Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 46: Mất đi là trí nhớ chứ không phải khí chất
– Tang công tử, có thể đến trà lâu một chuyến không?
Hắn vẫn giữ nụ cười thanh lịch hòa nhã như cũ.
Nàng hiểu rõ, hắn không trách nàng, mà giận nàng. Điều này rất mâu thuẫn, nhưng nàng có thể khẳng định hắn oán nàng. Oán nàng không tìm hắn? Phải, đã lâu rồi họ không hề liên lạc.
Là nàng không có gì để nói với hắn, không còn mặt mũi nào để gặp hắn. Tình bằng hữu này là nàng vứt bỏ trước, thay lòng trước.
– Ừ.
Nàng nhất thời quên mất nên trả lời thế nào, chỉ có thể thốt một tiếng cho có lệ. Nàng đang định cất bước đi thì tay áo trái bị ai đó kéo.
Quay đầu lại, vẻ lạnh lùng trong mắt thoáng chốc mềm đi.
– Ngươi muốn đi?
Nàng hỏi.
Bạch y thiếu niên gật đầu, môi cong lên nở nụ cười như hồ ly.
– Đi theo đi.
Nàng cười khẽ, dẫn hắn theo.
Nàng không biết trên mặt Dung tam công tử hiện lên nụ cười.
Trong rừng ngoài huyện An.
Nam nhân hắc y ôm kiếm đột nhiên nói:
– Đúng vậy, người nọ……..quả thực quá giống!
– Đại nhân, giống gì thế? Chẳng lẽ ngài nói là người tối nay gặp phải trên đường?
Nam tử hắc y trẻ tuổi tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi.
– Phải, lúc đó tuy quá vội nhưng ta vẫn thấy, giữa chân mày người đó có một nốt chu sa!.
Con ngươi màu đen của nam nhân kia như phát sáng, tỏa ra một niềm tin kiên định.
– Nốt chu sa? Sao trên đời nhiều người có nốt chua sa giữa chân mày thế? Quê của ta gọi đó là “nốt mỹ nhân”, ngài không thể dựa vào cái nốt đó……….
Hắc y nam nhân xua tay ngắt lời người trẻ tuổi:
– Ngươi còn nhỏ tuổi, không biết nốt chu sa này là Tiên……..
– Hóa ra nốt đó là chấm lên à, vậy chẳng phải giống với chu sa trên tay nữ tử sao?
Người trẻ tuổi vừa nói vừa cười ra tiếng.
“Bốp”, ngón tay hắc y nam nhân đánh lên đầu người trẻ tuổi, cắt đứt tiếng cười của hắn.
Người trẻ tuổi vội vàng che miệng, quả thực thân phận người ta không cho phép hắn chê trách, hi hi.
– Tìm được manh mối chủ tử là chuyện vui, nhưng mà, đại nhân, thời gian chúng ta rời đi quá lâu rồi, nếu không về có thể sẽ dẫn đến nghi ngờ.
Người trẻ tuổi lo lắng nhìn về phía hắc y nam nhân.
Hắc y nam nhân gật đầu, nhiều năm tìm kiếm chủ tử mới có đầu mối vốn nên là chuyện đáng mừng nhưng ông phải trở về.
– Huyện An có vạn hộ dân, chúng ta không thể khẳng định chủ tử hiện đang du ngoạn hay sống lâu dài ở huyện An………
Nam nhân nhướng mày, rất nghiêm túc nói:
– Lãnh Đồng, chuyện tìm chủ tử giao cho ngươi, ta trở về báo cáo lại chuyện này……….hãy nhớ ngươi là tử sĩ, sứ mạng của ngươi là tìm chủ tử, bảo vệ ngài ấy suốt đời suốt kiếp cho đến hơi thở cuối cùng của ngươi.
Lời của nam nhân trong đêm tối càng toát lên vẻ trang nghiêm.
– Dạ. Lãnh Đồng nhớ kỹ.
Lông trên lưng Lãnh Đồng dựng cả lên, hắn khắc ghi những lời này vào sâu trong đầu, không dám bỏ sót chữ nào.
– Lạc đại nhân……..
Thấy hắc y nhân sắp đi, hắn vội vàng kêu:
– Lạc đại nhân, chủ tử còn có thể ư?…
Giọng của hắn rất nhỏ, mơ hồ không xác định, từ khi mới ra đời hắn đã được huấn luyện gian khổ, lớn lên có ký ức thì đã theo đại nhân tìm chủ tử, người chủ tử hắn chưa từng gặp mặt……….ký ức duy nhất của hắn về chủ tử chỉ là một nốt chu sa giữa đôi chân mày.
Lạc Khâu cau mày, điều Lãnh Đồng hỏi không phải là ông không lo lắng, nhưng câu trả lời của ông chỉ có thể là:
– Chúng ta là tử sĩ.
Trà lâu.
Tang Vi Sương dắt Lâu Kiêm Gia theo sau Dung Trinh, bọn họ đi rất chậm.
Lâu Kiêm Gia không hề thể hiện vẻ tò mò của trẻ con với thế giới mới lạ xung quanh, ánh mắt hắn không phải rơi vào người Tang Vi Sương thì chính là rơi vào mặt Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương nhẹ nhàng hỏi hắn:
– Đói bụng à?
Hắn lắc đầu, rất ngoan.
