quấy nhiễu, theo như tôi biết thì chẳng
có ai to gan bén mãng đến đây chuốc lấy phiền hà vào mình. Bát tuần sát của Lãnh
Nguyệt Môn đều là hàng cao thủ nhất lưu, trong thành nếu như có động tĩnh gì nhất
định chẳng qua được tai mắt họ, chính vì thế cho nên tôi mới đoán định Trương cô
nương đã nằm trong tay Lãnh Nguyệt Môn.
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Tôi cũng có suy nghĩ như vậy…
– Cung Thiên Cầu đứng bên ngoài khu vườn hoang mục đích là để chờ người, chờ
người đây tất nhiên chính là Trương tiền bối, mục đích hắn muốn bức tiền bối đem đôi
“Huyết Kết Ngọc uyên ương” ra đổi lấy Trương cô nương. Nhưng hắn không ngờ tôi lại
đi cùng với tiền bối, cho nên hắn tạm thời đành đánh bài rút.
Nàng hơi ngừng lời lại rồi hắng giọng nói tiếp:
– Hắn rất cảnh giác, hắn sỡ dĩ không dám ra mặt thừa nhận là vì hắn không dám
làm chủ chuyện này, tìm cơ hội trở về bẩm báo. Cứ để mà xem, chậm lắm là sớm ngày
mai phía Lãnh Nguyệt Môn sẽ có động tĩnh, kẻ tìm đến chúng ta tất sẽ là người chức
quyền còn cao hơn Cung Thiên Cầu!
Trương Viễn Đình ngưng mắt nhìn nàng chân thực nói:
– Sức suy nghĩ của cô nương khiến người ta bội phục.
– Tiền bối quá khen, về mặt này thì tôi còn đứng kém xa tiền bối.
– Ai dà, cô nương chỉ là trát vàng lên mặt Trương Viễn Đình này thôi.
Lão ta tuy nói nói cười cười, thế nhưng vẫn không sao che giấu được nét mặt lo âu
nôn nóng trên mặt.
Ôn Phi Khanh nhìn lão một cái nói:
– Tiền bối hẳn cũng nhìn ra, bằng vào thân thế của tôi mà đòi bọn họ nể mặt giao
không Trương cô nương, thực là một điều rất khó!
Trương Viễn Đình miễn cưỡng cười nói:
– Với môn phái uy danh chấn võ lâm như Lãnh Nguyệt Môn, có lẽ cũng chẳng
làm khó gì một vị tiểu cô nương.
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
– Tiền bối xin yên tâm, tôi sẽ tận lực.
– Đạ tạ Nhị cô nương.
Ôn Phi Khanh cười điềm nhiên nói:
– Tôi nghe nói Liễu Ngọc Lân được Lãnh Nguyệt Môn đãi làm thượng khách thì
biết chuyện không ổn rồi, Liễu Ngọc Lân bản lĩnh cũng chẳng kém, không ngờ có thể
khiến cho một con người khó nói chuyện như Cơ bà bà đãi hắn thành thượng khách!
– Nhị cô nương nên biết miệng lưỡi Liễu Ngọc Lân có tiếng, xem ra còn hơn cả
“Thiết Phiến Xảo Khách” này!
– Nếu chạm phải hắn, trước mặt Cơ bà bà e rằng tôi cũng khó xin lại được Trương
cô nương!
Trương Viễn Đình im lặng không nói.
Ôn Phi Khanh bỗng thay đổi ngữ khí giục:
– Chúng ta đi thôi. Trước tiên tìm khách điếm nghỉ ngơi, chờ người của Lãnh
Nguyệt Môn tìm đến, xem tình hình thế nào rồi tuỳ cơ ứng phó!
Bấy giờ cả bọn bốn người kéo nhau đi, Ôn Phi Khanh vẫn nắm lấy tay Lãnh
Ngưng Hương đi phía trước.
Trương Viễn Đình đi bên cạnh Lý Tồn Hiếu khẽ giọng hỏi:
– Thiếu hiệp sao vừa rồi mãi một hồi chẳng thấy lên tiếng?
Lý Tồn Hiếu mỉm cười nói:
– Thực tế thì tôi chẳng biết nói gì.
Trương Viễn Đình thò tay ấy viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương” trao qua cho
chàng nói:
– Vật này vốn là của “Thính Đào Sơn Trang”, thiếu hiệp xin giữ lấy.
Lý Tồn Hiếu chẳng tiếp nhận, lắc đầu nói:
– Tôi chẳng phải là người của “Thính Đào Sơn Trang”, hiện tại “Huyết Kết Ngọc
uyên ương” đã thành vật vô chủ, tiền bối xin cứ giữ.
Trương Viễn Đình đương nhiên chẳng chịu, định nói thêm nữa.
Vừa lúc ấy nghe phía trước Ôn Phi Khanh nói lại:
– Ở đây có một khách điếm, chúng ta vào nghỉ lại qua đêm!
Ngước mắt nhìn mới thấy phía trước hai chiếc đèn lồng treo trên cao, mỗi chiếc
viết bốn chữ rất bay bướm: “Kim Hoa Khách Điếm”, cửa vẫn còn mở, đèm từ trong hắt
ra sáng rực, chỉ là không nhìn thấy ngừơi ra vào.
Vào trong Kim Hoa Khách Điếm, lui hậu viện muốn hai phòng, tiểu nhị mang trà
tối tới rồi rút lui. Bốn người chưa đi ngủ ngay mà còn ngồi uống trà cùng nhau. Qua một
hồi Lý Tồn Hiếu bỗng ánh mắt sáng lên, ngưng thần như nghe ngóng gì…
Quả nhiên, ngay khi ấy một giọng người sắc nhỏ từ hậu viện truyền lại nói:
– Ba Sĩ Kiệt của “Lãnh Nguyệt Môn” cầu kiến “Hàn Tinh Môn” Nhị cô nương!
Ôn Phi Khanh mỉm cười nói:
– Đến rồi!
Trương Viễn Đình nói:
– Nhị cô nương liệu việc như thần!
Ôn Phi Khanh mỉm cười đứng lên bước ra khỏi phòng.
Chỉ thấy phía sau hoa viên một vị lão nhân râu dài quá ngực, thân vận hoàng
bào, thân hình đỏng cao.
Ôn Phi Khanh nói:
– Ba tổng quản, mời vào trong ngồi nói chuyện.
Ba Sĩ Kiệt hơi cúi người đáp một tiếng, rồi theo chân nàng bước vào trong phòng.
Ba Sĩ Kiệt vào hẳn bên trong, dưới ánh đèn lúc này mới nhìn rõ hơn, lão thân
hình gầy cao, mày dài mắt nhỏ, râu để năm chòm rất đẹp, trong hai mắt lộ thần khí đủ
thấy con người này nội lực thâm tàng.
Ôn Phi Khanh lên tiếng giới thiệu:
– Mấy vị này là bằng hữu của tôi, Ba tổng quản bất tất khách khí, mời ngồi!
Ba Sĩ Kiệt ánh mắt uy lực sắc bén nhìn một lượt Lý Tồn Hiếu, Lãnh Ngưng Hương,
cuối cùng ngưng lại trên mặt Trương Viễn Đình, ứng thanh đáp nhẹ ngồi xuống ghế.
Chờ khách ngồi xuống xong, Ôn Phi Khanh mới lên tiếng hỏi:
– Đã tối thế này, Ba tổng quản đến tìm tôi không biết có chuyện gì chăng?
Ba Sĩ Kiệt hơi nghiêng người khiêm tốn nói:
– Nhị cô nương từ xa đến đây phương giá mệt mỏi, lão nô lẽ ra không nên đến
làm phiền giấc nghỉ của Nhị cô nương, xin thứ lỗi cho lão nô.
– A, Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh đã như một nhà, Ba tổng quản hà tất nói lời khách
sáo, có gì xin cứ nói ra đi!
– Lão nô tuân lệnh…
Ba Sĩ Kiệt hắng giọng mấy cái mới đi vào chính đề câu chuyện:
– Lão nô nghe Cung Thiên Cầu bẩm báo lại, Nhị cô nương có một vị bằng hữu
mất tích trong khu vườn hoang!
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
– Đúng thế, chính tôi đã nhờ thăm dò giúp…
Ba Sĩ Kiệt hỏi:
– Không biết vị bằng hữu Nhị cô nương là nam hay nữ?
– Là một vị cô nương họ Trương.
– Vị Trương cô nương đó năm nay…
Ôn Phi Khanh nghe hỏi nhìn nhanh Trương Viễn Đình.
Trương Viễn Đình liền lên tiếng đáp:
– Hai mươi tuổi.
Ba Sĩ Kiệt nhìn Trương Viễn Đình một cái nói:
– Không biết khi Trương cô nương bị người ta bắt đi ăn vận như thế nào?
Trương Viễn Đình lại đáp:
– Thân vận trúc bố lam bào.
Ba Sĩ Kiệt nghiêng người thi lễ với Ôn Phi Khanh nói:
– Thế thì chẳng giấu gì Nhị cô nương, vị Trương cô nương hiện tại chính đang ở
trong Lãnh Nguyệt Môn!
Ôn Phi Khanh “a” lên một tiếng nói:
– Thế thì tôi rất yên tâm, chừng nào thì tôi có thể đi đón cô ta?
Ba Sĩ Kiệt cúi người nói:
– Làm sao dám kinh động lao nhọc đến Nhị cô nương, sáng sớm ngày mai đích
thân lão nô đưa cô ta đến khách điếm này.
Ôn Phi Khanh mỉm cười nói:
– Vậy thì làm phiền đến tổng quản, tôi xin đa tạ trước.
Ba Sĩ Kiệt ho khan một tiếng nói:
– Không dám, đây là phận sự của lão nô…
Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
– Nhị cô nương có biết ai đã mang Trương cô nương ra khỏi vườn hoang Hoa gia
không?
Ôn Phi Khanh lắc đầu khéo léo nói:
– Không biết, Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh như là người một nhà, huynh đệ của Lãnh
Nguyệt Môn bắt Trương cô nương chẳng qua chỉ là nhất thời không biết, tôi chẳng truy
cứu.
– Nhị cô nương, bắt Trương cô nương mang đi chẳng phải là người trong Lãnh
Nguyệt Môn.
Ôn Phi Khanh thoáng chút ngạc nhiên nói:
– Ồ, thế nào, người bắt Trương cô nương mang đi chẳng phải là huynh đệ trong
Lãnh Nguyệt Môn?
