Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 71: Hứa Kỷ Trạch Tỏ Tình
Anh có khỏe không, anh cảm thấy thế nào? Anh muốn ăn gì không? Anh…
Chu Hạc có rất nhiều câu hỏi muốn thốt ra, cảm xúc lo lắng cùng kích động đan xen trong lòng, cậu vô cùng muốn nói rằng mình hi vọng anh có thể tỉnh như thế nào nhưng cuối cùng đều gọn lại trong một câu: “Mừng anh tỉnh lại.”
Chu Hạc trong lòng sắp xếp lại thứ tự câu hỏi, cậu bước đến cạnh giường của Hứa Kỷ Trạch nhưng chưa để cậu mở miệng, Hứa Kỷ Trạch đã kéo lấy tay cậu rồi nói: “Anh thích em.”
Gì?
Chu Hạc đang tự mình cảm động quên trời đất liền bỗng bất ngờ nghe tỏ tình, đại não trong nháy mắt có điểm đình trệ.
Chu Hạc ngây người nhìn Hứa Kỷ Trạch, hình, hình như quá nhanh rồi! Giống như mới đọc văn án liền đến cuối truyện, mắt còn không kịp chớp!
Chu Hạc cậu thề là khi nghe người mình thích tỏ tình thì cậu chẳng vui nổi!
“Anh muốn uống nước không?” Chu Hạc vờ như bản thân điếc tạm thời, câu kia cậu không nghe được! Đúng đúng, là ảo giác, không phải sự thật!
Hứa Kỷ Trạch kéo lấy tay cậu hôn lên rồi nói: “Anh thích em.”
Chu Hạc khóc không ra nước mắt, cậu không thể, thật sự không thể!
Chu Hạc nhấp môi muốn từ chối, lại nghe anh nói: “Anh thích em là việc của anh, em có thể từ chối nhưng không thể ngăn cản.”
Hứa Kỷ Trạch âm thanh dịu dàng lại cường thế, hơi thở ấm nóng phả vào bàn tay cậu, luồng khí xuyên qua kẽ các ngón tay tay, ngứa ngáy khó nhịn.
Anh nhìn lỗ tai Chu Hạc từ màu trắng dần nhiễm màu đỏ thì cười khẽ nói: “Trừ phi…!em có bạn trai.”
Không có khả năng!
“Anh nằm nghỉ trước đi.” Chu Hạc khô cằn nói.
“Anh muốn nói chuyện cùng em, không thể sao?”
Trong mắt Chu Hạc, Hứa Kỷ Trạch luôn là một người dịu dàng, dù mọi người xung quanh kể cả là y tá bác sĩ hay Thanh Trà khi nghe cậu nói thế đều tỏ vẻ ánh mắt cậu có vấn đề nhưng Chu Hạc vẫn rất tin tưởng vào cảm nhận của mình.
Từ đầu đến cuối môi của anh đều không rời đi tay cậu.
Xúc cảm mềm mại ấm áp mỗi khi nói chuyện hơi thở nóng rực đều phả lên tay cậu, như giữa trời đông gió lạnh có người giúp cậu làm ấm đôi tay, hoàn toàn khác với cảm giác bị Phó Đoạn hôn lên tay…!Rất giống khi Sở Tinh Châu hôn lên…!khoan!
Dừng dừng dừng! Không thể suy nghĩ bậy bạ, không thể! Chu Hạc điên cuồng ra ám chỉ cho đầu óc khỏi nghĩ lung tung, nhưng hình như nó chẳng có tác dụng là mấy.
Chu Hạc thẹn muốn chết, cậu rụt tay lại thì Hứa Kỷ Trạch càng nắm chặt hơn, lực độ không làm cậu đau nhưng cũng không để cậu trốn.
Chu Hạc đành ngồi xuống chiếc ghế bên giường, ngầm đồng ý ở lại cùng anh nói chuyện.
