Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 45: Nguyên Tiêu, gặp lại Dung Trinh


Đọc truyện Thê Tử Của Chàng Câm – Chương 45: Nguyên Tiêu, gặp lại Dung Trinh

Éc……..vẫn bị nàng phát hiện.

Vẻ mặt hắn luống cuống, giống như đứa trẻ mắc lỗi.

Hắn phát ra những tiếng khàn khàn trong cổ họng như tiếng kêu đau thương của con báo nhỏ, tủi thân “giải thích” cho chính mình.

Nhìn dấu chân chó lớn trên vạt áo hắn, Tang Vi Sương nâng trán thở dài, khoát khoát tay, nói:

– Bảo Quá Tuyết tắm cho ngươi, thay y phục sạch sẽ rồi ra ăn cơm.

Biết nàng tha thứ, Lâu Kiêm Gia mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phòng mình.

Ngoài phòng ánh trăng trong vắt, Phàn Quá Tuyết chuẩn bị xong nước nóng, Lâu Kiêm Gia ở sau tấm bình phong chậm rãi cởi y phục.

Quá Tuyết rất mừng, hiện nay mới qua nửa tháng mà công tử đã có thể tự mặc và cởi y phục rồi.

Lâu Kiêm Gia vụng về quấn mái tóc mềm mại như tơ lụa của mình rồi bước vào trong thùng tắm.

Quá Tuyết tay run run chà lưng cho công tử, dù hầu hạ công tử đã lâu nhưng mỗi lần tắm cho công tử, hắn luôn cảm thấy hai má nóng bừng, ánh mắt không biết nhìn vào đâu.

Dương Yên phát hiện mấy ngày nay Tang Vi Sương thường xuyên dùng thảo dược nên cho rằng nàng bệnh. Sau khi hỏi thăm mấy lần vẫn không có đáp án, hắn lại càng để ý.

Đáy lòng hắn rất lo nàng xảy ra chuyện nên đặc biệt mời một đại phu đến.

Hắn dẫn lão đại phu kia tới nói rõ mục đích với nàng.

Tang Vi Sương đỏ mặt, kéo hắn qua một bên:

– Ta không bảo ngươi đi mời đại phu.

– Là tôi sợ đương gia bệnh………

– Không phải.

Tang Vi Sương đỏ mặt, hắng giọng nói:

– Ngươi bảo ông ấy đi đi.


– Người đã tới rồi, cứ để ông ấy xem……….

– Không cần.

Dương Yên chưa nói xong đã bị ngắt ngang.

Lão đại phu ù ù cạc cạc cõng hòm thuốc đi, lúc đi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Kỳ thực Tang Vi Sương phát hiện thân thể này đã mười lăm sắp mười sáu tuổi rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu quý thủy (kinh nguyệt)………

Nàng không thể không nghi ngờ thân thể này có vấn đề, dù sao nàng cũng không phải chủ nhân chân chính của nó, hay là do âm khí của nàng quá nặng khiến thân thể này không chịu nổi? Nàng cảm thấy mình bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

Có điều sắp cập kê, nàng vẫn phải nhanh chút đến tiệm ngọc thạch làm cho mình một bộ trang sức. Ừ, bất kể thế nào nàng cũng phải chuẩn bị cho Tĩnh Sơ một bộ, đó là nàng thiếu muội ấy.

Sau ngày mười lăm Nguyên Tiêu, học đường cũng sắp khai giảng.

Hôm mười lăm, Tang Vi Sương dẫn theo Kiêm Gia, Cẩm Văn và cả Dương Yên, Quá Tuyết đi dạo chợ đêm ở huyện An.

Một nhóm nhiều người ra đường luôn dễ thấy, Tang Vi Sương mặc nam trang, tóc cũng búi lại.

Đã là tiết lập xuân, nhiệt độ không khí ấm hơn, ngoài đường cũng náo nhiệt. Mấy đứa trẻ hàng xóm theo người lớn ra ngoài, mọi người đã quen với Kiêm Gia nên đều qua chào hỏi hắn.

Muội muội Trương gia và nha đầu Lý gia tuy là bé gái nhưng không để ý đến lễ tiết mà vẫn chào hỏi Lâu Kiêm Gia, ai bảo các nàng đều thấy Lâu Kiêm Gia rất đẹp chứ.

Lâu Kiêm Gia đi theo Tang Vi Sương, Tang Cẩm Văn mua mứt quả cho Lâu Kiêm Gia, Cẩu Oa Tử đi phía sau thấy vậy cũng quấn lấy mẹ hắn đòi ăn mứt quả. Mẹ hắn bị hắn ầm ĩ đến đau đầu, bèn móc hai đồng tiền cho hắn.

Bọn họ đi cùng nhau, cười cười nói nói, ánh mắt bị thu hút bởi âm thanh náo nhiệt phía trước.

– Đoán đố đèn đây, đoán đố đèn đây!

– Mười văn tiền một lần thử, đoán đúng có thể mang đèn về!

Người bán hàng lắc lư chiếc đèn trong tay, Cẩm Văn, Quá Tuyết và gã sai vặt Vượng Nhi rất hứng thú, Cẩm Văn đến gần, hai người kia cũng đi theo.

Dương Yên nhìn Tang Vi Sương, muốn xem ý của nàng.

Tang Vi Sương cười khẽ, nàng không hứng thú với loại mánh khóe nhỏ này, có lẽ câu đố đèn của người bán hàng cũng không quá khó.


Tang Cẩm Văn bởi vì đã học chữ nên rất thích kiểu tụ họp này, hắn đưa mứt quả chưa ăn xong cho Vượng Nhi cầm rồi kéo Lâu Kiêm Gia đi đến chỗ người bán đèn.

– Cái đèn kia thật đẹp!