– Đúng, Nhị cô nương, người này chẳng phải trong Lãnh Nguyệt Môn.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên nói:
– Trong võ lâm có kẻ nào to gan lớn mật dám vào Kim Hoa thành này gây
chuyện…
– Nhị cô nương, người này hiện là khách của Lãnh Nguyệt Môn.
Ôn Phi Khanh chẳng khỏi ngẩn người, nhưng rồi mỉm cười nói:
– Thì ra là khách của Lãnh Nguyệt Môn, người này cũng thật là… đã là khách của
Lãnh Nguyệt Môn, vậy mà còn ra tay bắt người trong Kim Hoa thành, há chẳng nể mặt
Lãnh Nguyệt Môn?
Ba Sĩ Kiệt mỉm cười nói:
– Nhị cô nương còn có chỗ chưa biết, người này bắt Trương cô nương là có dụng
ý…
Ôn Phi Khanh “A” lên một tiếng nói:
– Hắn có dụng ý gì?
– Nhị cô nương hẳn biết còn mười ngày nữa là đến ngày lễ chúc thọ của Lão
Thần Tiên.
– Điều này thì tôi biết, tôi cũng chính muốn đến chúc thọ Lão Thần Tiên, nhưng
điều này thì liên quan gì đến chuyện vị khách kia của Lãnh Nguyệt Môn bắt có Trương
cô nương chứ?
Ba Sĩ Kiệt liếc nhanh Trương Viễn Đình nghiên cứu nói:
– Chẳng giấu gì cô nương, vị khách này bắt Trương cô nương là để chúc thọ cho
Lão Thần Tiên!
Ôn Phi Khanh chau mày liễu nói:
– Ba tổng quản nói sao tôi không hiểu!
– Chỉ sợ Nhị cô nương còn chưa biết, vị Trương cô nương này quan hệ đến một
đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương”.
Cuối cùng thì lão ta cũng đã đưa ra vấn đề chính.
Ôn Phi Khanh “A” một tiếng nói:
– Chẳng lẽ chính là đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” đó?
Ba Sĩ Kiệt ngớ người nói:
– Nhị cô nương cũng biết….?
Ôn Phi Khanh cười điềm nhiên nói:
– Ba tổng quản, “Huyết Kết Ngọc uyên ương” thì sao chứ?
– Vị khách kia biết nếu nắm được Trương cô nương trong tay thì có thể lấy được
đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương”.
– Ta hiểu rồi, vị khách kia của Lãnh Nguyệt Môn muốn bắt giữ Trương cô nương là
để có đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương”, lại dùng đôi ngọc đó làm lễ vật chúc thọ lão
chủ, đúng chứ?
Ba Sĩ Kiệt gật đầu nói:
– Nhị cô nương nói không sai.
Ôn Phi Khanh nói:
– Theo như Ba tổng quản nói, bắt giữ người là vị khách của Lãnh Nguyệt Môn chứ
hoàn toàn không phải là huynh đệ trong Lãnh Nguyệt Môn. Mục đích vị khách kia bắt
Trương cô nương là để lấy đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” làm lễ mừng thọ Cơlão chủ,
thế thì Ba tổng quản có thể làm chủ chuyện này mang Trương cô nương đưa lại đây
sao?
Ba Sĩ Kiệt hắng giọng một tiếng nói:
– Điều này… chẳng giấu gì Nhị cô nương, lão nô đến đây là để gặp một người,
chỉ cần người này chịu giao đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” ra, vị khách kia của Lãnh
Nguyệt Môn nhất định sẽ thả người ngay. Lão nô sáng sớm ngày mai tất tống tiễn
Trương cô nương lại đây…
Ôn Phi Khanh mỉm cười, cắt ngang lời đối phương nói:
– Nghe khẩu khí Ba tổng quản, Lãnh Nguyệt Môn tợ hồ như chẳng hề muốn làm
khó gì vị khách đó, chẳng muốn xen vào chuyện của người này!
– Nhị cô nương minh giám, người do vị khách kia bắt giữ, lại có hảo ý với Lão
Thần Tiên, Lãnh Nguyệt Môn trên dưới chẳng ai có thể xen vào chuyện này.
Ôn Phi Khanh nhếch mép cười nhạt nói:
– Nói vậy là ta cũng chẳng được Lãnh Nguyệt Môn nể mặt mà mở miệng xin lại
người rồi!
Ba Sĩ Kiệt hơi cúi người nói:
– Lãnh Nguyệt Môn chỉ là bất đắc dĩ, xin Nhị cô nương lượng thứ.
Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:
– Lãnh Nguyệt Môn quả là bất đắc dĩ, chỉ vì đôi ngọc giá trị kia mà chấp nhận
thiên hạ tranh đoạt gây hiềm nhau, chẳng tường thủ đoạn…
Ba Sĩ Kiệt mặt ửng đỏ nói:
– Aáy cũng chỉ trách đôi ngọc kia giá trị liên thành, tục ngữ có câu “Không trách
tội trộm mà trách người mang ngọc”….
Ôn Phi Khanh lạnh giọng nói:
– Vậy mà có người nói, trước hai chữ “tham lam” khiến người ta mờ mắt, huynh
đệ phản mặt, cốt nhục tương tàn, giờ thì xem lại thực chẳng sai.
Nàng hơi ngừng lại rồi trầm giọng hỏi:
– Ba tổng quản, vị khách của Lãnh Nguyệt Môn là vị nào trong võ lâm giang hồ?
– Người này với Nhị cô nương cũng không lạ gì, chính là Liễu công tử một trong
Tứ Khôi Ngọc.
– Liễu Ngọc Lân?
– Đúng thế.
Ôn Phi Khanh chẳng bất ngờ chút nào, vì nàng đã có phần nào hoài nghi chính là
hắn, bấy gờ mỉm cười nói:
– Không ngờ Liễu Ngọc Lân lại được Lãnh Nguyệt Môn đãi thành khách quý, hắn
quả may mắn không ít. Ba tổng quản!
Ba Sĩ Kiệt nghiêng người đáp:
– Có lão nô.
– Như vừa rồi Ba tổng quản nói là đến đây muốn gặp một người?
– Đúng.
– Ngoài Ôn Phi Khanh ra, chẳng hay Ba tổng quản còn muốn gặp người nào?
Ba Sĩ Kiệt liếc mắt nhanh một vòng nói:
– Lão nô muốn gặp lệnh tôn của Trương cô nương, chính là nhân vật thành danh
“Thiết Phiến Xảo Khách” Trương Viễn Đình.
Trương Viễn Đình đằng hắng một tiếng nói:
– Chính là kẻ mọn này!
Ba Sĩ Kiệt ngưng mắt nhìn Trương Viễn Đình còn hỏi lại:
– Tôn giá là Trương Viễn Đình?
Trương Viễn Đình gật đầu đáp:
– Không sai.
Ba Sĩ Kiệt ôm quyền nói:
– Thất kính, Liễu công tử phó thác cho lão nô đến chuyển lời…
Trương Viễn Đình chẳng đợi đối phương nói hết câu liền đi thẳng vào vấn đề
ngay:
– Phải chăng Liễu công tử muốn kẻ mọn dùng “Huyết Kết Ngọc uyên ương” đổi
lấy tiểu nữ?
Ba Sĩ Kiệt gật đầu nói:
– Tôn giá quả không thẹn danh “Thiết Phiến Xảo Khách”, chẳng sai chút nào!
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– “Huyết Kết Ngọc uyên ương” chẳng phải là vật của Trương mỗ, Trương mỗ
chẳng thể nào tòng mệnh.
Ba Sĩ Kiệt thoáng chút ngạc nhiên nói:
– Nói như vậy, tôn giá không muốn…
Trương Viễn Đình cướp lời đối phương nói:
– Cũng xin Ba tổng quản giúp Trương mỗ chuyển lời rằng, đôi “Huyết Kết Ngọc
uyên ương” chẳng phải là vật của Trương mỗ, Trương mỗ không dám dùng nó để đổi lại
tiểu nữ. Trương mỗ xưa nay chỉ nhờ vào chiếc mồm đầu đường xó chợ kiếm cơm qua
ngày, chính đang lo không nuôi nổi tiểu nữ của mình, giờ nó được vào ở trong Lãnh
Nguyệt Môn hằng ngày có người cơm nước, Trương mỗ còn mừng không hết…
Ba Sĩ Kiệt nghe mấy lời của lão thì chẳng giữ nổi bình tĩnh nói:
– Lời này chính Tôn giá nói đấy chứ?
– Đương nhiên chính Trương mỗ nói, nhờ Ba tổng quản chuyển cáo Liễu công tử.
Ba Sĩ Kiệt trong ánh mắt lộ nét dị thường, ngưng nhìn vào mặt Trương Viễn Đình
nói:
– Không ngờ tôn giá lại là người cứng rắn như vậy. Được, lời này lão nô nhất định
chuyển lại!
Nói rồi liền đứng lên.
Lý Tồn Hiếu đến lúc ấy mới thấy lên tiếng nói:
– Tôn giá xin lưu bước.
Ba Sĩ Kiệt chuyển mắt nhìn chàng hỏi:
– Các hạ là…
– Ta họ Lý, Liễu Ngọc Lân biết ta.
Ôn Phi Khanh tiếp lời chàng nói một câu:
– Tu mi tri kỷ của Ôn Phi Khanh!
Ba Sĩ Kiệt ôm quyền nói:
– Lý công tử có gì chỉ giáo?
Lý Tồn Hiếu đột nhiên chìa tay về hướng Trương Viễn Đình nói:
– Xin tiền bối giao viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương” cho tôi.
Trương Viễn Đình ngơ ngác lắp bắp nói:
– Thiếu hiệp…
Lý Tồn Hiếu nói:
– Vừa rồi Trương tiền bối định giao nó cho tôi, giờ tôi mới nhận lấy.
Trương Viễn Đình còn trù trừ thêm một lúc, cuối cùng cũng móc túi lấy viên
“Huyết Kết Ngọc uyên ương” ra giao cho Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu nhận lấy viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương” rồi chuyển giao cho Ba
Sĩ Kiệt nói:
– Các hạ trước tiên xem qua một chút.
Ba Sĩ Kiệt ngẩn người, tay chẳng dám đón lấy viên ngọc ấp úng nói:
– Cái này…Lý…công tử muốn…
– Các hạ xin xem nó là thực hay giả?
– Lão hủ chẳng phải trong nghề, nên chẳng có khả năng phân biệt thực giả.
Lý Tồn Hiếu giục:
– Thì cứ xem có hại gì!
