Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 73: Hắn Giả Điên
Dự Lam kéo cơ thể mệt mỏi của mình đi ngủ, nhưng giấc ngủ này chẳng yên ổn tí nào, hắn mơ về quá khứ.
Trong giấc mơ, hắn như một người đứng xem tất cả, trước mắt chỉ như một bộ điện ảnh mà thôi.
Một bộ phim kinh dị.
Dự Lam cùng Phúc Tam, dưới sự sắp xếp của Phó Đoạn bắt đầu bay ra nước ngoài du học.
Lúc đầu mọi chuyện thật thuận lợi, nhưng không biết từ bao giờ nó đã biến chất.
Phúc Tam là quản gia tốt nhất Phó Đoạn đưa cho hắn để chăm sóc hắn.
Khi ra nước ngoài Phúc Tam như cá gặp nước, thuận lợi đủ điều, được nhiều gia tộc coi trọng và được các công ty săn đón.
Dự Lam cảm thấy Phúc Tam đã làm quá phận sự rồi, nhưng hắn không ngăn cản mà còn ngầm đồng ý.
Vì hắn muốn Phúc Tam làm một cây cầu để hắn tiến vào giới thượng lưu ở đây, đến lúc Dự Lam nhận ra mọi thứ dần mất kiểm soát thì Phúc Tam đã trở thành một nhân vật phong vân.
Trái lại với hắn, Dự Lam không thuận lợi như vậy, đây là khoảng thời gian hắn cảm thấy khủng hoảng nhất.
Hắn cảm thấy cả thế giới như lờ đi sự tồn tại của hắn.
Dự Lam lạnh nhạt nhìn “hắn” trong giấc mơ.
“Hắn” và một cô gái khác làm người dẫn chương trình cho tiết mục của trường, nhưng ánh mắt của mọi người luôn nhìn chằm chằm vào cô gái mà không phải “hắn”.
Vị trí hắn thường ngồi trong lớp cũng bị chiếm mất, hắn đi muộn vẫn sẽ bị phạt như bao người khác.
Không biết từ bao giờ, ánh mắt của mọi người không còn tập trung vào hắn.
Những người luôn nghe lời bỗng dưng không đi theo phía hắn, người theo đuổi hắn cũng lần lượt có đôi có cặp.
Trong trường thường đồn hắn là thần tình yêu, mọi người vui cười lôi kéo làm quen với hắn nhưng ánh mắt lúc nào cũng tìm kiếm xem cạnh hắn có người phù hợp với họ không.
Nếu là trước kia, chỉ cần Dự Lam xuất hiện thì dù là nam nữ đều không có thời gian nhìn ngó lung tung, vì ánh mắt của họ chỉ có hắn.
Không phải bạo lực học đường, cũng không phải bạo lực tinh thần nhưng cảm giác đó rất khó chịu.
Như hắn vốn là người đứng nhất, chịu sự tung hô của mọi người, bỗng một ngày biến thành người ở vị trí thứ hai kia.
Mọi người vẫn vây quanh hắn, nhưng đã không còn nhiệt tình “tôn thờ” như trước.
Hắn dần trở thành một người bình phàm như bao người khác.
Khi ấy Dự Lam đặt ánh mắt lên Phúc Tam, bảo Phúc Tam dẫn hắn vào vòng thượng lưu.
Phúc Tam đồng ý nhưng Phúc Tam tham vọng cao ngất trời, hắn cảm thấy đây là thời cơ của hắn, hắn tự tin bản thân có thể vượt xa Phó Đoạn Đoạn, không cần phụ thuộc Phó gia, hắn muốn vươn mình làm kẻ chiến thắng, vì thế, lợi dụng Dự Lam.
Hắn đưa Dự Lam cho Sở Tinh Châu, đây cũng là lần đầu Dự Lam gặp “người kia”.
Sở Tinh Châu chẳng những không chạm vào Dự Lam, còn nói cho Dự Lam biết ý đồ của Phúc Tam.
Dự Lam nào chịu được bản thân bị người hãm hại, hắn lập tức trở về đôi co cùng Phúc Tam.
Tình trạng này kéo dài một tuần, sau đó cảnh sát liền xuất hiện.
Dự Lam nhìn bộ phim như được tua nhanh trước mắt.
Khi ấy cảnh sát bắt Phúc Tam vì tội tiết lộ cơ mật thương nghiệp, có người khởi tố hắn trộm cơ mật công ty.
Phúc Tam lúc này muốn thoát thân nên nói hắn là quản gia của Dự Lam, là Dự Lam đã bài mưu cho hắn!
Cùng với chứng cứ mâu thuẫn của hai người, quan hệ của họ càng thêm rắc rối.
Dự Lam vì thế bị bắt tạm giam ba ngày, là đối tượng có hiềm nghi lớn nhất.
Dự Lam đã nói là bản thân vô tội nhưng cảnh sát bảo còn phải điều tra.
Nhưng công ty đó bỗng nhiên thu hồi án kiện, chỉ là thu hồi rồi thả người cũng không có nói Dự Lam vô tội, hắn vẫn là người tình nghi lớn nhất.
Chỉ cần một ngày không làm sáng tỏ thì Dự Lam vẫn chịu nghi ngờ thêm một ngày.
Vì vậy trong lý lịch của hắn có một vết bẩn.
Dự Lam chướng mắt với thứ không hoàn hảo, Sở Tinh Châu tỏ vẻ sẽ giúp hắn che giấu, Dự Lam tin.
Anh nói cho hắn cách có được quang hoàn, Dự Lam tin…
Còn Phúc Tam, trong ba ngày không gặp đó thì hắn điên rồi.
Hắn nói hắn vì người yêu nên mới làm thế không ngờ lại bị phản bội.
Dự Lam biết hắn giả điên, không có người yêu nào ở đây cả.
Phúc Tam thà giả điên để trốn tránh tất cả, thà suốt đời phải ở trong bệnh viện tâm thần cũng không muốn đối mặt với Sở Tinh Châu!
Có đôi khi Dự Lam nghĩ rằng người kia thích hắn, vì anh làm quá nhiều việc giúp hắn.
Nhưng không phải! Người kia như quân vương ngồi ở trên cao, khi vui thì ban cho ngươi chút phần thưởng, mà toàn bộ phần thưởng đều có mục đích!
Đến khi Dự Lam nhận ra thì điểm yếu của hắn đã nằm trong tay đối phương.
Dự Lam bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nhanh tay cầm lấy điện thoại, bấm gọi cho Chu Hạc.
…
Trong một căn phòng tối, vang lên cuộc đối thoại giữa hai người.
“Anh không nên tỉnh lại.” Một âm thanh lạnh nhạt không cảm xúc vang lên.
Một giọng nói khác hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Là anh thất hứa trước, đã bảo hiện tại không được tỏ tình, nhìn xem anh đã làm gì.”
“Anh tỉnh lại làm phá hỏng kế hoạch của chúng ta.” Âm thanh lạnh nhạt trần thuật lại.
“Kế hoạch có thể thay đổi, chỉ cần kết quả không đổi là được.”
“Tôi có tính toán riêng.”1.