Tang Cẩm Văn đưa tay cầm cái đèn mình thích.

– Nam nữ thành đôi?

Hắn nhíu mày đọc ra tiếng:

– Đây là gì? Đố chữ à?

Người bán hàng mắt nhỏ râu dài, tuổi không lớn lắm nhưng tướng mạo trông hơi già, ông khom người nói với Tang Cẩm Văn:

– Vị thiếu gia này nếu muốn đoán xin bỏ ra mười văn tiền, đoán đúng thì đèn là của ngài, đoán sai thì mất mười văn.

Tang Cẩm Văn nhìn đèn trong tay, mặt nhăn mày nhó trầm tư suy nghĩ. Lâu Kiêm Gia cũng bắt chước ra vẻ trầm tư suy nghĩ, Phàn Quá Tuyết và Vượng Nhi tụ lại thầm thì thảo luận.

Tang Cẩm Văn sốt ruột, ôm đèn nhanh trí chạy về phía Tang Vi Sương:

– Đại tỷ……..đại ca của ta chắc chắn biết!

Tang Vi Sương mới thấy có người bán nước lê nên bảo Dương Yên đi mua, còn nàng vừa đợi vừa đứng bên đường ngắm cảnh.

Nếu không phải Tang Cẩm Văn cầm đèn tới năn nỉ nàng, nàng thật không muốn khiến người bán hàng kia hôm nay phải “thua lỗ vốn”.

Nàng khẽ cong môi cười, nói:

– Tốt.

– Gì thế, đại tỷ?

Tang Cẩm Văn không hiểu, nghi hoặc nghiêng đầu.


– Là chữ “tốt”.

Tang Vi Sương hờ hững lặp lại.

Tang Cẩm Văn không hề suy nghĩ giơ đèn lồng về phía người bán hàng, nói:

– Đại ca ta nói là chữ “tốt”.

Người bán hàng nọ vừa nghe đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói:

– Vâng, chúc mừng các thiếu gia đáp đúng.

Tang Cẩm Văn nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, cực kỳ vui vẻ.

– Đại ca ta đoán đúng rồi, đèn này là của ta!

Hắn xách đèn lồng rực rỡ, cười với Tang Vi Sương, rồi lại cười to với Lâu Kiêm Gia.

Lâu Kiêm Gia không hoàn toàn hiểu nhưng cũng mừng rỡ theo.

Chỉ có Tang Vi Sương lắc lắc đầu, câu đố đèn đơn giản như vậy, nàng một chút cảm giác thành tựu cũng không có.

Lúc này Dương Yên bưng nước lê tới chia cho mấy người bọn họ.

Cẩm Văn nhận lấy nước lê Dương Yên đưa đến, nói:

– Dương Yên ca ca thích đèn nào thì nói đại ca lấy cho huynh, cả Quá Tuyết và A Vượng nữa………..

– Thật không? Tam thiếu gia, Quá Tuyết muốn cái đèn hình thuyền kia.

– A Vượng muốn cái đèn vẽ hình Tôn Ngộ Không!

Quá Tuyết và Vượng Nhi vừa uống nước lê vừa nói.

– Ba con chim ở trên cây kêu u u?

Tang Vi Sương xem câu đố mà suýt chút nữa cười đau sốc hông, không thể không thừa nhận những người này nghĩ ra câu đố không hề văn nhã nhưng rất thú vị.

– Là chữ “Tang”.

Tang Cẩm Văn hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói:

– Ơ, sao đệ không nghĩ tới nhỉ?


Thấy Tang Cẩm Văn cười, Lâu Kiêm Gia tiếp tục cười vui vẻ theo.

– Đây không phải là họ của mình sao? Hắc hắc hắc……..hôm nào mình sẽ nói cái này cho phu tử nghe.

Tang Cẩm Văn đưa cái đèn kia cho Vượng Nhi:

– Vượng ca thích nhất là Tôn Ngộ Không nè.

Rồi nói:

– Đại ca, phía trước đang làm gì thế? Hình như là ca diễn.

– Không phải, đó là xiếc ảo thuật.

Quá Tuyết vóc người cao, nhìn rõ bèn đính chính lại.

Tang Vi Sương nhìn bọn họ, cười nói:

– Nếu muốn xem thì mọi người cùng đi xem.

Lâu Kiêm Gia nắm tay áo bên trái Tang Vi Sương, nàng vừa đi được mấy bước thì vai phải bị người khác va trúng.

Tuy bị va không đau lắm nhưng lại khiến Tang Vi Sương kinh hãi. Không vì cái gì khác mà chỉ là trực giác của người luyện võ cảm nhận được người này nội lực thâm hậu nên nàng rất nhanh quay đầu lại.

Nàng quay đầu đúng lúc người nọ cũng đang quay đầu nhìn nàng.

Người nọ mang đấu lạp (mũ rộng vành có vải che), ăn mặc rất bình thường, nàng nhìn kỹ thì thấy hắn đeo hành lý, lúc nãy khi va vào nhau nàng còn nhớ mùi kỳ lạ trên người hắn.

Mọi người đều đi đến chỗ xiếc ảo thuật, người kỳ quái nọ rất nhanh đã biến mất trong biển người cùng đồng bạn của hắn.

– Sao thế?

Dương Yên đi phía trước dừng lại hỏi, Tang Vi Sương lắc đầu nhưng vẫn có chút mất hồn lạc phách.

Tang Vi Sương đi thêm mấy bước nữa mới phát hiện Dương Yên và Cẩm Văn đi trước đều dừng lại. Nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy một quý công tử bạch y nhẹ nhàng.

– Dung công tử……..

Nàng giật mình kêu lên.

Nàng thật sự không ngờ có thể gặp được hắn ở đây………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.