Ba Sĩ Kiệt còn ngập ngừng thêm một lúc mới giơ tay đón lấy viên ngọc, xăm xoi
trong tay nhìn một hồi chép miệng khen:
– Quả là một viên ngọc cực hiếm trong thiên hạ!
Lý Tồn Hiếu chỉ phất tay chộp hờ một cái, nhưng viên ngọc đã bay trở về trong
tay chàng, một chiêu này tuyệt thủ cao minh xưa nay ít thấy, Ba Sĩ Kiệt không khỏi giật
mình cứ trố mắt nhìn chàng.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Các hạ thấy “Huyết Kết Ngọc uyên ương” thật hay giả?
Ba Sĩ Kiệt định thần mới đáp:
– Lão hủ đã nói trước giờ chưa từng thấy qua vật này, cũng không biết phân biệt
ngọc.
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Xin chuyển lời cho Liễu Ngọc Lân, “Huyết Kết Ngọc uyên ương” chờ hắn trong
khu vườn hoang Hoa gia. Ta chỉ có mấy lời vậy thôi…
Rồi chàng nhìn Ôn Phi Khanh hỏi:
– Nhị cô nương còn gì nữa không?
Ôn Phi Khanh mỉm cười lắc đầu nói:
– Không.
Lý Tồn Hiếu quay mặt lại nhìn Ba Sĩ Kiệt nói:
– Các hạ xin cứ tự nhiên.
Ba Sĩ Kiệt nhìn Lý Tồn Hiếu một cái, rồi thi lễ Ôn Phi Khanh nói:
– Lão nô cáo từ!
Nói rồi khoát chân đi nhanh ra khỏi cửa.
Nhìn theo bóng hắc bào lão nhân khuất trong màn đêm bên ngoài cửa, Trương
Viễn Đình cười nói:
– Thiếu hiệp vừa rồi làm nhục nhuệ khí của Lãnh Nguyệt Môn không ít.
Ôn Phi Khanh nhìn Lý Tồn Hiếu cũng nói:
– Thật vậy, khiến người ta không khỏi khâm phục!
Lý Tồn Hiếu không nói gì, mắt cứ ngưng nhìn viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương”
trong tay mình, chẳng hiểu trong đầu chàng đang suy nghĩ gì.
Ôn Phi Khanh chau mày ngạc nhiên hỏi:
– Huynh đang nghĩ gì thế?
Lý Tồn Hiếu khi ấy mới rời ánh mắt khỏi viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương” nói:
– Chúng ta cùng với Lãnh Nguyệt Môn thế đã chẳng còn thảo thiện, với thân
phận của cô nương có rất nhiều điểm bất lợi, tôi nghĩ hay là cô nương nên ở ngoài
chuyện này!
Ôn Phi Khanh cười nói:
– Chẳng lẽ huynh không nhìn ra Lãnh Nguyệt Môn đối với tôi chẳng còn nồng
nhiệt sao?
– Đó chỉ là vì “Huyết Kết Ngọc uyên ương”!
Ôn Phi Khanh thở nhẹ một hơi nói:
– Nói thực ra thì huynh lẽ không nên làm điều gì không vui cho Lãnh Nguyệt
Môn!
Lý Tồn Hiếu hiểu nàng muốn chỉ điều gì, điềm nhiên nói:
– Tôi chẳng có gì phải cố kỵ.
– Chẳng lẽ huynh không vì cô ta mà nghĩ sao?
– Cô nương, tôi với Lệnh Hồ cô nương vốn chẳng có gì với nhau.
– Thế nhưng huynh nói sao cũng không nên gây khó cho cô ấy.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu dứt khoát nói:
– Lãnh Nguyệt Môn chỉ vì đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” mà bắt Trương cô
nương, nguyên do chẳng phải ở tôi!
Ôn Phi Khanh gớm mắt nhìn chàng nói:
– Tôi có thể nói rõ cho huynh biết, con người Cơ bà bà chẳng dễ động đến!
– Tôi vốn chẳng muốn động chạm đến ai!
Ôn Phi Khanh nói:
– Huynh biết, sáng ngày mai trong vườn hoang Hoa gia sẽ là người khác, tôi nhất
định đi.
– Liễu Ngọc Lân?
– Đúng.
– Cô nương nhất định muốn đi, tôi không ngăn cản.
– Đa tạ.
Lãnh Ngưng Hương đột nhiên chen vào nói:
– Huynh chỉ có một viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương”, Lãnh Nguyệt Môn đòi hỏi
cả đôi thì làm sao?
Ôn Phi Khanh nhún vai nói:
– Cho nên chuyện này chẳng còn giải quyết bằng hoà bình được rồi!
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Có giải quyết bằng hoà bình hay không là chuyện sau, nhưng tôi sợ Lãnh Nguyệt
Môn không chịu giao người khi huynh chưa có trong tay đủ đôi “Huyết Kết Ngọc uyên
ương”!
Lý Tồn Hiếu mặc nhiên một lúc vươn vai nói:
– Đến lúc đó hãy nói!
Lãnh Ngưng Hương đôi môi mấp máy chừng như còn muốn nói gì, nhưng rồi lại
thôi.
Trời vừa hửng sáng.
Lý Tồn Hiếu, Trương Viễn Đình, Ôn Phi Khanh, và Lãnh Ngưng Hương đã sóng
vai đứng trong khu vườn hoang Hoa gia, đối diện là hắc lão nhân của Lãnh Nguyệt
Môn.
Lý Tồn Hiếu lên tiếng nỏi:
– Liễu Ngọc Lân đâu?
Ba Sĩ Kiệt đáp:
– Liễu công tử đến ngay…
Nói chưa dứt câu thì một bóng áo xanh lướt nhanh vào vườn đáp xuống ngay trước
tòa phế lâu.
Ôn Phi Khanh vừa nhìn thấy chính là Liễu Ngọc Lân, tay cầm chiếc quạt ung
dung phong lưu thì mặt biến sắc cơ, ánh mắt long lên dữ dội.
Liễu Ngọc Lân tay chấp vào nhau xá xá, miệng cười hàm tiếu nói:
– Nhị cô nương vẫn khỏe, chẳng ngờ lại gặp phương giá tại Kim Hoa thành này.
Ôn Phi Khanh làm như không nghe thấy, chẳng đáp lời hắn.
Liễu Ngọc Lân ánh mắt di chuyển nhìn vào Lý Tồn Hiếu cười nói tiếp:
– Thời gian chưa bao lâu, vậy mà không ngờ giờ huynh đệ lại cùng Nhị cô nương,
tối hôm qua Ba tổng quản nói lại ta còn không tin, nhưng giờ quả nhiên đúng là ngươi!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Liễu Ngọc Lân, có mang người đến chứ?
Liễu Ngọc Lân cười cười nói:
– Ta cần “Huyết Kết Ngọc uyên ương”. Lẽ nào lại không mang người đến!
– Trương cô nương hiện tại ở đâu?
Liễu Ngọc Lân phất nhẹ chiếc quạ chỉ về sau nói:
– Trong tòa phế lâu đàng sau.
Lý Tồn Hiếu nói một cách tự nhiên:
– “Huyết Kết Ngọc uyên ương” trong người ta.
– Chúng ta trao đổi như thế nào đây?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Ta nhờ vị Ba tổng quản này đứng làm người trung gian…
Ba Sĩ Kiệt chẳng khỏi ngớ người kinh ngạc.
Lý Tồn Hiếu nói tiếp:
– Ta trước tiên giao một viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương” cho Ba tổng quản nắm,
ngươi thả Trương cô nương ra, sau đó ta sẽ giao cho ngươi viên “Huyết Kết Ngọc uyên
ương” thứ hai cho Ba tổng quản.
“Được, được” Liễu Ngọc Lân nghe thì gật đầu lia lịa cười nói:
– Ai thì ta không tin, nhưng Ba tổng quản thì ta tin tưởng, ngươi trước tiên giao
ngọc đi.
Lý Tồn Hiếu có chút do dự lấy viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương” ra giao cho Ba Sĩ
Kiệt.
Ba Sĩ Kiệt nhận lấy viên ngọc rồi liền thoái lùi sau mấy bước cách khá xa Lý Tồn
Hiếu, hiển nhiên lão sợ Lý Tồn Hiếu có thể ra tay đoạt lại bằng một chiêu tuyệt thủ mà
hồi đêm lão tận mắt nhìn thấy chàng đã thi thố.
Lý Tồn Hiếu ngưng mắt nhìn Liễu Ngọc Lân nói:
– Liễu Ngọc Lân, ngươi nên thả người.
Chỉ thấy hắn giơ quạt lên phất nhẹ một cái, từ trong tòa phế lâu một người đi ra,
chính là Trương Tiêu Lan. Nhìn thấy cô ta lúc này hoa dung tiều tuỵ, thần thái không
sáng sủa, trên áo quần thì lấm đầy bụi đất.
Trương Viễn Đình trong lòng hết sức xúc động, nhưng chẳng lên tiếng nói câu
nào.
Trương Tiêu Lan nhìn thấy cha thốt kêu lên một tiếng, rồi chạy nhào đến ngã vào
lòng cha mình.
Trương Viễn Đình cười nói:
– Một cô nương đã lớn thế này rồi chẳng sợ người ta cười, còn không nhanh ra
mắt Lý thiếu hiệp và Nhị cô nương, Lãnh cô nương!
Trương Tiêu Lan liền quay người thi lễ từng người, ánh mắt cứ nhìn hoài Lý Tồn
Hiếu, chỉ nghe Trương Viễn Đình bên cạnh cười nói:
– Lan nhi, còn nhớ Lý thiếu hiệp chứ?
Trương Tiêu Lan gật đầu nói:
– Nhớ, vị này đã từng cứu chúng ta…
Vừa lúc ấy nghe giọng Liễu Ngọc Lân cắt ngang:
– Họ Lý, ta đã giao người rồi!
Lý Tồn Hiếu ngước mắt nhìn hắn cười nhạt nói:
– Liễu Ngọc Lân , ta chỉ có một viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương”.
Liễu Ngọc Lân ban đầu mặt thoáng biến sắc, nhưng rồi cất tiếng cười khảy nói:
– Họ Lý, ta đã phòng ngươi sẽ giở trò, cho nên ta đã hạ độc trên người Trương cô
nương…
Lý Tồn Hiếu đầu mày nhíu lại định nói, nhưng nghe Ôn Phi Khanh nói nhỏ bên
tai chàng:
– Chúng ta không sợ độc của hắn.
