Bạn đang đọc Thị Mầu – Chương 30: Tư Xuân
Hơi rượu đã bay mất tám phần. Mà gian buồng theo nhịp tim Mầu đập, vẫn chuếnh choáng men say.
Mầu xọc hai bàn tay vào mái tóc sớm đã xổ tung, nắm chặt, lắc tràn.
Chết thôi, Mầu đã làm cái quái gì thế này. Sao khi ấy lại ghì đầu Nô như đứa đói khát thế. Hay tại lâu nay sóng gió nó tạt vào mặt còn chưa đủ rát, nên cô mới sinh đổ đốn, không biết trời trăng là gì!
Ngày mai làm sao nhìn mặt Nô được nữa đây.
Người Mầu vẫn còn bủn rủn, bởi dư âm của nỗi phấn khích, bởi sợ hãi tột độ. Các khớp xương lập cập hồi lâu đến mỏi rũ. Tiếng gào tụ trong lồng ngực, tức nghẹn, chỉ muốn được xổ ra thành tiếng. Trời đất quỷ thần ơi, sao cô lại điên rồ như thế. Rõ ràng, cái lúc Nô chạm tay vào má, Mầu đã không còn đủ mông lung để hùa theo cơn dại dột đó nữa rồi. Cái ý thức phải tránh xa Nô, xem Nô là điểm chí mạng không thể động tới, mãnh liệt đến mức vào lúc mấu chốt Mầu đã kịp nhận ra tình thế nguy hiểm mình đang vướng vào. Ấy thế mà quỷ ma dẫn lối thế nào cô lại tự bịt mắt vấp thẳng tới, níu chặt lấy cổ anh.
Níu thì cũng thôi, lại còn không biết xấu hổ sấn sổ hôn anh. Môi Mầu đến giờ vẫn tê rần, khoang miệng đượm vị tanh ngọt. Gì mà như quân dở nghén, hôn đến tươm cả máu lợi.
Mầu chôn mặt vào chăn, thùm thụp đấm liên tiếp. Bỏ thầy rồi, sáng ngày mai Mầu biết sống tiếp ra sao.
Còn cái tên Nô không sợ chết kia nữa, hẳn là được tiếp chút men, gan cùng mình, lại dám châm lửa lên Mầu, xong kém cỏi để Mầu lấn lướt, cuối cùng không biết đúng sai hùa theo, điên dại như thế, suýt chút làm Mầu không dừng được.
Mầu rờ tay vào những mảng da thịt nóng rẫy, vẫn vẹn nguyên cảm giác châm chích, cân cấn khi đầu tóc Nô dụi vào. Hổ thẹn nhớ cảm giác cuộn đau cả khoang bụng lúc ấy. Cố gập người thật chặt, Mầu vẫn không chối nổi sự ướt át rành rành nơi kia.
Mà trông cái ánh mắt mơ hồ của Nô hồi nãy, lúc bị Mầu đẩy ngã, có khi nào anh chẳng nhận thức được chuyện gì đã xảy ra? Mầu uống đã rượu, anh còn uống nhiều hơn. Nếu được trời thương tình, phù hộ cho cái trí nhớ của anh nó trắng xoá luôn thì tốt quá!
Mãi vật vã xỉ vả bản thân, Mầu không để ý đảo mắt đất trời đã chuyển qua năm mới. Bên tai Mầu vẳng lại tiếng pháo trúc nổ lét đét, tiếng trẻ con reo vui, tiếng người hò nhau đi bẻ lộc đầu năm. Hết thảy hoà trộn, ồn ã náo nhiệt đến mức Mầu cứ tưởng mình sẽ không thể nào mà ngủ nổi. Ai ngờ, giật mình cái, mở mắt đã thấy trời sáng bảnh. Nắng sớm hồng rực soi qua mấy khe hở, phủ lên má Mầu ấm áp. Mầu trở mình, vặn vẹo cả người đã tê bại, hé môi ra cười. Dư vị ngọt ngào của giấc mơ vẫn còn phảng phất đọng lại. Thôi thì kệ, mơ một chút chẳng hại gì.
Sớm mồng 1 tết, không gian im ắng, thi thoảng mới váng lên tiếng gà cục tác đòi ăn. Mầu nhón chân đi ra phòng ngoài, thấy cha vẫn đương say giấc. Cô lại gần phản, tỉ mẩn ngắm gương mặt an nhiên của ông, khoé miệng bất giác cong lên, mãn nguyện lẫn yêu thương tràn ngập cõi lòng.
Mầu lần nơi cạp váy, vỗ vỗ vào mấy bao vải đỏ đã dắt sẵn tự tối qua, định bụng chờ tới thời khắc giao thừa sẽ đem mừng tuổi thầy với lại mẹ con Nô, cuối cùng lỡ dở, giờ vẫn còn nằm nguyên đây. Nhưng không cần vội. Đã sang năm mới. Cả nhà đã cùng nhau bình an vượt qua. Dẫu có phong ba, nhưng thật may đều đã thu xếp được.
