Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 72: Cậu Muốn Ngủ Cùng Ai
Chu Hạc mộc mặt ngồi trên ghế, sau lưng dựa vào lòng Sở Tinh Châu nhưng đôi tay vẫn bị Hứa Kỷ Trạch ngồi trên giường nắm lấy trêu đùa.
Cậu không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Trở lại một tiếng trước.
“Tôi theo chủ nghĩa độc thân.” Chu Hạc nói, phá vỡ sự giằng co của hai người.
Hứa Kỷ Trạch giỏi về quan sát, lập tức hỏi: “Theo được mấy ngày?”
Chu Hạc câm nín, cậu có thể nói chưa được 48 tiếng sao?
Mới quyết định chưa bao lâu đã có hai lời tỏ tình, mọi việc như muốn đối nghịch với cậu, cậu vất vả lắm biết không?!
Hai Alpha rõ ràng không quá tin tưởng lời Chu Hạc nói, đến cậu còn không tin nữa là.
“Chu Hạc, chúng tôi đã nói rồi, cậu chỉ cần hưởng thụ sự theo đuổi của chúng tôi là được, không cần đáp lại.”
“Cho tôi cơ hội theo đuổi cậu, được chứ?”
“Chu Hạc…”
Đến cuối cùng Chu Hạc cũng chẳng biết ai đang nói, đầu óc như đình chỉ hoạt động.
Trong đầu chỉ có một câu muốn hỏi: Hai người bệnh à?!
Ai lại theo đuổi crush mà không cần đối phương đáp lại!1
Hứa Kỷ Trạch rũ mắt hôn lên tay Chu Hạc, anh biết điều đó thật vô lý, nhưng nếu không như vậy, Chu Hạc sẽ chạy mất.
Cậu sẽ chẳng để ai có được cậu, sẽ rời khỏi thế giới của họ.
Nên dù vô lý cỡ nào, chỉ cần Chu Hạc không trốn tránh họ, hai người đều chấp nhận.
…
Sau khi Hứa Kỷ Trạch tỉnh thì Chu Hạc cũng dọn về nhà, mỗi ngày cậu đều đến thăm anh.
Mỗi lúc mở cửa phòng của Hứa Kỷ Trạch, Chu Hạc đều thấy Sở Tinh Châu có mặt ở đấy.
Dù Chu Hạc đến vào giờ nào thì khi bước vào phòng vẫn sẽ có hai Alpha ngồi đợi, đôi khi cậu lung tung nghĩ có lẽ Sở Tinh Châu dọn vào đây ở cùng Hứa Kỷ Trạch rồi.
Hứa Kỷ Trạch đã chuyển sang phòng khác, đúng là bệnh viện của kẻ có tiền, căn phòng đầy đủ tiện nghi đến mức có thể so sánh như một căn nhà nhỏ.
Chu Hạc bước vào, quen thuộc thấy hình ảnh hai Alpha ngồi trên sô pha, một người đọc sách một người đọc báo, chẳng ai làm phiền đến ai.
Cậu thuần thục đeo lên tạp dề, tiến vào bếp nấu ăn.
Vì lo lắng cho Hứa Kỷ Trạch nên đồ ăn không có quá nhiều dầu mỡ và gia vị nặng, hoàn hảo phù hợp với khẩu vị của Sở Tinh Châu, Chu Hạc ngoài không thể ăn cay ra thì các món khác cậu đều thích.
Nên mọi người đều rất hài lòng với bữa ăn.
Hôm nay Chu Hạc lỡ tay nấu nhiều hơn bình thường, cả 3 cố lắm mới ăn hết, sau muỗng cơm cuối cùng, Chu Hạc đã ngồi liệt trên ghế xoa cái bụng no căng.
Chu Hạc đã nấu thì nhiệm vụ rửa bát sẽ giao cho người khác, Hứa Kỷ Trạch còn bệnh nên nhiệm vụ này đành đến phiên Sở Tinh Châu.
Chu Hạc lười nhác cắn miếng táo Hứa Kỷ Trạch vừa mới gọt vỏ, nhìn Sở Tinh Châu thu dọn bát đĩa quăng vào thùng rác.