Lý Tồn Hiếu nghe thì chợt nhớ ra Lãnh Ngưng Hương, bấy giờ lòng mới nhẹ đi
cười nhạt nói:
– Vậy thì chúng ta xem như công bằng!
Liễu Ngọc Lân cười hỏi:
– Họ Lý, ngươi không sợ độc ta sao?
– Điều đó ngươi không cần biết.
Liễu Ngọc Lân mắt nheo lại nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Họ Lý kia, chẳng ngờ ngươi lại trấn tĩnh được như vậy!
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười nói:
– Chẳng có gì đáng để ta kinh hoàng.
– Ngươi chớ quên, chính ngươi cũng trúng một ngọn “Sưu Hồn Ngân Châm” của
ta.
– Ta mãi chẳng quên mà không sao quên được.
– Ngươi trúng một ngọn “Sưu Hồn Ngân Châm” của ta, ả kia cũng bị ta đâm một
mũi “Sưu Hồn Ngân Châm”, độc này ngoài giải dược độc môn của ta ra chằng ai giải
nổi. Thế mà giờ ngươi vẫn còn bình tĩnh vô sự, thực là một điều khiến ta không khỏi
ngạc nhiên.
Lý Tồn Hiếu lại nghe Ôn Phi Khanh nói nhỏ bên ta:
– Đừng cho hắn biết.
Lý Tồn Hiếu gật nhẹ đầu nói:
– Điều này chẳng có gì lạ, chỉ là vì độc châm của ngươi chẳng có tác dụng gì đối
với ta và Trương cô nương.
Liễu Ngọc Lân lắc đầu nói:
– Ta không tin điều này.
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười nói:
– Tin hay không tin tùy ngươi…
Hít sâu vào một hơi, chàng từ từ nói tiếp:
– Liễu Ngọc Lân, ngươi hẳn cũng biết Ôn nhị cô nương đến Kim Hoa này để làm
gì chứ?
– A… ta nghĩ hẳn cũng là để chúc thọ Lão Thần Tiên.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Nghe nói ngươi cần đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương” để làm lễ mừng thọ Cơ bà
bà, đúng chứ?
– Không sai.
– Ngươi có biết Ôn nhị cô nương cũng định mang một lễ vật đến mừng thọ Cơ bà
bà không ?
Liễu Ngọc Lân chau mày nói:
– Chẳng lẽ cũng chính là đôi “Huyết Kết Ngọc uyên ương”?
“Không” Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
– Ôn nhị cô nương chính muốn lấy cái đầu trên cổ ngươi làm vật lễ mừng thọ Cơ
bà bà!
Liễu Ngọc Lân thoạt tiên biến sắc, nhưng rồi vẫn cười tự nhiên nói:
– Ta biết, Nhị cô nương còn hận chuyện ta dối trá hôm đó, ngươi cũng hận ta vì
một mũi “Sưu Hồn Ngân Châm”…
Ôn Phi Khanh đột nhiên lành lạnh chen ngang nói:
– Ta há chỉ hận ngươi, ta còn hận chưa róc xương xẻ thịt ngươi ra, băm ngươi
thành trăm mảnh!
“Ai da!” Liễu Ngọc Lân kêu lên một tiếng, lắc đầu nói:
– Nhị cô nương nói ra lời nghe thật hằn học độc địa, nên biết một vị cô nương mà
như thế thì chỉ làm người ta thấy sợ!
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
– Liễu Ngọc Lân, ngươi chẳng còn nhiều thời gian để lắm lời lấp liếm tội ngươi,
Hầu Ngọc Côn đã chết dưới tay ta…
Liễu Ngọc Lân bình tĩnh nói:
– Điều này ta biết, ta nhìn thấy thi thể bọn Hầu Ngọc Côn, Sầm Đông Dương và
Miêu Phương Hương, nhân vì sợ kinh động thiên hạ cho nên ta đã sai người mang đi nơi
khác.
Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:
– Thì ra ngươi cũng thích nhiều chuyện, hiện tại thì để ta xem ai là người sẽ mang
xác ngươi đi nơi khác!
Nói rồi sãi chân bước tới trước.
Lý Tồn Hiếu liền bước chân theo nàng.
Liễu Ngọc Lân đứng nguyên vị bất động, trên mặt không hề nhìn thấy chút hốt
hoảng, chỉ thấy hắn vẫn phất nhẹ chiếc quạt xếp trong tay cười cười nói:
– Nhị cô nương, chỉ cần Liễu Ngọc Lân này còn là một người ở khách trong Lãnh
Nguyệt Môn, chỉ sợ cô nương không dám làm gì được ta!
Ôn Phi Khanh “Hừ” một tiếng nói:
– Vậy thì cứ thử xem.
Ba Sĩ Kiệt nhìn thấy tình hình căng thẳng liền nhảy vào giữa cản lại cất tiếng nói
lớn:
– Nhị cô nương, nghe lão nô này một lời.
Ôn Phi Khanh ngừng bước, ngưng mắt nhìn Ba Sĩ Kiệt hỏi:
– Ba tổng quản định ngăn cản ta đó sao?
Ba Sĩ Kiệt khom người cung kính nói:
– Lão nô không dám, chỉ vì Liễu công tử là quý khách của tệ Môn…
– Hừ! Ta muốn giết Liễu Ngọc Lân, “Lãnh Nguyệt Môn” ngươi xuất thủ cản ta,
đúng không?
Ba Sĩ Kiệt nói:
– Liễu công tử là quý khách của “Lãnh Nguyệt Môn”, lão nô có nhiệm vụ bảo vệ
an toàn cho Liễu công tử. Chỉ cần Liễu công tử ngày nào còn là khách của Lãnh Nguyệt
Môn thì ngày đó chúng ta vẫn còn bảo vệ. Bất luận là ai, cho dù mang thâm cừu đại
hận, cũng xin nể mặt Lão Thần Tiên để bình an cho Liễu công tử cho đến hết ngày lễ
mừng thọ của lão nhân gia!
Ôn Phi Khanh hằn học nói:
– Nói đi nói lại thì Lãnh Nguyệt Môn các ngươi nhất định ra mặt ngăn cản?
Ba Sĩ Kiệt cúi người nói:
– Nhị cô nương, lễ mừng thọ của Lão Thần Tiên đã sắp đến, chớ nên gây nên
huyết tanh nơi này, chẳng lẽ cô nương không muốn cho Lão Thần Tiên an vui ngày thọ
của mình!
Ôn Phi Khanh chẳng khỏi ngớ người, nhất thời chẳng biết nói thế nào.
Khi ấy liền nghe Liễu Ngọc Lân nói:
– Ba tổng quản, chúng ta đi thôi.
“Vâng” Ba Sĩ Kiệt ứng thanh đáp một tiếng….
Ôn Phi Khanh đột nhiên lên tiếng nói:
– Ta có thể bảo đảm yên lành cho hắn trong mấy ngày này, thế nhưng ta không
dám bảo đảm là người khác sẽ làm gì hắn không?
Ba Sĩ Kiệt ngớ người nói:
– Nhị cô nương muốn chỉ…
Lý Tồn Hiếu lên tiếng nói ngay:
– Ta!
Ba Sĩ Kiệt bật cười thành tiếng nói:
– Nhị cô nương hà tất phải thế.
Ôn Phi Khanh lãnh đạm nói:
– Để đoạt “Huyết Kết Ngọc uyên ương”, “Lãnh Nguyệt Môn” ngươi đã đưa một
“Lão Thần Tiên” ra, vì sao ta không thể đưa người khác ra giải quyết chuyện này chứ!
Ba Sĩ Kiệt mặt biến sắc nói:
– Nói như vậy Nhị cô nương chẳng kể gì sắp đến ngày mừng thọ Lão Thần Tiên,
cũng chẳng nể mặt Lão Thần Tiên, hôm nay không thể không giết Liễu công tử?
Ôn Phi Khanh dứt khoát nói:
– Ta giết Liễu Ngọc Lân là chuyện riêng của ta, chẳng liên quan gì đến Cơ bà bà.
Ba Sĩ Kiệt lắc đầu nói:
– Nhị cô nương quên rồi, Liễu công tử hiện tại là thượng khách của Lãnh Nguyệt
Môn, Nhị cô nương là người của “Hàn Tinh Môn” cần phải hiểu tình hiểu lý!
Ôn Phi Khanh mặt sạm lại nói:
– Hừ! Ngươi dạy ta đấy à!
Ba Sĩ Kiệt vội cúi thấp người nói:
– Lão nô không dám, nhưng xin Nhị cô nương suy nghĩ cho kỹ.
Ôn Phi Khanh gạt phăng:
– Ta xưa nay chẳng cần suy nghĩ nhiều, ngươi tránh ra!
Rồi khoát chân sấn tới.
Ba Sĩ Kiệt thoái một bước, đột nhiên trong tay vung lên một vật gắt giọng :
– Nhị cô nương, Lão Thần Tiên “Lãnh Nguyệt Môn” ở đây!
Trong tay lão ta là một chiếc lênh bài bằng vàng hình mặt trăng tròn lớn chừng
nắm tay, trên một mặt khắc chữ “LỆNH”
Ôn Phi Khanh cả người chấn động, bước chân khựng lại nhưng chỉ là trong chốc
lát rồi tiến lên tiếng, miệng nói:
– Ba tổng quản, Lãnh Nguyệt Môn chẳng còn coi Ôn Phi Khanh ta vào đâu đúng
chứ?
Ba Sĩ Kiệt nói:
– Nhị cô nương hà tất chỉ vì tư thù tư oán với Liễu công tử mà làm tổn hại đến hòa
khí thân tình giữa hai nhà!
Ôn Phi Khanh giọng đanh lại nói:
– Ba Sĩ Kiệt, ta có thể nói cho ngươi biết, ta đã không còn là người của Hàn Tinh
Môn, hôm nay ta thề giết bằng được Liễu Ngọc Lân cho dù phải trả bằng giá nào!
Một câu này khiến cho Ba Sĩ Kiệt mặt biến sắc nói:
– Nếu đã như thế, lão nô thụ mệnh hành sự đành phải ra tay ngăn cản, xin Nhị
cô nương lượng thứ!
Nói rồi lão ta trở tay thâu chiếc lệnh bài cất vào, đoạn định hành động…
Đột nhiên, từ thinh không một giọng cao sảng vọng lại:
– Ba tổng quản, không được vô lễ!
Tiếp liền hai bóng người phi xuống, đó là hai hoàng y đồng tử tuổi chừng mười
bốn mười lăm, má phấn môi hồng; đồng tử bên trái tay nắm một chiếc cờ vàng tam
giác, Ba Sĩ Kiệt vừa nhìn thấy thì liền đứng tránh lui cúi đầu nghiêm túc.