Tiết mồng 1 khéo chiều lòng người. Vừa hé cửa, thoắt trùm lên mặt Mầu là làn nắng sớm, là gió hây hẩy, mang theo cái thứ mùi đặc trưng chỉ riêng Tết mới có. Mầu nheo mắt, hít hà, vươn đôi vai mỏi nhừ, phấn khởi rộn bước đi vào bếp. Mồng 1 đầu năm, bếp đỏ lửa là cả năm ấy no ấm. Giờ Mầu phải nhanh tay chuẩn bị cơm cúng để kịp lúc thầy dậy còn sẵn sàng dâng hương. Cái kiềng đôi, bên nấu cơm, bên Mầu đặt thêm nồi nước mùi già. Nước sôi, khói trắng phùn phụt, vung nồi kêu lạch cạch, toả hương thơm ngát. Mầu ôm chân, tỳ má lên đầu gối thư giãn, cả người đung đưa, mắt lim dim tựa cô mèo lười đương sưởi ấm, đầy vui thích.
– Cô Mầu đã dậy rồi ạ – Nô chợt xuất hiện ở cửa, chào năm mới bằng điệu gãi gáy quen thuộc. Trông anh có cái vẻ lấm lét y kẻ trộm gà được biếu thêm nắm gạo, xong áy náy đứng dòm chủ nhà dò ý tứ, thật tức cười.
Xem ra anh thật sự say, khéo chỉ láng máng cái đoạn cô đẩy ngã anh vùng chạy đi, nên mới bầy ra vẻ mặt này, chứ không thì sớm nay hẳn đã mất tăm mất dạng. Mà Mầu kệ. Năm cũ qua rồi. Năm mới đã sang.
Phô rõ núm đồng tiền trên bầu má hồng đượm hương lửa, Mầu bật dậy, rút ra cái túi đỏ, hỉ hả lại gần nhét vào tay Nô:
– Năm mới tốt lành, anh Nô. Bình an và may mắn anh nhé! – Mầu xoe tròn đôi con ngươi nhìn anh, hướng cho ánh mắt vui vẻ rũ sạch tạp niệm, đến nỗi đốm áy náy nơi mắt Nô dần chấp chới rồi chuyển hẳn qua hoang mang. Quái, hay thật sự tối qua chả có gì hệ trọng xảy ra?
– Tôi xin – Nô thẫn người nắm chặt cái bao đỏ, cân cấn bên trong hình như là vài đồng xu.
Giờ anh nên vui mừng vì thái độ Mầu bình thường thế này hẳn là mình chưa kịp làm việc có lỗi hay là nuối tiếc vì chưa kịp làm đây.
Mầu trông mà tức cười, che miệng phì ra tiếng. Cô đánh lạc hướng, đẩy lưng anh thúc giục:
– Đi, giúp tôi cho gà ăn với, chúng nó đang kêu loạn xị, kẻo thầy tôi lại tỉnh bây giờ.
– Vậy, chúc cô năm mới tốt lành – Nô chậm chạp vớt vát, tay lần vào trong ngực áo lấy ra một vật được bọc trong khuôn vải nâu sạch sẽ. Nô đưa bằng cả hai tay, trân trọng, mắt không dám đối mắt Mầu – Tôi chẳng có gì, vật tiện làm lúc rảnh, không có gì to tát, cô cầm tạm.
Nô nuốt vào lời cuối “cô có thể không dùng cũng không sao”. Mầu mà không dùng chắc anh phải buồn lòng ghê gớm. Mất cả tháng tận dụng chút thời gian rảnh, đẽo đẽo, gọt gọt, chưa ưng lại sửa, rồi mài nhẵn, đánh bóng. Chỉ là mẩu gỗ lũa anh nhặt bờ sông, nhưng qua tháng ngày ấp ủ, nó dường như mang cả dáng hình nỗi lòng của anh. Giả mà thiếu đi chút gần gụi, thoải mái của Mầu hôm nay, nó có lẽ cũng mãi chỉ là mẩu gỗ vô giá trị nằm nơi ngực áo.
Mầu ngạc nhiên, có chút hồi hộp, nhận bọc vải bằng cả hai tay, đáp lại vẻ mong chờ của Nô liền mở cái bọc kia ra. Là một cây trâm dài độ gang tay màu trầm, thân trơn bóng lộ mấy đường vân uốn lượn đẹp mắt, phía đầu trâm có khắc một đoá hoa năm cánh đơn sơ. Mầu nhớ, đây là lần đầu tiên mình nhận được quà của Nô, trong lòng thoắt luân phiên thứ cảm xúc vừa ngọt, lại vừa đắng. Nhìn trâm là biết anh đã bỏ nhiều công chăm chút, chứ không phải chỉ tiện tay như lời anh nói.
Quà này, cái bao đỏ kia của cô sao mà sánh được.
Mầu hít hơi sâu, duyên dáng đưa cây trâm hẵng vương hơi ấm ra sau, ấn vào đoá hoa cho trâm luồn qua búi tóc. Chiếc trâm trơn nhẵn đậu lại, vừa vặn, khiến cho búi tóc của Mầu thêm phần sinh động.