Đến nhã gian lầu hai, có tôi tớ của Dung tam công tử đích thân dâng trà, Tang Vi Sương nhận lấy, thổi mấy cái mới đưa cho Lâu Kiêm Gia.
Lâu Kiêm Gia nhận trà, gật đầu theo thói quen.
Ngón tay như ngọc của hắn cầm ly sứ trắng rất đẹp. Vi Sương phát hiện cho dù đã mất trí nhớ, đầu óc chỉ như đứa trẻ ba tuổi nhưng trong lúc vô tình hắn luôn thể hiện ra sự tu dưỡng cực kỳ tốt.
Có điều nàng không hề nhớ ở thư viện Thánh Phong nơi trấn Cốc Phong, Lâu Kiêm Gia được sinh ra trong danh gia vọng tộc?
Không đúng, trấn Cốc Phong nàng sống khi ấy vốn không phải là một nơi sung túc, những nhà phú quý trong trấn có thể đếm được trên đầu ngón tay, có điều Lâu Kiêm Gia được giáo dưỡng tốt như vậy, nàng cũng không quá kinh ngạc, bởi các sư phụ và học sinh ở thư viện Thánh Phong về lễ nghi cử chỉ quả thật vô cùng thỏa đáng.
Hiển nhiên điều này không thoát được ánh mắt của Dung tam công tử.
– Vi Sương, vị bằng hữu này của muội rất đặc biệt.
Tang Vi Sương không thể không nghe ra hắn nói một câu hai nghĩa bèn tránh nặng tìm nhẹ nói:
– Phải, huynh ấy bị mất trí nhớ, tâm trí cũng yếu.
Dung Trinh tuyệt đối không phải loại người khiến người ta chán ghét, lời này hắn đã nói một lần thì sẽ không nói lại lần thứ hai, rất tao nhã sai tôi tớ dâng điểm tâm.
Nếu là đứa trẻ ba bốn tuổi hoặc người có tâm trí thoái hóa như đứa trẻ ba bốn tuổi thì khi thấy đồ ăn ngon sẽ tò mò hứng thú, nhưng Lâu Kiêm Gia lại không như vậy, dáng vẻ hắn tuy đơn thuần vô tội và ngây ngốc nhưng ngồi rất nghiêm chỉnh, trà chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi để xuống, trái cây cũng không hề đưa tay ra lấy.
Dung Trinh lại nheo mắt.
Tang Vi Sương lần đầu thấy không được tự nhiên trước mặt Dung Trinh, không biết có phải vì Lâu Kiêm Gia hay không.
– Ta………
Tang Vi Sương cúi đầu mở miệng.
Nhưng không ngờ người kia đã nói:
– Chuyện “Tuyết Đào”, ta không trách muội.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt hắn kiên nghị, quả thực không hề có ý oán giận. Quả tim treo lơ lửng của nàng cũng từ từ hạ xuống, nhưng lại hơi có chút áy náy của người làm hỏng chuyện, bàn tay đặt trên bàn gỗ của nàng nắm chặt.
– Là Thần gia.
Nàng biết dù nàng không nói hắn cũng có thể biết nhưng nàng nghĩ, nếu đã quý trọng người bằng hữu này thì không thể không chính miệng giải thích.
Vẻ mặt hòa nhã của Dung Trinh có chút thay đổi, hắn không ngờ nàng đột nhiên lại giải thích trắng ra như thế. Trong lòng hắn mừng rỡ, nàng tin hắn.
Dung Trinh híp mắt, ngón trỏ tay phải chống cằm, qua một lát thì buông tay cười nhạt nói:
– Cũng chỉ có hắn ta.
Hắn thật sự không để ý, chỉ cười nhạt trong khoảnh khắc rồi thu lại:
– Đụng phải hắn ta thì e rằng không dễ buông tay, sau này nếu cần giúp đỡ, xin hãy nghĩ đến ta đầu tiên.
Tang Vi Sương sững sờ thật lâu, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt nàng sáng như nước mùa thu không gợn sóng có chút lóa mắt. Dung Trinh, nàng đọc thầm tên hắn trong lòng, gật đầu đáp ứng.
Nàng không phải không nghe nói đến danh tiếng của Thần nhị gia, Thần nhị gia là loại người gì, nàng biết rõ. Hắn sẽ giết chết người không có giá trị lợi dụng lại không nghe lời và bức ép người hữu dụng nhưng không nghe lời về phía hắn.
– Dung Trinh, Dung gia các huynh……….
Ánh mắt nàng thể hiện sự lo lắng rõ ràng, vội vã hỏi ra miệng.
– Muội không cần lo lắng, Thần gia không để mắt đến Dung gia, Dung gia càng không uy hiếp được Thần gia.
Nàng cười nói:
– Ngược lại là muội, lên thuyền dễ xuống thuyền khó.
Hắn cười:
– Tang Vi Sương trước kia nói lời này ta tin, nhưng Tang Vi Sương hiện tại…..
– Sao thế?
Tang Vi Sương cau mày.
Ánh mắt của Dung Trinh. Tang Vi Sương nhìn theo ánh mắt hắn thì phát hiện Dung Trinh và Lâu Kiêm Gia đang nhìn nhau.
Hơn nữa ánh mắt này của Lâu Kiêm Gia khiến nàng sinh ra ảo giác về một Lâu Kiêm Gia liều lĩnh đầy sức sống, cầm trường kiếm xông vào tân phòng của nàng.