Đồng tử nắm cờ thét lui Ba Sĩ Kiệt rồi, nhìn Ôn Phi Khanh thi lễ nói:
– Nhị cô nương hạ thủ lưu tình, xin chớ đã thương đến rễ tương lai của Lãnh
Nguyệt Môn!
Ôn Phi Khanh khựng người lắp bắp thốt lên:
– Sao, ngươi nói hắn là…
Hoàng y đồng tử cười nói:
– Nhị cô nương, Liễu công tử là rễ tương lai của Lãnh Nguyệt Môn.
Ôn Phi Khanh chết lặng cả người.
Lý Tồn Hiếu trong lòng cũng có chút gì nghèn nghẹn khó hiểu.
Qua một lúc Ôn Phi Khanhk trấn tĩnh lại nói:
– Theo ta biết thì Cơ bà bà chỉ có một người cháu gái!
Hoàng y đồng tử gật đầu nói:
– Đúng vậy, Nhị cô nương.
– Nói vậy Cơ bà bà định đem Lệnh Hồ Dao Cơ gả cho Liễu Ngọc Lân?
Hoàng y đồng tử lại gật đầu nói:
– Không sai, Nhị cô nương.
Ôn Phi Khanh nói:
– Điều này thực khiến người ta khó hiểu, Cơ bà bà lại chịu đem cháu gái ngọc
ngà của mình gả cho một tên vô lại bỉ ổi như Liễu Ngọc Lân!
Chỉ nghe Liễu Ngọc Lân lành lạnh nói:
– Ôn Phi Khanh, cô nói năng cần cẩn thận, nên biết Lãnh Nguyệt Môn chẳng
phải là nơi để cô giở thói hung hăng!
Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:
– Liễu Ngọc Lân, ngươi thật diễm phúc!
– Đương nhiên, Liễu Ngọc Lân phúc phần lớn hơn lệnh huynh rất nhiều.
– Với ta thì thấy ngươi chẳng bằng anh ta.
Liễu Ngọc Lân nhún vai cười nói:
– Thế nhưng sự thực thì Cơ bà bà đã chấp nhận gã cháu gái cho ta.
Ôn Phi Khanh “Hừ” một tiếng khinh bỉ nói:
– Theo ta biết thì ngươi đến Kim Lăng vốn là để tác khách làm mai cho anh ta?
Liễu Ngọc Lân hỏi lại:
– Cô nghe ai nói?
– Ngươi nói với ai thì người ấy nói với ta.
Liễu Ngọc Lân cười thành tiếng nói:
– Không sai, ban đầu ta đến mục đích là tác thành làm mai cho lênh huynh,
nhưng đi dọc đường ta lại nhận ra lênh huynh chẳng xứng với Lệnh Hồ cô nương, cho
nên ta mới quyết định cải đổi chủ ý. Vừa khéo sau khi đến Lãnh Nguyệt Môn yết kiến
Cơ bà bà, Cơ bà bà rất có cảm tình với ta, cho rằng ta là người lý tưởng nhất làm cháu
rễ, biểu lộ muốn đem Lệnh Hồ Dao Cơ gả cho ta. Đương nhiên, cô nương cứ nghĩ xem,
phúc phần vô giá này, ta mơ còn chẳng dám ,làm sao không thụ nhận chứ!
Ôn Phi Khanh lành lạnh nói:
– Đây mới chính là lời thực!
– Liễu Ngọc Lân xưa nay chỉ nói thực.
Ôn Phi Khanh nhếch mép cười nhạt nói:
– Ta cũng nói một câu thực lòng, chẳng khác gì “đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu”
khiến người ta thấy tiếc cho Lệnh Hồ cô nương!
Liễu Ngọc Lân nghe thì biến sắc, nhíu mày kêu lên:
– Ta tu dưỡng đạo đức cũng không tệ!
Ôn Phi Khanhk “Hừ” một tiếng nói:
– Sao ngươi chẳng nói là ngươi “mặt dày như đít khỉ”!
Hai câu liền xúc phạm hắn cực nặng, Hoàng y đồng tử liền hắng giọng cắt
ngang:
– Nhị cô nương…
Ôn Phi Khanh liếc mắt nhìn hắn nói:
– Sao, ngươi không muốn nghe ư?
Hoàng y đồng tử cừơi nhẹ nói:
– Cô nương nhầm rồi, tiểu khả có một chuyện muốn nói với Nhị cô nương.
– Chuyện gì?
– Lão Thần Tiên lệnh tiểu khả chuyển cáo Nhị cô nương, nếu như Nhị cô nương
có chuyện thù oán gì chẳng giải quyết được với Liễu công tử thì xin cứ trươcù mặt Lão
Thần Tiên nói rõ, Lão Thần Tiên nhất định sẽ làm chủ xử lý chuyện này cho Nhị cô
nương.
Ôn Phi Khanh tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại:
– Lời này chính Cơ bà bà nói ra sao?
– Tiểu khả ăn nhằm gan trời cũng không dám mạo nhận Lão Thần Tiên để lừa dối
Nhị cô nương.
Ôn Phi Khanh nghe thế hai hàm răng ngầm cắn vào nhau, thoáng chút do dự rồi
cũng gật đầu đáp:
– Được, ta đi gặp Cơ bà bà một chuyếtn, để xem Cơ bà bà có còn đem cháu gái
của mình gả cho hạng tiểu nhân vô sỉ như ngươi không?
Rồi quay nhìn Hoàng y đồng tử nói:
– Dẫn đường!
Hoàng y đồng tử cúi người “dạ” một tiếng, rồi quay lại phất ngọn cờ vàng lên
xuất lệnh:
– Ba tổng quản hộ tống Liễu công tử đi trước một bước.
Ba Sĩ Kiệt ứng thanh đáp lớn một tiếng rồi cùng Liễu Ngọc Lân phóng người đi
trước.
Hoàng y đồng tử cúi người nói với Ôn Phi Khanh:
– Nhị cô nương, tiểu khả xin dẫn đường cho cô nương!
Rồi cùng thêm vị Hoàng y đồng tử thứ hai cùng Ôn Phi Khanh lao vào màn đêm,
cứ nhìn thân pháp đủ biết thuộc hàng thượng hạng.
Ôn Phi Khanh nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Huynh cùng Lãnh cô nương và Trương tiền bối cứ chờ trong khách điếm, không
quá một canh giờ tôi nhất định trở lại.
Nói rồi cũng phóng người lên không phi theo hướng mấy người kia vừa đi.
Lý Tồn Hiếu đứng đó bất động, chẳng nói gì mà trên mặt cũng không một chút
biểu hiện.
Lãnh Ngưng Hương bước đến khẽ giọng nói:
– Chúng ta quay lại khách điếm!
Lý Tồn Hiếu lẳng lặng quay người.
Trương Viễn Đình bỗng bước đến kêu lên:
– Thiếu hiệp…
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tiền bối, chúng ta về khách điếm rồi nói chuyện.
Bấy giờ một đoàn bốn người quay về khách điếm, Trương Viễn Đình đem thân
phận của Lý Tồn Hiếu nói cho Trương Tiêu Lan nghe.
Trương Tiêu Lan im lặng nghe xong, hai mắt tròn xoe nhìn chàng nói:
– Thì ra là Lý thiếu hiệp…
Lý Tồn Hiếu nói:
– Trương cô nương, tôi không dám…
Trương Tiêu Lan nói:
– Thiếu hiệp, lão quản gia của quý phủ đã chết…
Trương Viễn Đình cắt ngang lời con gái nói:
– Lan nhi, chuyện Lý Thăng chết, thiếu hiệp đã biết. Thiếu hiệp cùng cha đến khu
vườn hoang Hoa gia thì nhìn thấy ngôi mộ Lý Thăng, tấm bia kia chính là nét chữ của
con…
Trương Tiêu Lan đôi môi mấp máy như muốn nói gì.
Trương Viễn Đình khoát tay cản lại nói tiếp:
– Lan nhi, chớ cắt ngang lời cha, cha hỏi con trả lời, như vậy mới có thứ có lớp…
Lão ngừng lại giây lát rồi mới hỏi:
– Con gặp Lý Thăng ở đâu?
Trương Tiêu Lan đáp:
– Chính ngay trong vườn hoang kia.
– Lý Thăng đã nói gì với con ?
– Lý Thăng nói ông ta đã đi tìm Lý phu nhân và Lý thiếu hiệp hai mươi năm nay,
nhưng bao nhiêu năm vẫn bặt vô âm tín…
Lý Tồn Hiếu trong lòng nghe xót xa, chỉ cúi thấp đầu không nói.
Trương Viễn Đình nói:
– Còn gì nữa không, Lý Thăng có nói ra ai là hung thủ năm xưa tàn sát toàn gia
“Thính Đào Sơn Trang”?
Trương Tiêu Lan lắc đầu nói:
– Không nghe Lý Thăng nói.
Trương Viễn Đình chau mày hỏi:
– Thế viên “Huyết Kết Ngọc Uyên Ương” là Lý Thăng giao cho con ?
– Đúng, chỉ có một viên…
– Điều này thì cha biết, nhưng còn một viên nữa, ông ta không mang ra hay là bị
mất chăng?
– Không, cha, ông ta đem viên kia giấu ở một nơi khác. Ông ta nói người trong võ
lâm ai ai cũng muốn đoạt được “Huyết Kết Ngọc Uyên Ương”, ông ta sợ nếu mang cả
đôi bảo ngọc kia trên người, nhỡ bị phát hiện ra tất sẽ bị giết mà đoạt đi, cho nên chỉ
mang theo một viên…
Trương Viễn Đình thở dài nói:
– Khá lắm Lý Thăng! Lan nhi, thế còn lại một viên “Huyết Kết Ngọc Uyên Ương”,
ông ta cất giấu ở đâu, có từng nói với con không?
Trương Tiêu Lan gật đầu đáp:
– Ông ta nói viên ngọc còn lại giấu trong mắt phụng trong khu vườn hoang Hoa
gia…
Trương Viễn Đình cắt ngang hỏi lại:
– Nơi nào?
– Trong mắt phụng khu vườn hoang Hoa gia.
Trương Viễn Đình giọng đầy ngạc nhiên nói:
– Mắt phụng, trong vườn hoang Hoa gia lấy đâu ra Phụng…
Lão thoáng chút trầm ngâm rồi nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Thiếu hiệp có phát hiện thấy Phụng Hoàng trong vườn hoang Hoa gia chứ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
– Không.