Hứa Kỷ Trạch không tiếp tục hôn chỉ là đổi sang dùng hai tay bao lấy bàn tay của cậu.
Chu Hạc đang nghĩ rằng cậu đã đồng ý ngồi lại thì anh cũng nên buông tay, khoảng cách của ghế và giường không quá gần, cậu phải đưa tay về phía trước, nếu thời gian dài sẽ bị tê mỏi.
Quan trọng là cứ nắm như vậy thì cậu cảm thấy quái quái.
Nhưng không, anh không buông.
Dù cậu kéo thế nào thì đôi tay Hứa Kỷ Trạch như nặng ngàn cân, Chu Hạc kéo hồi lâu vẫn không thu hồi tay được đành mặc kệ.
Hứa Kỷ Trạch vốn cũng không phải kiểu người thích nói chuyện, trái lại còn kiệm lời thật.
Nhưng lần này anh lại rất chủ động nói với cậu
“Khi anh hôn mê, anh vẫn nghe thấy tiếng em, nó như âm thanh của thiên thần..
“
“Bàn tay của em mềm nhẹ lướt qua gương mặt anh, chạm vào da thịt anh, xúc cảm ấm áp truyền từ đôi tay sang lòng ngực, cẩn thận nhẹ nhàng bao phủ…”
“Anh, đủ rồi.” Chu Hạc lập tức che miệng Hứa Kỷ Trạch, thính tai đã đỏ như rỉ máu.
Nói chuyện thôi cần gì sắc tình dễ gây hiểu lầm như vậy!
Nhưng biểu tình của Hứa Kỷ Trạch thật sự quá đứng đắn, nói ra mấy lời này cũng không có vẻ đáng khinh mà gợi cảm muốn chết!
Hứa Kỷ Trạch! Anh OOC rồi anh biết không?!
“Trên người em toàn tin tức tố của Sở Tinh Châu.” Hứa Kỷ Trạch nói.
Chu Hạc ngẩng người, cậu biết, hôm qua cậu vừa mới giao lưu với anh ấy xong, từ ngày đầu giao lưu thì trên người Chu Hạc luôn vương hương rượu đỏ, dù cậu có xịt khoáng khử mùi nhưng mỗi lần gặp Sở Tinh Châu anh đều sẽ dùng tin tức tố nhiễm lên người cậu một lần lại một lần.
Bùi Lương nói đây là phản ứng bình thường của Alpha mà thôi, Alpha luôn có tính chiếm hữu với đối tượng của mình, hai người thường xuyên giao lưu nên Sở Tinh Châu càng muốn làm thế.
Chu Hạc luôn tin tưởng bác sĩ, vì thế cũng không dùng lại khử mùi.
Chu Hạc hít hít mũi, trong phòng toàn là hương rượu vang đỏ của Hứa Kỷ Trạch, tin tức tố của anh nhẹ nhàng đẩy ra tin tức tố của Sở Tinh Châu, dần xâm chiếm vị trí vốn thuộc về nó.
Vì Sở Tinh Châu không có ở đây, nên dưới sự “công kích” của Hứa Kỷ Trạch, hương rượu thuần hậu chỉ có thể nghẹn khuất nhường vị trí cho “đối thủ” của nó.
Đến khi tin tức tố của Hứa Kỷ Trạch gần như bị đánh tan hoàn toàn hương rượu của Sở Tinh Châu thì cửa phòng “cạch” một tiếng, Sở Tinh Châu đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt của anh nhìn vào đôi tay đang nắm của hai người.
Tin tức tố càng thêm nồng hậu bao lấy Chu Hạc.
Hai hương rượu tương tự nhau va chạm trong không khí, không ai nhường ai.
Sở Tinh Châu đi đến sau lưng Chu Hạc, đặt tay lên vai cậu, như tuyên bố chủ quyền nói: “Đừng chạm vào đối tượng theo đuổi của tôi.”.