Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 47: Có tâm ắt loạn
– Theo ta nhớ thì tam công tử quen biết Triệu Lục Ý.
Tang Vi Sương chen ngang việc đối mắt giữa hai người họ, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Dung Trinh tự hiểu ý nàng, cũng chỉ cười không đáp, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Tang Vi Sương biết hắn không muốn trả lời câu này của nàng, nhưng nàng có thể xác định Dung Trinh quen biết Triệu Lục Ý, nàng đột nhiên cảm thấy Lâm huyện lệnh và Lâm Cảnh Thần không quá giống phụ tử, dù sao thì cả huyện lệnh phủ đều rất quái đản. Dung Trinh quen biết Lâm Cảnh Thần và Triệu Lục Ý, vậy Dung Trinh cũng rất quái đản………
Dung Trinh thấy Tang Vi Sương cứ nhìn mình chằm chằm, còn dùng loại ánh mắt nghiên cứu như đang nhìn một chiếc ấm tử sa thì đỏ mặt.
Thiếu niên vô tri vốn đang ngồi bên cạnh thấy hai người “thâm tình” nhìn nhau thì có chút không được tự nhiên ngọ ngoạy, không hiểu sao trong lòng rất không thoải mái, hắn ngồi không yên, muốn rời khỏi nơi này.
Lâu Kiêm Gia đưa tay kéo tay áo Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương lại tưởng hắn muốn đi tiểu nên nàng đứng dậy nói với Dung Trinh rằng đã muộn rồi, bọn họ phải đi về.
Dung Trinh không giữ nàng lại, nhìn dáng vẻ nàng dẫn thiếu niên kia rời đi hắn cảm thấy thú vị, nhưng cũng bởi thái độ thân thiết của nàng dành cho thiếu niên kia khiến hắn cảm thấy hứng thú với lai lịch thật sự của cậu ta.
Tang Vi Sương dẫn Lâu Kiêm Gia xuống lầu, tìm tiểu nhị hỏi chỗ nhà vệ sinh.
Đến cửa nhà vệ sinh, nàng đẩy đẩy Lâu Kiêm Gia, nghi hoặc nói:
– Tiểu Lâu sao không vào đi?
Mặt Lâu Kiêm Gia hơi ửng màu hoa đào ngượng ngùng, lúc này hắn đã biết là nàng hiểu lầm.
Nhẫn nại hồi lâu, hắn mới lắc đầu.
Tang Vi Sương hiểu, che trán thở dài, rồi lại nắm cánh tay hắn ra ngoài.
– Vậy chúng ta về nấu bánh trôi đậu đỏ, đợi mọi người về thì chia nhau ăn.
Nàng nghĩ khi nàng và Lâu Kiêm Gia về trang thì bọn Cẩm Văn cũng về rồi, nàng không muốn dẫn Lâu Kiêm Gia đi tìm họ.
Tang Vi Sương trở lại trang, bỏ lại Lâu Kiêm Gia trong phòng rồi đi đến nhà bếp nấu bánh trôi đậu đỏ.
Lâu Kiêm Gia ngồi bên bàn trong phòng, cúi đầu dưới ánh nến rất nghiêm túc “làm việc”.
Kỳ thực Lâu Kiêm Gia theo một đại ca thợ mộc gần đây học điêu khắc, mấy ngày trước bọn Cẩu Oa Tử đột nhiên cảm thấy đồ chơi trước kia quá nhàm chán, bèn cùng vài đồng bọn tìm mục tiêu phá phách mới, thế là chúng bắt đầu “ức hiếp” đại ca thợ mộc mới đến chưa được hai tháng, mấy tên tiểu quỷ bọn chúng sẽ lén lút lấy đi cái chân dự phòng của thợ mộc, hoặc là lén lút dùng túi hốt vụn bào được chất đống trong sân nhà anh ta đem đến sườn núi nhỏ phía sau đốt lửa nướng cá mà chúng bắt được dưới sông.
Đại ca thợ mộc hoàn toàn bó tay với đám tiểu quỷ này, lần nào hắn gào thét từ trong nhà đi ra là bọn chúng chạy mất hút rất nhanh, chỉ còn lại một mình Lâu Kiêm Gia đứng ngây ngốc ở đó.
Lỗ đại ca biết Lâu Kiêm Gia đầu óc không được như người thường nên cũng không nói gì hắn, ngược lại mấy ngày kế tiếp lại rất thích thiếu niên trầm mặc này.
Khi Lỗ đại ca khắc hoa thì Lâu Kiêm Gia đứng bên cạnh nhìn. Lỗ đại ca đẽo một cây trâm gỗ, Lâu Kiêm Gia ở cạnh đếm số hoa được khắc. Lỗ đại ca đi nấu cơm, Lâu Kiêm Gia liền ra tay khắc lên khúc gỗ bỏ……..
Mấy ngày sau Lỗ đại ca mới biết Lâu Kiêm Gia không phải trầm mặc mà là không thể nói, là một người câm. Biết Lâu Kiêm Gia rất hứng thú với cây trâm điêu khắc này, Lỗ đại ca bèn kiên nhẫn dạy hắn căn bản. Nhưng Lỗ đại ca không ngờ thiếu niên nhìn như si ngốc này lại vừa chỉ sơ qua đã hiểu.
Tang Vi Sương nấu xong bánh trôi thì mấy người Tang Cẩm Văn cũng đã về nhà.