Lãnh Ngưng Hương chen vào nói:
– Tiến bối, tôi có thể nói một câu chứ?
Trương Viễn Đình vội nói:
– Lãnh cô nương sao còn khách khí, có gì xin cứ nói.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Khu vườn hoang Hoa gia tôi cũng đã đến qua, lúc ấy vô tâm nên không để ý, thế
nhưng giờ nghĩ lại thì trong vườn ấy chẳng lấy đâu ra phụng. Nhưng nếu nghĩ ra thì
“phụng” mà Lý Thăng nói đến khả năng là hình phụng điêu khắc chạm trỗ trên gỗ trên
kia chăng!
Trương Viễn Đình vỗ tay đánh đét một tiếng, vui mừng reo lên:
– Đa tạ Lãnh cô nương chỉ giáo, khu vườn hoang Hoa gia lớn như thế, chúng ta
phải chia nhau ra đi tìm, hễ nơi nào có hình điêu khác chạm trổ thì phải xem thật kỹ,
nhất quyết tìm ra!
Trương Tiêu Lan nói:
– Thế thì đi…
– Không vội!
Trương Viễn Đình giơ tay ngăn lại, nói tiếp:
– Cứ nói hết chuyện của con rồi đi chưa muộn, Lý Thăng còn nói với con những gì
nữa không?
Trương Tiêu Lan chau mày như cố nhớ lại, cuối cùng lắc đầu nói:
– Không còn gì nữa.
Trương Viễn Đình hỏi:
– Lý Thăng vì sao chết?
Trương Tiêu Lan nghe hỏi thì mặt ám tối lại đáp:
– Ông ta cắn lưỡi tự tuyệt…
Lý Tồn Hiếu mặt biến sắc kêu lên:
– Cô nương nói thế nào?
Trương Tiêu Lan bị thương nói:
– Lý Thăng nói lão thân già còm cõi, lại thêm tàn phế, cố sống lây lất hai mươi
năm nay là chỉ để tìm cho được Lý phu nhân, và Lý thiếu hiệp giao đôi “Huyết Kết
Ngọc Uyên Ương”. Giờ tôi tìm đến gặp lão ta, lão ta tin tưởng ở tôi, xem như sứ mệnh
thiêng liêng nhất lão tự đặt ra cho mình đã hoàn thành, cho nên…
Nói đến đó, cô nàng cúi thấp đầu hai vai rung lên.
Lý Tồn Hiếu than dài một tiếng nói:
– Lý gia thiếu nợ Lý Thăng quá nhiều!
Trương Viễn Đình nói:
– Lý Thăng trung can nghĩa đảm trên đời này hiếm thấy. Lan nhi…
Trương Tiêu Lan nghe gọi thì ngẩng đầu lên lau khô nước mắt.
Trương Viễn Đình lại hỏi:
– Con gặp Hầu Ngọc Côn lúc nào?
– Sau khi chôn Lý Thăng xong.
– Hắn có hỏi con về viên “Huyết Kết Ngọc Uyên Ương” còn lại ở đâu không?
– Có hỏi, con trả lời hắn năm xưa khi chạy thoát ra khỏi “Thính Đào Sơn Trang”,
Lý Thăng chỉ mang theo được một viên, viên còn lại bị chôn vùi trong đống tro tàn
“Thính Đào Sơn Trang”!
Trương Viễn Đình quan tâm hỏi:
– Hầu Ngọc Côn chịu tin sao?
Lãnh Ngưng Hương chen vào nói:
– Tiến bối, Hầu Ngọc Côn tin hay không đã chẳng còn quan trọng.
Trương Viễn Đình thoáng chút ngạc nhien, nhưng rồi gật đầu nói:
– Cô nương nói đúng…
Lại nhìn con gái mình lão nói tiếp:
– Lan nhi, vậy thì người nào mang con đến Lãnh Nguyệt Môn?
Trương Tiêu Lan đáp:
– Người kia gầy gầy cao cao, tuổi ngoài ba mươi, thân vận hoàng bào…
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Hẳn là Cung Thiên Cầu.
Trương Viễn Đình hỏi lại:
– Hắn đã mang con đến Lãnh Nguyệt Môn rồi chứ?
Trương Tiêu Lan nói:
– Người kia điểm “Á huyệt” khiến con chẳng nói được, thế nhưng con vẫn nhìn
thấy, con không biết nơi đó là nơi nào, nhưng đình viện rất lớn, xem ra còn lớn hơn
vường hoang Hoa gia nhiều.
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Có lẽ đúng là Lãnh Nguyệt Môn.
Ngừng lại giây lát lão hỏi tiếp:
– Con có nhìn thấy người nào không?
– Ngoài người cao gầy kia ra, chỉ nhìn thấy vị tổng quản “Lãnh Nguyệt Môn” và
Liễu Ngọc Lân.
– Không thấy Cơ bà bà ư?
– Không.
Trương Viễn Đình buông tiếng thở dài nói:
– Xem ra Cơ bà bà chẳng phải là người dễ gặp…
Rồi chuyển ánh mắt nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Thiếu hiệp, giờ thì chúng ta đến khu vườn hoang Hoa gia tìm viên “Huyết Kết
Ngọc Uyên Ương” hay là chờ Ôn cô nương trở về?
Lý Tồn Hiếu suy nghĩ rồi nói:
– Ôn cô nương nói lâu lắm chỉ một canh giờ là trở lại, chúng ta nên chờ cô ấy về
rồi đi cũng chưa muộn, đằng nào có thêm một ngừơi vẫn dễ tìm hơn.
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Được, nghe theo thiếu hiệp vậy.
Bấy giờ bốn người ngồi chuyện phiếm chờ đợi, nói là một canh giờ, thế nhưng
đến giờ mà vẫn chưa thấy Ôn Phi Khanh trở về.
Thời gian trôi qua chậm chạm với người chờ đợi, mặt trời đã chênh chếch, nhưng
Ôn Phi Khanh vẫn chẳng thấy đâu.
Cả bốn người đều sốt ruột, nhất là Lý Tồn Hiếu, chàng trong lòng cảm thấy lo
lắng bất an.
Trương Viễn Đình cuối cùng đành lên tiếng:
– Thiếu hiệp, tôi xem ra Ôn cô nương đã gặp chuyện.
Lý Tồn Hiếu chau mày nói:
– Tiến bối, tôi muốn đến Lãnh Nguyệt Môn xem sao!
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Tôi đã sớm nhận ra điều này. Thiếu hiệp, Lệnh Hồ cô nương hiện giờ vẫn còn ở
tại Hàn Tinh Môn, đúng chứ?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Đúng, tiền bối, thế nào?
Trương Viễn Đình giậm chân nói:
– Lẽ ra ta phải nghĩ sớm, thiếu hiệp, Ôn cô nương nhất định bị chúng giữ lại trong
Lãnh Nguyệt Môn.
– Tiến bối, như vậy là sao?
– Thiếu hiệp, Cơ bà bà mang Lệnh Hồ cô nương gả cho Liễu Ngọc Lân, “Hàn Tinh
Môn” hay được tin này tất sẽ tức giận, Cơ bà bà đã đi trước một bước bắt giữ Ôn cô
nương, đương nhiên là để đổi lại cháu gái của mình đang còn ở trong Hàn Tinh Môn!
Lý Tồn Hiếu đầu mày nhíu chặt, qua đi một lúc mới giãn ra, gật đầu nói:
– Tiền bối nói không sai, tôi cũng sơ ý không nghĩ đến chuyện này, nếu không thì
chẳng bao giờ tôi để cho Ôn cô nương đến Lãnh Nguyệt Môn…
Nói đến đó ánh mắt chàng như ngưng kết lại nhìn Trương Tiêu Lan nói:
– Trương cô nương có nhận ra đại viện nằm phương hướng nào không?
Trương Tiêu Lan chau mày nghĩ lại nói:
– Ra khỏi cửa sau vườn hoang hoa gia đi về hướng đông bắc…
– Đa tạ cô nương.
Rồi quay nhìn Trương Viễn Đình nói tiếp:
– Tiến bối và Lãnh cô nương cứ ở trong khách điếm chờ tôi…
Trương Viễn Đình thốt lên:
– Thiếu hiệp muốn đi…
– Đúng, tiền bối, tôi không thể không đi một chuyến!
Lãnh Nguyệt Môn tiến lên một bước gần chàng nói:
– Tôi đi cùng huynh.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
– Đa tạ hảo ý cô nương…
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Thêm một người thì có thể trợ lực cho huynh…
Trương Viễn Đình nói:
– Thiếu hiệp, Lãnh cô nương nói phải, thiếu hiệp nếu như đã muốn đi thì cũng
cần có người trợ lực. “Phi Thuý Cốc” dụng độc thành danh khiến người ta phòng cũng
vô ích, khi cần thiết Lãnh cô nương có thể trợ giúp công tử một tay.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Điều này tôi biết, thế nhưng thân thế của Lãnh cô nương…
Lãnh Ngưng Hương nói ngay:
– Phi Khanh thư thư coi tôi như tỷ muội, vì cô ấy mà tôi bất chấp tất cả.
Lãnh Ngưng Hương nói một câu nghe thật khéo, một chữ “tình” với chàng chẳng
hề để biểu lộ ra ngoài.
Với cha con Trương Viễn Đình thì chẳng rõ, nhưng Lý Tồn Hiếu là người thông
minh thế nào lại không nhận ra được, chàng nghe còn chút do dự nói:
– Nếu đã như thế thì tôi cũng chẳng tiện ngăn cản cô nương…
Trương Viễn Đình nói:
– Sau khi thiếu hiệp và Lãnh cô nương đi rồi, cha con chúng tôi cũng sẽ rời khỏi
đây. Chúng ta không thể không đề phòng Lãnh Nguyệt Môn lại giở trò tiếp, rất có thể
đến đây bắt cha con chúng tôi.
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Thế thì chúng tôi có thể gặp lại tiền bối ở đâu?
– Thiếu hiệp còn nhớ ra ký hiệu của tôi đấy chứ, thiếu hiệp chỉ cần lần theo ký
hiệu để lại thì nhất định tìm ra cha con chúng tôi.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tôi không dám nói bao giờ thì đi tìm tiền bối, thế nhưng xong chuyện nhất định
sẽ đi. Tiền bối và Trương cô nương xin cẩn thận, tôi đi đây!
Nói rồi ôm quyền thi lễ, đoan quay người định ra cửa.
Vừa đúng lúc này trong viện một người bước vào, một người vận hoàng bào dong
dỏng cao.