Vì để thuận tiện nên Chu Hạc mua mấy chén dĩa dùng một lần, ăn xong liền vứt.
Chứ Sở Tinh Châu chỉ phụ trách bỏ rác lau bàn thôi.
Hứa Kỷ Trạch gọt xong táo liền lột vỏ quýt, chẳng mấy chốc dĩa trái cây tráng miệng lại đầy ắp.
Hứa Kỷ Trạch ánh mắt hiện vẻ mệt mỏi, kéo tay Chu Hạc nói: “Hạc Hạc, chúng ta đi ngủ trưa.”
Sở Tinh Châu vừa rửa tay bước ra thì nghe một câu như thế, tầm mắt liền nhìn về phía Hứa Kỷ Trạch, lại nhìn vào đôi mắt của Chu Hạc.
Tuy quầng thâm mắt đã tan, nhưng vì da cậu quá trắng, nếu nhìn kỹ liền thấy dưới mắt có một vòng nhợt nhạt quầng thâm.
Chu Hạ cũng có chút buồn ngủ, mấy ngày nay cậu thức đêm để viết truyện.
Chu Hạc không ngờ là bản thân bị bí từ, suy nghĩ cả ngày lại chẳng viết được một chương, đến tối lại có ý tưởng.
Thành ra chất lượng giấc ngủ của cậu dạo này không tốt lắm.
Giường đủ rộng, hai người nằm vẫn dư sức nhưng Chu Hạc cũng không có ý định ngủ cùng Hứa Kỷ Trạch, cậu nhấc chân đi đến sô pha bên cạnh.
Hứa Kỷ Trạch nào cho cậu có cơ hội thực hiện, nhanh tay kéo Chu Hạc lên giường, lời lẽ nghiêm túc nói: “Sô pha quá nhỏ, còn không đủ mềm mại, chúng ta ngủ giường đi.”
“Đừng lo, anh không làm gì em đâu.”
Sở Tinh Châu không biết đã đứng cạnh giường từ bao giờ, anh nắm lấy tay còn lại của Chu Hạc nói: “Chúng ta về nhà rồi ngủ, phải chừa không gian nghỉ ngơi cho Hứa viện trưởng.”
“Cảm ơn Sở tổng lo lắng, nơi nào có Hạc Hạc tôi mới có thể thoải mái nghỉ ngơi.
Sở tổng quan tâm tôi như vậy thì hãy để Hạc Hạc ở lại đây.” Hứa Kỷ Trạch mỉm cười nói
“Tôi không.” Sở Tinh Châu lạnh nhạt nói.
Nhìn thái độ mềm cứng không ăn của Sở Tinh Châu, Hứa Kỷ Trạch nheo mắt, anh lại muốn nói gì đó thì Chu Hạc đã lên tiếng.
“Anh cũng muốn ngủ trưa sao?” Chu Hạc hỏi.
Sở Tinh Châu tuy không gật đầu nhưng bàn tay đang nắm chặt cũng đủ thể hiện đáp án.
Chu Hạc lại quay sang nhìn Hứa Kỷ Trạch, anh vỗ vỗ xuống giường ý bảo cậu mau lên đây, tay của Chu Hạc còn bị Sở Tinh Châu lôi kéo lùi về sau một bước.
Chu Hạc chớp mắt nhìn hai người, lại nhìn giữa trưa nắng gắt ở ngoài cửa sổ, vì thế quyết định ở lại.
Cậu ngủ trên sô pha, hai Alpha ngủ cùng một giường.
“Ngủ ngon.” Chu Hạc điều chỉnh nhiệt độ phòng xong liền nằm xuống, vô tình vẫy tay với hai người ở trên giường.
Giường tuy không nhỏ nhưng nằm hai Alpha cao lớn vẫn khá miễn cưỡng, toàn thân cả hai đều cứng đờ, cả người đều viết hai chữ “kháng cự”.
Nhưng Chu Hạc nào thấy, cậu ngủ mất rồi..