Trong phòng lớn náo nhiệt, Tang Vi Sương bưng bánh trôi đi vào, Vượng Nhi vội bước lên đón lấy, nàng nói “Không cần” rồi đặt bát lớn ổn định trên bàn.
Vượng Nhi đi nhà bếp lấy chén, Phàn Quá Tuyết đi gọi Lâu Kiêm Gia.
– Đệ là tên khôn lỏi, bánh trôi vừa chín là đệ về.
Tang Vi Sương trêu Tang Cẩm Văn.
Trong phòng.
Lâu Kiêm Gia nghe tiếng mở cửa thì tay run lên.
– Công tử, đương gia bảo người đi ăn bánh trôi.
Quá Tuyết cười nói, hắn thấy công tử hơi khẩn trương đứng dậy, tay áo rộng buông xuống, hình như trong tay đang cầm thứ gì đó không muốn cho hắn thấy………..
Quá Tuyết rất nghi hoặc, trước đây công tử không hề có bí mật gì. Hắn không rõ tại sao công tử không để hắn biết nhưng hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Với Tang gia mà nói, đây là đêm đoàn viên, cũng là đêm đưa tiễn.
Bởi sáng sớm hôm sau, Dương Yên và A Vượng phải đem Tuyết Đào đến trang mới mua ở Lạc Dương. Họ phải đi trước sắp xếp tốt việc chuyển Tuyết Đào đến đó trồng.
Tang Vi Sương đặt cái chén không đã ăn hết bánh trôi xuống, nhìn Dương Yên:
– Sáng mai người của Tạ công tử sẽ tới. Chuyển Tuyết Đào đến đó trồng xong thì lên đường về, trong trang mới có hầu trà do Tạ Tiết Doãn an bài, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho Tuyết Đào.
Dương Yên vốn định hỏi Tang Vi Sương tại sao lại tin tưởng Tạ Tiết Doãn như vậy, nhưng rồi lại nghĩ Tạ công tử là thương nhân đồ ngọc, không có xung đột lợi ích với nhà mình nên không hỏi. Hắn gật đầu hứa với Tang Vi Sương:
– Sẽ không quá một tháng đâu.
Hắn vốn có tư tâm muốn nhanh chóng về trước sinh nhật nàng.
Cho nên hắn bố trí ổn thỏa trà Tuyết Đào xong sẽ mang theo A Vượng ra roi thúc ngựa trở về, như vậy họ có thể tổ chức sinh nhật cho Tang Vi Sương xong mới dọn nhà đến Lạc Dương.
Sáng sớm hôm sau, vì phải đưa tiễn nên Tang Vi Sương cũng dậy rất sớm nhưng khi nàng đẩy cửa trang ra thì Dương Yên và A Vượng đang chuyển đồ rồi.
– Vi Sương!
Một giọng nam dễ nghe truyền đến, cơn ngái ngủ của Tang Vi Sương bỗng dưng biến mất.
– Tiết Doãn, huynh sao lại tới đây?
Nàng không ngờ hắn lại đích thân tới.
Người nam nhân cao gầy tuấn tú nho nhã cười cười:
– Giao cho ta dù sao cũng yên tâm hơn giao cho họ một chút.
Hắn nghiêng mặt nhìn thuộc hạ phía sau.
Tang Vi Sương biết hắn chỉ nói đùa nhưng hành động này vẫn khiến nàng cảm kích.
– Đa tạ huynh, Tiết Doãn.
– Giữa huynh đệ với nhau cần gì nói đa tạ.
Hắn cười to, khoác tay lên vai Vi Sương, Vi Sương sững sờ, Dương Yên đang dọn đồ cũng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Tạ công tử “không có ý tốt”.
Tạ Tiết Doãn thấy Dương Yên nhưng cũng không để ý, trong mắt hắn Dương Yên chỉ là tôi tớ, hắn sẽ không để ý tới ánh mắt của tôi tớ.
Tang Vi Sương chuyển đề tài, đồng thời lặng lẽ tránh khỏi hắn.
– Không biết bệnh tình Tạ phu nhân thế nào rồi?
Tạ Tiết Doãn sững sờ, chăm chú nhìn Tang Vi Sương, cười cười:
– Nàng ấy à, đã đỡ hơn nhiều.
Câu trả lời lấp lửng khiến Tang Vi Sương cau mày, huynh ấy sao ngay cả chuyện của phu nhân mình cũng không rõ?
Tang Vi Sương đành phải chuyển đề tài lần nữa:
– Chuyến này đi Lạc Dương, làm phiền Tạ huynh rồi.
– Không cần trái một câu đa tạ, phải một câu tạ ơn đâu, đệ không mệt ta nghe cũng mệt, haiz, mấy cây Tuyết Đào này cứ giao hết cho ta.
Cứ thế, Tang Vi Sương tiễn họ ra khỏi huyện An mới quay về.
Bây giờ nàng cũng chỉ ở trong trang chờ Dương Yên trở về, lại giải quyết xong sổ sách trong thư phòng, phần kế của “Thần quỷ dị văn lục” chỉ có thể đợi năm khác tiếp tục vậy.
Nàng cũng từng cảm thấy kỳ lạ, thương nhân ngọc thạch Lạc Dương Tạ Tiết Doãn có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được một trạch viện nhỏ ở ngoại thành Lạc Dương, hơn nữa chỉ mất có bốn trăm lượng bạc, mà cả tiểu nông trang đều là ruộng tốt nữa.
Nàng chỉ cho rằng mình may mắn mà đã xem nhẹ một người.