Trương Viễn Đình nói:
– Thiếu hiệp xem ra chẳng cần đi nữa.
Chỉ thấy người áo vàng kia bước nhanh đến nói:
– Người của Lãnh Nguyệt Môn cầu kiến Lý thiếu hiệp.
Lý Tồn Hiếu sãi chân bước ra ngoài nói:
– Lý Tồn Hiếu đây, các hạ có gì chỉ giáo?
Người kia nhảy tới đứng ngay dưới diềm nhà, đối diện với Lý Tồn Hiếu nói:
– Liễu công tử lệnh tại hạ mang đến cho Lý thiếu hiệp một phong thư.
Nói rồi lấy ra một phong thư hia tay đưa đến.
Lý Tồn Hiếu đón lấy, Lãnh Ngưng Hương bước lại bên chàng, giơ tay tranh lấy
phong thư, xé phong bì lôi bức thư ra, rồi mới trao cho chàng.
Hành động này của nàng là rất có ý, vì tình lang nàng đề phòng đối phương có
thể thi thố độc trên thư.
Lý Tồn Hiếu đa tạ một tiếng, tiếp lấy bức thư đọc rất nhanh, trên nét mặt chàng
thay đổi, ngước mắt nói:
– Đây thực ra là chủ ý của ai, của Cơ bà bà hay là Liễu Ngọc Lân?
Hoàng bào nhân nói:
– Liễu công tử là rễ tương lai của Lãnh Nguyệt Môn, nên ý của Liễu công tử cũng
là ý của Cơ bà bà.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Vậy thì nhờ các hạ về bẩm báo lại với Liễu Ngọc Lân, ngày mai khi mặt trời
lặn, tôi sẽ gặp anh ta tại khu vườn hoang Hoa gia.
Hoàng bào nhân cúi người lĩnh ý, rồi quay gót bước đi.
Lãnh Ngưng Hương đột nhiên nói:
– Các hạ xin ngừng bước.
Hoàng bào nhân quy người ngưng mắt nhìn cô ta.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Tôi xin thỉnh giáo một chút, các hạ xưng hô thế nào, trong “Lãnh Nguyệt
Môn”…
Hoàng bào nhân đáp:
– Tại hạ họ Phan, đương chức Tuần sát.
– Thì ra là Phan tuần sát, tôi thất kính.
Phan tuần sát chẳng nói gì.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Liễu công tử đã có thư đến, theo lễ thì Lý thiếu hiệp cũng nên có thư phản hồi,
ở đây ta có một phong thư nhờ Phan tuần sát mang về cho Liễu công tử.
Nàng nói rồi quay người đi nhanh vào trong phòng, lát sau quay ra với một phong
thư trên tay trao cho Phan tuần sát, chỉ thấy bên ngoài phong thư đề “Liễu công tử thân
khải”.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Phiền các hạ một chuyến!
Phan tuần sát chẳng nói thêm câu nào, nhận thư rồi đi ngay.
Bấy giờ liền nghe Trương Viễn Đình từ phía sau lưng cười nói:
– Thiếu hiệp chẳng cần phải đi Lãnh Nguyệt Môn, chỉ cần Liễu Ngọc Lân tự tay
bóc thư, thì hắn sẽ ngoan ngoãn tự mình tiễn Nhị cô nương về đây!
Lý Tồn Hiếu ngớ người nhìn Lãnh Ngưng Hương nói:
– Cô nương viết gì trong thư?
Lãnh Ngưng Hương cười cười nói:
– Huynh không trách tôi tự có chủ ý chứ!
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười nói:
– Cô nương khéo nói, có điều… con người Liễu Ngọc Lân cũng rất gian giảo ma
mãnh.
Lãnh Ngưng Hương cười nhạt nói:
– Cho dù hắn ma mãnh đến đâu, trừ phi hắn không chạm tay đến phong thư, chỉ
cần hắn mở thư ra xem thì còn lo gì hắn không trúng độc, đây là lấy đạo người trị người
mà thôi. Trên thư tôi thi triển “Vô hình độc”, ngoài tôi ra thì chẳng ai có thể cứu nổi
hắn. Theo tôi thấy, Cơ bà bà đến lúc đó chẳng nỡ nào bỏ đứa cháu rễ tương lai của
mình!
– Đa tạ cô nương.
– Đừng khách khí với tôi, đây là lần đầu tiên trong đầu tôi dùng đến “Vô hình
độc”. Đối phó với con người như Liễu Ngọc Lân, cần chọn thủ đoạn thích hợp mới
thành công!
Trương Viễn Đình chen vào hỏi chuyện khác:
– Thiếu hiệp, Liễu Ngọc Lân trong thư hắn nói gì thế?
Lý Tồn Hiếu liền trao phong thư trên tay mình cho Trương Viễn Đình nói:
– Tiền bối xin cứ xem.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Tôi đã thử, trên thư hắn không thi độc.
Trương Viễn Đình khi ấy liền tiếp lấy bức thư đọc. Lý Tồn Hiếu nhìn Lãnh Ngưng
Hương nói:
– Thì ra vừa rồi cô nương tranh lấy bức thư xé ra là sợ Liễu Ngọc Lân thi độc trên
thư?
Lãnh Ngưng Hương nhìn chàng cười hàm tiếu nói:
– Nếu không thế thì tôi làm sao tranh lấy phong thư!
Lý Tồn Hiếu cố tránh đôi mắt thâm sâu lộ chân tình của cô nàng, nói:
– Đa tạ cô nương.
Trương Viễn Đình xem xong thư nói:
– Thiếu hiệp, thì ra Liễu Ngọc Lân yêu cầu thiếu hiệp mang viên “Huyết Kết Ngọc
Uyên Ương” thứ hai và bức “Tàng Bảo Đồ” đến khu vườn hoang đổi lấy Ôn cô nương…
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Tôi biết hắn chẳng khi nào chịu thôi!
– Thiếu hiệp có nhận ra điều gì đáng nghi ngờ trong bức thư này không?
– Ý tiền bối chỉ…
– Liễu Ngọc Lân muốn nắm được bức “Tàng Bảo Đồ”!
Lý Tồn Hiếu ngớ người nói:
– Tiền bối muốn nói trong viên ngọc kia trống không?
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Lý ra phải là vậy, nếu không thì hắn chẳng khi nào còn đòi thiếu hiệp trao bức
“Tàng Bảo Đồ”.
Lý Tồn Hiếu chau mày mơ hồ nói:
– Nửa bức “Tàng Bảo Đồ” kia đi đâu chứ? Chẳng lẽ đúng như Lãnh cô nương nói,
Hàn thúc thúc của tôi đã sớm lấy mất bức “Tàng Bảo Đồ”?
Trương Viễn Đình trên mặt cũng hết sức hồ nghi nhìn Trương Tiêu Lan nói:
– Lan nhi, Lý Thăng khi giao cho con viên ngọc, có nói bên trong nó chẳng có gì
hay không?
Trương Tiêu Lan lắc đầu nói:
– Không, chẳng nghe ông ta nói gì.
Trương Viễn Đình trầm ngâm chau mày thốt lên:
– Thế thì lạ…
Đột nhiên ngửng đầu ngưng mắt nhìn chàng nói:
– Thiếu hiệp, chúng ta sao không đi tìm viên ngọc thứ hai xem sao?
Lý Tồn Hiếu cũng nhìn lại lão vẻ hoài nghi nói:
– Tiền bối nghi ngờ nửa bức “Tàng Bảo Đồ” kia cũng nằm trong viên ngọc “Huyết
Kết Ngọc Uyên Ương” thứ hai chăng?
– Tôi chỉ nghĩ như vậy, nhưng không dám tin chắc.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Tiền bối nói như vậy, tôi nghĩ rất có khả năng, vì vị Lý Thăng kia chẳng thể nào
trao cho Trương cô nương chỉ là một đôi “Huyết Kết Ngọc Uyên Ương” rỗng không vô
tích sự!
Lý Tồn Hiếu nghe ra cũng có lý, trầm ngâm thêm một lúc cuối cùng nói:
– Thôi được, chúng ta đằng nào thì cũng phải đi tìm cho ra viên ngọc đó, giờ đi
thôi!
Trương Viễn Đình nôn nóng nói:
– Đi thì đi nhanh, chúng ta phải lợi dụng khi trời còn sáng để tìm, chờ đến tối rồi
thì chẳng thấy gì là gì!
Trương Tiêu Lan nói:
– Hay là chúng ta mang thêm đèn để tìm?
Trương Viễn Đình nói:
– Mang được đèn đi thì sợ gì trời tối, thế nhưng muốn qua mắt người Lãnh Nguyệt
Môn mà mang theo đèn trong đêm, há chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này!
Trương Tiêu Lan nghe ra thì hiểu, đương nhiên về kinh nghiệm và kiến thức cô
nàng còn rất kém, chỉ im lặng không nói gì.
Bấy giờ cả bọn bốn người kéo nhau trở lại khu vườn hoang họ Hoa, bốn người
chia nhau thành hai nhóm chia ra đi tìm. Cha con Trương Viễn Đình một nhóm, Lý Tồn
Hiếu cùng với Lãnh Ngưng Hương.
Khi đến khu vườn hoang trời đã xế chiều, tìm chẳng mấy chốc thì trời sập tối hẳn.
Trời tối không có nghĩa là chẳng thấy gì cả, nhưng để tìm đồ vật trong khu vườn
hoang này thì xem ra vất vả hơn nhiều so với ban ngày.
Tìm một hồi bốn người gặp lại nhau trước cổng khu vườn, chỉ nhìn nhau lắc đầu
thở dài.
Trương Viễn Đình chau mày giọng đầy kinh ngạc nói:
– Trong khu vườn Hoa gia này từ tường đá cho đến cột gỗ, chẳng thấy nơi nào có
khắc hình phụng, Lý Thăng sao lại bảo viên “Huyết Kết Ngọc Uyên Ương” giấu trong
mắt phụng chứ?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tiền bối, Lý Thăng đã nói thế thì trong khu vườn này nhất định có hình phụng,
nếu không thì chẳng bao giờ ông ta nói thế trước lúc chết!
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Thiếu hiệp nói không sai, thế nhưng chúng ta đã tìm qua…
Lãnh Ngưng Hương chen vào nói:
– Có lẽ chúng ta tìm chưa hết.