– Cám ơn anh, tôi thích lắm! – Mầu đã lại cười tươi, chân thành nhìn Nô. Có mấy là cảm động, có mấy là cảm giác tiếc nuối, bởi lẽ cái con đường mà cả hai đều mong muốn kia, lại chẳng ai có đủ can đảm đặt chân lên.
– Cô nhận là tôi vui rồi – Bấy giờ Nô mới chịu nhìn thẳng Mầu một chút, xong vội quay lưng đi về phía chuồng gà. Đi mấy bước mới sực nhớ, tiếp lời – Tôi đi cho gà ăn.
Mầu cố giữ khuôn mặt tươi tắn, mà nghĩ Nô chẳng thấy được đâu, thế là chuyển vẻ tư lự nhìn theo tấm lưng to lớn đang dần khuất sau khúc rẽ.
Chuyện này có nghĩ nát cũng không hơn được gì, ưu tiên trước mắt của Mầu vẫn là hạnh phúc của Phú Ông. Sống chết gì cũng phải tiến hành xong xuôi mọi sự cái đã. Đành rằng là khổ tâm, là tiếc nuối, nhưng Mầu cũng không định vì chuyện xảy ra tối qua mà quay ngoắt phản bội nỗ lực bấy lâu nay. Giữa anh với cô còn từng nặng hơn thế. Chẳng phải cô vẫn bỏ qua được đấy sao. Vả, đã đến nước này rồi, còn chút ít nữa là mọi sự kết thúc tốt đẹp. Phú Ông có cô Hiền bên cạnh, dẫu con gái có gặp sự không hay, sẽ còn niềm níu kéo, sẽ không dễ nghĩ quẩn. Mầu chỉ cần nhẫn tâm thêm chút là được. Nụ cười rót thêm nhiều chút là tất cả sẽ qua.
Phú Ông chờ Mầu gọi mới tỉnh dậy. Hồi tối quá chén, xong ăn được gì cho ra sạch, Mầu hầu thầy rửa mặt bằng nước mùi già mà nghe bụng ông lục ục như nồi cháo cả sôi. Cô phì cười dấn tay lau mạnh hơn.
– Á, rát, cái con này. Phú Ông nguẩy đầu tránh khỏi tay Mầu.
– Cho thầy biết, uống lăm lắm cơ – Mầu trở giọng đanh đá – Mấy hôm nữa có người quản, xem thầy còn uống nữa hay thôi.
– Vớ vẩn – Phú Ông vẫn không bỏ tính trộm khoác loác – Tao mà sợ, có một chứ mười cô Hiền nhà mày cũng thế.
Mầu cười hì hì, không đôi co nữa, lấy ra bộ áo the, khăn xếp cho thầy diện. Ban thờ hôm qua được Mầu dọn dẹp sạch sẽ, tỷ mẩn lau bằng nước thơm, lộ màu nâu sáng bóng. Mầu bày biện đồ cúng đầy đủ, nhẩm thấy không còn thiếu gì mới vời thầy ra làm lễ. Phú ông nghiêm cẩn quỳ nơi chiếu, miệng lầm rấm khấn, nét mặt vô cùng trang trọng. Mầu đứng chầu bên cạnh đợi cha cần gì thì tiếp. Nhà Mầu có mỗi hai thầy con, thầy Mầu lại vô cùng yêu quý con gái, không đặt nhiều quy củ, cấm đoán. Ở mấy nhà Mầu biết, đều trọng nam khinh nữ, khu ban thờ thẳng xuống là tuyệt đối cấm lũ đàn bà, con gái bén mảng.
Tàn tuần hương, thầy con Mầu thụ lộc dùng bữa. Nô nhận phần Mầu chia đem về ăn với mẹ. Mầu ngại thầy không hài lòng, không dám tự ý xuống lán chúc tết mà cố tình phô trương trước mặt Phú Ông dúi bao lì xì mẹ Nô nhờ anh nhận giúp. Phú Ông thấy, suy nghĩ thế nào cũng hào phóng móc ra mấy đồng mừng tuổi hai mẹ con.
Ngày tết rỗi rãi, sinh hoạt muộn, ba bữa gộp lại còn hai. Mầu dọn dẹp xong xuôi mới qua nửa buổi sáng. Cái sự chúc tết tự xưa thầy Mầu vốn không thích cho lắm, không thích đến nhà ai cũng chẳng mong ai sang nhà mình. Vốn bởi lối xóm ông giao du không rộng, mà họ hàng thì càng gặp càng lắm sự nhiêu khê. Nhất là độ gần đây bao nhiêu chuyện xảy ra quanh nhà ông đều chẳng được lòng họ mạc. Nào là chuyện ông dễ dãi cho bà Gái về ở cùng, xong xẩy chuyện chửa hoang ầm ĩ, chuyện ông chối không nhận mệnh đóng góp thêm vụ bội chi nhà thờ họ, và nhất là chuyện ông hỏi vợ mà không thông qua họ tộc.
Nghe qua nghe lại rác cả tai, nên Phú Ông quyết định đóng cửa nhà, mạnh ai nấy di tản. Phú ông thì đi đám rượu quan hệ làm ăn. Mầu đánh tiếng rủ Thơ cùng đi lễ chùa đầu năm như đã định.