Trương Viễn Đình nói:
– Có lẽ…
Lão ngừng lời cười khổ, rồi lắc nhẹ đầu nói tiếp:
– Hôm nay đã muộn, ngày mai chúng ta lại đến…
Nói đến đó hốt nhiên lão quay mặt nhìn Trương Tiêu Lan gằn hỏi:
– Lan nhi, con không nghe nhầm đấy chứ?
Trương Tiêu Lan lắc đầu nói
– Không thể nhầm được, Lý Thăng rõ ràng nói viên “Huyết Kết Ngọc Uyên Ương”
thứ hai giấu trong mắt phụng trong khu vườn hoang Hoa gia.
Trương Viễn Đình chẳng nói gì, chỉ chau mày trầm ngâm…
Một đêm qua yên tĩnh.
Không thấy động tĩnh gì từ phía Lãnh Nguyệt Môn, cũng không thấy một bóng
người của Lãnh Nguyệt Môn xuất hiện.
Khi còn lại hai người với nhau, Trương Viễn Đình mới trao cho Lý Tồn Hiếu một
chiếc hộp gỗ tử đàn hương. Trong chiếc hộp chứa một phong thư, phong thư này chẳng
biết là ai gửi cho ai, chỉ thấy Lý Tồn Hiếu vừa đọc thư vừa rơi nước mắt.
Cũng vì bức thư này, mà đêm ấy khiến Lý Tồn Hiếu chẳng thể chợp mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người lại kéo nhau đến khu vườn hoang Hoa gia.
Ban ngày tìm kiếm quả là dễ dàng hơn nhiều, bốn người vẫn chia ra hai hướng đi tìm
kiếm như hồi chiều qua.
Thế nhưng, suốt một buổi sáng vẫn y nhiên không sao tìm thấy, đừng nói là “mắt
phụng”, mà đến một hình thù gì na ná hình “phụng” cũng không hề nhìn thấy.
Bốn người gặp lại nhau với nét mặt thất vọng và ngạc nhiên, Trương Viễn Đình
buông tiếng thở dài nói:
– Thế này là thế nào chứ?
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười khổ nói:
– Ai biết được!
Lãnh Ngưng Hương là người vẻ kiên nhẫn nhất nói:
– Lý Thăng vốn đã sợ mang hai viên ngọc “Huyết Kết Ngọc uyên ương” trong
người bị người ta đoạt mất nên cất giấu một viên, tất nhiên nơi cất giấu phải là nơi rất
kín đáo, chẳng thể dễ dàng tìm được!
Trương Viễn Đình nói:
– Lãnh cô nương nói có lý, nhưng cả khu vườn này chúng ta đã tìm khắp…
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói:
– Tiến bối, theo tôi thấy chúng ta vẫn chưa tìm hết.
– Sao? Cô nương?
– Vị Lý Thăng kia nói với Trương cô nương viên”Huyết Kết Ngọc Uyên Ương” thứ
hai giấu trong mắt phụng trong khu vườn hoang Hoa gia, như vậy thì nó chắc chắn nằm
trong khu vườn này chứ chẳng nghi. Hiện tại chúng ta tìm chưa ra, có nghĩa là chúng ta
vẫn chưa tìm hết khu vườn này!
Trương Viễn Đình cười khổ nói:
– Giờ mà tìm lại, có nước chúng ta lật lân từng viên gạch ngọn cỏ trong khu vườn
này.
Trương Tiêu Lan nói:
– Chẳng lẽ tôi nghe nhầm? Tôi rõ ràng là nghe ông ta nói viên “Huyết Kết Ngọc
Uyên Ương” thứ hai giấu trong mắt phụng…
Cô ta vẫn một mực khẳng định câu mình nghe được chẳng sai, vậy mà cả bọn đã
tìm đi tìm lại mấy lần vẫn không thấy, thế thì viên ngọc kia nằm ở đâu chứ?
Trương Viễn Đình vẻ hơi bực tức nói:
– Sao ngươi không hỏi cho rõ?
Trương Tiêu Lan nói:
-Con cũng nghĩ hỏi cho rõ ràng, nhưng lão Lý Thăng nói xong câu này thì…
Cô ta im lặng, chẳng nói hết câu.
Trương Viễn Đình hiểu ra, thở dài thườn thượt, chẳng nói gì thêm.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tiền bối, xưa nay có câu “Kỳ trân di bảo, duy người có đức mới được”, điều này
không thể miễn cưỡng. Giờ đã đến ngọ rồi, chúng ta về khách điếm ăn uống nghỉ ngơi,
đến chiều nói chuyện tiếp.
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Đành thế thôi.
Nói rồi quay người bước đi.
Lý Tồn Hiếu cũng quay gót bước theo lão…
Đột nhiên nghe Trương Tiêu Lan kêu lên:
– Chậm chân, cha!
Trương Viễn Đình giật mình dừng chân quay lại hỏi:
– Gì thế, Lan nhi!
Khi ấy nhìn thấy Trương Tiêu Lan chỉ tay vào một chỗ bóng râm trước tòa tiểu lâu
đổ nát, hai mắt cô nàng mở tròn xoe nói:
– Kia là gì…
Trương Viễn Đình ngưng thần nhìn rồi cả người run lên, buộc miệng thốt:
– Đầu phụng….
Đúng vậy, đó là một chiếc đầu phụng, chiếc đầu phụng này chẳng phải bằng đá
chạm hay gỗ khắc , mà là bằng lá cây kết lại ánh mặt trời chiếu xuống mới nhìn thấy
được!
Lý Tồn Hiếu định thần nói:
– Thì ra là nơi này!
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Vị Lý Thăng này thật là phí nhiều tâm trí.
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Lãnh cô nương cũng không kém, chiếc đầu phụng này nếu không chú ý thì thực
khó mà nhận ra được, ai có thể ngờ tới đầu phụng là một tán lá kết lại thành. Nếu
chẳng phải đúng ngọ bóng râm rọi xuống thì chẳng nhận ra được, trong một ngày cũng
chỉ vào giờ này mới nhìn thấy được hình đầu phụng. Nếu chẳng phải Lan nhi vô tình
nhìn thấy thì chúng ta đã bỏ lỡ qua cơ hội này, xem như tìm tung cả khu vườn này lên
cũng phí công!
Trương Tiêu Lan nhỏ giọng nói:
– Cha trước tiên khoan vội nói nhiều, biết đúng hay không đúng!
Trương Viễn Đình nói:
– Cả khu vườn hoang lớn thế này, duy nhất nhìn thấy chiếc đầu phụng này quyết
chẳng sai được. Thiếu hiệp, chúng ta đến xem sao!
Dứt lời khoát chân đi trước.
Đến trước toà phế lâu nhìn, mới thấy chiếc đầu phụng kia đầy đủ mào, mắt mỏm.
Trương Viễn Đình chỉ tay vào nơi tròn sáng nói:
– Thiếu hiệp, kia là mắt phụng.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tiền bối, chẳng lẽ viên “Huyết Kết Ngọc uyên ương” cất giấu trong đó?
– Nếu như Lý Thăng đã nói thế thì quyết chẳng sai, để tôi moi tìm xem!
Nói rồi lão ngồi xuống, rút ra một ngọn chuỷ thủ moi đất lên, moi sâu chừng hai
ba xích, ngọn chủy thủ trong tay lão chạm phải một vật gì rất cứng.
Trương Viễn Đình tay càng moi nhanh hơn, qua thêm một lúc mới lộ ra được một
chiếc hộp thiết, bên ngoài đã gỉ sét.
Trương Viễn Đình mặt nhễ nhãi mồ hôi, nhưng nét mặt mừng thì không tả được,
hai tay khệ nệ bưng chiếc hộp thiết lên cười khà khà nói:
– Đây rồi, thiếu hiệp.
Tiếp rồi lão tìm cách cạy nắp hộp, chẳng sai chút nào. Bên trong chứa một viên
“Huyết Kết Ngọc Uyên Ương”, bên cạnh còn có thêm một cuộn da dê.
Trương Viễn Đình chẳng dám động vào, hai tay đưa tới trước mặt Lý Tồn Hiếu
nói:
-Thiếu hiệp, xin xem qua.
Lý Tồn Hiếu chẳng khách khí, tiếp lấy chiếc hộp, đem tấm da dê mở ra xem. Đó
là nửa bức đồ, bên trên vẽ cảnh sơn thủy một vùng nào đó rất rõ ràng.
Lý Tồn Hiếu chỉ tay lên một ký hiệu “X” ghi trên bức đồ nói:
– Tiền bối, đây khả năng là nơi chứa bảo vật!
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Có lẽ không sai, thế nhưng bức đồ này vẽ hình thế nơi nào thì chưa nhìn ra
được.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Ba tòa núi đứng thành hình tam giác, thế núi như vậy ít thấy ở Trung nguyên.
Tôi nhớ ra Nam mang một vùng có thể núi tương tự như vậy.
Trương Viễn Đình ngước mắt nhìn cô ta hỏi:
– Cô nương nói là nơi nào?
– Tiền bối có biết một nơi gọi là “Miêu Cương Bát Động” không?
– Tôi nghe nói qua, chẳng lẽ ở…
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói:
– Nơi đó ở trong “Miêu Cương Bát Động”!
Trương Viễn Đình chỉ chau mày im lặng không nói gì.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Sao, tiền bối, “Miêu Cương Bát Động” rất khó đến lắm sao?
Trương Viễn Đình nhìn chàng hỏi lại:
– Thiếu hiệp chưa từng nghe nói qua “Miêu Cương Bát Động”?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
– Chưa.
Trương Viễn Đình nói:
– Về “Miêu Cương Bát Động” thì tôi chẳng biết nhiều lắm, thiếu hiệp cứ hỏi Lãnh
cô nương. Lãnh cô nương kiến thức quãng bá, lại ở gần vùng Miêu Cương…
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười nói:
– Tiền bối quá khen, những điều tôi biết cũng chỉ có hạn.
Trương Viễn Đình nói:
– Cô nương, đây chẳng phải là chuyện khách sáo, thiếu hiệp tương lại tất có một
lần đến Miêu Cương, binh pháp có câu: “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”!
Lãnh Ngưng Hương thay đổi ngữ khí nói:
– Đã lấy được “Huyết Kết Ngọc Uyên Ương” chúng ta không nên lưu lại đây lâu,
trở về khách điếm rồi nói chuyện.
Trương Viễn Đình giật mình nhìn trời nói:
– Nhất thời cao hứng quên mất, nếu cô nương không nhắc thì ta chắc cũng không
biết gì là đói!
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười, Lý Tồn Hiếu cũng cười, một nụ cười thật sự mà lâu
lắm rồi mới thấy trên mặt chàng.
oOo